Người đăng: AnhZu
Chương 22: Nguy Hiểm Rình Rập
Edit & Beta: Lạc Khuynh Hoàng
Ngày hôm sau, nhìn cô gái ngày hôm qua, trong lòng ta mới nhẹ nhõm, xem ra cái
tên Tát Na Đặc Tư kia cũng không làm gì cô ấy. Ta chủ động bắt chuyện, biết cô
tên An Na, ở thôn bên cạnh, bởi vì trong nhà nghèo túng mới tới làm việc cho
bá tước phu nhân.
Ta rất nhanh đã thân với cô gái này, nhưng vẫn như cũ không nghe ra tin về Đóa
Lạp. Hay là cô ấy đã xảy ra chuyện? Hay là vẫn chưa đến đây? Xem ra có cơ hội
là phải đi thám thính tòa thành này vào ban đêm mới được. Nhưng mà, takhông
muốn gặp lại yêu tinh ngàn năm kia, dù hắn rất tuấn tú, nhưng mà ta là con
người, ta không muốn biến thành ma cà rồng hút máu tươi mà sống giống hắn đâu,
ách, nghĩ tới thôi cũng dựng cả tóc gáy.
Tái Tư thiếu gia kia dùng bữa sáng xong đã không biết đi đâu. Ta đương nhiên
phải làm chuyện nữ hầu nên làm, ngoan ngoãn tới phòng Tái Tư quét dọn. Vào
phòng, một cảm giác áp lực đập vào mặt, ánh sáng âm u khiến tâm tình người ta
uất ức. Ta đi tới trước cửa sổ, đẩy ra rèm cửa nhung thiên nga, ánh mặt trời
nhất thời tràn ngập toàn căn phòng, ấm áp tươi đẹp, thật tốt qua, nhưng mà,
trong phòng hình như còn thiếu thứ gì đó, ta nhìn xuống hoa viên theo phong
cách Ba Lạc Khắc, hoa hồng và tường vi tiên diễm nở rộ như một biển đỏ, vì thế
vội vàng xuống lầu, hái một bó hoa hồng đỏ to, cắm trong bình thủy tính trắng
trong phòng. (#Hoàng: Hungary là đất nước nổi tiếng về hoa hồng với nhiều loại
hoa hồng đặc sắc, được trồng khắp nơi. Hoa hồng được xem như quốc hoa của đất
nước này:) klq, nhưng ta thích Hồng Bạch:D)
Ánh dương, hoa tươi, giờ phòng của hắn mới thoạt nhìn thoải mái hơn, đang lúc
ta đùa nghịch cánh hoa, nghe thấy phía sau truyền tới thanh âm tức giận: “Ai
cho phép cô!” Ta còn chưa kịp quay đầu, chỉ thấy một bóng trắng nhanh chóng
vọt tới, một tay cầm hoa hồng, ném ra ngoài cửa sổ.
Là Tái Tư, đôi mắt màu tím bình tĩnh giờ đây có thần sắc hỗn loạn, không chỉ
có tức giận, còn có cảm xúc không thể nói rõ.
“Cậu, chảy máu…” Ta nhìn hắn bị gai hoa hồng đâm vào chảy máu nói, có lẽ vì do
dùng quá nhiều sức, vài gai đâm thật sâu vào bàn tay hắn.
“Không sao đâu, cô đi ra ngoài.” Hắn lại khôi phục biểu tình lạnh lùng thường
ngày.
“Ngu ngốc, gai đâm vào tay cậu rồi, nếu lấy ra muộn, có thể nhiễm trùng, biết
không hả! Giờ đừng có cáu kỉnh nữa!” Ta không thèm phân trần mà bắt lấy tay
hắn, giúp hắn lấy ra gai chọc vào.
Trên mặt hắn xuất hiện nét kinh ngạc, muốn rút tay về, ta lại dùng sức, đồng
thời trừng mắt nhìn hắn, hắn nhìn nhìn ta, sắc mặt dịu lại một chút, cũng
không phản kháng.
“Đừng cử động, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Ta rốt cuộc cũng nhổ ra cái gai cuối
cùng, lại dùng nước sạch lau tay hắn, trong lòng cũng âm thầm nghi hoặc, vì
sao hắn ghét hoa hồng như vậy, chẳng lẽ hắn suốt ngày kéo rèm là vì không muốn
thấy hoa? Vì sao? Nhưng đây là hoa hồng đẹp nhất đỏ nhất mà ta từng thấy, chờ
chút, đẹp nhất đỏ nhất? Liên tưởng tới thảm án dưới tòa thành này, người ta
lạnh sống lưng, một ý niệm kinh khủng hiện lên trong đầu, hay phía dưới hoa
hồng đó đều là…
“Ẩn.” Hắn bỗng nhiên gọi tên tôi.
“Cái gì?”
“Cô thấy hoa hồng đó đẹp sao?”
“Đẹp?”
“Biết vì sao ta không vui?”
“Tôi nghĩ thiếu gia không phải không thích hoa hồng, mà là không thích nó gợi
lại cho cậu vài thứ.” Ta thốt lên.
Đồng tử của hắn co rút lại, chăm chú nhìn ta, qua rất nhiều giây, bỗng nhiên
lên tiếng: “Đi ra ngoài đi, nhân tiện kéo rèm lại cho ta.”
Thiếu niên này, nhất định là biết gì đó…
=============================
Đảo mắt đã ngây người ở nơi này ba bốn ngày, mấy ngày ngày trừ làm việc, cũng
không phát hiện ra điều gì dị thường. Bá tước phu nhân hình như cũng không có
để ý ta nữa, mà Tát Na Đặc Tư kia cũng không xuất hiện lại, hết thảy thật bình
ổn. Lúc đêm khuya ta cũng từng ra ngoài tìm hiểu ngọn nguồn của truyền thuyết
khủng bố kia, vẫn không có đầu mối.
Nhưng tự dưng ngẫu nhiên kể cho Thác Nhĩ Khoa chuyện cổ An Đồ Sinh (Truyện cổ
Andessen đó:) ), kết quả vô tình đảm nhận công tác hạng nhất, mỗi đêm trước
khi Thác Nhĩ Khoa đi ngủ phải kể chuyện cho nó nghe, đến khi nó ngủ mới thôi.
Andessen (kHCAbyThoraHallager1869hông nhắc thì thui, nhắc ta lại lên cơn
cuồng chú thích:D): tên đầy đủ là Hans Christian Andersen (2 tháng 4, 1805 – 4
tháng 8, 1875), là nhà văn người Đan Mạch chuyên viết truyện cổ tích cho thiếu
nhi. Trong tiếng Đan Mạch, tên ông thường được viết là H.C. Andersen. Là tác
giả của các truyện nổi tiếng dành cho thiếu nhi (hầu hết truyện của ông được
hãng Walt Disney chuyển thể thành phim hoạt hình), như: Nàng tiên cá, Bà Chúa
Tuyết, Vịt Con Xấu Xí, Cô Bé Bán Diêm, Công Chúa và Hạt Đậu ….vân vân và mây
mây còn nhìu lắm kể tới tối không hết:v
“…. Cuối cùng, vịt con xấu xí phát hiện bản thân là thiên nga, ca ngợi và kiêu
ngạo thay thế tự ti và cười nhạo ngày xưa.”
“Ẩn, vịt con xấu xí thật đáng thương.” Tiểu Thác trợn to con mắt màu lam ngây
thơ nhìn ta.
“Ừ, nhưng cuối cùng nó vẫn có hạnh phúc, không phải sao?” Ta kéo kéo chăn cho
nó, nói: “Nên ngủ đi, nếu cậu ngoan ngoãn, ngày mai tôi kể chuyện tiếp cho cậu
nghe.”
Nó chớp chớp mắt, nói: “Ẩn, có thể cho ta nụ hôn chúc ngủ ngon không?”
A, tiểu tử này, ta ngây ra một lúc, trong mắt nó như hiện lên tia chờ mong, có
lẽ, nó chỉ muốn tìm kiếm một chút ôn nhu. Nghĩ đến đây, ta cúi đầu, đặt lên
trán nó một nụ hôn thật nhẹ, nói: “Ngủ ngon.”
Nó nhắm mắt lại thỏa mãn nở nụ cười, cười trong sáng thuần kiết. “Ẩn, về sau
mỗi ngày đề phải hôn chúc ngủ ngon đó.”
Tươi cười như thế, khiến ta xúc động, không lâu trước kia, cũng có một thiếu
niên, cười thật tươi thật tươi như thế với ta…
(Tổng Ty của ta à…. hức hức)
“Được.” Ta không cần nghĩ ngợi lên tiếng.
Nhìn nó dần tiến vào mộng đẹp, ta lúc này mới đựng dậy, vừa mới trở mình, đã
thấy cạnh cửa có một bóng người cao lớn đứng thẳng, không khỏi hoảng sợ. Tập
trung nhìn, là Tái Tư. Hắn vẻ mặt ôn hòa nhìn về Tiểu Thác, trong mắt lộ ra
sắc thái ôn nhu hiếm thấy.
“Nó rất thích chuyện xưa cổ cô.” Hắn thấp giọng nói, ngữ khí thế mà có chút
hòa nhã. “Nhưng mà, chuyện xưa dù sao cũng là chuyện xưa, sự thật vẫn tàn
khốc. Tới một này, nó sẽ hiểu rõ.” Câu chuyện chuyển nhanh như bay, nét hòa
nhã vừa rồi cũng biến mất.”
“Tôi không đồng ý với cậu, sự thật cho dù tàn khốc, trong cuộc sống, suy sụp
và thống khổ là không thể tránh khỏi, nhưng muốn học thì phải dẫm nát chúng
dưới chân, có như thế, vịt con xấu xí mới có thể thành thiên nga, không phải
sao?” Ta nhìn mắt hắn mà nói.
Đôi mắt màu lan tử la của hắn hiện lên thần sắc khó cân nhắc, không nói gì
nữa, xoay người rời đi.
Thấy hắn đi rồi, chính ta cũng chuẩn bị rời đi, vừa mới ra khỏi cửa phòng tiểu
Thác, chỉ thấy mập quản gia bước nhanh tới: “Ẩn, ngươi quả nhiên ở đây, bà
tước phu nhân gọi ngươi tới hầu bà ấy tắm rửa.”
Tâm ta lộp cộp vài cái, trong đầu lập tức hiện ra khung cảnh đáng sợ bá tước
phu nhân dùng máu tươi tắm rửa, không, không thể nào, bá tước phu nhân này
nhanh như vậy đã muốn lấy máu của ta rồi sao?
Nhưng mà, như thế có thể biết chỗ bí mật của bà ta…
Ta gật gật đầu, đi theo mập quản gia.
Xuyên qua đại sảnh rộng lớn, trước tiên mập quản gia bảo tôi ở đây chờ. Ta
đánh giá bốn phía xung quanh, lúc này đại sảnh trống rỗng, yên tĩnh đến làm
người ta sợ hãi. Dưới ngọn nến mong manh, cái bóng của ta bị kéo thật dài
chiếu lên trên tường, lắc la lắc lư, thấy thật quỷ dị, tưởng tượng chuyện khả
năng xảy ra lát nữa, trong lòng ban tay hơi hơi ẩm một chút mồ hôi…
Bóng trên tường bỗng nhiên nhiều thêm hai cái, quản gia dẫn bá tước phu nhân
kính cẩn đi tới, phu nhân thay một áo dài giản dị màu đỏ, màu đỏ giống như máu
tươi.
“Bá tước phu nhân đã tới.” Ta hành lễ với bà ta.
Bà ta gật gật đầu, má lúm đồng tiên như hoa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào
mặt và cổ ta, ánh mắt của bà ta thật hưng phấn, hưng phấn tới nỗi làm người ta
— ghê rợn.
Ta nghĩ, bà ta đang hưng phấn chuẩn bị nếm máu mới?
Ta nắm chặt tay, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Bà ta hướng sang quản gia, quản gia gật đầu, đi lên phía trước vài bước, đang
lúc ta chuẩn bị chờ đợi bước hành động tiếp theo của quản gia, bỗng nhiên phía
sau truyền tới thanh âm lạnh lùng.
“Mẹ, trễ thế rồi còn định đưa nữ hầu của con đi đâu?” Ta có chút kinh ngạc
quay đầu lại, Tái Tư mặt không biểu tình đứng ngay sau chúng tôi.
“À, là thế này, ta chỉ muốn cô ấy hầu ta tắm rửa.” Bá tước phu nhân không chút
hoang mang mỉm cười.
“Mẹ, mẹ chẳng lẽ đã quên, cô ta là nữ hầu của con.” Tái Tư tiến lên từng bước,
vẫn nhìn chằm chằm phu nhân như cũ.
“Tái Tư thiếu gia, ta bây giờ rảnh, phu nhân nếu cần tôi, tôi nghĩ hẳn cũng
không sao.” Dù ta có chút cảm kích hắn xuất hiện lúc này, nhưng đồng thời lại
rất muốn biết chỗ bí mật của bá tước phu nhân, thật sự không muốn thất bại như
vậy.
Trong mắt hắn hiện lên tia tức giận, bước nhanh tới, cầm cổ tay tôi. “Từ khi
nào có phần để ngươi xen miệng vào! Lại đây cho ta!” Hắn dùng lực kéo, kéo tôi
sang luôn. “Mẹ, chuyện của cô ta còn chưa xong, con nghĩ đêm nay mẹ nên tìm
người khác.” Hắn vừa nói, vừa hung hăng bóp cổ tay ta, không cho ta nói. Đau
quá, đôi bị hắn bóp chặt tới nỗi hít vào lãnh khí, sao hắn khỏe như vậy chứ.
“Thôi quên đi vậy.” Trong mắt bá tước phu nhân hiện tia thất vọng, khóe miệng
lại vẫn mang nụ cười tao nhã như cũ.
“Chúc mẹ ngủ ngon.” Hắn cũng tao nhã làm nốt cái lễ, kéo ta xoay người đi —
“Buông được chưa, tay tôi rất đau.” Ta vừa oán giận, vừa nghĩ cách thoát khỏi
tay hắn.
Hắn chẳng thèm quan tâm, kéo ta vào trong phòng hắn, quay tay đóng cửa, ném ta
thật mạnh xuống mặt đất. “Ôi, cậu không thể nhẹ tay chút sao!” Ta xoa xoa vị
trí trọng yếu bị đau, trừng mắt nhìn hắn.
“Tối nay cô ngủ ở đây.” Hắn bỗng dưng thốt một câu.
“Hả?” Khóe miệng ta run rẩy, ngủ ở đây? Làm ơn, ta đang miên man suy nghĩ …
“Vì sao?” (#hoàng: lại nghĩ bậy bạ rùi:v)
“Đừng hỏi vì sao, ta là chủ nhân của cô. Đây là mệnh lệnh, cô chỉ cần tuân thủ
là được. Từ giờ trở đi, cô lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt tôi, kêu đến là
đên, hiểu chưa?” Tuy rằng ngữ khí của hắn rất lạnh, ta lại cảm thấy trong lòng
bất chợt ấm áo, hắn làm thế, chắc là muốn bảo vệ ta.
“Hiểu rồi, vậy, tôi ngủ ở đâu?” Ta cười nói.
Hắn liếc tôi một cái, trong đôi mắt tím ẩn ẩn ý cười, chỉ chỉ mặt đất, nói:
“Đương nhiên chỗ này.” Thấy vẻ mặt ta không vui, lại nói. “Hoặc là ngủ cùng
trên giường ta, nếu cô vui, ta cũng không ngại.”
“Tôi ngủ trên mặt đất.” Ta dứt khoát đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.
Hắn như thể đã biết trước đáp án, khóe miệng khẽ nhếch lên, đi lên giường của
mình.
chỉ sợ là tối nay ta khó có thể ngủ được….