Linh Hồn Bị Phong Ấn


Người đăng: AnhZu

CHƯƠNG 45: LINH HỒN BỊ PHONG ẤN

EDIT & BETA: VY VY + XÍCH NGUYỆT

Tuy rằng ta rất muốn rời đi, nhưng bên ngoài cung điện canh phòng nghiêm ngặt,
nhất thời cho dù muốn cũng không thể nào trốn ra được, bất quá ta cũng không
lo lắng, hai ngày sau công tước Ferrara sẽ mang ta rời đi, chỉ cần ra khỏi
đây, như vậy mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Một đêm trước khi rời đi,Cesare đột nhiên phái người gọi ta đến của tẩm cung
của hắn.

Thời điểm ta đi vào, vừa vặn thấy một màn trước mắt.

Cesare nằm dài trên tháp thượng, hắn cầm trong tay chén rượu, bên người là hai
vị mỹ nữ tóc vàng, tiếp đến là nhạc sĩ đến từ BA TƯ thổi khúc nhạc làm cho
người ta khắc cốt ghi tâm, mà hắn vẫn lạnh lùng, khó phân biệt đang vui hay
đang giận.

Như vậy cảnh tượng tựa hồ có chút kỳ quái, ta đang muốn lui ra ngoài, Cesare
khẽ động, hắn đứng bên người mỹ nữ, nhạc sĩ biến sắc lấy hết tốc độ đi ra khỏi
nơi này.

Trong phòng, lập tức an tĩnh lại.

“Không biết công tước có chuyện gì muốn phân phó.” Ta lạnh lùng nói.

Cái miệng hắn giương lên,lại vỗ nhè nhẹ lên đó, một bóng người đi vào,ta thấy
người đó là Đỗ Liên.

Đỗ liên cười hì hì nhìn ta liếc mắt một cái,trong tay hiện ra một cái bình
nhỏ, giao cho tay quản lý.

“Cầm cái này, đến công quốc Ferrara ngươi sẽ dùng đến nó.” Cesare hờ hững nói.

Là cái gì? Ta đưa tay nhận lấy, cái lọ màu lam nhưng trong đó có một loại phấn
bột màu trắng phát ra màu Lam sáng bóng, nghĩ đến truyền thống của gia tộc
Borgia, ta thốt lên :“Độc dược?”

Cesare mỉm cười, Đỗ Liên cung kính gật đầu, nói:“Đối với tỷ tỷ,đây là Khảm Đặc
Lôi Kéo.(hay còn gọi là độc Asen, tên gọi khác nữa là Thạch Tín)”

Từ asen là vay mượn từ tiếng Ba Tư word زرنيخ Zarnikh nghĩa là “opiment vàng”
(tức thư hoàng). Zarnikh được vay mượn sang tiếng Hy Lạp thành arsenikon,
nghĩa là đàn ông hay hiệu nghiệm. Asen đã được biết đến và sử dụng tại Ba Tư
và một vài nơi khác từ thời cổ đại. Do các triệu chứng ngộ độc asen là hơi mập
mờ, nên nó thường được sử dụng để giết người cho tới tận khi phát hiện ra thử
nghiệm Marsh, một thử nghiệm hóa học rất nhạy để phát hiện sự tồn tại của nó.
Thử nghiệm ít nhạy hơn nhưng phổ biến hơn là thử nghiệm Reinsch. Do việc sử
dụng nó bởi giai cấp cầm quyền để sát hại lẫn nhau cũng như hiệu lực và tính
kín đáo của nó, nên asen được gọi là thuốc độc của các vị vua và vua của các
thuốc độc.

Asen, không phải loại độc nổi tiếng nhất trong số các độc dược sao? Nghe nói
loại độc này và thuốc trộn lẫn với nhau thì đảm bảo trong cơ thể sinh vật sẽ
sản sinh độc tố, tử vong ngay lập tức,Asen phá vỡ việc sản xuất ATP thông qua
vài cơ chế. Ở cấp độ của chu trình axít citric, asen ức chế pyruvat
dehydrogenaza và bằng cách cạnh tranh với phốtphat nó tháo bỏ phốtphorylat hóa
ôxi hóa, vì thế ức chế quá trình khử NAD+ có liên quan tới năng lượng, hô hấp
của ti thể và tổng hợp ATP. Sản sinh của perôxít hiđrô cũng tăng lên, điều này
có thể tạo thành các dạng ôxy hoạt hóa và sức căng ôxi hóa. Các can thiệp trao
đổi chất này dẫn tới cái chết từ hội chứng rối loạn chức năng đa cơ quan có lẽ
từ cái chết tế bào do chết hoại, chứ không phải do chết tự nhiên của tế bào.”
(ad bị ngờ u môn hóa nên ai đọc ko hỉu ad chịu =]]] )

“Ý ngươi là làm công tước Ferrara biến mất, sau đó Cesare sẽ giả thành hắn,
người có năng lực giống nhau có thể dễ dàng đến công quốc Ferrara.” Ta nói.

“Ngươi đã hiểu được, ta nghĩ ta không cần lặp lại một lần nữa.” Hắn nhìn
thoáng qua Đỗ Liên, ý bảo nàng rời đi.

Ta không thích ở một mình với nam nhân này, hắn làm cho ta cảm thấy chưa bao
giờ từng có cảm giác áp bách như vầy.

“Nếu như đã xong, ta nghĩ ta có thể trở về.” Ta mặt không chút thay đổi nói.
Hắn có chút buồn cười nhìn ta, nói:“Ngươi có vẻ rất sợ ta?”

Ta ngẩng đầu lên, theo dõi hắn, gằn từng chữ:“Ta không phải sợ ngươi, ta là
chán ghét ngươi.”

Hắn sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười lên, thấp giọng nói:“Lại đây.”

Ta đứng chỗ không nhúc nhích. Hắn đứng dậy, cầm chén rượu trong tay đi tới, cơ
thể ta bắt đầu căng thẳng, vẫn là không nhúc nhích.

“uống nó.” Hắn ôn nhu cười, cười đến hoàn toàn không giống kẻ giết người không
thấy máu hắc công tước, mà càng giống như một người thiếu tình nhân.

Ta liếc mắt thấy là rượu nho, ta cả kinh, nếu ta không đoán sai,cái này không
phải một ly rượu đơn thuần ở quán bar.

“Công tước vẫn là không tin ta sao?” Ta giương mắt hỏi.

Hắn nhẹ nhàng điều mi, ý cười càng đậm:“Ta chưa bao giờ tin tưởng bất luận kẻ
nào.”

Ta cũng cười cười:“Ngươi tin tưởng chỉ là độc dược.”

Hắn ta nhìn chằm chằm, không nói gì.

Tình huống chiều nay, cho dù ta không uống, hắn cũng nhất định bắt ta uống,
nếu ta không đoán sai, cái kia hẳn là một loại độc dược mãn tính, hắn sợ ta
nhân cơ hội chạy trốn, cho nên muốn dùng độc tiếp tục khống chế ta. Bất quá
trước mắt,dường như ra ngoài tìm Phi Điểu có vẻ khó khăn hơn một chút rồi.

Ta hít một hơi thật sâu,cầm lấy ly rượu nâng lên uống hết.

Cesare vừa lòng nhìn ta uống xong, vuốt đầu ta nói, nói:“em gái ngoan của ta
thế này mới nghe lời,ngươi phải nhớ kỹ, ba tháng sau nếu không trở về như lời
nói, ngươi vĩnh viễn không thấy được ta.”

Độc dược phải đợi ba tháng mới phát tác, như ý hắn nói ba tháng nữa ta phải
giết chết được công tước Ferrara, ba tháng, thời gian đó dùng để tìm Phi Điểu
là đủ mặc kệ thế nào, ta nhất định phải tìm được hắn, đem hắn trở về.

“Ta có thể đi chưa.” Ta bình tĩnh nói.

trong mắt hắn hiện lên một tia thần sắc kỳ quái, hắn còn nói thêm:“Ngày mai,
ta sẽ tự mình tiễn ngươi đến cảng, công tước Ferrara sẽ chờ ở đó.”

=====================

Hôm sau rạng sáng, ta đã đang ở trước cảng. Đến từ A Nhĩ Tát Tư mang theo
trang sức của gia tộc Borgia, người trong tộc huy xe ngựa đi trước, bên xe
ngựa các kỵ sĩ mang khôi giáp và các thị nữ xếp thành hàng dài, ta cúi đầu
nhìn chính mình, sáng sớm đã bị thay cái váy màu trắng này vào, dùng loại vải
cao cấp nhất Tây Ban Nha may thành, ngân tuyến cùng kim tuyến tinh tế vẽ nên
hoa văn hoa lệ, buộc vòng quanh một đóa hoa hồng. Trên ngực mang một đóa hoa
diên vĩ ẩn ẩn hiện hiện, tản ra hương khí, trừ Cesare tự mình chọn đóa hoa màu
lam u buồn, hình như là ngày lễ kết hôn bất quá nghe cung nữ nói, mỗi một lần
em hắn xuất giá, hắn sẽ lựa chọn đóa hoa này.

Nghĩ đến đây, ta nhìn liếc mắt một cái ngồi ở ta bên người hắn, một thân y
phục cùng áo choàng đen, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hắn cùng với độc của hắn
giống nhau, u ám mà trí mạng.Môi hắn gương lên một đường cong,hắn có chút đăm
chiêu nhìn đối phương,hình như hắn đang lo lắng cái gì.

“Ngươi cùng Phi Điểu rốt cuộc là từ chỗ nào đến?” Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi,
đôi mắt màu xanh nhạt tối sầm lại.

Ta sửng sốt, đỗ liên dùng huyết bài tính ra ta sẽ đến, như thế nào không có
tính ra ta đến từ chỗ nào? Bất quá nghĩ lại cũng là, nếu hắn biết ta cùng Phi
Điểu đến từ tương lai, nhất định ép hỏi sự tồn tại của hắn như thế nào trong
lịch sử

“Đỗ liên không nói cho ngươi sao?”

“Nàng chỉ nói các ngươi đến từ một thế giới hoàn toàn khác ta.”

“à.” Ta có ngu cũng sẽ không nói ta đến từ tương lai, bằng không nhất định sẽ
bị hắn tra tấn đến chết.

“Chính là, ngươi làm sao có thể cùng Lucrezia có bộ dạng giống nhau,” Hắn nhìn
ta, ánh mắt bỗng nhiên nhu hòa, nhưng chỉ có trong nháy mắt,hắn lập tức lại
khôi phục bộ mặt lãnh khốc.

Hắn nhìn xung quanh xe ngựa, trên mặt hắn khó có thể phát hiện ra tia lo lắng,
hắn tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó, hơn nữa hôm nay có cái gì khác thường,sao
xe ngựa lại đi chậm như vậy chứ.

nam nhân này, không phải lại có cái quỷ kế gì đi?

============================

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì quán tính, ta đi thật nhanh phía tước, Cesare nhanh chóng bắt được ta,

“Công tước đại nhân……” Thanh âm kinh hoảng của phu xe kêu lên.

trong mắt Cesare hiện lên một tia tươi cười bí hiểm, cúi đầu nói một câu:“Hắn
quả nhiên thiếu kiên nhẫn.”

Hắn? Không đợi ta phản ứng lại, Cesare đã mở cửa sổ xe ngựa bên hông ra.

Ta đi ra ngoài thăm dò, một người nam nhân tuổi trẻ đang đứng bên xe ngựa tóc
vàng của người nam nhân tung bay giữa ánh nắng mặt trời tỏa ra vẻ sinh
động,đôi mắt màu lam,bên môi mang theo tia tười yếu ớt, trời ạ đây đúng là Phi
Điểu sao!

Ta vội vàng nhảy xuống xe ngựa, đang muốn chạy tới,lại bị Cesare bắt lại.

“Phi điểu, Phi Điểu!” Ta vui mừng mà khóc, thật tốt hắn thật sự không có
chuyện gì, thật là tốt quá.

“Ngu ngốc, thật đúng là em.” Phi điểu bất đắc dĩ cười.

“Phi điểu, ngươi rốt cuộc vẫn là đến đây.” Cesare gắt gao nắm lấy cổ tay ta,
vẻ mặt xanh mét hỏi. Ta sửng sốt, những lời này có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã sớm
đoán được Phi Điểu sẽ đến sao?

Phi điểu cũng không để ý đến hắn, lại nhìn phía ta,“Tiểu ẩn, em……”

“Phi Điểu, em bị ma nữ kia phong ấn pháp thuật,mau tới cứu em!” Tuy rằng ta có
nhiều nghi vấn, nhưng ta biết hiện không phải là thời điểm nên hỏi.

“Ngu ngốc, cũng không biết sư phụ cho em tới làm cái gì.” Hắn chậm rãi trong
người lấy ra phù chú.

“Phi Điểu ca ca, ngươi có vẻ đã quên một việc.” Đỗ Liên không biết khi nào thì
xuất hiện trước mặt chúng ta, ta thấy trong mắt Phi Điểu rõ ràng hiện lên một
tia chán ghét.

Hắn bay nhanh tiện tay niệm chú, phù chú thẳng hướng chúng ta mà đến,Đỗ Liên
cười, buông tay chắn phù chú, một dòng máu theo đầu ngón tay của nàng tràn ra,
trong phút chốc biến thành một đạo hắc quang, đánh tan phù chú của Phi Điểu,
hướng thẳng ngực Phi Điểu mà tới.

Làm sao có thể, ta không tin nổi trợn to mắt, Phi Điểu làm sao có thể không
đối phó được lọai vu thuật nho nhỏ này.

Lòng ta nóng như đốt, lại không thể đá Cesare bên cạnh một cái.

“Phi điểu ca ca, ta nhắc nhở ngươi a, ngươi chẳng lẽ đã quên một nửa linh hồn
của ngươi đã bị ta phong ấn, hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta nga.”
Thanh âm của Đỗ liên giống như sấm ngay bên tai ta, một nửa linh hồn của Phi
Điểu bị phong ấn? Làm sao có thể, tại sao có thể như vậy?

Ta mới phát hiện sắc mặt tái nhợt đáng sợ của Phi Điểu, vừa rồi quá mức vui
mừng căn bản không có chú ý tới, ta cắn mạnh Cesare, thừa dịp người hắn buông
lỏng, ta chạy nhanh tới bên người Phi Điểu.

“Phi điểu, ngươi thế nào, ngươi như thế nào rồi?” Ta thất kinh lau máu bên môi
hắn,đầu ta rối loạn, suy nghĩ không được cái gì. Hắn hiện tại suy nhược như
vậy, vì sao còn muốn tới cứu ta, thật sự là ngu ngốc, ngu ngốc!

Phi Điểu nhìn ta liếc mắt một cái, không nói gì, bỗng nhiên đứng dậy, cắn nát
ngón giữa, đem máu mình nhỏ lên phù chú,

“Phi Điểu……” Ta run giọng nói, Phi Điểu muốn dùng máu mình kêu gọi ác linh
sao, Huyết Thuật cùng linh lực không quan hệ, nhưng lấy máu của mình khởi động
bùa chú, lấy máu của mình để khởi động mô giới pháp thuật,nói dễ nghe hơn là
bất quá lâm vào đường cùng mới được khởi động nó,nếu không có gì quan trọng sư
phụ tuyệt đối không cho chúng ta sử dụng. Còn không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy
máu tươi bắt đầu chảy theo đầu ngón tay của hắn chảy tới phù chú,phù chú nhiễm
máu phát ra ám trầm hồng quang, chiếu rọi màu đỏ đầy trời, màu đỏ như máu dần
dần mở rộng, biến thành một quái thú ác linh, ác linh phân ra là miêu, sư tử
cùng chim ưng, nó vẫy cánh hướng Đỗ Liên cùng Cesare bay đi, Đỗ Liên thập phần
kinh ngạc, nàng đứng xem hiển nhiên không dự đoán được Phi Điểu còn có thể
thao túng ác linh, nàng ta ngẩn người, đầu ngón tay lại khởi động hắc vu
thuật, trong nháy mắtbiến thành mấy ngàn con độc xà quấn quanh trên người ác
linh,

“Tiểu ẩn, đi mau!”

Phi điểu thừa dịp này không ai để ý, vội vàng kéo ta, nương theo hồng quang,
biến mất trước mắt bọn họ.

Phi Điểu dẫn đường, chúng ta rất nhanh tìm được nơi Lucrezia đang trốn, bởi vì
Phi Điểu giăng kết giới, cho nên Đỗ Liên không tìm được, nhưng kết giới này
thoạt nhìn đã thấy ngày càng yếu.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lucrezia, ta chưa gặp qua,sao cô gái này lại
giống ta đến thế, nàng cũng kinh ngạc nhìn ta, nhưng vừa thấy Phi Điểu có bộ
dáng chật vật như vầy, nàng cũng không còn thời gian kinh ngạc, liền hỏi Phi
Điểu làm sao vậy.

“Phi Điểu, nói cho em biết, linh hồn của anh sao lại bị phong ấn, anh làm sao
có thể trúng chiêu của bọn họ? Còn có,Lucrezia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Này hết thảy rốt cuộc làm sao vậy!” Ta nhịn không được hỏi.

Phi Điểu nhìn ta liếc mắt một cái,“Vấn đề của em……” Nói còn chưa nói xong, mồm
hắn đã phun ra một vũng máu tươi, Lucrezia la hoảng lên, ta cũng sợ chết
khiếp, Ta vội vàng đỡ hắn:“Phi Điểu, anh sao có thề sử dụng huyết chú, anh có
biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không.”

“Không như vậy như thế nào cứu ngươi đi ra.” Hắn giãy dụa nói.

“Phi Điểu, nhưng cũng phải nghĩ đến mình chứ,nếu anh có mệnh hệ gì thì sao?,”
Trong lòng ta càng thêm khủng hoảng, chưa từng thấy qua Phi Điểu như the611
này, nhất thời không khống chế được, ôm lấy hắn nức nở.

“Ngu ngốc, ta không sao.” Hắn cười yếu ớt.

một bên Lucrezia thay hắn lau máu, một bên nức nở nói:“hết thảy đều là ta sai,
tất cả là do ta,ta làm chàng bị thương bị liên lụy, cũng sẽ không bị anh trai
ta hại thành như vậy.”

Phi Điểu nhẹ nhàng cười, nhìn nàng nói:“Lucrezia,không liên quan đến chuyện
của nàng.” Phi Điểu nhìn ánh mắt của nàng phá lệ ôn nhu.

Phi Điểu hắn, lúc này đây thật sự luân hãm sao? Lucrezia, hắn kiếp trước yêu
nhất là nàng, cho dù đã lâu như vậy, đã trải qua vô số luân hồi, nàng vẫn là
người hắn yêu sao?

“Tốt, như vậy cô nói cho ta biết đi, Lucrezia.” Ta từ từ bình tĩnh lại,trọng
yếu nhất là làm sao tìm về một nửa linh hồn của Phi Điểu đây.

“Ta,” Nàng do dự một chút, nói:“Ta, ta thích Phi Điểu, nhưng anh trai vì thế
rất tức giận, cho nên liền hạ độc hắn……”

“Làm sao có thể? Phi Điểu lợi hại như vậy, lại làm sao có thể dễ dàng trúng
chiêu như vậy.” Ta hoang mang hỏi.

“Anh trai ta cũng biết Phi Điểu rất lợi hại, cho nên, cho nên hắn cho Đỗ Liên
đem độc bôi trên môi ta, Phi Điểu nhất thời …., cho nên……”

Ra là như vậy, trách không được Phi Điểu lại trúng chiêu, lại có vài người
hoài nghi hôn môi là sẽ trúng độc.

“Chính là như vậy, ta trúng độc xong, Đỗ Liên nhân cơ hội phong ấn một nửa
linh hồn của ta, may mắn ta còn không yếu như vậy, chỉ bị nàng phong ấn một
nửa, liền mang theo Lucrezia trốn thoát, chỉ tiếc Độ Linh Hoa Sen nằm trong
tay nàng ta.” Phi điểu ở một bên thấp giọng nói.

Ta bắt đầu để ý toàn câu chuyện,nhưng vẫn thắc mắc,“Nhưng vì sao Đỗ Liên muốn
phong ấn linh hồn của anh,không cho anh dùng pháp thuật là được rồi sao.”

Phi điểu lắc lắc đầu, bỗng nhiên hắn rùng mình, bật thốt lên :“Chẳng lẽ nàng
biết ta……” Hắn nhìn thoáng qua Lucrezia, không có nói thêm gì đi nữa.

Chẳng lẽ nàng biết Phi Điểu cùng Cesare là cùng một linh hồn chuyển thế? Bọn
họ cùng tồn tại trong một không gian, chẳng lẽ sẽ ảnh hưởng sao? Cho nên nàng
muốn phong ấn linh hồn của Phi Điểu?

Ta đang nghĩ tới ….,ta trừng mắt Phi Điểu,chẳng lẽ là…..ta với Phi Điểu nhìn
nhau.

Cùng là linh hồn, nơi phong ấn an toàn hẳn là chính là trong cơ thể kí chủ,
nói như vậy một nửa linh hồn của Phi Điểu có khả năng bị phong ấn trên người
Cesare. Nếu là như vậy, một nữa linh hồn của Phi Điểu kia sẽ bị Linh hồn của
Cesare nuốt mất,nếu như vậy một nửa linh hồn còn lại của Phi Điểu sẽ hoàn toàn
bị biến mất.Nghĩ đến đây,ta không còn kiên nhẫn nữa.

“Ta muốn tìm về một nửa linh hồn kia của ngươi.” Ta nhìn hắn nói.


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #46