Người đăng: AnhZu
“Sư phụ, như vậy thì con cần đi nơi nào?” Ta vội hỏi.
Tư Âm nhìn ta, nói: “Con nói xem?”
Ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Nhất định là Tần quốc -thời Chiến Quốc rồi,
đây là lúc quan trọng nhất. Nếu như có thể ngăn cản đệ đệ của hắn, như vậy
tình kiếp thứ nhất sẽ được hóa giải, những đời sau cũng có thể thay đổi.”
“Đúng, có tiến bộ.” Trên khuôn mặt thản nhiên của Tư Âm như có nét cười thoáng
qua. “Thời gian con tới hẳn là năm thứ tám Tần vương Doanh Chính*, lục thành
quận Thượng Đảng quy Triệu, một tháng trước khi Lý Tín phụng mệnh dẫn binh
chinh phạt.”
(*) Tần Thủy Hoàng (tiếng Trung Quốc: 秦始皇)(259 TCN – 210 TCN), tên thật là
Doanh Chính (嬴政), còn có tên khác là Triệu Chính (趙政), là vua của nước Tần ở
Trung Quốc từ năm 246 TCN đến 221 TCN trong thời kỳ Chiến Quốc [3] và trở
thành vị Hoàng đế sáng lập ra nhà Tần, đồng thời là hoàng đế đầu tiên của
Trung Quốc thống nhất vào năm 221 trước Công nguyên sau khi tiêu diệt các nước
chư hầu khác. Ông cai trị cho đến khi qua đời vào năm 210 trước Công nguyên ở
tuổi 49
Tự gọi mình là Thủy Hoàng Đế (始皇帝) sau khi Trung Quốc được thống nhất, Tần
Thủy Hoàng là một nhân vật quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, mở ra gần hai
thiên niên kỷ của hoàng gia cai trị Trung Quốc. Sau khi thống nhất, ông và
thừa tướng Lý Tư đã thông qua một loạt các cải cách lớn về kinh tế và chính
trị . Ông đã tiến hành nhiều dự án khổng lồ, bao gồm việc xây dựng và hợp nhất
các bộ phận của Vạn Lý Trường Thành, lăng mộ kích thước thành phố nổi tiếng
được bảo vệ bởi đội quân đất nung có kích thước thật, và một hệ thống đường
quốc gia lớn, với cái giá của rất nhiều mạng người. Để đảm bảo sự ổn định, ông
đặt ra ngoài vòng pháp luật và đốt cháy nhiều cuốn sách và chôn sống một số
học giả . Tương truyền ông là người tinh thông ngũ hành,từng nhiều lần dùng
phép ngũ hành nhấn chìm các nước đối thủ,làm động đất thiệt hại cho Triệu
quốc.
Ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện nói.
“Vậy chỉ cần ở nơi này hai tháng là được.” Nhìn qua có vẻ như cũng không khó,
rất nhanh là đã có thể trở lại, hơn nữa ở dị thời không một tháng tương đương
với ở thế giới thực một ngày, nói cách khác là hai ngày nữa ta có thể trở lại.
Tư Âm gật gật đầu, nói: ” Không tồi, nhiệm vụ lần này chắc không khó để hoàn
thành.” Người dừng một chút lại nói: “Bùa chú của con đâu?”
Ta sờ soạng túi tiền bên trong quần áo, cười nói:” Đều tùy thân mang theo.”
” Không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần sử dụng phép thuật trước mặt người
khác.”
” Yên tâm đi sư phụ, cho dù không cần phép thuật con cũng sẽ rất nhanh hoàn
thành nhiệm vụ. Chúng ta nên nhanh chóng xuất phát đi.” Ta không muốn chờ nữa,
muốn lập tức bắt đầu công việc rất có tiền đồ này.
Tư Âm đã đi tới, từ trong ngực lấy ra một chuỗi vòng tay thạch anh, để vào
trong tay của ta. Thạch anh tổng cộng có tám hạt, màu sắc có đỏ, tím, bạc,
lục, lam, vàng, nâu, đen. Từng hạt trong suốt, ẩn lộ ra sáng bóng. Tư Âm vẻ
mặt ngưng trọng nói: ” Tám hạt thạch anh này đại biểu cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa,
Thổ, Phong, Ám, Hãn ( Hãn trong hung hãn.). Nhớ là ngàn vạn lần không được làm
mất, chỉ cần thiếu một viên, ta sẽ không thể triệu hồi con về.”
Ta gật gật đầu, dây thạch anh này giống như sợi dây ở cổ tay sư huynh ta đã
từng nhìn thấy, bình thường hạt thạch anh này dùng để tạo kết giới, phòng ngừa
linh giới quấy rầy, mà Tư Âm cho ta sợi dây này, còn có thể có được linh lực
để xuyên không, có thể nói là thập phần trân quý. Ta lấy sợi dây đeo vào cổ
tay, âm thầm cầu nguyện đừng bao giờ làm mất, ta cũng không nghĩ là muốn ở lại
cổ đại đến hết đời, hơn nữa, nếu không về, hậu quả rất đáng sợ nữa!
” Sư phụ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Trong lòng
ta không khỏi kích động.
” Nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? ” Tư Âm liếc mắt nhìn ta một cái.
” Vâng, đúng vậy, sư phụ, lời dặn dò của ngài con đã biết, nhanh đem con về
Chiến quốc đi. Con nghĩ nên gấp rút bảo vệ Liễu Nhan cùng A Bảo Cơ, à, không
phải, là Minh Nhan và Lí Tín mới đúng.” Ta gấp gáp nói.
Người nhìn ta, bỗng nhiên mở miệng nói: ” Diệp Ẩn, con phải nhớ, ngàn vạn lần
không thể cùng bất kì người nào trong lịch sử Trung Quốc có tình cảm với nhau,
bằng không ta cũng không có cách nào cứu được con. Đây chỉ là vô tình gặp nhau
, không được có nửa điểm cảm tình. Ta sẽ đưa con đến Hàm Dương Thành, chuyện
tiếp theo đều là việc của con. Nếu gặp nguy hiểm, liền thông qua ‘Phong'( Cái
tràng hạt ) đến liên lạc với ta, ta sẽ đem con triệu hồi về, hiểu chưa?” Người
chỉ vào hạt thủy tinh màu tím trên tay ta.
Trong lòng ta vô cùng lo lắng, ta cười khổ: “Chỉ có sư phụ là quan tâm con
thôi ”
Trong mắt sư phụ tựa như có cái gì đó hiện lên, nghiêng đầu, thanh âm lạnh
lùng nói: “Sợ con bản lĩnh quá kém, đánh mất hết mặt mũi của ta thì có .”
” Sư phụ, người không cần nói xạo đâu, ha ha.” Ta nở nụ cười.
” Tốt lắm, con mau xuất phát đi.” Tư Âm khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hắn thuận tay thả chút gì đó vào túi ta, rồi lui về sau mấy bước,rồi ngồi
xuống trước mặt ta, hai tay xếp thành hình chữ thập, trong miệng bắt đầu lẩm
nhẩm chú ngữ không ngừng, ta kinh ngạc phát hiện tám viên thạch anh trên cổ
tay ta bắt đầu sáng lên, càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt, đâm vào
mắt làm ta không thể mở mắt ra được, toàn thân cũng càng ngày càng nóng, ý
thức dần dần mơ hồ, loáng thoáng nghe được tiếng của Tư Âm: “Cánh cổng thời
không trong bóng tối, mở ra….” Tiếp theo cái gì cũng không còn nghe rõ nữa.
Cả người ta bị ánh sáng rực rỡ của tám hạt thạch anh bao phủ, toàn thân chỉ
cảm thấy bỏng rát, thật khó chịu. Thì ra là xuyên không cũng không phải là
chuyện gì tốt, hô hấp ta như sắp ngừng, mọi thứ trước mắt ngày càng mơ hồ,
tiếng nói của Tư Âm cũng càng ngày càng nhỏ, một trận nhức đầu đi đến làm cho
ta hoàn mất đi tri giác.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ta mới từ từ tỉnh lại, cả người vô lực, vừa
đau vừa khó chịu. Chợt mở mắt ra, không khỏi ” Aaaaaa…” một tiếng, bốn phía cỏ
dại mọc um tùm, một mảnh hoang vu, nào có bóng dáng của ai đâu? Sư phụ ơi là
sư phụ, khác biệt cũng quá lớn đi. Mặc dù đoán trước sẽ không phải là nơi nào
có thể sánh được với nơi hoàng đế hay quan lại ở, nhưng lại ở nơi rừng núi
hoang vu thế này, làm ta có chút khẩn trương.
Ta từ từ tỉnh táo lại, vội vàng sờ soạng phía trong chiếc áo mặc ở trong, lấy
đồ ra xem. Hoàn hảo! Bùa ẩn thân, bùa trừ linh, bùa gọi linh hết thảy đều ở
đây, lại vội vàng nhìn phía trong tay áo. Thủ Liên cũng ở đây. Chợt nhớ tới Tư
Âm thả vào trong túi áo khoác ta cái gì đó, lấy ra nhìn, không khỏi mừng rỡ.
Thì ra là mấy viên ngọc thượng hạng. Tư Âm cũng thật chu đáo, đưa ta mấy viên
ngọc này, tạm thời tôi sẽ không phải lo chuyện thiếu bạc nữa.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm sao để tới Hàm Dương đây? Nếu như
giống trong Tầm Tần Ký ( là tác phẩm truyện tranh kiếm hiệp cổ đại của Huỳnh
Dị, bạn nào muốn đọc thì xem ở đây ), ở trong Triệu Quốc tinh linh, thì ta
thật muốn hộc máu. Nhìn vòng tay, ta kiềm chế ý nghĩ muốn hỏi Tư Âm. Lần đầu
tiên thi hành nhiệm vụ, ta không muốn bị người ta coi thường. Ta không tin ta
không thể đến được Hàm Dương.
Có người nói, phụ nữ thế kỉ 21 mới, muốn đấu thắng được tiểu tam, phải đấu
thắng được lưu manh.
Xác định được mục tiêu, ta ngồi xếp bằng xuống, lấy bùa chú, nhẩm nhẩm chú
ngữ, bắt đầu gọi những linh hồn chuyển động quanh đây. Người chết không tin
rằng mình đã chết hoặc đối với thế gian còn lưu luyến, sẽ biến thành linh hồn
ở nhân gian dạo chơi, rất dễ dàng để gọi tới đây. Hơi lạnh từ gió thổi tới, cỏ
dại cao hơn đầu ở bốn phía dao động, một đạo thân ảnh màu trắng lướt qua, bùa
chú hóa thành mội cô bé khoảng 11, 12 tuổi, ta dừng lại, kinh ngạc nhìn các
nàng, tại sao lại là cô bé, xem ra công lực của ta vẫn cần được tăng cường rèn
luyện. Bất quá gọi thì cũng đã gọi rồi, ta nên hỏi các nàng một chút.
” Tiểu cô nương, cô là người Tần Quốc sao? “
Nàng gật đầu với ta một cái.
“Như vậy cô biết Hàm Dương ở đâu hả?” Ta tiếp tục hỏi
Nàng lại gật đầu một cái, đưa tay chỉ về hướng phía ngoài bụi cỏ, thấp giọng
nói: ” Đi thẳng dọc theo con đường này sẽ tới Hàm Dương.” Nghe thấy lời nàng,
trong lòng ta thoải mái, Hàm Dương ở ngay gần đây.
“Vậy chắc cũng không xa phải không?”
“Không xa, ngồi xe ngựa khoảng hai canh giờ.”
“Cái gì !!!” Ta lại nhảy dựng, ngồi xe ngựa mất khoảng hai canh giờ, chính là
bốn giờ, như vậy đi bộ chẳng lẽ không đi đến tối chắc ?!
“Được rồi, cảm ơn nhiều, cô trở về đi.” Ta lại đọc một đoạn chú ngữ, ngón trỏ
và ngón giữa kẹp lại để kết Thủ Ấn, hướng phía nàng, trong chốc lát cô bé biến
mất không thấy, chỉ có bùa chú nhẹ nhàng rơi xuống.
Ta thu hồi phù chú, bất đắc dĩ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc trời còn
sớm, một trận gió lớn thổi tới, làm ta không khỏi rùng mình một cái, trời tựa
như mùa thu, ta nhìn xuống áo khoác màu trắng, áo sơ mi kẻ sọc caro màu xanh
mỏng manh cùng chiếc quần jean, làm ta nhớ tới một việc quan trọng không kém
khi tới Hàm Dương – mua một bộ quần áo cổ đại.
Đi qua bụi cỏ rậm rạp, liền nhìn thấy một con đường nhỏ, nhìn trước sau một
cái, tựa hồ không có một bóng người nào, đành phải cuốc bộ dọc theo con đường
nhỏ, đi về phía trước. Nếu hiện tại có xe ngựa đi ngang qua thật tốt, như vậy
ta có thể đi nhờ xe rồi.
Đang suy nghĩ, sau lưng bỗng truyền tới tiếng vó ngựa xa xa vọng lại, quay đầu
nhìn, trên đường bụi đất tung bay, loáng thoáng có thể thấy được có một người
đang thúc ngựa hướng phía ta . Thật là trời không tuyệt đường sống của người
mà, nhưng ngựa này tốc độ khá nhanh, thoạt nhìn sẽ không dừng lại, mặc kệ, dù
thế nào cũng phải thử một lần, ta vội vàng vọt tới giữa đường, hô to:”Dừng
lại!!”
Ngựa thật đúng là đã dừng lại, đang lúc tôi vui vẻ, roi ngựa cũng theo xuống,
tốc độ cực nhanh, ta nắm lấy cái roi theo phản xạ, người nào a! Ta nổi giận,
vừa ngẩng đầu định dùng ánh mắt giết hắn, lại bị đôi mắt phượng hẹp dài của
người kia làm sửng sốt. Ngoài dự liệu của ta, hắn rất trẻ tuổi, khoảng chừng
hai mươi, thân hình cao ngất, dung mạo tuấn lãng, ngũ quan rõ nét, một bộ hắc
y viền bạc đơn giản, ở trên người hắn lại có vẻ vô cùng tôn quý, khí thế bất
phàm. Làm ta kinh ngạc không phải là dung mạo của hắn, mà là ta chưa bao giờ
nhìn thấy ánh mắt nào thâm thúy, trong trẻo, lạnh lùng như vậy, làm cho người
ta có chút lạnh lẽo. Tôi giống như đã phạm phải sai lầm, hoặc đã trêu chọc lầm
người.
“Thật là to gan.” hắn khẽ cau mày.
“Nhưng là. . . . . .Là ngươi không biết tốt xấu quất tới, ta cũng không phải
người chết, chẳng lẽ cứ như vậy để cho ngươi quất một roi sao?” Ta vặn lại.
Hắn tựa hồ không ngờ ta dám cãi lại, sự kinh ngạc ẩn sâu trong con ngươi lóe
lên một tia tức giận:”Là ngươi cản ngựa của ta, điều này đã có thể làm ngươi
bị tử tội, còn có. . . . . .” Hắn quan sát ta một lượt, nói:”Ngươi từ nơi nào
tới, đây là y phục quái đản gì vậy? Còn tóc tai thì bù xù, còn ra thể thống gì
nữa?” Trong mắt hắn rõ ràng thoáng tia kinh ngạc.
“Ta tới từ một nơi rất xa, mặc dù ta ăn mặc có chút cổ quái, nhưng ta cũng
không phải lài loại người xấu .” Ta không nhịn được trừng hắn một cái, nếu
không phải Tư Âm nói không muốn ở trước mặt người khác tùy tiện dùng bùa chú,
ta đã sớm dán một cái bùa làm hắn bất động, đoạt ngựa của hắn chạy – còn cùng
hắn ở đây nói nhảm làm gì.
“Vậy sao ngươi ngăn ngựa của ta?”
“Ta muốn đi thành Hàm Dương, ngươi có thể đưa ta đi không?”
“Không được.”
“Nếu ngươi đưa ta đi, ta có thể đưa tiền.”
“Tiền? Ta còn rất nhiều.” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ẩn ẩn lộ ra một tia
khinh thường.
“Ta thấy ngươi đúng là không lương thiện, gặp một nữ tử mắc nạn đáng thương,
thì không phải nên giúp sao, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để một nữ tử cơ khổ vô y
đi bộ tới Hàm Dương, hơn nữa, rất có thể có dã thú đạo tặc đi tới…” Tai không
ngừng đem những tình huống bi thảm có thể nghĩ ra nói cho hắn nghe.
“Cũng không liên quan tới ta, ta vốn đâu phải người lương thiện.”
“Nếu ngươi dẫn ta đi, ta có thể phó ngươi tiền.” Hắn lạnh lùng nói, chỉ là
trong mắt có nét dịu đi. Tên này rốt cuộc là cái loại gì, lần đầu tiên đến Tần
quốc mà ta đã gặp phải 1 tên lòng dạ còn cứng hơn bê tông thế này.
“Quên đi, ta cũng chẳng dám nhờ ngươi đâu, tạm biệt! cứ để cho nữ tử đáng yêu
như ta bị sài lang hổ báo ăn thịt, quên đi.” Ta căm giận nói, hung hăng trừng
mắt nhìn hắn, rồi bỏ đi lên phía trước.
Mới đi được vài bước, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, còn chưa định thần, chỉ
cảm thấy thân mình bị nâng lên, liền bị người đặt lên trên ngựa. Ta ngạc
nhiên quay đầu, thấy trong ánh mắt tối tăm của hắn ẩn chứa tia cười.
“Này… ngươi sao lại…”
“Coi như ta phá lệ một lần đi, cô gái đáng yêu.” Hắn nhấn mạnh từ “đáng yêu”,
trong giọng nói không thèm giấu đi tia cười nhạo.
“Ta, ta không cần ngươi.” Tâm tình của ta có chút buồn bực, tuy rằng không
phải quốc sắc thiên hương, nhưng bộ dáng cũng coi như thanh tú đáng yêu, sao
cái từ đáng yêu hắn nói ra áp lên ta lại rất buồn cười, thật xem thường người
khác mà.
Lần đầu tiên trong đời cùng nam nhân xa lạ gần gũi như vậy, nhưng lại là lão
nam nhân của hai trăm nhiều năm trước, thật là có chút bất khả tư nghị (kỳ
lạ), Trên người hắn tỏa ra mùi đan hương thanh u (thanh nhã và tịch mịch),
nhìn bộ dạng này, chắc chắn là quý tộc.
Với tốc độ nhanh như điện này, đại khái là chỉ qua một giờ, liền thấy tường
thành đỏ sậm ở xa xa.
“A, Hàm Dương Thành !” Ta nhịn không được thốt lên, tâm tình kích động, sắp
được thấy Chiến quốc thời Tần quốc, không biết có giống trên TV không nhỉ?