Lễ Cầu Chức Nữ Giúp Khéo Tay Thêu Thùa


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 56: LỄ CẦU CHỨC NỮ GIÚP KHÉO TAY THÊU THÙA*+ DẪN ĐẾN VIỆC VÔ CÙNG TỆ
HẠI

EDIT & BETA: VY VY- XÍCH NGUYỆT

(*) Ngày 7/7 âm lịch, theo lệ cũ, người phụ nữ thường bày mâm quả trước sân,
để cầu xin Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay thêu thùa, may vá.

~”Tiểu Tể Tướng” Ta tức giận hô một tiếng,chết tiệt cô dám bán đứng ta. Ngoài
cửa sớm đã không có âm thanh. Nàng nhất định còn nghĩ đây là chuyện phong nhã
giữa nam nữ rồi.

~ Ta lấy lại bình tĩnh nói:”Sắc trời không còn sớm, Cao Minh đại nhân hình như
là đi nhầm đường chăng.”

~Nguyên Cao Minh đã thay một bộ y phục tím, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta
nói:”Sa La, nàng thật hiểu lòng ta, như vậy đêm nay nàng cùng ta giải nỗi
tương tư đi.” Vừa dứt lời hắn bắt lấy cổ tay ta. Cây quạt ba tiêu cứ như vậy
rơi trên mặt đất.

~”Bệnh thần kinh!”Ta mắng một câu, đem hắn đẩy ra, cứ như vậy chạy khỏi hắn.
Chính là ta đã quên mình bị hắn trói buộc. Mới vừa chạy được vài bước quả
nhiên đã bị hắn bắt được.

~Tốt tốt,ta rốt cuộc hiểu được, vì sao nữ nhân ở đây đều phải ăn mặc rườm rà
như vậy, chính vì phải ăn mặc như vậy mới ảnh hưởng đến việc chạy trốn, giống
như là giam phạm nhân. Nam nhân ở đây thật gian xảo, sợ truy đuổi không được
nên dùng chiêu thức lợi dụng a, dùng vẻ tiêu sái anh tuấn đi bẫy những cô gái
hiền lành,mặc cho họ phản kháng muốn làm gì thì làm.

~Ta chính là suy nghĩ,ta sắp bị hắn đẩy ngã trên nhuyễn tháp, quần áo rườm rà
đã khó đứng lên,giờ bị hắn đè lại. Hiện tại nhìn ta giống như cái bánh chưng
bị gói.

~”Nguyên Cao Minh,ngài không phải nói, mình không ham mê nữ sắc, nữ sắc chỉ là
đồ bỏ đi sao. Hiện tại sao lại thay đổi.”Ta thấp giọng hỏi, ta phải thật bình
tĩnh để đối phó với loại người như hắn, ta tuyệt không lo lắng.

~Sa La, người Đại Đường cũng có một câu như thế này, nữ nhân đứng ở trước mắt,
là đàn ông chẳng lẽ chúng ta làm Liễu Hạ Huệ* sao.” Hắn tao nhã cười nắm chặt
tay ta.

Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN– 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự
là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một
chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả
lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy
đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi chết, được đặt tên thụy
là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du
trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ
cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ
Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết
lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt
ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

~Nam nhân này, còn lấy cớ. Bất quá không biết vì cái gì,nam nhân này cũng
không làm cho ta cảm giác sợ hãi, hắn không giống Cesare khiến ta kinh
sợ,ngược lại trong đầu ta có ý niệm muốn trêu chọc hắn.

~Ta cười gượng,nói:”Nếu như vậy,Sa La cũng không còn điều gì để nói,xin Cao
Minh đại nhân cho Sa La đi thay quần áo.”

~Hắn tựa hồ suy nghĩ một chút, miệng gương lên một nụ cười khoái trá, buông
tay ta nói:”Tốt”

~Ta tiếp tục cười gượng,thân thủ nhanh chóng sửa lại quần áo,mới vừa đụng tới
quần áo,ta liền ngây nhẩn cả người,không biết nên giải thích thế nào với thân
áo nam trang này đây, hắn nhìn trạng thái khó xử của ta, không khỏi cười,cầm
tay ta nhẹ nhàng hôn, nói:”Ngọc bội và thân áo nam trang này. Sa La cô đúng
thật là đáng yêu.”Nói xong hắn thành thực cởi y phục của ta,thẳng đến còn lại
lớp áo mỏng, động tác của hắn thật đúng là thuần thục,nhất định là thường
xuyên cùng phong hoa tuyết nguyệt với mĩ nữ. (@nguyệt: á, á dê xồm!!! )

~”Sa La……”Hắn thấp giọng gọi một tiếng, chuẩn bị cởi tiếp lớp y phục của ta.

~”A,hắt xì.”Ta bỗng nhiên hắt xì,

~”Làm sao vậy, có lạnh không?”Hắn nói nhỏ.

“Ân, giống như có gió thổi vào a,Cao Minh đại nhân nên đi xem bên ngoài cửa
đi.”cTa cố tình làm cho mình phát ra âm thanh rét lạnh một chút.

“Ta đi nhìn xem.” Hắn cười cười, lập tức đứng dậy, đi đến cạnh cửa, tựa vào
cánh cửa, cúi đầu vừa thấy nói: “Sa La, cửa không có mở……” Không đợi hắn nói
xong, ta sớm niệm chú văn, cửa trước thoáng cái bỗng nhiên liền mở, hắn thu
thế không kịp, trực tiếp ngã ngoài cửa, cửa, lập tức lại tự động khép lại.
=]]]

“Sa La!” Hắn hiển nhiên là chấn động, “Mở cửa nhanh, đây là có chuyện gì?”

“Cao Minh đại nhân, ngài không có việc gì thì ngài nên đi? Ai nha, ta mở cửa
không ra, chỉ sợ là quỷ quái quấy phá, ngài vẫn là sớm đi trở về đi.” Ta tựa
vào cạnh cửa, cố nín cười nói.

“Chính là, Sa La, quần áo của ta……” Hắn nói,thanh âm mang theo một tia xấu hổ.

Ta nhịn không được phải cười ra tiếng, thứ nhất quý công tử mà mặc nội y về
nhà, nếu là bị người khác gặp được, có thể rất mất mặt.

“Đại nhân, Sa La thật sự mở cửa không ra……” Ta cố làm ra vẻ khó khăn nói hai
câu.

“Sa La, nàng là cố ý sao? Mở cửa nhanh.” Thanh âm của hắn mang theo tia tức
giận.

Ta ngạc nhiên cực độ,nhưng miệng vẫn thản nhiên nói: “Đại nhân vẫn là nhanh
trở về đi,bằng không người khắc gặp được ngài trong bộ dạng này……….chỉ sợ……….”

“Sa La nàn, nàng………? Hắn hình như rất buồn bực, một lát sau ngoài cửa đã không
còn giọng nói.Ta rốt cuộc cười ra tiếng, Nguyên Cao Minh, ngươi, ngươi có thể
trêu chọc bất kì nữ tử nào trong thiên hạ,nhưng riêng ta thì không được, hôm
nay ngươi hẳn phải là rất kinh ngạc.

Hữu đại nhân đang đi ra khỏi hoàng cung, vô tình gặp phải, tuần tra trong cung
là Nguyên Trung tướng một cách bất đắc dĩ, mà người này với Nguyên Trung tướng
nhìn chằm chằm Hữu đại thần một cách khó tin, vì thế, ngày hôm sau,tin tức
Nguyên đại nhân mặc mỗi nội y truyền khắp hoàng cung, đáng thương đường đường
là công tử quý tộc cư nhiên để mọi người đem ra bàn tán. Hữu đại thần cũng bởi
vì việc này, cũng lấy lý do để tránh “Vật Kỵ”, đã mấy ngày chưa lên điện.

Về phần Tiểu Tể Tướng, đáp ứng một tháng giúp ta làm tất cả chuyện có liên
quan đến ta, ta cũng không truy cứu tội nàng, trong cung việc gì cũng khó
khăn,không thể đổ lên nàng.

Bất quá chuyện này qua đi, ta thu được nhiều lợi ích, người khác xem ta như kẻ
quái dị, ta rõ ràng cảm thấy được mọi người đồng tình với Hữu đại thần, đối
tốt với loại người như ta, đã vậy ta còn không biết điều.

Ai, đây là cái xã hội gì vậy chứ.

=====================

Văn Xa Phi bụng càng ngày càng … lớn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cuối thu
chính là thời điểm sinh sản. Bây giờ vẫn còn là đầu hạ, xem ra còn phải ở thời
đại này một thời gian nữa, ta nhìn dây thủy tinh trên tay, không biết khi nào
thì mới có thể sưu tập đủ nước mắt, để cứu Phi Điểu đây?

“Sa La!” Một âm thanh mang theo vui sướng, mang ta từ kí ức kéo lại. Ta ngẩng
đầu nhìn lại,Một thiếu niên mặc y phục màu lam nhìn ta cười, là Hạ Mậu Bảo
Hiến! Bên người hắn còn có một người,người đó một thân bạch y, khuôn mặt thanh
tú, trên khuôn mặt là nụ cười yếu ớt thanh nhã vô cùng,đứng với Hạ Mậu Bảo
Hiến hoàn toàn đối lập.

“Tình Minh!” Lòng ta lập tức vui vẻ, vội đứng lên hướng bọn họ chào hỏi.

“Nga, Sa La, muội thật đúng là làm cho ca ca thương tâm, lại chào hỏi Tình
Minh trước.” Bảo Hiến đi tới, cực kỳ thuần thục dùng ngón tay gõ lên đầu ta.

“Ta đã sớm ở trong lòng hô vô số lần ca ca, là huynh không có nghe thấy.” Ta
xoa đầu nói.

“Còn dám cãi.” Bảo Hiến giả bộ hung ác, cuối cùng vẫn là khóe miệng buông
lỏng, cười lên.

“Đúng rồi, hôm nay sao lại đến đây?”

“Vừa rồi ở Đông Cung bói toán.” Tình Minh ở bên cạnh tiếp lời.

“Kia. Kết quả sao rồi?” Ta vừa nghe Hòa Văn Xa Phi cùng đứa nhỏ có quan hệ,
nhịn không được hỏi.

“Kết quả thế nào,hình như không liên quan tới muội nha.” Bảo Hiến mỉm cười
chuyển đề tài, “Đúng rồi, ta nghe nói Hữu đại thần xảy ra chuyện a.”

“A……” Ta xấu hổ cười cười.

“Không nghĩ tới Sa La của chúng ta được hoan nghênh như vậy, bất quá……” Hắn đè
thấp thanh âm nói: “Chuyện kia ta nghe đồn rốt cuộc có phải thật sự hay
không?”

“A, a, là thật.” Ta cười gượng hai tiếng.

“Dám cự tuyệt Hữu đại thần, nữ tử dám làm vậy cũng chỉ có Sa La của chúng ta,
ha hả, có phải hay không, Tình Minh?” Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Tình
Minh.

Tình Minh hiển nhiên không dự đoán được Bảo Hiến đặt câu hỏi, sửng sốt một
chút, bỗng nhiên ảm đạm cười, nói: “Sa La luôn luôn gan lớn, luôn khác với mọi
nữ tử bình thường khác”

Bảo Hiến nhìn chúng ta, lại mở miệng nói: “Ta còn có một số việc đi trước,Tình
Minh, đêm nay để cửa hộ ta.”

“Ca ca,” ta xấu xa cười, “Ta xem ca ca lại tính đi thân mật cùng Lý Tiểu thư
đi.”

“Nga ha hả a, may mắn ta biết là được Lý tiểu thư không ai dám đá ta ra ngoài
cửa đâu.” Hắn tà mị cười, xoay người rời đi.

“Cái gì thôi đi,” Ta thấy hắn tính nói gì đó nhưng lại thôi, “Chẳng lẽ bị nữ
nhân trói buộc? Hắn phản kháng nhưng lại làm mất lòng mĩ nhân, nam nhân đúng
chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới……” Ta quay đầu lại thấy Tình Minh
vẫn còn ở nơi này, vội không nói nữa, hoàn hảo, thật hoàn hảo, nếu ta cứ tiếp
tục nói nữa chắc nói càng quá đáng a…… Nếu mà nói nữa nhất định sẽ bị hắn chê
cười.

Tình Minh mỉm cười nhẹ nhàng,cái gì cũng chưa nói.

“Ân, ân, ngươi coi như ta ăn nói khùng điên đi.” Ta ngượng ngùng nói.

Tình Minh tiếp tục cười, hắn bỗng nhiên cúi đầu, mặt hồ đóng băng bỗng tỏa ra
cái lạnh mát mẻ, ta, bị hóa đá a, chỉ thấy hắn ngày càng tới gần ta,hắn chậm
rãi vươn cánh tay ra, ta cảm thấy có chút khẩn trương, hắn, hắn muốn làm cái
gì? Ngay lúc ta nghĩ muốn đẩy hắn ra,bên tai lại vang lên âm thanh của hắn,

“Sa La, không nên cử động,có con sâu ở trên đầu ngươi.”Thân mình ta cứng
đờ,ngoan ngoan đứng im không nhúc nhích,chỉ thấy hắn đưa tay ra rồi lại rụt
tay về,cuối cùng mở tay ra,nó không phải là sâu mà lại là phiến lá nhỏ.

“Nga, nhìn lầm rồi.” Hắn nhẹ nhàng cười, trong mắt hiện lên tia hồ ly giảo
hoạt. (@ nguyệt: bạn Minh thật gian xảo =]]] )

“Tình Minh ngươi đùa giỡn ta” Ta cả giận nói, Tình Minh tên tiểu tử này,ta
hiện tại nghĩ trong người hắn nhất định là có một chút gen của Hồ Ly a.

“Chỉ là nhìn lầm mà thôi.” Hắn còn thực vô tội khi nhìn thấy ta.

“A, nương nương!” Ta Chạy nhanh hướng tới hắn phía sau giả bộ hành lễ, hắn
sửng sốt, cũng chạy nhanh quay đầu lại hành lễ, lúc hắn ngẩng đầu lên không
thấy ai.

“Nga,là nhìn lầm, ta hoa mắt.” Ta làm khuôn mặt giống hắn, trong lòng cười
thầm không ngừng. Thì ra Tình Minh cũng dễ dàng mắc mưu.

“Sa La, ngươi thật đúng là……” Hắn muốn nói lại thôi.

“Sa La, Sa La!” Cách đó không xa truyền đến âm thanh của tên Tiểu Tể Tướng.

“Ta phải đi trước rồi Tình Minh. Lần sau gặp tán gẫu tiếp nha.” Ta cười cười
nói.

Hắn gật đầu, xoay người rời đi, đi được vài bước, hắn bỗng nhiên lại ngừng
lại, thấp giọng nói: “Đem Hữu đại thần nhốt ở ngoài cửa Sa La,” hắn dừng một
chút,dùng âm thanh buồn cười nói: “—— thực đáng yêu.” =]]]

Nhìn bóng dáng hắn đã khuất, ta sững sờ đứng ở nơi đó, ta không có nghe lầm,
hắn vừa rồi nói cái gì? Đáng yêu? Tình Minh lại có thể nói cái từ kia, ta chắc
đang nằm mộng sao? Từ ngữ kia có thể từ miệng hắn nói ra?

==========================================

Rất nhanh, bất tri bất giác đã qua hơn một tháng, tuy rằng nơi này mùa hè
không có như hiện đại, làm cho người ta thật khó chịu,quần áo mùa hè cũng thay
đổi, nhưng trên người vẫn là tầng tầng lớp lớp làm cho ta thật oi bức, hơn nữa
ta cảm thấy rất kỳ quái,các nương nương, những người làm phòng bếp thấy bình
thường, có thể đã là thói quen chăng. Hơn nữa vừa vào tháng, nói cho cùng các
nàng vẫn là nhập cung đi..

Từ sự kiện của Bạch Phấn Mỗ Mỗ lần trước, ta dần dần chiếm được nhiều tín
nhiệm của Hữu Cơ, có khi nàng cho ta ra ngoài cung để bàn một số việc giúp
nàng,đơn giản nàng và nhà mẹ đẻ có ít chuyện.

Thường thường nàng sẽ phân phó ta tặng quà cho vài Thứ phi, kỳ thật sau khi
tiếp xúc vài lần với Văn Xa Phi, ta cảm thấy được nàng kỳ thật cũng thuộc loại
tính tình đơn thuần,so sánh với những người kia, trong bụng có mang Long tử,
đối nàng mà nói có mang Long tử chuyện như vậy thật đáng kiêu ngạo,nhưng nàng
đem cảm xúc biểu lộ rõ ràng,tự nhiên liền dẫn tới người khác không thích nàng,
bình thường ta cũng nghe không ít các nữ tử khác bất mãn với nàng.

Cây to đón gió, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, thì làm sao
mà sống nổi với chốn hậu cung này……

“Cuối cùng thời điểm đã đến,tháng 7 cũng tới. Đỗ Vũ (chim đỗ quyên )hót trên
núi, mới biết năm tháng đẹp. Mấy ngày nữa chính là ngày lễ cầu Chức Nữ khéo
tay thêu thùa.” Nữ tử bên cạnh nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy,năm nay lễ hội chắc náo nhiệt lắm đây, không biết là ai?” Tiểu Tể
Tướng ở vừa nói nói.

Tinh thần của ta đã sớm bay đến ô vuông ngoài cửa sổ,các nữ tử ở đây nói
chuyện thật nhàm chán,khi nói chuyện cáo thêm vào vài câu ca,với ta mà nói nói
chuyện cần phải động não a, nếu không phải Tiểu Tể tướng lôi kéo ta đến, ta
cũng sẽ không đến.

Đêm lễ Thất Tịch chính là ngày lễ cầu Chức nữ khéo tay thêu thùa,là ngày Ngưu
Lang Chức Nữ gặp gỡ nhau,nguyên lai ngày này là để cầu bình an hạnh phúc cho
mọi người,kể cả Nhật Bản cũng có, xem ra sự lãng mạn không cần phải phân biệt
quốc gia nào, hàng năm đều tổ chức lễ hội này, Hoàng Thượng mời quần thần vào
cung để cùng nhau ngâm thơ, yến hội đến buổi tối.

“Ai, mặc cho ai biểu diễn, đều đấu không lại Hữu thần đại nhân phong tư, ngươi
nói có phải hay không, Sa La?” Ta bị gọi đến tên, vội ngẩng đầu nhìn nàng,
nàng dùng khăn che nửa khuôn mặt, tựa hồ mang theo một tia trêu đùa.

“A, đúng vậy,” ta gật đầu. Bị nàng nói như vậy, ta giống như thật lâu cũng
chưa nhìn đến Hữu đại thần, chuyện kia qua đi, hắn cũng không có đi tìm ta,
đương nhiên, cũng không có mỗi ngày tìm đến ta, như vậy thật tốt, hắn thật so
với ta tưởng tượng của ta khác rất nhiều.

Lễ cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa là lễ thức nguyên đêm, thời tiết đêm nay
thật mát mẻ, trời đầy sao lóng lánh, khi thì gió lạnh phơ phất, Hoàng Thượng
nhìn rất hưng trí tựa hồ cũng thập phần vui vẻ,ta ở trong đình mắt nhìn xung
quanh,bên các quan thần quý tộc kia ta nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc,
hắn chính là Bảo Hiến cùng Tình Minh, xem ra, Trung Hành đại nhân thật sự càng
ngày càng coi trọng Tình Minh.

Tình Minh tựa hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú của ta, cũng ngẩng đầu nhìn
qua bên này liếc mắt một cái, ta thấy vậy đưa cây quạt lên cùng hắn chào hỏi,
miệng hắn nhẹ nhàng giương lên, đối ta gật gật đầu.

Ta với Tình Minh chào hỏi nhau, bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn ta chăm chú,
nghiêng đầu vừa thấy, chính là Nguyên Cao Minh, ánh mắt hắn có chút phức tạp,
ta bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó hắn vô cùng bách quẫn, không khỏi lại cảm thấy
buồn cười, ta thu hồi ánh mắt về.

Rượu chưa quá nhăm ba chén, các quý tộc đều nổi hứng thi ca,ngâm thơ.

Hoàng Thượng cũng hưng trí bừng bừng làm một bài, “sáng nay ly biệt ngân hà
dài đằng đẳng.Nước sông vẫn chưa cạn,đã chờ người mãi mãi.”, mọi người lập tức
dùng hết ca ngợi chi từ.

Vài vị công tử qua văn võ cũng ngâm mấy bài, bên này các nương nương,công chúa
cũng không chịu yếu thế, hơn nữa ở đây là chỗ ngâm thơ, tất cả mọi người hy
vọng ở trước mặt Hoàng Thượng được khen ngợi,nếu Hoàng Thượng vừa ý hay các
Đại thần để ý thì cũng được được biến thành Phượng hoàng.

“Hữu ước tâm đồng cấp, song tinh ái ý nùng. Nhất niên nhất độ hội, khởi khả
bất tương phùng.”

Hữu Cơ này lập tức được Hoàng Thượng khen ngợi,

“Ái phi quả nhiên là tài nghệ hơn người a.”trong thanh âm Hoàng Thượng còn có
một tia ôn nhu.

“Nô tì không dám nhận.” Ta xem vị nương nương này thật may mắn, có lẽ Hoàng
Thượng có lẽ sẽ đi Lâm Hoàng điện đi.

“Chủ thượng, nô tì cũng có một bài thơ không biết có nên ngâm ra không,” giọng
nói của Văn Xa Phi ở một bên nũng nịu vang lên, Hữu Cơ đang tươi cười bỗng
nhiên ngưng bặt nhưng một giây kế tiếp lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh.

Hôm nay Văn Xa Phi có thai nhưng cũng tham gia yến hội,nàng dùng khăn tay che
nửa khuôn mặt, ôn nhu nói: “Đêm nay người tới chơi, không gặp cũng ly đàn.
Chức Nữ người chờ lâu, ta đem quân tiếp người.”

Một giây sau Hoàng thượng kinh ngạc,bên môi lại cười lần nữa: “Giỏi cho một
cái ta đem quân tiếp người.” Trong nháy mắt, Hữu Cơ hiện lên một tia ghen
ghét, nhưng nàng lại lập tức ôn hòa nở nụ cười, nói: “Muội muội này bài thơ
này so với tỷ còn muốn hay hơn.”

Các quý tộc tự nhiên trong lòng hiểu được,lập tức hâm mộ Văn Xa Phi.

Văn Xa Phi đắc ý cười cười. Ta không phủ nhận, nàng thực thông minh, nàng ngâm
thơ cùng ca múa cũng hay hơn so với hữu cơ cao minh,người như vậy làm sao có
thể không khiến cho Hoàng Thượng động tâm được, hơn nữa cái bầu không khí tại
đây, chính nàng thật kiêu căng, hoàn hoàn đoạt đi hết hào quang của Hữu
Cơ,nàng càng làm cho nàng ta ghét nàng hơn.

“Hữu đại thần, năm nay ngươi sao lại im lặng?” Vẫn mỉm cười, nhìn thấy người
bên ngoài chỉ nói tới tên mình cũng như không có nghe thấy,cũng chỉ buông rượu
xuống,nhìn liếc mắt một cái,ngâm nói:

“tự tòng kim nhật hậu, thất tịch tại lai niên.

Khổ đãi tri đa cửu, toàn bằng tuế nguyệt thiên.

Tư luyến niên lai cửu, tương phùng thử dạ tình.

Ngân hà hà thượng vụ, trường tráo mạc thiên minh. “

“Hảo, thật hay.” Hoàng Thượng hiển nhiên thập phần thích bài này, cúi đầu uống
rượu lại nói,

Nguyên Cao Minh vẫn là có chút tài năng, hắn ngâm thơ với ca cũng có nổi bật,
ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt hắn, mắt hẵn bỗng nổi tên
tia sắc kỳ dị, bỗng nhiên lại mở miệng nói

“Chủ Thượng, thần có cái yêu cầu quá đáng,không biết Sa La có thể làm một bài
hay không, hẳn cũng hiểu biết không ít thơ ca đi? Không biết tối nay có không
làm một bài……”

Đầu ta nổ tung một tiếng, trừng mắt hướng về phía Nguyên Cao Minh, nam nhân
này, dám cho ta một đao, quả nhiên còn ghi hận, lòng dạ hẹp hòi!

“Nga?đề nghị này khá hay, Sa La, trẫm chỉ biết ngươi có sự can đảm,thật cũng
muốn nghe ngươi ngâm thơ.” Hoàng Thượng giống như cũng có hứng thú.

Ta chuyển mắt qua Hữu cơ không nghĩ tới nàng cho ta một ánh mắt cổ vũ . Nàng
có lẽ không thích Văn Xa Phi độc chiếm nổi bật đi.

“Ta……” Ta vừa định cự tuyệt, Nguyên Cao Minh lập tức lại tới nói một câu:
“Đường thổ, địa linh nhân kiệt, Sa La sẽ không làm cho ta nghĩ đó chỉ là lời
đồn?”

Đáng giận,ta đưa cái nhìn xem thường cho hắn,ngươi được mọi người cho là nhân
kiệt, các ngươi không nên thi ca cùng ta, không nên đích văn tự, chỉ sợ bây
giờ sẽ làm cho ngươi chết đứng. Liền hướng câu này,ta cũng nên làm một bài.

Chính là, nên đọc cái gì để thi đây? Ta ngâm thơ hán không giỏi a, cũng chỉ có
thể theo cổ nhân nơi đó ca một đoạn, nên ca bài gì đây? Các đại thần nhiều như
vầy,ngâm Hán thi mà sai cũng không được, nhất định sẽ bị chê cười,không được,
đúng rồi, hay dùng bài thơ của thời Đông Hán đi.

Ta cất tiếng lên nói:

“ngã thanh liễu thanh tảng tử, ngâm đạo:

Điều điều khiên ngưu tinh, kiểu kiểu hà hán nữ.

Tiêm tiêm trạc tố thủ, trát trát lộng ky trữ.

Chung nhật bất thành chương, khấp thế linh như vũ.

Hà hán thanh thả thiển, tương khứ phục kỷ hứa?

Doanh doanh nhất thủy gian, mạch mạch bất đắc ngữ.”

Dưới một mảnh im lặng, thoạt nhìn bọn họ giống như đều không có nghe qua bài
thơ này đi, Nguyên Cao Minh dùng Hán văn lặp lại, bỗng nhiên nhìn về phía ta,
đối ta mỉm cười, nói: “Bài thơ hay, Cao Minh ta cảm thấy hổ thẹn.”

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng lừa dối các đại thần,liếc mắt nhìn Tình
Minh một cái, hắn nghiêng đầu cùng Bảo Hiến không biết nói cái gì, cũng không
có xem ta.

“Không nghĩ tới Sa La ngâm thơ cũng xuất sắc như vậy, người tới,ban rượu cho
Sa La.” Nghe Hoàng Thượng nói vậy,trong lòng ta cảm thấy thật thất vọng,nguyên
lai lại ban thưởng rượi.

“Sa La, còn không tạ ơn, ngự tuyền rượu chính là khó được.” Hữu Cơ nghiêng đầu
cười cười nói, nàng lại liếc mắt một cái Văn xe phi, trong mắt xẹt qua một tia
không đổi bị người phát hiện ý cười.

Ta cảm tạ ân,uống hết rượu, ta cảm thấy rượu này tựa hồ cũng giống bình
thường,đặc biệt chính là mùi hương của nó.

Đến nửa đêm, mọi người hưng trí vẫn không giảm, cũng không biết có phải không
tác dụng của rượu không, ta đã buồn ngủ, Hữu Cơ thấy ta buồn ngủ, nên cho ta
đi về trước. Ta cảm kích nhìn nàng, chạy nhanh đứng dậy rời đi.

Trải qua hành lang gấp khúc, ta bỗng nhiên nhìn thấy một con vật gì đó trong
suốt phát sáng bay qua trước mắt ta, ra là con đom đóm, ta chưa từng gặp qua
con đom đóm, lòng hiếu kỳ nổi lên, bất tri bất giác cùng nó đi tới mặt hồ
hoàng cung..

Vừa đến bên hồ, ta đã bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc……

Đom đóm bay xung quanh bên hồ, cỏ cây hoa lá hay theo trong gió,vô số con đom
đóm đang bay nhảy múa, giống như vô số ngọn lửa nhỏ rơi xuống trần gian,trong
tối mấy con đom đóm tỏa ra ánh sáng vô cùng đẹp.

Ta vươn tay, một con đom đóm nhỏ đang nằm trong bàn tay ta,bô dáng nó phát
sáng long lanh,rất là đáng yêu.

“Sa La……” Phía sau bỗng nhiên truyền đến một cái âm thanh,mang theo một cỗ
băng tỏa ra từ mặt hồ thơm ngát.

“Tình Minh, ngươi như thế nào biết ta ở trong này?” Ta không có quay đầu lại,
bởi vì ta biết là ai.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #59