Vũ Hội Cung Đình


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 44: VŨ HỘI CUNG ĐÌNH

EDIT-BETA: VY VY & LẠC KHUYNH HOÀNG

Notes: ở chap 43 của TT ad có một sự nhầm lẫn giữa tên các người chồng của
Lucrezia, chính xác là Alfonso I d’Este,không phải là Giovanni Sforza ^^! do
lần trước làm hơi vội nên bị nhầm (thím Lucrezia tới 3 ng ck lận=> lấy ck chi
cho lắm ko biết =.= ),mọi người thông cảm ta sẽ sửa lại!

Thẳm hoa lệ sang trọng,đèn thủy tinh đầy màu, những bức tranh tinh xảo,cầm
trên tay ly rượu nho tới bắt chuyện cùng một nam ca sĩ,các phu nhân thi đua
nhau khoe sắc,nam nữ đều có khoác lên mình chiếc áo choàng,đeo mặt nạ,họ bất
đồng mục đích, tất cả các khách trong này đều là những người dối trá sao?

Ta liếc Cesare một cái,mắt hắn xẹt qua một tia kinh thường nhưng lại lập tức
lại tỏa ra một cái nhìn cùng nụ cười hiền hậu,hắn bỗng nói:”Hoan nghênh các vị
khách quý đường xá xa xôi tới đây.”

Dưới là các tiếng hoan hô,Cesare được mọi người ở dưới tung hô.

hắn không muốn cười nhưng hắn thản nhiên liếc mắt,ánh mắt khóa lại ở trên một
nam nhân Tóc vàng.

Cái tên nam nhân trẻ tuổi kia là người mà Cesare đang nhìn,hắn lập tức đi
đến,chào hỏi bằng phương thức quý tộc cực kỳ tao nhã,chào xong hắn mở miệng
nói:”Công tước đại nhân, ta -Alfonso I d’Este đại diện cho xứ Ferrara thành
tâm cảm tạ ngài nhiệt tình hoan nghênh.”

Alfonso I d’Este, không phải là công tước Ferrara sao?

Ta nhịn không được nhìn nhiều hắn vài lần, hắn thực tuổi trẻ, đại khái chỉ có
hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất cao nhã,hắn cùng quý tộc bất
đồng,Cặp đôi mắt màu lam trong suốt,nhìn đôi mắt hắn làm ta nghĩ đến Phi Điểu.

Hắn chú ý tới ta,ta mỉm cười, trong ánh mắt không chút nào che giấu ta thưởng
thức đôi mắt hắn.

“công tước, đây là em gái Lucrezia của ta.” Cesare nhẹ nhàng buông ta ra,
không nghĩ gì đem ta đẩy về công tước Ferrara.

“Đã sớm nghe nói qua mĩ danh của tiểu thư Lucrezia, hôm nay vừa thấy quả nhiên
so với trong truyền thuyết làm người ta động lòng.”Alfonso I d’Este khách khí
nói.

Ta ở trong lòng ai thán một tiếng,nếu là trước kia, nghe thấy ca ngợi như vậy,
ta đã sớm mụ mị cả đầu rồi, nhưng hiện tại,ta biết,người hắn ca ngợi chính là
Lucrezia, mà ta chỉ là một con cờ trong tay nam nhân kia.

Nhìn Alfonso I d’Este mỉm cười,trong đầu ta bỗng nhiên có một cái ý niệm, nếu
làm cho hắn chán ghét ta, như vậy hắn không phải sẽ không nhắc tới hôn sự sao?
Cứ như vậy,ta cứu người thanh niên này, ta sẽ làm cho kế hoạch của Cesare ngâm
nước nóng.(ý nói là làm hỏng kế hoạch của Cesare )

Nghĩ đến đây, ta nở nụ cười,“công tước, ta cũng sớm nghe anh trai ta nói qua
chiến tích của ngài, ngài thật sự là người rất giỏi.”

mặt Alfonso hơi đỏ lên, cười cười.

Cesare hiển nhiên rất thích biểu hiện vừa rồi của ta nói:“công tước,ngươi cùng
em gái của ta trò chuyện đi.”

Alfonso cười nhìn ta liếc mắt một cái, ta cũng mỉm cười đem chính mình giao
cho hắn.

“công tước, nơi này thật sự là rất buồn,không bằng chúng ta đi ra hoa viên một
chút đi.” Ta nhiệt tình mời hắn, chính là muốn rời khỏi tầm mắt của Cesare

Mặt hắn hiện lên một tia vui sướng, đi theo ta ra hoa viên.

Ánh trăng chiếu vào giữa sân, tràn ngập lãng mạn. Ta ở một gốc cây nguyệt quế,
hắn đứng ở trước mặt ta, bình tĩnh nhìn ta.

Ta hỏi. “Nhìn cái gì?”

“tiểu thư Lucrezia, ánh mắt tiểu thư thật đẹp.” Hắn không chút ca ngợi nói.

Ta bình thường trở lại, xem ra vẫn là hai ánh mắt nhìn nhau.

“công tước, ngươi thích ta sao?” Ta hỏi.

Hắn tựa hồ không dự đoán được ta hỏi trực tiếp như vậy, sửng sốt một chút, lại
gật đầu.

“Nhưng, ta không thích ngươi.” Ta lạnh lùng nhìn hắn,“Lễ phục trên người ngươi
nhìn rất khó coi, còn có ta cũng không thích nói chuyện với ngươi bằng phương
thức, mang theo dày đặc khẩu âm, rất không cao nhã. Mặt khác, tóc ngươi ta
cũng không thích nhìn rất giống con nhím.(trời ạ, có cần chê ng ta vậy ko
kakak =]]] )

Hắn hiển nhiên bị lời nói của ta tổn thương, ta cũng hiểu được mình quá đáng,
cái này cũng là bất đắc dĩ, ta tưởng nghĩ, quyết định lại thêm cái quan trọng.

“Trọng yếu hơn là,công tước,người ta thích nhất là anh trai của ta–”

“Lucrezia!” Sau lưng ta truyền đến một âm thanh đánh gãy nửa câu nói còn lại,
thân thể của ta cứng đờ, hắn, hắn sao lại ở trong này?

Ta không dám quay đầu, chỉ thấy Cesare đi đến,thân thiết khoác vai ta
nói:“Thật là ngượng ngùng, công tước,em gái của ta từ nhỏ đã bị ta làm hư,dẫn
tới không có chừng mực trong lời nói.”

Hắn cười chuyển hướng ta nói:“,Lucrezia chờ em gả cho người ta, cũng không thể
nói sau khi lấy chồng tính tình vẫn còn trẻ con.”

Hắn tuy rằng cười, nhưng đáy mắt tràn đầy hàn khí làm cho lòng ta run sợ, ta
bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run.

công tước Alfonso I d’Este hiển nhiên còn chưa phục hồi lại tinh thần,sau một
lúc lâu,thần sắc càng cổ quái vội vàng nói lời từ biệt rời đi.

Sân nhà chỉ còn lại có ta với— Cesare.

Hắn nói cái gì cũng chưa nói, ta sợ hãi nhưng càng nhảy càng nhanh, ta phá hủy
kế hoạch của hắn, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha ta.

“em gái đáng yêu ngươi đã quên ta nói thế nào rồi sao?” Hắn bên môi gợi lên
một cái nụ cười kỳ dị,“Ta nói rồi ta ghét nhất bị người khác không nghe lời.”

Dưới ánh trăng,đôi mắt hắn sáng lên như quỷ dị, chớp động mãnh liệt quang
mang.Tâm của ta cũng sắp theo lồng ngực nhảy ra ngoài, phản xạ có điều kiện
sau này chạy đi, vừa chạy hai bước, đã bị hắn một phen đưa trở về, hắn không
chút khách khí kéo ta vào phòng bên cạnh.

“Ngươi điên rồi,Cesare, những khách quý đều đang nhìn chúng ta!” Ta liều mạng
thoát khỏi tay hắn, bụng bởi vì quá căng thẳng mà co rút đau đớn, xong rồi,
không biết nam nhân đáng sợ sẽ trừng phạt ta như thế nào.

==================

Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên căn bản không cần biết ta phản kháng thế
nào, vẫn là bị hắn kéo vào phòng.

“Ta nói rồi, không gả cho công tước Ferrara, đêm nay liền làm người tình cùa
ta.” Tiến đến phòng, mắt hắn tức giận không chút kiềm chế, hắn kéo ta qua, đem
ta đẩy mạnh xuống.

“Ngươi tuyệt nhiên dùng chiêu này,”Vẻ mặt hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại,
lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

Ta bị ngã đau,bả vai nhức nhối, chỉ đứng dậy, nói:“Ta cũng nói qua ta chán
ghét người khác áp chế ta.”

Hắn bỗng nhiên đứng lên, tựa hồ ở nhớ lại cái gì, thấp giọng nói một câu:“Thật
lâu trước kia nàng cũng nói qua lời nói như vầy.”

“Cái gì?” Ta thuận miệng hỏi.

“Thích nhất là anh trai,Lucrezia cũng nói như vậy,Lucrezia……” Trên mặt hắn lộ
ra một tia bi thương, tựa hồ đắm chìm trong hồi tưởng.

“Lucrezia ở đâu?” Nhìn hắn tinh thần có chút hoảng hốt, ta nhân cơ hội hỏi.

“Lucrezia nàng……” Của hắn ánh mắt bỗng nhiên lãnh khốc, tinh thần tựa hồ lập
tức lại tỉnh táo lại,“Ngươi tưởng ta sẽ nói?”

Trong lòng ta trầm xuống, lại phạm sai lầm nữa rồi

“Lại đây đi,” Hắn không biết khi nào đã muốn trèo lên giường, lộ ra một nụ
cười ma quỷ“Phá hủy kế hoạch của ta, ta sẽ làm cho ngươi sông không bằng chết,
bất quá, nếu ngươi có thể ở trên giường lấy lòng ta, ta có lẽ lo lắng cho
ngươi một chút.”

Ta lẳng lặng đứng tại chỗ, hắn tưởng có thể đem ta làm thế thân cho em gái hắn
sao?

“Thật có lỗi, ta làm không được.” Ta lạnh lùng nói.

Trong mắt hắn thoáng qua một thần sắc khó hiểu, nói:“Trừ bỏ dung mạo, tính
cách ngươi cùng Lucrezia hoàn toàn không giống nhau, bất quá,” Hắn dừng một
chút, nói:“có lẽ không chừng càng thú vị hơn.”

“Lại đây.”Ngữ khí hắn tăng lên, trên mặt ẩn ẩn có tia lạnh lùng, ta nghĩ nếu
ta không đi qua, có lẽ sẽ chọc giận hắn. Nhưng trước mắt nếu thoát khỏi cảnh
này, tựa hồ……

“Nếu ta gả cho công tước Ferrara thì sao?” Ta mở miệng nói.

Hắn thoáng sửng sốt, nở nụ cười,“Vốn ta cũng thực hi vọng đem ngươi gả cho
hắn, nhưng hôm nay chính ngươi đem chuyện này làm hỏng.”

“Làm hỏng? Vị tất.” Ta thật sâu hít một hơi,“Ngươi cũng không phải công tước
Ferrara, ngươi lại làm sao có thể biết của hắn nghĩ gì,nếu hắn ngàn dặm xa xôi
đi tới La Mã, ta nghĩ chỉ sợ cũng sẽ không bởi vì ta nói mấy câu liền dễ dàng
buông tha. Hết thảy đều có khả năng.” Kỳ thật nói lời này, ta lo lắng rõ ràng
không đủ, bởi vì ta cũng không phải công tước Ferrara, nói không chừng ta nói
mấy câu là đã đắc tội với hắn,mặc kệ thế nào, ta nghĩ tránh được đêm nay rồi
hẵng nói sau.

“Nga?” Hắn nhíu mày.

“Ngươi muốn không phải nữ nhân, ngươi muốn Italia, so với công quốc Ferrara,
vui vẻ một đêm là cái gì.” Ta chặt chẽ theo dõi hắn, hắn cũng nhìn chằm chằm
ta, ta cùng hắn đại khái ước chừng nhìn nhau đến mười giây, ai đều không có
chớp mắt.

Hắn cao thâm khó lường bỗng nở nụ cười, mang theo vô tận lãnh khốc,“Không sai,
ta muốn Italia là đủ rồi. Cho nên,em gái của ta, ta cần ngươi.

Nghe hắn dùng em gái xưng hô với ta, ta nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi,
hắn lại đem ta đổ lên vị trí của Lucrezia

“Như vậy, ta cáo từ.” Ta chạy nhanh bằng tất cả tốc độ đi ra ngoài, mới vừa đi
đến ngoài cửa, chợt nghe gặp sau lưng lạnh lùng truyền đến một câu:“Ta lặp lại
lần nữa, ta ghét nhất người không nghe lời.”

Ta dừng một chút, lại bước nhanh đi ra ngoài cửa, vì sao Cesare cố tình nghe
lén ta cùng công tước nói chuyện, bây giờ ta nên làm như thế nào?

Phi điểu, anh rốt cuộc ở nơi nào? Tư âm, con nên làm cái gì bây giờ?

=====================

Ngày hôm sau,bên ngoài truyền đến tin tức nói công tước Ferrara cầu hôn ta,
tuy rằng ta không biết vì sao công tước muốn ta, nhưng ít ra Cesare thoạt nhìn
thập phần cũng vừa lòng với kết quả này.

Đêm đó, cung đình ại tổ chức vũ hội long trọng, chúc mừng hôn sự giữa Lucrezia
cùng công tước Ferrara.

Cesare cười đến thập phần khoái trá, ngay cả đáy mắt hắn đều mang theo ý cười,
hắn kéo tay của ta, đặt trên tay Alfonso, cất cao giọng nói:“công tước
Ferrara, ta hiện tại đem em gái yêu quý của ta giao cho ngươi.”

“Đúng vậy, ta nhất định sẽ thương nàng, đem nàng trở thành vật quý của
ta.”Alfonso cười nhìn ta liếc mắt một cái, nắm chặt tay ta.

Khúc nhạc du dương vang lên, các quý tộc chỉ có khiêu vũ,Alfonso mang theo ta,
chậm rãi xoay tròn, ta có lỗi nhìn hắn, đã muốn thải đến hắn vài chân, ta liếc
mắt nhìn Cesare một cái, hắn vội vàng cùng những khách quý nâng chén, căn bản
không có chú ý chúng ta,

“Cũng không thể đi hoa viên được.” Ta cúi đầu nói.Alfonso thoáng sửng sốt,
hiểu ý cười, mang theo ta theo nhạc khúc không dấu vết ra đại sảnh.

“Vì sao…… Còn muốn cầu hôn ta?” Vừa ra đại sảnh, ta liền nhịn không được hỏi.

Hắn dùng cặp mắt trong suốt nhìn chăm chú vào ta, nở nụ cười, nói:“Ta chưa
từng gặp được người thẳng thắn như nàng,Lucrezia tiểu thư, ta thích nàng bởi
vì nàng sẽ không chỉ dùng những lời dối trá khách sáo đến nịnh hót ta.”

Ta sững sờ ở nơi đó, bỗng nhiên chú ý hôm nay hắn thay đổi lễ phục màu lam,
trời ạ, đây không phải nhầm chứ, này công tước Ferrara tự nhiên nói ngươi
thích ta, không thể nào,tâm tư nam nhân cũng thật khó cân nhắc. (anh ấy đã
thay đổi chỉ vì bị em chê tơi tả,Ẩn à! sao em có thể giao hoa đào khắp nơi như
thế hả? )

Ta vô tình đem ánh mắt đảo qua bên cạnh, bỗng nhiên thấy một thị vệ bộ dáng
nam nhân vội vàng hướng cung điện đi đến, nhìn hắn hình như đang tới chỗ ta
trong lòng ta không khỏi có chút nghi hoặc, nơi đó trừ ta, giống như chỉ có Đỗ
Liên – tiểu yêu nữ kia, người này vội vàng như thế, chẳng lẽ có chuyện gì? Có
thể có liên quan đến Phi Điểu?

Nghĩ đến đây, ta đã nghĩ phải đi qua, nhưng công tước Ferrara ở trong này,phải
nghĩ cách đuổi hắn đi.

“công tước Ferrara, ta……”

“gọi ta là Alfonso đi.”

“Tốt,Alfonso không bằng chúng ta cùng chơi trò chơi đi, ta sẽ trốn ở 1 nơi
trong hoa viên, ngươi đếm tới hai trăm rồi tìm ta, nếu tìm được thì ngươi
thắng, nếu không tìm được thì ta thắng, được không?”

hắn do dự một chút,ta lo lắng vạn phần, dùng sức tươi cười ngọt ngào,“Nếu
ngươi thắng, ta sẽ nụ hôn của ta thưởng cho ngươi.” (chù!!! bất ngờ nha @@ )

Xem ra sắc dụ vẫn là có hiệu quả,hắn nhắm mắt, ta bằng tất cả tốc độ chạy về
phía cung điện.

Ta khinh thủ khinh cước đi đến trước của phòng của Đỗ Liên, cẩn thận lắng
nghe.

“Như vậy cũng chưa tìm được?” Là Đỗ Liên nói.

“Là.”

“Huyết bài đoán trước hẳn không có sai, bọn họ hẳn còn tại La Mã.”

“Như vậy ngươi tiếp tục điều tra, Đỗ Liên đại nhân, người xem có nói cho công
tước đại nhân không?”

“Tạm thời không cần.”

“Như vậy……”

“Đúng rồi, công tước đại nhân phân phó ngươi đều làm thỏa đáng sao?”

“Tại hạ đã phái người làm,hiện tại tin tưởng cơ hồ toàn La Mã mọi người biết
Lucrezia tiểu thư……”

Chính nghe được chỗ quan trọng hơn, trong phòng bỗng nhiên biến thành một mảnh
yên tĩnh,âm thanh gì cũng không có.Lòng ta căng thẳng, chẳng lẽ nàng phát
hiện, vì thế đứng dậy chạy nhanh hướng hoa viên đi đến.

Vừa đi, ta còn hồi tưởng lại lời nói của bọn họ, bọn họ tựa hồ đang tìm cái
gì, chẳng lẽ là Lucrezia? Còn có chuyện toàn La Mã biết lại là cái gì?

Mới vừa đi đến hoa viên, ta lại kinh ngạc phát hiện Alfonso đọc số,67,68,69,
không thể nào, hẳn là sớm qua 200 nha, ta nhịn không được hô hắn một tiếng,
hắn mở mắt ra, tựa hồ có điểm ngượng ngùng nói:“Thật có lỗi, Lucrezia tiểu
thư, ta đếm tới một nửa liền quên, cho nên đành phải đếm lại từ đầu.”(anh này
dễ thương nhỉ :v )

Khóe miệng run rẩy,công tước Ferrara thật đúng là có chút đặc biệt, trách
không được có thể up hiếp được Cesare…..

Bất quá, nơi tối tăm này không làm cho người ta chán ghét một cái.

So với hoa lệ đại sảnh, ta càng nguyện ý cùng y tư đặc đứng ở nơi này, ít nhất
nơi này không cần thấy cái bản mặt nam nhân kia.

Cũng không biết trải qua bao lâu,các tân khách ở đại sảnh tựa hồ dần dần tán
đi, Alfonso biết được thời điểm không còn sớm, cũng chuẩn bị nói lời từ biệt
với ta.

“Lucrezia tiểu thư, đêm nay ta cao hứng, nghĩ đến hai ngày sau có thể mang
theo nàng về Ferrara, tâm tình của ta liền kích động vạn phần.”

“Hai ngày sau?” Ta cả kinh, nhanh như vậy?

“Là, công tước đáp ứng ta có thể nhanh chóng mang nàng trở về Ferrara cử hành
hôn lễ.” Hắn mỉm cười, bỗng nhiên kéo tay của ta nhẹ nhàng hôn,“Lucrezia tiểu
thư, ta chờ mong ngày đó đến.”

Nhìn bóng dáng hắn đi xa, tâm lý của ta một mảnh hỗn loạn, hai ngày, hai ngày
sau hắn muốn dẫn ta về Ferrara, ta như vầy có thể đi đâu, ta còn muốn tìm Phi
Điểu, nhưng là hiện tại ngay cả một chút tin tức rõ ràng đều không có, căn bản
không biết Phi Điểu rốt cuộc như thế nào, hắn giống như bỗng nhiên mất tích ……

Ta lẳng lặng đứng một hồi, đang định trở về phòng,ta đi qua cây nguyệt quế
trong hoa viên, bỗng nhiên sau cây lòe ra một bóng người, ta còn không kịp
phát ra gì thanh âm, đã bị người nọ ôm vào lòng.

Một mùi rượi hướng thẳng đến mặt ta, ta đang muốn đẩy khai vì không nhìn được
tướng người, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc theo người nọ trong
miệng truyền đến, bất giác trên người phát lạnh.

“Lucrezia……” Là âm thanh Cesare.

Ngu ngốc a, ta cũng không phải Lucrezia, tám phần là hắn uống say,

“Lucrezia,Lucrezia của ta, nàng muốn rời ta mà đi, nàng muốn đi khỏi ta ……”
Hắn trầm thấp âm thanh tựa hồ có chút nghẹn ngào.

Ta đang muốn phủ nhận, bỗng nhiên nghĩ đến hiện tại hắn uống rượu, có lẽ là cơ
hội tốt có thể hỏi ra một số chuyện.

Nghĩ đến đây, ta nhẹ giọng nói:“anh trai, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi rõ ràng
biết ta yêu ngươi, vì sao muốn đem ta hết lần này tới lần khác gả cho nam nhân
khác.”

Thân mình hắn bỗng chấn động, lẩm bẩm nói:“Ta tàn nhẫn…… Là ta tàn nhẫn…… Mỗi
một lần nhìn ngươi gả đi,Tâm ta như bị hỏa diễm đốt cháy, nhưng là, vì Italia,
vì Italia của ta……”

Mặt bỗng nhiên nóng lên, giống như có giọt máu nóng rực dừng ở trên mặt, ta
kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh nhạt Cesare trong suốt tuyệt đẹp nhưng
hàm chứa nước mắt, hắn như vậy là yêu em gái của hắn sao? Nhưng hắn yêu em gái
như vậy, vì dã tâm của mình,mà hết lần này tới lần khác gả cho nam nhân khác,
không phải thực đáng sợ sao?

Ta mới không đồng tình với hắn, ta lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói:“ngươi yêu
ta sao?”

“Ta ai cũng không thương, nhưng nữ nhân ta yêu nhất chính là nàng!”

Cánh tay hắn căng thẳng, lắc ta không thở nổi,

“anh trai, ta cũng yêu ngươi, cho nên không cần cho ta đi nữa rồi, không cần
đem ta đưa cho nam nhân khác.”

thân thủ hắn càng nhanh, ngữ khí bắt đầu hỗn loạn,“Lucrezia nàng yêu nhất vẫn
là ta sao? Nhưng, vì sao, nàng muốn chạy trốn ta, không, nàng không yêu ta,
nàng yêu nhất chính là cái tên chết tiệt Phi Điểu kia!”

Phòng hắc ám bỗng nhiên mở ra một cái cửa sổ,mắt ta nhất thời trong sáng đứng
lên, nghe hắn, Lucrezia quả nhiên không ở nơi này, nàng yêu chính là Phi Điểu?
Như vậy Phi Điểu đâu? Hắn ở nơi nào? Chẳng lẽ mang theo Lucrezia bỏ trốn rồi
sao ……”

“Phi Điểu hắn ở nơi nào?” Ta trong lòng kích động, thấp giọng hỏi.

Hắn không nói nữa, bỗng nhiên đẩy ta ra, thất tha thất thểu vội vàng rời đi.

Tâm tình của ta không chỉ phập phồng, tuy rằng không hỏi ra mấu chốt, nhưng ít
nhất cũng có một chút manh mối về Phi Điểu


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #45