Du Hồ


Người đăng: AnhZu

Cứ như thế, bất tri bất giác ta đã ở trong Minh phủ đã được sáu bảy ngày, cách
ngày Lý Tín xuất chinh chỉ có mười ngày, mỗi ngày trước khi vào triều, Lý Tín
nhất định sẽ đến Minh phủ gặp Minh Nhan một lần, mỗi lần tất nhiên là sẽ thấy
Lý Việt xuất hiện thúc giục hắn vào triều, ta trải qua mấy ngày quan sát, xem
ra việc y thích Minh Nhan là thật, mỗi lần nhìn vào trong mắt hắn, nó đều toát
lên vẻ mất mát cùng thống khổ, thực làm người ta thông cảm, nhưng hắn sao có
thể hoàn toàn mất đi lý trí?

Từ khi tới Tần quốc, ta vẫn chưa có dịp tham quan hết thảy, dù sao hiện tại Lý
Tín còn chưa xuất chinh, hôm nay thừa dịp ra ngoài thay Minh Nhan mua son phấn
cũng vừa vặn để dạo qua thành Hàm Dương vậy.

Vừa bước ra ngoài phủ, không khí ngày mới không khỏi làm người ta tâm tình thư
sướng, ta chạy đi chạy lại trên ngã tư nhốn nháo, tò mò nhìn từ đông sang tây,
dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta xuyên không, giống như Phi Điểu, thật muốn
ăn chơi thỏa thích.

Đát, đát, đát, phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, sao ta lại thấy cái
tiếng này quen thế chứ? Chẳng lẽ, không thể nào, sao lại khéo như vậy trời, ta
vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người thúc ngựa lao nhanh tới, người đi trên
đường đếu né tránh, hô hấp của ta bắt đầu có chút tắc nghẽn, tên hỗn đản nào ở
trong thành mà còn phi ngựa quá tốc độ như vậy, thật là nhiễu dân. Ta lấy Định
Thân Chú, lần này không cần nghe sư phụ, nhất định phải cho tên hỗn đản nào đó
biết tay.

Vừa mặc niệm hai câu chú văn, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi: “Đứa
bé!” Ta liếc nhìn lại, một tiểu nam hài ba bốn tuổi không biết từ đâu đã chạy
ra giữa đường, mắt thấy con ngựa kia giẫm lên nó, trong lòng ta hoảng loạn,
cũng chẳng quản được nhiều, lấy tốc độ nhanh nhất có thể ta lao lên, một tay
ôm lấy nó, vừa niệm nốt hai câu chú văn còn lại, ngay lúc vó ngựa còn cách ta
mấy bước, “Ba” một tiếng, rốt cuộc cũng kịp dán Định Thân Chú, hắc mã cao lớn
lập tức ngừng lại.

“Tiểu Vân, con không sao chứ?” Một thiếu phụ vẻ mặt lo lắng vọt lại, ôm chặt
lấy tiểu nam hài trong tay ta, liên tục nói cảm tạ, ta buông tay ra, loạng
choạng đứng dậy, đang muốn hướng về người cưỡi ngựa mắng 1 trận, nhưng khi
nhìn rõ dung mạo của hắn,ta không khỏi sững sờ tại chỗ. Trách không được sao
ta thấy quen thế, thật sự sao mà khéo vậy!

Cặp mắt tối tăm hẹp dài, một thân hắc y, không phải là cái tên lần trước giúp
ta sao? Song cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia có hơi kinh ngạc, cõ lẽ
hắn cũng không nghĩ chúng ta nhanh vậy đã gặp mặt.

“Văn Chính……” Ta bỗng nhiên nhớ tới tên của hắn.

“Diệp Ẩn?” Ra là hắn vẫn chưa quên tên ta. “Chuyện gì thế?” việc con ngựa đột
nhiên yên lặng, hắn có chút không hiểu.

Ta nhanh nhảu ngồi xổm xuống, nhanh chóng tháo đi phù chú, con ngựa hình như
cũng không hiểu, chỉ là cúi đầu kêu một tiếng, cũng không tiếp tục chạy. Ánh
mắt của ta đảo qua tay hắn, phát hiện tay hắn gắt gao nắm chặt dây cương,
trong lòng có chút thoải mái, xem ra người này còn không đến nỗi quá đáng, còn
biết dừng cương trước bờ vực.

“Cái gì mà chuyện gì, may mắn ngươi dừng ngựa đúng lúc, mới không hại đến đứa
bé.” Ta nhân cơ hội đổ tội hết lên ngươi hắn, lại nói. “Ngươi có biết nguy
hiểm thế nào không!”

Mặt của hắn xanh lại, ẩn hàm nỗi tức giận. Hắn nhìn ta, đột nhiên vươn tay,
ném ta lên ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, rồi phi như bay ra ngoài thành.

“Này, ngươi làm gì thế?” Cái này ta nghĩ đến chết không hiểu, chẳng lẽ muốn
ném ta về chỗ cũ?

Hắn không nói một lời, chỉ chăm chăm giục ngựa lên trước, cũng không biết điên
bao lâu, thẳng đến một nơi đầy cỏ dại, hắn mới dừng ngựa. Ngựa vừa dừng lại,
ta liền nhảy xuống, chưa chạy được bao xa, hắn cũng xoay người xuống ngựa,
không nói tiếng nào ngồi trên một tảng đá. Lúc xuống ngựa ta thấy trong lòng
bàn tay hắn thực đỏ, chắc là vừa mới dùng sức ghìm ngựa, nhất thời giận dữ
trong lòng tan đi không ít.

“Này, ta hỏi ngươi làm sao thế? Có chuyện không vui sao?” Ta nhịn không được
hỏi. Nhìn dáng vẻ hắn giống như bị cái gì kích thích, bộ dạng này rõ ràng là
đã bị ai đó chọc giận.

Thần sắc trên mặt hắn không ngừng thay đổi, im lặng một hồi, bỗng nhiên mở
miệng nói: “Ừ.”

“Chuyện gì? Không bằng ngươi nói với ta, có lẽ nói xong sẽ thư thái. Để trong
lòng hoài sẽ sinh bệnh.” Ta dừng lại một chút, lại nói. “Dù sao ta cũng không
biết ngươi là ai, ngươi coi ta nhưng tảng đá cũng được.”

Nghe vậy, sắc mặt hắn dịu đi một chút, trong mắt hiện lên tia tức cười. “Có
tảng đá như cô sao?” Ta ngượng ngùng cười cười.

“Cha ta đã qua đời, trong nhà chỉ còn lại ta và mẫu thân, phụ thân để lại cho
chúng ta toàn bộ tài sản, nhưng bá phụ của ta lại có ý định bất lương, viện cớ
việc ta còn chưa làm lễ đội mũ, khắp nơi kéo bè cánh đối nghịch ta. Nay toàn
tộc đều đứng về phía lão, ta đưa ra đề nghị gì cũng bị lão ta phủ quyết, lão
đưa ra đề nghị gì ta đều phải đồng ý.” Trong giọng nói của hắn vẫn mang cảm
xúc không thể nắm bắt.

Đây hình như là bi kịch thường gặp trên Tivi, xuất thân phú quý hình như luôn
đụng phải chuyện này, an ủi hắn vài câu vậy. “Bá phụ của ngươi cũng quá khốn
nạn,” Ta nhìn hắn, nói. “Ngươi trăm ngàn lần không được nổi giận, nhất định
phải đấu tranh với ông ta đến cùng, cho dù toàn bộ đều đứng về phía ông ta thì
sao, ta không tin tất cả mọi người đều giúp lão, nhất định phải có vài người
theo ngươi, ngươi là người thừa kế chân chính của phụ thân mình, sợ cái gì
chứ, hiện tại có thể không đấu lại, nhưng có thể ngẫm nghĩ biện pháp, âm thầm
củng cố thế lực, đợi tới lúc thích hợp đánh cho ông ta một cú trí mạng.”

Hắn thần sắc cổ quái liếc ta, nói. “Hôm nay, ta thiếu chút nữa không kiềm chế
được.”

“Chậc chậc chậc, không được nha.” Ta đung đưa ngón tay trước mặt hắn. “Ta hỏi
ngươi, nếu đánh một người một quyền, đánh thật mạnh tay, hay là lùi lại rồi
mới đánh mạnh tay.”

“Đương nhiên là lùi lại rồi mới đánh mạnh tay.” Hắn đáp.

“Đúng vậy, ngươi phải biết một hạt cát thật nhỏ cần mấy trăm năm mới có thể
biến thành trân châu quý giá, con vịt xấu xí trải qua gian khổ mới thành thiên
nga xinh đẹp, trước khi nắm chắc phần thắng tuyệt đối không thể hành động
thiếu suy nghĩ, bây giờ nhẫn nại chỉ là vì muốn tích lũy sức mạnh, tương lại
có thể cho đối phương một quyền thật mạnh, ta đảm bảo ngươi nhất định sẽ đánh
hắn răng rơi đầy đất.”

Hắn có chút kinh ngạc nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Ta đương nhiên
không dễ kích động như vậy, chỉ là đột nhiên có lúc vô cùng tức giận, ta sẽ
không ngồi chờ chết. Nhưng nữ tử nhà ngươi, kiến thức cũng nhiều, có học qua
sách vở sao?”

“Tò mò làm gì, ngươi biết không, ta ghét nhất bị nói nữ nhân tóc dài, kiến
thức hạn hẹp, kỳ thật nam nhân các ngươi tóc cũng dài, những lời này thật
không biết do kẻ ngu nào nghĩ ra. Chắc chắn là 1 tên đầu bóng lưỡng, nếu không
thì là hòa thượng.” Ta liếc hắn, tóc của nam nhân cổ đại dài mà, thật không
biết câu nói kia do ai phát ngôn.

môi hắn cong thành một nụ cười: “Ngươi rốt cuộc là từ nước nào đến? Sở quốc?
Hàn quốc?”

*Sở quốc: nước Sở thời Chu (lúc đầu ở vùng Hồ Bắc và Hồ Nam, sau mở rộng đến Hà Nam, An Huy, Giang Tô, Chiết Giang, GiangTây và Tứ Xuyên,Trung Quốc)

*Hàn quốc: tên nước thời Chu, nay thuộc miền Trung tỉnh Hà Nam và miền đông nam tỉnh Sơn tây, Trung Quốc.

“À… xa hơn một chút. Phải rồi, nói ra có thấy tốt hơn không?” Ta vội vàng nói
qua loa, chuyển chủ đề.

“Đúng là tốt hơn.” Hắn đứng dậy, đi tới cạnh ngựa.

“Ngươi có vẻ rất thích cưỡi ngựa.”

“Không sai, mỗi lần trong ta có phiền muộn, đều thúc ngựa chạy như điên, như
vậy trong lòng sẽ thoải mái một chút.”

“Như vậy đi, ta thấy lần sau nếu trong lòng ngươi có phiềm muộn thì tìm ta nói
chuyện đi, đỡ nhiễu dân như hôm nay.” Ta không khỏi mỉm cười.

Hắn nhìn nhìn ta, khóe miệng lại nhếch lên. “Được, Thạch Đầu cô nương.”

“Này, ta tên Diệp Ẩn.” Ta lập tức kháng nghị.

“Nên về thôi, nếu bị người phát hiện sẽ không tốt lắm.” Hắn không thèm đếm xỉa
đến lời ta nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Bị người phát hiện? Ngươi trốn ra sao?” Tai nghi ngờ hỏi.

“Đi thôi.” Hắn chuyển đề tài, không có trả lời.

“Ta đây về sau sẽ gọi ngươi là Tiểu Chính.”

“Thạch Đầu cô nương!”

“Gọi ta là Diệp Ẩn!”

“Thạch Đầu!”

“……”

“Ha ha.”

=================================

Rất nhanh đã đến ngày Lý Tín xuất chinh, vợ chồng son đương nhiên có nhiều lời
cần nói, khó khăn chia lìa. Song chỉ là nói thôi, người cổ đại thật phiền hà,
chỉ có lễ nghi, hai người yêu nhau như vậy, ngay cả một cái ôm cũng không có,
nếu là hiện đại, đã sớm có một goodbye-kiss mất tiêu rồi =))).

Ta mỉm cười nghiêng đầu, ánh mắt đúng lúc dừng trên người Lý Việt, hắn nhìn
chằm chằm hai người kia, ánh mắt lóe lên thứ thần sắc khó nắm bắt, hai tay
không tự giác nắm thành quyền.

“Đúng rồi, Minh Nhan, có chuyện gì nàng nhất định phải nói cho A Việt, đệ ấy
cũng là người thân của nàng, A Việt, khi ta không ở, đệ có rảnh phải thay ta
chăm sóc Minh Nhan.” Lý Tín đối với đệ đệ này tin tưởng không nghi ngờ. Ai…

Lý Việt bỗng nhiên mỉm cười, rất nhanh chuyển sang vẻ mặt vui vẻ. “Đại ca,
huynh cứ yên tậm, đệ nhất định sẽ thay huynh chăm sóc đại tẩu tương lai.”

Thân ta là người đứng xem, đem mọi cử động của hắn thu vào trong tầm mắt,
trong lòng đương nhiên có chút cảm thông, trong cơ thể hắn, chỉ là một linh
hồn giãy giụa trong đau khổ cùng cực.

Sau khi Lý Tín xuất phát vài ngày, Lý Việt chỉ đến đây một lần, hơn nữa cũng
vô cùng nho nhã lễ độ, không có gì bất thường, thấy được hắn là người rất biết
kiềm chế tình cảm bản thân, rốt cuộc sao hắn lại làm chuyện đó, hủy đi hạnh
phúc của cả ba người? Ta thật sự nghi ngờ, tình yêu có thể làm cho người ta
mất đi lý trí sao? Lấy Phi Điểu mà nói, nữ nhân với sư huynh hắn tựa như quần
áo, thay đổi không ngừng, vĩnh viễn không vì một nữ nhân mà mất đi lý trí, Tư
Âm lại càng không cần phải nói, hắn đối với nữ nhân chẳng hề có hứng thú, cho
nên tình yêu phiến đoạn như vậy tuyệt không cùng sư phụ liên quan, còn về phần
ta, sống đến bây giờ chưa hề gặp chuyện gì làm ta động nhân tâm, mà dù có, ta
cũng sẽ không để mình mất đi lý trí.

nửa tháng đã qua, trong lúc này, Lý Việt đến đây hai lần, mỗi lần đến chỉ là
nói tình hình chiến sự của ca ca hắn cho Minh Nhan giải sầu. Tuy rằng tin
chiến thắng liên tiếp báo về, nhưng Minh Nhan vẫn không thể yên tâm. Hôm nay,
nàng sớm phái người đi chuẩn bị tốt mọi thứ, chuẩn bị hộ tống Minh phu nhân
cùng đi Vạn Phúc Tự bái phật cầu phúc.

Vạn Phúc Tự là ngôi chùa lớn nhất Hàm Dương, nghe nói vô cùng linh nghiệm, cho
nên bất luận là bình dân hay quý tộc, đều thập phần ưu ái nơi này.

Mỹ nhân nổi danh của thành Hàm Dương quả nhiên danh bất hư truyền, xe ngựa vừa
đi tới trước cửa tự, chung quanh có rất nhiều người nghỉ chân đúng đó, hy vọng
may mắn nhìn được phong thái của mỹ nhân. Ta không khỏi thấy buồn cười, nếu
Liễu Nhan biết chính mình kiếp trước như thế này, không biết sẽ có cảm tưởng
gì.

Ta đỡ Minh Nhan xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên trên, sắc trời u ám, hình như có
mưa lất phất. Trong lòng chợt cả kinh, cảm thấy dường như quên mang thứ gì đó,
đúng lúc này, Minh Nhan quay đầu lại, nói: “Tiểu Ẩn, đem du chỉ tán (ô giấy
dầu – hình mình họa bên trên ấy) của ta lại đây.”

Ta lập tức đứng đơ tại chỗ, du chỉ tán? Đúng rồi, vừa ra đến cửa Minh Nhan đã
nhắc riêng ta nhớ rõ mang theo du chỉ tán Lý Tín tặng nàng, còn nói mưa nhỏ
bung dù chậm bước bên hồ rất ý nhị, ta đã hoàn toàn quên điều này. Ai, quả
nhiên tôi không hợp làm a hoàn mà.

“Nô tì, nô tì quên đem theo.” Ta ngượng ngùng nói.

“Cái gì? Ngươi làm việc kiểu gì thế?” Sắc mặt của Minh phu nhân lập tức sa
sầm.

“Mẹ, đừng nên giận dữ, cứ để Tiểu Ẩn về nhà một chuyến, dù sao chúng ta cũng
không vội, Tiểu Ẩn, ngươi ngồi xe ngựa về phủ, đi nhanh về nhanh.”

Ta dùng sức gật đầu, Minh Nhan, nàng đúng là người tốt, không uổng công ta
xuyên qua ngàn năm để giúp nàng.

Song nếu nàng ở cùng chỗ với mẫu thân, chắc là không có chuyện gì đâu, ta ra
khỏi chùa, đi đến chỗ hẻo lánh, lấy ra phù chú, mặc niệm chú văn, bắt đầu
triệu hồi linh vật gần đó, bạch quang lóng lánh, phù chú rất nhanh biến thành
chim sẻ, ngoan ngoãn đậu trong lòng bàn tay ta. Xem ra Tần quốc là nơi có
nhiều chim sẻ, gần đây hẳn còn rất nhiều linh hồn chim sẻ.

“Đi, đến cạnh Minh Nhan, nếu có gì không ổn báo cho ta.” Ta thả nó ra, chim sẻ
vỗ vỗ cánh, rất nhanh liền bay vào trong chùa. Như vậy hẳn là đủ an toàn, ta
nhẹ thở hắt ra.

May mắn Vạn Phúc Tự không cách xa Minh phủ lắm, không bao lâu xe ngựa đã đến
cửa. Ngồi trong xe ngựa không lò xo này thật giống chịu tội, ta thà rằng đi bộ
còn hơn. Hiện tại thực sự nhớ tới Ferrari của Phi Điểu, đó mới gọi là tốc độ
thực thụ, ai…

Vừa mới xuống xe ngựa, đất rung chuyển, đi cũng không vững, lại ngã xuống, đạo
gì vậy không biết, đang định đứng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ, tên
hỗn láo nào dám cười nhạo ta, ta căm tức ngẩng đầu nhìn kẻ không biết tốt xấu
kia, “A” Ta kinh ngạc hô một tiếng, hắc y thiếu niên tuấn lãng, đang ngồi ngay
ngắn trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn tôi ở dưới, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu.
Là… Tiểu Chính…

“Sao ngươi lại ở đây?” Làm sao có thể khéo như vậy, vừa mới đến Tần quốc không
bao lâu, đã đụng hắn tới mấy lần.

Hắn không trả lời, chỉ là hừ nhẹ. “Ngươi quả nhiên là người phủ Thái Sứ.”

“Đúng vậy, có gì lạ, ta là nha hoàn ởđây mà.” Ta liếc mắt nhìn hắn, cái bộ
dáng cao cao tại thượng kia thật làm người ta tức khí.

“Nha hoàn?” Trong lời hắn có chút nghi hoặc. “Phải rồi.” Hắn chậm rãi nói.
“Ngươi tính ngồi trên mặt đất tới khi nào?”

A, đúng rồi, ta quên luôn việc mình té ngã trên đất, đứng vội lên, phủi phủi
váy.

Ta nâng mắt, đối diện với hắn, trong mắt hắn còn dám mang theo tiếu ý, thật sự
khó ưa.

“Phải rồi, ngươi lại lén ra ngoài sao, bá phụ của ngươi lại khi dễ ngươi à.”
Tôi nghĩ lại lời hắn nói, chỉ khi tâm tình không tốt mới len đi giục ngựa chạy
như điên.

Ý cười đáy mắt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như băng.
“Ngày ông ta tự tung tự tác chỉ sợ không còn bao lâu.” Trong nháy mắt, ta tựa
hồ thấy hai lưỡi dao sắc bén phát ra từ ánh mắt dày đặc hàn ý. Người có ánh
mắt như vậy, không phải là quý tộc công tử bình thường.

“Ta hôm nay vất vả mới đi ra, theo ta ra ngoài thành đi.” Ngữ khí của hắn có
chút dịu xuống.

Ta lắc lắc đầu, nói. ” Không được, ta còn có việc, hôm nay không rảnh, lần
khác đi.” Ta còn phải đi lấy cái ô.

“Cái gì?” Hắn biến sắc, lông mi nhướn lên, trong mắt ẩn ẩn tức giận. “Ngươi
dám cự tuyệt ta!”

“Cự tuyệt thì sao, ta thật sự có việc, đã nói lần khác sẽ cùng ngươi nói
chuyện phiếm mà.” Ta cũng nhíu mày, thái độ gì đây, nghe thật khó chịu.

“Ngươi…” Hắn nhất thời nói không ra lời, hiển nhiên là ít khi bị người phản
đối như thế.

“Xin lỗi không thể tiếp!” Ta hướng hắn làm mặt quỷ, vội vàng chạy vào trong
phủ.

“Diệp Ẩn, ngươi nhớ đó !” Phía sau truyền tới thanh âm phẫn nộ của hắn.

Cầm cây dù đi ra, đã không thấy hắn đâu, ai, người ta cũng vất vả lắm mới trốn
được ra, hơn nữa hắn ấy à, nhất định khó tìm được đối tượng phù hợp để nói hết
chuyện, dù sao ta cũng không biết hắn là ai, cho nên mới thấy đi cùng tôi có
cảm giác an toàn. Quên đi, lần sau gặp mặt phải cùng hắn tán gẫu đã đời.

Xe ngựa đi tới trước chùa, vừa mới định xuống xe, đột nhiên nghe lấy tiếng vỗ
cánh, takinh hãi, vén rèm xe lên, chim sẻ kia lập tức bay vào, trong lòng ta
căng thẳng, run giọng hỏi: “Minh Nhan sao?” Chim sẻ gật gật đầu. Ta lập tức
nhảy xuống xe ngựa, chạy theo chim sẻ vào trong chùa, sao lại thế này, trong
chùa miếu không thể xảy ra chuyện đó, chẳng lẽ còn có chuyện ngoài ý muốn mà
ta không biết.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #5