Tửu Thôn Đồng Tử


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 57:TỬU THÔN ĐỒNG TỬ

EDIT & BETA: VY VY- NGUYỆT

“Ta cảm giác được.” Hắn thấp giọng nói một tiếng, đi tới, hắn nhìn thấy trong
tay ta đang cầm con đom đóm, cười nhạt, nói:“Sa La thích cái này sao?”

“Ừ nó thật đẹp, lần đầu tiên ta thấy nhiều đom đóm như vậy!” Ta thuận tay thả
đom đóm để cho nó bay đi.

“Đúng rồi.” Ta nhìn về hắn, “mới vừa rồi ta ngâm bài thơ kia ngươi thấy nó như
thế nào?” Ta biết trình độ Hán văn* của Tình Minh rất cao siêu, kể cả Bảo
Hiến, Trung Hành đại nhân, bởi vì bọn họ đã đi du lịch nhiều nước rồi,họ cũng
biết rất nhiều Hán văn của các nước khác.

(*): còn gọi là Trung văn, Tiếng Hoa

“Thơ? cái gì thơ?” Trong mắt hắn lại hiện lên một tia hồ ly tươi cười. “ Tình
Minh, ở trước mặt ta ngươi không cần giả bộ ngu, hừ.”, Ta đã sớm nhìn thấu ánh
mắt của hắn. Nếu người không quen biết hắn, chắc chắn cũng không bao giờ nghĩ
ra hắn giả bộ bình thản không quan tâm nhưng thật ra đằng sau bộ mặt ấy chính
là một con hồ ly a. “Văn thơ dịu dàng,uyển chuyển không có một chút tạp chất.
Gợi tình không thể nào diễn tả bằng lời.” Hắn lại cười một tiếng,cúi đầu cười
một cái, lại nói:“Thơ rất hay, nhưng mà, chỉ sợ là làm thơ cho người khác.

“Ách——” Ta nháy mắt mấy cái, cười khan mấy tiếng, “Tình Minh thật đúng là hiểu
rõ ta . a a” “Lễ cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa là lễ hội như thế nào?” Hắn
hỏi.

“Lễ Tình nhân, đương nhiên là hai người yêu nhau, cùng nhau trải qua buổi lễ
lãng mạng này.” Ta thuận miệng đáp.

“Lễ tình nhân?”

“Ừ, nơi ta ở chỗ đó cũng gọi là Lễ tình nhân, là nam nữ thổ lộ tâm tình,tặng
quà cho nhau vào ngày lễ. Ngày lễ này, có một số người chỉ thích cùng người họ
yêu mến gặp nhau thôi.”

Hắn lẳng lặng nhìn mặt hồ, cười yếu ớt như gió.

“Xem kìa, Tình Minh, nơi này lại có nhiều đom đóm hơn.” Ta tiến lên một bước,
nhưng bởi vì trong người còn mem say,thân hình hơi lảo đảo một chút.

“Cái kia lúc nãy ta uống rượu nên giờ có hơi say.” Ta cười cười nói.

“Ngồi xuống trước đi.” Ý hắn bảo ta ngồi xuống bên hồ.

Tảng đá này vừa trơn vừa lạnh,Tình Minh ngồi ở bên cạnh ta, gió mát thổi vào
mặt,thật sự là rất thích.

Ta chợt nhớ tới, rất lâu trước kia ta có nghe một bài nhạc thiếu nhi, không
khỏi khẽ hát lên, “Có một con đom đóm,có một con đom đóm, có một cái giỏ hồng,
giống như cái đèn lồng,đom đóm ơi đom đóm, sáng long lanh như sao nhỏ.”

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Cười cái gì,ta hát không hay sao?”

“Sa La, ngươi trước kia đã cùng người khác,cùng nhau trải qua—— ngày lễ tình
nhân sao?” Hắn nhìn ta,đôi mắt màu đen kia giống như những con đom đóm đang
phát sáng long lanh kia.

Ta lắc đầu một cái, rất tự nhiên hỏi ngược lại:“Còn ngươi thì sao?”

Hắn chần chờ một chút, nói:“Cùng sư huynh có được tính hay không?”

Ta xì một tiếng bật cười, “Tình Minh, ngươi thật đáng yêu a a.”

Trò chuyện một chút, đầu ta bỗng đau a, men say xen lẫn cơn buồn ngủ dần dần
xâm chiếm, ta mơ mơ màng màng tựa vào vai Tình Minh, nhắm hai mắt lại ngủ.

“Sa La?” Hắn thấp giọng kêu.

“Tên khốn, ngươi đừng động a.” Ta thuận miệng nói, ý thức dần dần trở nên mơ
hồ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ta đột nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt ra, phát
hiện mình sao lại có thể tựa vào vai Tình Minh ngủ, hơn nữa chẳng biết lúc nào
tay của hai chúng ta cùng đan vào nhau. Nhất thời cơn buồn ngủ không còn nữa,
cái này, không phải là ta say rượu mất lý trí chủ động nắm chặt tay hắn chứ?
Ta mới vừa động một cái tay, Tình Minh lập tức thả tay.

Nhìn hắn cười như vậy, chẳng lẽ thật sự ta chủ động giữ chặt tay hắn? “Tỉnh
rồi sao?” Hắn cười nhạt.

“Ân, thật xin lỗi, thật xin lỗi, sao ta lại có thể ngủ thiếp đi như vậy, ngươi
thấy vai của ngươi có đau không? Ta, ta không phải cố ý. Nhất định rượu làm
cho ta như vậy ……” Ta vội vàng giải thích, Tình Minh sẽ không cho là ta chiếm
tiện nghi của hắn chứ.

“Không sao.” Nhìn thấy biểu lộ của hắn, hình như tâm tình còn rất tốt, ta đây
mới yên lòng. “Không được ta không chịu nổi, Tình Minh, ta phải về phòng ngủ,
ngươi cũng trở về đi, yến hội cũng sắp giải tán.” Ta đứng lên.

“Sa La ……” Hắn thấp giọng nói.

“Cái gì?”

“Sa La ngươi ……” Trong mắt hắn lại thoáng qua tia hồ ly, “Lúc ngủ nằm mơ thấy
đồ ăn ngon gì vậy?”

“Cái gì?” Ta không hiểu nhìn hắn, ánh mắt chợt xẹt qua bờ vai của hắn,ta thấy
một trên vai của hắn có một chút đã đã biến màu.

Trong đầu ta một mảnh trống không, cái đó, cái đó, không phải là—— nước miếng
của ta đi…… (phụt! hô hô)

“A a!” Mặt ta một trận nóng lên, vội vàng xoay người rời đi. Sau lưng rõ ràng
truyền đến tiếng cười của Tình Minh.

Xong rồi, lần này thật xấu hổ mà!

=======================

Còn hai tháng nữa là đến ngày Văn Xa Phi sinh, Hữu Cơ chợt hướng Hoàng Thượng
nói để cho Văn Xa Phi về nhà mẹ đẻ sinh đi. Lúc ấy ở vương triều Bình An này,
bởi vì mê tín cho là những cô gái khi sinh con là một loại dơ bẩn, cho nên
trong cung khi nương nương nào sắp sinh,nhất định phải xuất cung trở về nhà mẹ
đẻ để sinh, chờ sinh đứa nhỏ xong sẽ nhập cung lại.

Cha mẹ của Văn Xa Phi đã mất sớm, cũng không còn cái gì gọi là nhà mẹ đẻ nữa,
Hữu Cơ ra đề nghị này Hoàng Thượng lập tức đồng ý, Văn Xa Phi cũng hớn hở đón
nhận.

Hữu Cơ nàng, bắt đầu hành động rồi …… Thời điểm này quả là thuận lợi để cho
nàng có cơ hội ra tay đi ……

Cũng không biết có đúng dịp không, Hữu Cơ đem ta cùng Tiểu Tể Tướng cho Văn Xa
Phi mượn dùng, để cho Ta theo Văn Xa Phi cùng nhau trở về Phủ Đại Thần, chiếu
cố nàng chờ sanh.

Quyết định này rất hợp ý ta, như vậy ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Ở trong phủ Đại Thần,thời gian yên lặng cứ thế trôi qua, Tình Minh có lúc cũng
sẽ dùng bồ câu gửi thư cho ta..

Phải nói ở trong phủ này có chút kỳ quái, ta phát hiện trong khoảng thời gian
này Tiểu Tể Tướng hành tung dường như có chút mơ hồ, ta nói bóng nói gió vài
lần nhưng nàng thủy chung không chịu trả lời.

Rốt cục một đêm, ta đi theo nàng ra khỏi Phủ Đại Thần,ta theo nàng vào một
phòng bỏ hoang trong phủ đệ.

Ta bước vào phủ đệ, ta đã dùng tới thuật Ẩn Thân, nhìn nàng nhanh chóng đi vào
một căn phòng, ta cũng vội vàng đi theo. Chỉ nghe bên trong truyền đến thanh
âm trầm trầm của một nam nhân vang lên, “tới rồi?”

“Dạ, đại nhân, ta thật sự rất nhớ ngài.” Âm thanh của Tiểu Tể Tướng mang theo
một tia kiều mị. Ta ngẩn người, chẳng lẽ Tiểu Tể Tướng tới hẹn hò với tình
lang? Chẳng qua chọn nơi nào không chọn,lại đi chọn nhà hoang này làm nơi ước
hẹn, tên tình lang này có chút kỳ quái đi?

Ta hướng tới ô vuông trên cửa sổ nhìn vào trong, chỉ mơ hồ nhìn thấy Tiểu Tể
tướng đang thân mật cùng một người mặc Thú Y đỏ tươi đang ôm nhau, nam tử kia
không mang trâm bạc, chỉ thấy tóc dài như thác nước rũ xuống, hắn cúi thấp
đầu, khẽ hôn tóc Tiểu Tể Tướng, mặc dù không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng
ta đã cảm nhận được một cổ yêu khí mãnh liệt, người đàn ông này, tuyệt đối
không phải loài người …… Chẳng qua là không biết quỷ quái nơi nào biến thành
người, hơn nữa, hính như không phải loại yêu quái thông thường.

“Việc kia, ngươi biết làm như thế nào rồi đấy?” Âm thanh phát ra từ miệng hắn
như đến từ nơi xa xôi. “Ta biết, ngài yên tâm đi.” Tiểu Tể Tướng ôn nhu
nói:“Ta sẽ theo ý của ngài mà làm.” Nàng vừa nói, vừa đưa tay thò vào trong
ngực của người đàn ông kia.

A liệt liệt, bọn họ không phải là ở chỗ này diễn tiết mục 18+ đi? Ta do dự một
chút, đang suy nghĩ xem thời điểm thích hợp nên đánh cho hai người họ bất tỉnh
hay không, chợt nghe âm thanh của nam nhân kia vang lên, “nóng lòng như thế?
Nữ nhân các ngươi, đều giống nhau.” Hắn dừng một chút, lại nói:“bất quá, lần
này ngươi giống như mang theo một vị khách.”

Nói xong hắn đột nhiên ngẩng đầu, trực tiếp nhìn về chỗ ta đang đứng, khi nhìn
rõ khuôn mặt của hắn,ta không khỏi thất kinh, không trách Tiểu Tể tướng bị quỷ
này mê hoặc, quỷ này dung mạo thật đẹp, cư nhiên cùng Nguyên Cao Minh có mấy
phần giống nhau, chẳng qua là thua Nguyên Cao Minh một chút về sắc, nhưng hơn
vài phần mị khí,càng giống như một gốc cây trong đêm tối sâu kín nở rộ hoa anh
đào màu máu.

. Hắn biến thành Nguyên Cao Minh sao? Không ta bây giờ cũng không có thời gian
cân nhắc những thứ này, bởi vì hắn đã phát hiện sự tồn tại của ta.

Ta rõ ràng dùng thuật Ẩn Thân, hắn sao lại có thể phát hiện?

===================

Ta mới vừa móc phù chú, hắn đã đẩy Tiểu Tể Tướng ra, một đạo hồng quang từ hắn
đang hướng ta đánh tới, vị trí thật chính xác, giống như hắn thấy rõ ràng sự
tồn tại của ta, ta tránh khỏi một cái, cũng lập tức khởi động chú thuật, hướng
hắn đánh tới,hắn nhoáng một cái, tránh thoát được trận tập kích của ta, nhưng
lại có mấy sợi tóc rơi xuống, hắn chợt nở nụ cười, nói:“Là ai? lại có thể gây
tổn thương cho tóc của ta.”

Hắn vung tay lên, trên mặt đất bỗng biến ảo thành mũi tên màu đen bay thẳng
tới chỗ ta, ta lập tức ném phù chú ra, đánh rơi tên trên đài, hắn hơi bất ngờ,
cười nói:“Quả nhiên thú vị, bất quá hôm nay ta không rãnh cùng ngươi chơi, lần
sau ta nhất định sẽ xem mặt mũi của ngươi một chút để xem hình dạng ngươi ra
sao.” Nói xong, một trận hồng quang thoáng qua, hắn đã biến mất không thấy
đâu.

Mũi tên màu đen khôi phục lại hình dạng ban đầu của tóc, có điều, cũng chính
là màu tóc lửa đỏ,kia là bộ dạng nguyên hình của nó sao? Ta thuận tay nhặt
lên, kẹp vào trong tờ giấy, bỏ vào trong ngực. Ta lại vội vàng nhìn về chỗ
Tiểu Tể Tướng,phát hiện nàng sớm đã hôn mê bất tỉnh, ta triệu hồi thuật Ẩn
Thân,đem nàng đánh thức.

“Sa La, cô tại sao lại ở chỗ này? a?Ta sao lại ở chỗ này?” Tiểu Tể Tướng kinh
ngạc hỏi. Xem nàng hình như hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. “Ta
cũng không biết, ta đến nơi này liền phát hiện ngươi nằm ở nơi này.” Ta nói
qua loa nói cho có lệ.

“Đây là chuyện gì xảy ra.” Nàng xoa xoa thân thể, đứng lên.

“Có lẽ cô quá mệt mỏi, nhanh lên một chút trở về phủ đi.”

Nàng mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có hỏi nhiều nữa.

Nhiều ngày sau,tên quỷ quái đó cũng không có đi tìm Tiểu Tể Tướng, có điều
lòng ta luôn có chút bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh.

Kinh thành lá đỏ dần dần rực rỡ hơn, cách ngày Văn Xa Phi sắp sinh ngày càng
gần, trước đó, Hoàng Thượng đặc biệt để cho Tình Minh tới bên Phủ Đại Thần cử
hành một nghi thức trừ tà. Lại một lần nữa thấy Tình Minh, ta không khỏi liếc
bờ vai hắn một cái, lại nghĩ tới việc xấu hổ lần trước kia, đột nhiên cảm giác
được có chút lúng túng.

Hắn cười nhạt một tiếng, hình như biết ta đang suy nghĩ gì. “Ta đã giặt sạch.”
Hắn hết lần này tới lần khác còn cứ nói duy nhất một câu như vậy.

“Ân,ân, thúc phụ ông có khỏe không?” Ta vội vàng đổi đề tài.Nghi thức lần này
Trung Hành đại nhân tất cả đều ủy thác cho Tình Minh.

Hắn nở nụ cười, nói:“Tốt lắm.” Hắn dừng một chút, lại nói:“Sư phụ nhờ ta hỏi
ngươi, khi nào xuất cung?” “Xuất cung?” Ta sửng sốt một chút, “Ta bây giờ
không phải đang ở ngoài cung sao?”

“Ý của sư phụ là, ngươi khi nào từ chức?” Hắn nhìn về ta.

“Nga …… chờ sau khi Đông Cung** ra đời.” Ta chợt nghĩ đến khi hoàn thành nhiệm
vụ lại cùng Tình Minh biệt ly, tâm tình không khỏi đau thương.

(**) Thái Tử

Trên mặt Tình Minh thoáng qua một nụ cười,

“Tình Minh, nếu có ngày ta không từ mà biệt, các ngươi có tức giận hay không?”
Ta bật thốt lên. Tình Minh sửng sốt, nụ cười dần dần biến mất, thấp giọng
nói:“Ra đi không từ giả? Ngươi sẽ đi nơi nào?”

“Không có, không có gì, ta tùy tiện nói một chút, hì hì, ta có thể đi được nơi
nào đây.” Ta vội vàng che giấu nói, phất tay, vô tình làm gói nhỏ ở trên người
ta rớt xuống.

Vừa định đi nhặt, Tình Minh đã cúi xuống thay ta nhặt lên, mấy sợi tóc màu đỏ
trong giấy bay xuống. Nguy rồi, cái đó là tóc của quỷ, quả nhiên,sắc mặt Tình
Minh hơi đổi, nói:“Sa La, làm sao cô có?”

“Là ta nhặt được, ta thấy nó đặc biệt.” Ta cười cười nói. Tình Minh mặc niệm
mấy câu chú văn,vài sợi tóc kia trong nháy mắt hóa thành tro bụi, hắn nhìn ta
nói:“Đó là tóc Tửu Thôn Đồng Tử, sau này nếu thấy ngàn vạn lần không nên lượm,
biết không?”

Tửu Thôn Đồng Tử? Chính là quỷ thường biến thành nam tử anh tuấn đi câu dẫn
những cô gái trẻ tuổi? Nghe nói hắn thủ lĩnh quỷ tộc,thích uống rượu, ăn thịt
người mà sống. Đây là điều đáng sợ đến cỡ nào, nói như vậy,người lần trước
cùng ta giao thủ chính là Tửu Thôn Đồng Tử? Nếu là thủ lĩnh quỷ tộc,nhất định
không tiện đối phó, lần trước vào lúc giao thủ hắn không có ham chiến, vội vã
đi, ta cũng không biết thực lực chân chính của hắn đến tột cùng như thế nào.

3ac79f3df8dcd1008dd84774708b4710b9122f1aTửu Thôn Đồng Tử là thủ lĩnh quỷ tộc,
một yêu quái có diện mạo thiếu niên anh tuấn. Truyền thuyết kể rằng, hắn đặc
biệt thích câu dẫn xử nữ, sau khi câu dẫn tới tay, liền đem các nàng làm thức
ăn ; ở một vài nơi còn có nói là bề ngoài vì biến hóa, là một sát thủ xử nữ
chân chính. Bởi vì là rượu, cho nên xưng là Tửu Thôn Đồng Tử. Tửu Thôn Đồng Tử
sống ở thời Bình An năm 990, là yêu quái nổi tiếng rung động kinh đô. truyền
thuyết nói hắn cư ngụ ở Đan Ba Thủy lớn trên núi tụ tập một nhóm ác quỷ, bọn
chúng không chuyện ác nào không làm: tự mình xây dựng Thiết Chú cung điện,
buổi tối lẻn vào phú hào trong nhà trộm thiết tài bảo, hơn nữa bắt đi phụ nữ
cùng nhi đồng làm thức ăn.

Nguyệt: Nhật nhiều yêu quái dã man quá, edit buổi tối 1.00 p.m mà sởn da gà
TvT (cố lấy hình minh họa ẹp ẹp cho đỡ ám ảnh chứ nửa đêm thấy mấy cái hình
kia kinh quá TTVTT)

“ Đã biết!” Ta cười đáp ứng nói. Đình viện lá đỏ không ngừng bay loạn, giống
như thải điệp bay tán loạn, thỉnh thoảng rơi trên những miếng đá xanh trên
đất, thỉnh thoảng có mấy phiến lá nghịch ngợm rơi vào trên áo, nhẹ nhàng rơi
xuống, hắn lẳng lặng nhìn ta, không nói một lời.

“Nếu như thật sự có nhiều con bướm bay lượn, nhất định cực kỳ xinh đẹp.” Ta
nghiêng đầu, nhìn lá đỏ nói.

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, chợt đi tới sau lưng ta,đưa ra hai tay nhẹ nhàng
bịt kín hai mắt của ta.

“Uy, Tình Minh, ngươi làm gì!” Ta muốn gỡ xuống hai bàn tay hắn, “Sa La, nhắm
mắt lại, chỉ cần một lúc.” Hắn nói thật nhỏ, ta tựa hồ nghe hắn đọc cái chú
văn gì.

Chỉ chốc lát sau, hắn từ từ dời đi hai tay trên mặt ta. “A!” Ta không khỏi kêu
lên một tiếng, trước mắt như thế nào hiện ra một mảnh tình cảnh,có vô số lá đỏ
đã huyễn hóa thành những con bướm sặc sỡ, ở trong gió tung tăng khiêu vũ,
trong nháy mắt, ta chỉ cảm thấy đây là ảo mộng a, hết thảy đều là thật, như
vậy nơi đây thật là xinh đẹp.

“Thật là đẹp a,.” Ta lẩm bẩm nói. Vừa muốn quay đầu nhìn lại Tình Minh, phát
hiện hắn đã đứng ở bên cạnh ta, tiếp theo chỉ cảm thấy tay của mình bị hắn nắm
lấy, cúi đầu nhìn xuống, Tình Minh đã nhẹ nhàng kéo tay của ta.

Trái tim của ta chợt nhảy lên. Tình Minh hắn, là yêu mến ta sao?

Ta ổn định lại tâm trạng, nhìn Tình Minh, thấy trên mặt hắn hơi hơi phiếm
hồng, ta cảm thấy được lòng bàn tay của hắn nóng lên,thấy mồ hôi ở tay rịn ra,
hắn là đang khẩn trương sao? Trong lòng ta cũng không khỏi có chút ngạc nhiên,
thì ra đạm phong tuổi trẻ cũng có chút khẩn trương hồi hộp?

Ta nên làm như thế nào? Cùng Tình Minh nắm tay nhìn bươm bướm,quả thực rất
lãng mạn, chẳng qua là ta không thể. Giống như một người qua đường, lại có cái
tư cách gì đi thích người,chung quy vẫn phải trở về, mỗi một lần như vậy, ta
đều không muốn cùng một người trong lịch sử nảy sinh tình cảm, nhưng là tại
sao, mỗi một lần, hết lần này tới lần khác chính là né tránh không được, giống
như đây là chỉ định số mệnh. Chẳng lẽ, tựa như Tư Âm nói, là đang trừng phạt?

Bây giờ nếu như ta cứng rắn tránh thoát khỏi tay của hắn, có lẽ biết đâu sẽ
làm hắn tổn thương,nhưng cứ một mực lôi kéo,nhất định sẽ làm cho hắn hiểu lầm.

“Oa nhìn bên kia con bướm thật là đẹp” Ta không thể làm gì khác hơn là dùng
chiêu đó để dụ con nít “Nhìn heo đang bay kìa!”, không dấu vết đem tay rút ra.

“Tình Minh rất lợi hại nga, nếu như sau này dùng chiêu này theo đuổi nữ tử,
nhất định bách phát bách trúng nga.” Ta cố hết sức cười, tận lực dùng loại
giọng thoải mái nhất để nói.

Trong mắt Tình Minh lóe lên một tia mất mác, trên mặt lập tức không có biểu
lộ. Tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên, con bướm trong nháy mắt lại khôi phục
thành lá đỏ,tung bay trong gió.

“Ta, chỉ muốn để cho Sa La nhìn.” Hắn chợt nói một câu, xoay người rời đi.

Ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Tình Minh, trong lòng có chút
khó chịu. Tình Minh, hắn đây là rất tức giận,bất quá như vậy cũng tốt, nói
không chừng hắn sẽ không đau lòng khi—— ta biến mất một ngày nào đó.

Như vậy, cũng tốt. Ít nhất, thời điểm ly biệt sẽ không đau khổ như vậy ……


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #60