Thành Hàm Dương


Người đăng: AnhZu

Tiến đến cửa thành, hắn cưỡi ngựa ,tốc độ liền thoáng thả chậm,mọi sự vật
trước mắt làm ta lóa mắt, hai bên đường sạch sẽ,mỗi một đoạn trồng cây tùng
bách xanh um tươi tốt, đã vào đầu thu, vẫn như cũ một mảnh lục ý dạt dào. Tựa
như sách sử Trung sở ghi lại : Cứ cách năm mươi bước, ba trượng là cây

Không nghĩ tới hai ngàn năm trước, Tần quốc lại được bao phủ một màu xanh tươi
tốt như vậy, so với hiện đại nơi ta ở, thật sự là chỉ có hơn chứ không kém.
Hai bên đường có nhiều cửa hàng, quán ăn, quán rượu, hiệu cầm đồ, cửa hàng
bán trang sức, cái gì cần có đều có, còn có một ít tiểu thương rải rác ,trổ
tài chào hàng . Trên đường ,người đi đường cũng không thiếu, cả trai lẫn gái,
già trẻ lớn bé, đầy đường đều là quần áo của nước Tần, nhan sắc khác nhau, đối
mặt với thế giới chân thật này, hiện ra ở trước mặt ta là kinh đô ngàn năm, ta
không khỏi cảm khái vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại nói không
ra lời.

“Đây là thành Hàm Dương,”

Ta lẩm bẩm nói.

“Đây là đại đô của Tần quốc, khí phái phi phàm, bất kì ai, cho dù là phiên
bang di tộc, một khi bước vào thành Hàm Dương tất nhiên vì khí thế này mà kính
phục.” Miệng hắn mang theo một tia đắc ý.

“Thật là khí phái, trách không được có thể thống nhất Lục quốc.” Ta thốt lên.

“Cái gì?” .Trong giọng nói của hắn có tí nghi hoặc.

“Không có gì, ta nói đô thành khí thế hơn hẳn đô thành Lục quốc.”

Trong lòng ta run lên, miệng mồm cũng thật lanh lẹ, hiện tại Tần Vương lên
ngôi đã tám năm, tự mình chấp chính đã một năm, muốn thống nhất cả nước không
còn phải tốn bao nhiêu thời gian nữa. Đúng rồi, ta muốn xác nhận một chút, rủi
sư phụ đưa ta đến nhầm chỗ thì toi đời.

“này, hiện tại tần vương là Doanh Chính phải không?”

Ta quay đầu lại hỏi

Hắn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

“đúng”

“Như vậy hiện tại là — đại vương đăng cơ đã tám năm sao?”

Ta không thành tâm tăng thêm hai chữ đại vương này.Thần sắc trong mắt hắn càng
khó nắm bắt, thấp giọng nói:“Không sai, ngươi là một nữ tử biết chuyện này để
làm gì?”

“Này, còn không phải bởi vì ta có lòng tôn kính đối với đại vương các ngươi
sao?

Trong cảm nhận của ta, hắn không giống như người bình thường, nếu có thể gặp
hắn, nhất định phải xin chữ ký của hắn mang về.”

Tuy rằng lời của ta có khoa trương một chút, nhưng có hơn phân nửa là thật
lòng.

Hắn chút đăm chiêu nhìn về một phía, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

“Ngươi đi xuống, ta còn có việc.”

Sắc mặt hắn chợt tắt, lạnh lùng nói.

” Xuống thì xuống.”

Ta từ lưng ngựa nhảy xuống, vỗ vỗ quần, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới
chuyện quan trọng, ngăn hắn lại,nói:

“Đúng rồi ngươi có biết phủ đệ Thái Bố đại nhân ở nơi nào?”

“Thái Bố?”

Hắn suy tư một chút nói, thản nhiên phun ra hai chữ:

“Không biết.”

“Ô……Cho dù không biết, ta cũng nên cám ơn ngươi,tên ta là Diệp Ẩn.”

Ta hướng về phiá hắn cười, dù sao nhờ người này,ta mới không cần đi bộ nhiều
như vậygHắn gật gật đầu, vung roi lên,chuẩn bị rời đi

“Chờ một chút, lễ phép chút được không, ta nói tên cho ngươi biết, như vậy
ngươi cũng phải nói cho ta biết mới đúng.”

Trên mặt hắn có chút hơi kinh ngạc, trong mắt bỗng nhiên hiện lên ý cười bỡn
cợt nói:

“Nếu ngươi muốn bị xem là quái vật, thì sớm mà đi đổi Tần phục đi.”

Lúc này ta mới phát hiện, người chung quanh đang dùng ánh mắt quái dị nhìn ta,
nếu không thay quần áo, có lẽ thật sự sẽ bị coi là quái vật mà bị bắt lại ……

“A, ta đây đi trước, bye bye!”

Ta vội vàng nói

“Ta gọi là — Văn Chính.”

Hắn thấp giọng nói, vừa dứt lời liền giục ngựa mà đi. Không đợi ta phục hồi
tinh thần, thân ảnh hắn đã biến mất trong khói bụi mịt mù.

Văn Chính?

Thực đúng là cái tên bình thường.

======================================

Không thể tưởng được trang phục Tần quốc là như thế này, áo lục sắc, màu đỏ
thắm viền xung quanh, thường là màu lam hoặc màu tím, thậm chí là màu đỏ. Mà
áo màu đỏ, bình thường ở cổ áo, cổ tay áo có màu lục. Nhìn ra được, áo này đủ
mọi màu sắc ,sắc thái mà dân gian thịnh hành,nhưng là dựa theo ánh mắt thẩm mỹ
thời hiện đại…… Ta buồn bực.

Trái chọn phải tìm, thật vất vả mới tuyển ra một bộ Tần phục màu vàng nhạt.

“Cô nương, ngươi xem ngươi mặc xiêm y của chúng tôi quả nhiên khác hẳn, rất
đẹp nha”

Đó là lời của vị lão nương,hơn ba mươi tuổi rất có phong vận ,nữ nhân cười nói
với ta.Ta nhìn nàng, bỗng nhiên nghĩ đến nàng ở đây, nói không chừng sẽ biết
phủ đệ Thái bố đại nhân ở nơi nào.“Xin hỏi, ngươi có biết phủ đệ của Thái bố
đại nhân ở đâu không?”

“Thái bố đại nhân?Ngươi nói là Trà đại nhân hả? Phủ đệ của hắn gần đây, đi
phía trước, sau đó rẽ sang hướng bên phải, là có thể gặp được.”

A, gần như vậy, thật tốt quá, lòng ta mừng thầm, cuối cùng không phải là xui
xẻo.

“Ngươi muốn đến đó làm nha hoàn hả?”

Nàng hỏi câu kế tiếp làm cho ta sửng sốt.

“Làm nha hoàn?”

Miệng ta bắt đầu có chút trì độn.

“Đúng vậy, nghe nói hỉ sự của nữ nhi Trà đại nhân đang đến gần, cho nên cần
một ít nha hoàn.”

Hỉ sự tới gần? Lí Tín sớm như vậy đã cầu hôn sao? Không phải một tháng nữa là
xuất chinh sao? Ta tự mình đánh giá một chút, không khỏi có chút buồn bực, ta
giống như bán mình vì tìm người sao? Ai,lòng tự trọng bị đả kích.

Bất quá nữ nhi Trà đại nhân, chính là Trà Nhan, nói như vậy, nếu ở Trà phủ làm
nha hoàn, hai mươi tư giờ bảo hộ nàng, mãi cho đến Lí Tín xuất chinh trở về,
nhiệm vụ không phải là hoàn thành sao, vì đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ta
hy sinh một chút vậy.

“Kỳ thật bộ dáng ngươi rất tốt, đặc biệt mặc xiêm y của chúng tôi, ta bảo đảm
người trong phủ Thái bố đại nhân liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngươi, hiện
tại là nha hoàn, về sau ,nói không được đại nhân nhìn trúng thu vào phòng cũng
nên, đến lúc đó ngươi liền……”

Ta bỗng nhiên vươn tay đi, nàng lải nhải lời nói ám chỉ mạnh mẽ, ánh mắt toàn
bộ tập trung ở trong cái vật nhỏ trên tay ta, liền đứng đờ ở nơi đó

“Tiền” Ta tùy tay vứt xuống, vừa trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, xoay
người bước đi.Ai, túi hoàng kim nhỏ đó ta định đem theo bên mình phòng có lúc
dùng ……

Các bước kế tiếp được tiến hành rất thuận lợi, đêm đó, ta liền vào Trà phủ,
thoạt nhìn vị Trà đại nhân này không phải người hà khắc, cho dù là phòng hạ
nhân, tuy rằng đơn giản, nhưng rất sạch sẽ, ở cùng phòng ta là Chấp Lan, mi
thanh mục tú, tính cách hiền hoà, tuy rằng năm nay chỉ có mười sáu,nhưng nàng
ở trong này đã ba bốn năm.

“Ẩn tỷ tỷ, ngươi biết không, Trà tiểu thư là mỹ nữ nổi tiếng Hàm Dương ở này,
người cầu hôn là Lý tướng quân còn trẻ ,rất anh tuấn, lại là con trưởng đương
kim Ngự Sử đại nhân, mọi người đều nói bọn họ là do trời đất tác thành một
đôi.”

Nàng ta líu ríu nói không ngừng, ta không khỏi nở nụ cười, hoá ra cổ đại cùng
hiện đại đều giống nhau, nơi nơi đều có loại nữ nhân như thế này. Ngự Sử đại
nhân ,là quan lớn,tương đương với phó Thừa tướng.

Bối cảnh Lí Tín còn lợi hại hơn so với ta tưởng tượng của ta.

“Không phải tốt lắm sao, nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã .”

Ta đáp.

“Đúng vậy, nghe Lâm tẩu nói, Lý tướng quân từ nhỏ cùng tiểu thư chúng ta ở
cùng một chỗ, tình cảm rất tốt.”

“Lý tướng quân có đệ đệ phải không?”

Lòng ta căng thẳng, nhân cơ hội hỏi thăm một chút.

“Ý ngươi là Lí Việt? Hắn năm nay mới 17,là tả Trung Lang tướng, là người tao
nhã, hơn nữa –”

Trên mặt nàng hiện lên một tia ngượng ngùng, nói:

“So với Lý tướng quân còn đẹp trai hơn”

Tả Trung Lang tướng, theo ta được biết, bình thường tự dạy dỗ đệ tử thành
quan,để hỗ trợ hoàng đế, cùng lúc học tập chính vụ,thời Tần hán rất khó tìm.

Ở đây chắc mọi người nghĩ, Thái Bố gả nữ nhi cho con Ngự Sử đại nhân là trèo
cao .Từ nhỏ Tư Âm cho chúng tôi học thuộc lịch sử quốc gia, nên thấy quen
thuộc.

Tao nhã? Trong đầu ta không ngừng xuất hiện từ này, người như vậy làm sao có
thể làm ra chuyện như vậy?Mang theo một tia nghi hoặc, ta dần dần đi vào mộng
đẹp.

Ở dị thời không đêm thứ nhất, không có gì quái lạ xảy ra.Qua hai ngày, ta thấy
vị mỹ nhân này,quả nhiên không hổ với danh hiệu mỹ nhân, dung nhan xinh đẹp
tuyệt trần, một thân lục sắc, tay áo dài thướt tha váy, mái tóc cuốc cao, tùy
ý cắm hai cây trâm ngọc,dáng vẻ thanh lịch tuyệt đẹp.

Giống như một đóa u lan trước sương mai, hoa mai bốn phía.Chính là — cùng mỹ
nhân thời hiện đại cơ hồ không có một chút giống nhau, cũng là, trải qua mấy
ngàn năm luân hồi, làm sao còn có thể giữ được dung mạo như vậy? Người luân
hồi, thật giống như dòng nước chảy xuôi, chảy ngược,làm sao biết được hoàn
cảnh sẽ thay đổi, là lòng người thay đổi, chứ không phải bản thân muốn vậy.

Nàng đúng là một viên trân châu quý của Thái Bố.

“Ngươi là Diệp Ẩn sao?”

Nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi ta, thanh âm dịu dàng.

“Ân, ta là diệp ẩn.”

“Sao ngươi lại xưng ta với tiểu thư.”

Một bên Lâm tẩu chạy nhanh hướng ta chớp mắt vài cái, hai ngày qua ta cùng Lâm
tẩu quen biết nhau,cũng từ miệng nàng, ta biết được một vài tin tức quan
trọng.

“Không sao, từ từ mà sửa .Ngươi đi theo ta.”

Nàng mỉm cười, giống như u lan nở rộ, làm cho ta hoa mắt, mê muội. Xem ra
nàng thật xinh đẹp, thật sự là nam nữ đều bị mê hoặc.

“Tiểu thư, Lý tướng quân đến đây.”

Vừa nghe những lời này, Trà Nhan trong mắt ý cười càng đậm, trên mặt hiện lên
một tia đỏ ửng.Ở hành lang rất nhanh xuất hiện một dáng người cao lớn,“A
nhan!”

Nam tử kia vừa hô vừa bước nhanh đi tới, nam nhân này chính là A Bảo Cơ kiếp
trước sao? Ta mang theo một tia tò mò ,cẩn thận nhìn chằm chằm ,dần dần đến
gần Lí Tín.Trên người hắn quần áo màu đỏ sậm ,tước văn thâm y, kim tuyến viền
hai bên,mặt mày anh tuấn, thần thái sáng láng,mang theo vài phần cao quý bên
trong, tư thế oai hùng hiên ngang, vừa thấy là biết người học võ.

“Tín ca ca, huynh đã đến rồi.”

Trà Nhan kiềm chế tình ý không được, hai người nhìn nhau cười, thiên ngôn vạn
ngữ,nói không nên lời. Nhìn bọn họ, bỗng nhiên ta cảm nhận được có loại cảm
giác hạnh phúc, vì bọn họ mà cao hứng, dù sao đây là xã hội phong kiến.

“Tín ca ca, hôm nay ngươi không phải thượng triều cùng đại vương thương nghị
chinh phạt phản quân sao?”

Trà Nhan bỗng nhiên nhớ tới cái gì,“Là…… Bất quá……”

Lí Tín có chút nói quanh co.

“Ai, tiểu thư, ngài ấy muốn đến đây để gặp mặt người.”

Thế mà cũng không hiểu, ta nhịn không được,xen mồm nói.Hai người lập tức đều
đỏ mặt, khóe miệng cũng không giấu được ý cười.

“Đại ca, nên vào triều, đã không còn sớm .”

Một giọng nam ôn hòa theo hướng hành lang truyền đến, quay đầu lại nhìn thì
thấy một vị nam tử mặc triều phục màu tím xuất hiện ở trước mặt mọi người, so
sánh với Lí Tín, vị này nam tử tuổi màu da trắng nõn, mặt mày có vài phần
tương tự Lí Tín, phải nói so với Lí Tí tú nhã hơn nhiều, nhưng đều có bộ dạng
cao quý, cùng vài phần ôn nhu.

“Việt ca ca!”

Trà Nhan nhìn thấy hắn cũng là thập phần vui sướng.Việt ca ca? Như vậy người
trước mắt này, chính là người đã làm Lí Tín cùng Trà Nhan có ba kiếp tình — Lí
Việt, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, thật sự là không thể nghĩ là hắn có thể làm
chuyện như vậy,không giống như đang giả vờ,hay là người này có hai tính cách,
hoặc là thâm tàng bất lộ? Ta không khỏi lắc lắc đầu, lòng người khó đoán a.

“Đại ca, huynh cùng A Nhan cũng sắp thành vợ chồng, như thế nào mà cứ xử sự
như mấy đứa con nít thế.”

Lí Việt mỉm cười nói.

“Việt ca ca, huynh đừng cười chúng ta .”

Trà Nhan cắn môi, mặt càng ngày càng đỏ ửng.

“Này ,đúng là không biết phân biệt tôn ti trật tự, ngay cả đại ca cũng dám
giễu cợt, về sau chờ đệ thích người khác, đến lúc đó đến phiên huynh sẽ giễu
cợt đệ.”

Lí Tín cười, một chưởng vỗ vào vai Lý Việt.

“Đại ca, đau quá!”

Lí Việt một bên xoa bả vai, một bên né tránh.Ba người đều nở nụ cười, nhìn một
màn trước mắt này, huynh đệ hữu ái, tình ý vô hạn, ai có thể đoán được tương
lai nhưng lại có thể biến thành bi kịch như vậy……Ta vẫn quan sát Lí Việt,
trong mắt hắn chợt lướt qua một tia bi ai.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #4