Người đăng: AnhZu
Chương 21: Huyết Tộc
Edit & Beta: Lạc Khuynh Hoàng
“Cậu chủ Tái Tư!” Quản gia lập tức cung kính khom người. Tái Tư nhìn cũng
không nhìn bà ta dù chỉ một chút, nhưng lại lạnh lùng nhìn chằm chằm bá tước
phu nhân.
Trong mắt bá tước phu nhân lóe lên một tia suy nghĩ, nở nụ cười nói: “Tất
nhiên là được, Chỉ cần con thích.” Tái Tư mặt không chút thay đổi quét mắt
liếc ta một cái,rồi xoay người rời đi.
“Còn không mau đi theo!” Quản gia đẩy ta một cái mạnh khiến chân ta lảo đảo,
thiếu chút nữa là té lăn ra đất. Bà mập này… mạnh tay như vậy…
Ra khỏi gian phòng, ta thấy bóng lưng Tái Tư ở khá xa, liền nhanh chóng đuổi
theo, bằng không với lâu đài to lớn này không cẩn thận sẽ lạc mất.
Theo hắn đi vào gian phòng, phòng của hắn rất lớn, cũng rất u ám, tấm màn
nhung màu đỏ tuyệt đẹp, vừa dày lại vừa nặng đem ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ
che kín, không có đèn, cũng không có nến.
Hắn bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nói: “Không phải ta đã bảo cô rời khỏi
nơi này sao?”
Tuy rằng không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, ta có thể cảm giác được ánh mắt
lạnh như băng xuyên thấu ta, ta ngẩng đầu, nói: “Tới đây làm nữ hầu có cái gì
không tốt? Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể thấy được nhiều thứ chưa gặp bao
giờ.”
Hắn hừ một tiếng, sâu xa nói: “Một ngày nào đó, cô sẽ hối hận.” Không biết tại
sao, giọng nói của hắn âm u khiến ta rợn cả tóc gáy. Lẽ nào, hắn biết chuyện
của bá tước phu nhân…
“Thế thì vì sao cậu để tôi làm nữ hầu của ngươi?” Ta nhịn không được hỏi.
“Ta thích.” Hắn lạnh lùng ném ra vài chữ.
“Vậy bây giờ tôi cần phải làm gì?”
“Hầu hạ ta dùng cơm.”
“–Vâng.” Không có biện pháp, chỉ có thể ăn nói khép nép một chút, hắn ta đẹp
thì đẹp thật, nhưng ta thấy hắn có chút xu hướng giống người có chứng tự kỉ.
Chế độ ăn uống của gia đình quý tộc thời Trung Cổ và bây giờ có vẻ không giống
nhau, chỉ có một ít bánh mì, thịt xông khói, pho mát, trứng gà cùng một ít rau
dưa, thời này cũng chưa có nhục quế, đinh hương, đậu khấu, tiêu làm gia vị,
chắc là thịt xông khói này vị cũng không được ngon cho lắm đâu. Đột nhiên, ta
thấy nhớ ẩm thực tinh túy năm ngàn năm của nước mình…
là một họ thực vật có hoa trong bộ Mộc lan (Magnoliales), bao gồm khoảng 20-21
chi và khoảng 475 loài, bao gồm các loại cây bụi và cây thân gỗ. Họ này phân
bổ khắp vùng nhiệt đới.
Một chi là chi Myristica, tức nhục đậu khấu, có giá trị thương mại như là một
mặt hàng gia vị.nhucdaukhau1-21267
(danh pháp khoa học: Syzygium aromaticum) là một loài thực vật trong họ Đào
kim nương (Myrtaceae) có các chồi hoa khi phơi khô có mùi thơm. Nó có nguồn
gốc ở Indonesia và được sử dụng như một loại gia vị gần như trong mọi nền văn
hóa ẩm thực. Nó có tên gọi là đinh hương có lẽ là do hình dáng của chồi hoa
trông khá giống với những cái đinh nhỏ. Đinh hương được trồng chủ yếu ở
Indonesia và Madagascar; nó cũng được trồng tại Zanzibar, Ấn Độ, Sri Lanka và
“quần đảo Hương liệu” (Moluccatức Maluku, Indonesia, còn được biết với tên gọi
quần đảo Banda).
Đinh hương là cây thường xanh có thể cao tới 10–20 m, có các lá hình bầu dục
lớn và các hoa màu đỏ thẫm mọc thành cụm ở đầu cành. Các chồi hoa ban đầu có
màu nhạt và dần dần trở thành màu lục, sau đó chúng phát triển thành màu đỏ
tươi, là khi chúng đã có thể thu hoạch. Các hoa được thu hoạch khi chúng dài
khoảng 1,5–2 cm, bao gồm đài hoa dài, căng ra thành bốn lá đài hoa và bốn cánh
hoa không nở tạo thành viên tròn nhỏ ở trung tâm.
Đinh hương có thể dùng trong nấu ăn hoặc là ở dạng nguyên vẹn hay ở dạng
nghiền thành bột, nhưng do nó tạo mùi rất mạnh cho nên chỉ cần dùng rất ít.
Gia vị làm từ đinh hương được dùng khắp cả ở châu Âu và châu Á cũng như được
thêm vào trong một số loạithuốc lá (gọi là kretek) ở Indonesia và thỉnh thoảng
ở các quán cà phê tại phương Tây. Nó đôi khi còn được trộn lẫn với cần sa.
Đinh hương còn là một nguyên liệu quan trong trong sản xuất các loại hương
dùng ở Trung Quốc hay Nhật Bản. Tinh dầu đinh hương được sử dụng trong điều
trị bằng xoa bóp dầu thơm. Dầu đinh hương được sử dụng rộng rãi trong điều trị
đau răng.hoi-mieng5
(Cinnamomum) là một chi các loài thực vật thường xanh thuộc họ Nguyệt quế
(Lauraceae). Lá và vỏ cây các loài thuộc chi này có tinh dầu thơm. Chi này có
khoảng hơn 300 loài, phân bố chủ yếu tại các khu vực nhiệt đới và cận nhiệt
đới của Bắc Mỹ,Trung Mỹ, Nam Mỹ, châu Á, châu Đại Dương và Australasia.
Quế là một vị thuốc có giá trị được dùng phổ biến trong Đông y lẫn Tây y.
Trong Đông y quế đứng thứ 3 trong bốn loại dược phẩm quý giá nhất, gồm sâm,
nhung, quế, phụ“
Phần lớn các loài quế được sử dụng làm gia vị trong nhiều nền ẩm thực các nước
trên thế giới. Chẳng hạn trong ẩm thực Việt Nam, quế là một thành phần quan
trọng trong gia vị của nồi nước dùng cho món phở Việt.nhuc-que1
Phòng ăn thật đúng là lớn đến kinh người, đèn treo pha lê tuyệt đẹp tỏa sáng
với nhiều màu sắc bắt mắt sáng bóng, cái bàn dài làm từ gỗ anh đào, cây nến
trắng nhỏ dài cắm vào chân nến bạc khắc hoa bập bùng một ngọn lửa mỏng manh,
trên bàn đặt một bộ dụng cụ ăn có khắc biểu tượng gia tộc bằng bạc. Ta quan
sát kỹ hơn một chút, thì ra biểu tượng gia tộc của bọn họ là hình hoa hồng.
Bá tước phu nhân ngồi ở vị trí chủ thượng. Sau lưng bà, lò sưởi xây từ đá cẩm
thạch phát ra tiếng lách tách nho nhỏ, tựa như ngọn lửa đang phát ra tiếng rên
rỉ thống khổ.
Thác Nhĩ Khoa và Tái Tư ngồi cạnh phu nhân, mỗi người một bên. Thác Nhĩ Khoa
vừa nhìn thấy ta, đầu tiên là dửng sốt, sau đó lại nở nụ cười.
Bá tước phu nhân có vẻ như ăn uống không được ngon miệng, chỉ ăn một ít rau
dưa, sau đó liền rời khỏi bàn ăn. Bà ta vừa đi khuất, Thác Nhĩ Khoa liền mặt
mày hớn hở hỏi han: “Ẩn, sao ngươi lại ở đây?”
Ta cười nói: “Ta bây giờ là nữ hầu ở đây.” Vì sao mỗi lần xuyên không, nếu
không phải là nha hoàn thì cũng là nữ hầu, chẳng lẽ không có thân phận nào tốt
hơn cho tôi sao…
“Ẩn, thật tốt quá!” Nó không chút nào che giấu thần sắc khoái trá, nhìn, lại
nói: “Trang phục như thế này thật là thích hợp với ngươi.”
Ta cười gượng, cúi đầu nhìn bộ đồ hầu nữ màu hồng nhạt này, không hiểu sao lại
nghĩ đến AV của Nhật Bản.
*AV của Nhật Bản (cái này hơi tế nhị 1 chút ai tò mò thì đọc, ko thì skip nhanh :P): V joyū (AV女優) hay còn được gọi với cái tên khác là Adaruto bideo joyū (アダルトビデオ女優, với “Adaruto bideo” là phiên âm Romaji của “adult video”?) là những thần tượng Nhật Bản hoạt động trong ngành công nghiệp phim” người lớn”, có thể bao gồm cả những diễn viên cũng như người mẫu từng đóng những video có đông đảo khán giả, trong đó họ có thể làm rất nhiều việc từ việc chỉ đi tản bộ hay làm việc nhà trong trang phục bikini đến việc đóng phim “người lớn”. “AV” là viết tắt theo Anh văn của phim người lớn (adult video), “joyū” (女優 nữ ưu) có nghĩa là nữ diễn viên. Nghĩa gốc của chữ “ưu” (優) trong Hán văn là chỉ nghệ nhân biểu diễn ca múa, tạp kịch, từ đời Tống, Nguyên về sau cũng dùng để gọi chung nghệ nhân hí khúc, diễn viên. Người Nhật Bản đã mượn chữ này để chỉ diễn viên.
“Nữ hầu thì phải làm việc, không phải là nói chuyện phiếm.” Tái Tư bỗng dưng
lạnh lùng lên tiếng. Ta trừng mắt liếc hắn một cái. Hắn đưa một miếng thịt nhỏ
vào miệng, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu với hắn nhưng ta vẫn phải âm
thầm tán thưởng hắn quả nhiên là quý tộc chân chính, tư thế ngồi, động tác
dùng dao cắt đồ ăn hay sử dụng khăn ăn đều thật thành thạo, tao nhã,
“Đổi.” Hắn khẽ nói.
“Đổi cái gì?” Ta ngơ ngác hỏi. Hắn liếc nhìn ta như muốn nói ngươi thật ngu
ngốc.
“Đổi khăn ăn, ở đây này!” Vẫn là Thác Nhĩ Khoa hảo tâm nhắc nhở tôi một câu.
Nó chỉ chỉ đầu bàn bên kia, ta choáng, thật là xa nha.
“Rồi rồi” Ta nhanh chóng chạy đến chỗ được chỉ lấy khăn ăn sạch, trong lòng
lại thầm buồn bực, bàn lớn như vậy để làm cái gì chứ, thật là khoa trương! Lại
chạy trở về chỗ Tái Tư thay khăn ăn, trong lúc vội vàng cánh tay tôi vô tình
lướt qua ly rượu thủy tinh, chỉ nghe cạch một tiếng, ly rượu lảo đảo, rượu nho
màu đỏ trong ly chảy hết lên bộ quần áo trắng tinh của Tái Tư.
“A,thật xin lỗi!” Ta theo bản năng xé lấy một miếng vải ở bên cạnh định tiến
lên lau vết rượu, lại nghe thấy tiếng loảng xoảng, không xong, không tốt, tôi
chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, khay dĩa, ly
chén tất cả đều ngã đổ, trên bàn là một đống hỗn độn, ta nhìn lại miếng vải
trong tay, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cái này, cái này hình như là khăn
trải bàn a…(#Hoàng: Hậu đậu thế là cùng:P)
“Ta ăn xong rồi.” Tái Tư đứng lên, khả năng kiềm chế của hắn quả thật là không
phải chỉ tốt bình thường, một chút nét tức giận cũng không thấy. Chỉ có Thác
Nhĩ Khoa há hốc miệng kinh ngạc nhìn tôi.
“Ta…” Ta mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hắn như có như không, quét mắt liếc tôi, lạnh lùng nói: “Ở đây dọn dẹp sạch sẽ
như trước, chưa được sự đồng ý của ta ngươi không thể đi ngủ.” Hắn lại ra lệnh
cho mấy người hầu khác ở bên cạnh: “Các ngươi không ai được giúp.”
Tốt, tốt, xem như ngươi lợi hại.
Dọn xong đống lộn xộn đó thì cả xương sống, thắt lưng đều đau, thật là một
ngày xui xẻo. Cái công việc nữ hầu này cũng thật là chẳng có gì tốt. Tuy buồn
ngủ nhưng nhớ tới nhiệm vụ lần này chưa có tiến triển gì, tôi lại không khỏi
cảm thấy phiền não. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời cũng không còn sớm, tại
lối đi trống trải, pho tượng kỵ sĩ ở hai bên được ánh nến yếu ớt hắt lên mang
một vẻ u ám kinh khủng. Thừa dịp lúc này đêm khuya vắng người, không bằng
trước hết tham quan lâu đài này một chút.
Để cho an toàn, việc dùng thuật ẩn thân tương đối quan trọng. Tôi đưa tay vào
ngực, lòng lộp bộp một chút, xong, xong! lại quên mang theo bùa ẩn thân! Ta
làm sao mà lại quên vật cần thiết như vậy! Thở dài một chút, có vẻ ta không
thích hợp lắm với cái loại công việc này …
Thật vất vả mới bình tĩnh lại, mặc kệ thế nào, chuyện cũng đã xảy ra rồi, dù
sao chăng nữa cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này, tuyệt đối không thể để cho Tư
Âm và Phi Điểu chê cười. Tuy không dùng được thuật ẩn thân, ta còn có thể sử
dụng loại pháp thuật khác nha, hơn nữa hiện tại cũng không có ai ở đây, ta cẩn
thận là được rồi.
Tay ta cầm một ngọn nến, đi lại vòng vo một hồi, quả nhiên một bóng người cũng
không thấy. Ta tỉ mỉ lưu ý đi dọc hành lang, để khỏi bị lạc, cũng không biết
đã đi bao lâu, nửa điểm khả nghi cũng không phát hiện. Kỳ lạ, những cô gái bị
bá tước phu nhân bắt rốt cuộc bị nhốt ở đâu? Lẽ nào lâu đài này có mật thất?
Đang hoang mang, bỗng nhiên ta thấy trước mặt xẹt qua một bóng người, loáng
thoáng thấy người đó mặc trang phục nữ hầu giống tôi, đã trễ thế này, cô ta đi
đâu vậy? Tôi vội vàng thổi tắt nến, lặng lẽ đi theo. Chỉ thấy cô gái nhanh
chóng đi, đi qua hành lang, vào phòng khách, mở cửa rồi bước vào hoa viên.
Cô lại tiếp tục đi, bỗng nhiên dừng lại ở trước một cái cây đại thụ, nhờ ánh
trăng, ta thấy rõ gương mặt của cô, đây không phải là một trong ba cô gái đã
đến đây hôm nay với tôi sao? Cô ấy vẻ mặt ngơ ngẩn, hai mắt nhắm nghiền, giống
như là mộng du.
Xung quanh thật tĩnh lặng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cú mèo kêu, ở đây
rất không bình thường, ta cảm giác được có một sinh vật khác tồn tại.
Bỗng nhiên trong bụi cây rậm rạp truyền đến tiếng âm thanh xào xạc, thần kinh
tôi trở nên căng thẳng, chỉ thấy một vật thấp bé như con khỉ chui ra. Ta nhìn
kỹ, con vật có cái mũi nhọn, mắt màu xanh biếc, tuy rằng vô cùng xấu xí, nhưng
miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra được hình người, nó di động con ngươi, nhe ra
hai cái răng nanh, ngón tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, nhào tới sau gáy cô
gái kia.
Quỷ hút máu! Ta lập tức vọt tới, bày kết giới xung quanh cô gái ấy, quỷ hút
máu bị bắn mạnh ra ngoài, nó phát ra mấy tiếng gầm nhẹ, ánh mắt tối lại, tức
giận nhìn ta.
Tấn công người khác ngay trước mắt ta, đó là xui xẻo của ngươi. đừng trách ta
không khách khí! Ta bày kết giới quanh mình, rút ra bùa chú, kẹp giữa hai ngón
tay, niệm thần chú phong ấn quỷ hút máu, một luồng ánh sáng xanh từ tay ta
hiện lên, ta hét lớn: “Đi!” Lá bùa cùng luồng sáng xanh xông thẳng vào quỷ hút
máu, trong nháy mắt, toàn thân nó bao phủ một màu xanh thẳm, dần dần biến mất,
luồng ánh sáng cũng chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại lá bùa kia rơi
xuống mặt đất.
Quỷ hút máu xấu xí như vậy, chắc là huyết tộc *Nosferatu, những dòng huyết tộc
khác hình như rất bài xích bộ tộc này, cho rằng bọn họ là những kẻ gây phiền
nhiễu, nếu không phải là việc vô cùng cấp bách tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với
họ. Có điều thành viên tộc Nosferatu lại vô cùng đoàn kết, nếu như đắc tội một
người trong họ cũng như đã đắc tội với toàn tộc, đây cũng là một chuyện vô
cùng đáng sợ.
*Nosferatu: tên một bộ phim nói về ma cà rồng
nhìn quanh, chẳng biết gần đây có còn hay không đồng loại của nó nữa.
“Xấu không phải là lỗi của ngươi, nhưng đã xấu mà còn hách nhân hại nhân* thì
ngươi đã phạm lỗi rồi.” Ta vừa lắc đầu lẩm bẩm, vừa khom lưng nhặt lá bùa lên.
*Hách nhân hại nhân: hại người dọa người, thấy Hán Việt hay hay nên em để nguyên.
“Ha ha.” Một tiếng cười khẽ truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Người ta thoáng chốc cứng ngắc, trên cây — có người, không, không phải người.
Tốt quá, ta chưa hủy bỏ kết giới, hôm nay tôi bất chấp tất cả, tới một tên ta
bắt một tên, tới hai tên ta bắt hết cả đôi! Ta ngẩng đầu, nhìn lên cây.
Mới vừa nhấc mắt, đã bị ánh sáng màu bạc lóng lánh chiếu vào hoa cả mắt, mà
thứ màu bạc đó lại là … tóc! Mái tóc dài xõa xuống giống như thác nước che mất
mặt người kia, nhìn người nọ thân hình cao gầy, còn có bộ trang phục quý tộc
rộng lộ ra vòm ngực, hẳn là một nam nhân.
“Ngươi là ai? Không, ta đúng ra nên hỏi ngươi có phải cùng một tộc với con quỷ
hút máu ban nãy?” Ta nhìn hắn lạnh lùng nói.
Hắn cười hẽ một tiếng, vén mái tóc dài đang che mặt lên, nhìn ta nhẹ nhàng nói
vài chữ: “Tremere.”
ta nhất thời khiếp sợ, không nói nên lời, không phải vì nghe thấy bộ tộc biết
ma pháp Tremere mà Tư Âm đã nói là cần phải đặc biệt chú ý, mà là vì khuôn mặt
của hắn.
Ta vốn cho rằng Tư Âm đã vô cùng đẹp rồi, không ngờ rằng người đàn ông trước
mắt này còn hơn vài phần.
Hắn có một đôi mắt màu xanh nhạt, màu xanh của băng,màu xanh rất nhẹ, vô cùng
nhẹ, hơi hơi tỏa ra ánh sáng yếu ớt, vô cùng mê hoặc. Mặt hắn được ánh trăng
nhàn nhạt chiếu vào, như có như không phác thảo hình bóng hoàn mỹ của hắn.
“Bản lĩnh của ngươi không tồi, là pháp thuật của phương Đông sao?” Hắn ngồi
trên nhánh cây, ưu nhã cười. Mái tóc dài màu bạc từng đợt từng đợt theo nhánh
cây rủ xuống dưới, trong gió khẽ đung đưa, hắn tùy ý lấy tay gạt một chút tóc.
Ngay cả động tác gạt tóc cũng thật là gợi cảm tao nhã, phong tư trác việt
(phong thái nổi bật).
Quỷ hút máu mà cũng có một mỹ nam như vậy sao? Thật là làm cho người ta khó có
thể tin… (#bbtt: em này chắc chưa coi Twilight Saga, toàn zai đẹp ko:v)
Tuy rằng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc một chút, nhưng tai lập tức tỉnh táo lại,
giọng mang uy hiếp nói: “Ta khuyên ngươi ngay lức tức đi khỏi đây nếu không
muốn cũng bị như ban nãy.”
“Vậy sao?” Trong mắt hắn hình như có cái gì đó thoáng quá, hứng thú nhìn ta
nói: “Phong ấn ta sao?”
“Không sai! Tuy rằng ngươi đẹp hơn nó gấp mấy nhiều lần, nhưng mà… thủy chung
vẫn là quỷ hút máu, nếu ta thấy ngươi hại người, ta tuyệt đối sẽ không khách
khí.” Ta vừa nói, vừa âm thầm mong muốn hắn mau chóng rời khỏi đây, dù sao tộc
Tremere ma pháp mạnh như thế nào, ta chưa bao giờ lĩnh giáo qua, xem khí thế
của hắn, chỉ sợ cũng không phải là hạng thường.
“Như vậy thì cho ta biết một chút đi nha.” Môi của hắn gợi lên một nụ cười bí
hiểm.
Ta do dự một chút, nói thật thì, một nam nhân xinh đẹp như vậy mà lại bị phong
ấn thì cũng có chút đáng tiếc, có điều, trong mắt hắn hiện lên một tia khinh
thường làm cho tôi nâng cao ý chí chiến đấu.
“Thế thì đừng có hối hận!” Hiện tại ta không có thời gian để thương hoa tiếc
ngọc, ác tức trảm, trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến lời của Trai Đằng
Nhất. Ta lặp lại quá trình phong ấn một lần nữa, bùa chú nhanh như chớp bay
thẳng về phía hắn, đây là ngươi tự tìm, tôi đắc ý cười, nụ cười vừa nở liền
nhanh chóng trở nên cứng ngắc, ta kinh ngạc nhìn bùa chú chỉ còn cách hắn vài
cm, hắn bỗng nhiên vươn tay ra một chút, bùa chú lập tức bốc cháy, biến thành
một luồng khói trắng.
Ngực ta giống như bị đánh mạnh một cái, cảm giác đau đớn kéo tới, tôi che
ngực, lảo đảo lùi vài bước, trong lòng thầm kêu không tốt, nam nhân này xem ra
không phải chỉ mạnh bình thường…
Con ngươi màu xanh nhạt của hắn hiện lên một tia thần sắc khó nắm bắt, bỗng
dưng thả người nhẹ nhàng bay xuống, tôi thực sự không còn lời nào để nói, hắn
đúng là bay xuống. Quỷ hút máu quả thật đúng là có thể bay.
“Những tiểu pháp thuật này của ngươi đối phó với huyết tộc đúng là dư dả,
chẳng qua, thật đáng tiếc, ngươi đụng phải ta, thủ lĩnh của tộc Tremere Tát Na
Đặc Tư.” Hắn dễ dàng phá bỏ kết giới của ta, đi tới trước mặt tự tiếu phi tiếu
(cười mà không cười) nhìn ta.
Ta nhìn hắn chằm chằm, trong đầu đã sớm loạn thành một đoàn, tộc Tremere đã
khó đối phó, hắn lại còn là một đại boss, tuy rằng trông chỉ chừng hai mươi
tuổi, chỉ là xem năng lực của hắn,… ít nhất… cũng phải hơn một nghìn tuổi…
Tình thế hiện tại thế này, hắn không phải là muốn hút máu của ta chứ, cảm giác
không thể trêu vào trong ta trỗi dậy, tam thập lục kế tẩu vi thượng, ta còn có
vụ độn nha…
“Không biết máu của người phương Đông có vị gì đây?” Hắn cười cực kì tà ác.
“Cùng là một vị.” Ta nhìn hắn chằm chằm nói.
Mắt hắn ý cười dần sâu, nói: “Nga? Ngươi biết? Người từng nếm thử vị của máu
rồi sao?”
“Đương nhiên!” Ta lý trực khí tráng (chỉ sự không hề sợ hãi vì mình đúng) nói:
“Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới biết vị của máu, ta cũng biết.”
Hắn lộ ra một chút kinh ngạc. “Mặc dù chỉ là máu gà, máu vịt,…” Nghe lời nói
kế tiếp của tôi, hắn sửng sốt một chút, rồi cười lớn.
Hắn cười một hồi, lại nhìn ta chằm chằm, ánh mắt càng thêm quỷ dị.
“Chính là cô.” Hắn đột nhiên nói một câu mạc danh kỳ diệu (chẳng hiểu gì,
không giải thích được).
“Cái gì?” Ta bật thốt lên, “Ngươi muốn hút máu của ta sao?”
“Hút máu? Cũng được, chỉ là, cho cô hút máu của ta.” Lời của hắn làm ta lần
thứ hai khiếp sợ nói không ra lời, cũng không hiểu hắn rốt cuộc là có chủ ý
gì, lòng hiếu kỳ thúc đẩy ta không lập tức chạy trốn, ngược lại còn muốn xem
xem hắn thực ra là muốn làm cái gì.
“Số lượng người trong tộc Tremere càng ngày càng ít, cho nên ta luôn tìm kiếm
chọn người thích hợp để sinh cho ta hậu duệ nhiều hơn. Cô chính là người đó.”
Hắn mỉm cười, dùng đôi mắt như nhìn thấy con mồi nhìn tôi, nói. “Thế nên việc
đầu tiên mà chúng ta cần làm là biến ngươi thành một người trong tộc của ta
bằng cách cho co hút máu ta.” >v< Hắn nói cái gì ở đằng sau ta đều khong nghe
thấy, trong đầu chỉ có mấy từ sinh hậu duệ kia xoay tròn, sinh con, sinh con,
sinh con, cùng với lão yêu tinh ngàn năm này? Nooooooooooooo! =]]]] “Ta không
có hứng thú với một yêu quái ngàn năm…” Ta nghiến răng nghiến lợi nói. “Ha
ha.” Hắn nở nụ cười “Có một cô gái như cô bầu bạn, thời gian tới hẳn là sẽ có
không ít thú vị.” “Cái kia… Vì sao lại chọn ta?” Ta vẫn không thể tin tưởng
mình có cái loại “vận khí” như vậy. Hắn cúi người xuống, nhìn chăm chú vào mắt
tôi, hơi thở lạnh như băng phả vào mặt tôi, mang đến hàn ý nhè nhẹ. Hắn cười
nói: “Bởi vì, ta thích phép thuật của phương Đông, hơn nữa…” hắn nhéo nhéo mặt
ta nói: “Cô cũng rất thú vị” Không phải chứ, lý do cũng thật là biến thái, ta
cả giận! Nếu như nói là tôi xinh đẹp khả ái các loại còn có thể chấp nhận
được, còn đây là loại lý do rách nát gì chứ, giận… Quên đi, giờ không phải là
lúc nghĩ mấy thứ linh tinh này, nhanh chóng thoát thân mới là chính sự. “Được
rồi, trò chơi dừng ở đây, theo ta trở về đi.” Nụ cười của hắn dưới ánh trăng
lại mang theo một tia yêu mỵ. “Như vậy, ta cũng cho ngươi biết, những phép
thuật phương Đông của ta cũng không phải chỉ có mấy cái này.” Ta đã sớm dùng
tốc độ nhanh nhất niệm chú sương mù bay, tức khắc, một màn sương trắng liền
bao phủ xung quanh chúng ta, ngăn cản tầm mắt hắn nhìn ta. Nhân lúc này, ta
dựa vào màn sương trắng băng qua hoa viên, thận trọng dừng lại tại đại sảnh
bên trong lâu đài, nhìn quanh bốn phía một chút, lúc này mới thở dài một hơi,
xem ra hắn sẽ không đi vào bên trong lâu đài đâu. Tại sao lại như vậy chứ?
“Vận khí” của ta quả thật là không phải tốt bình thường, mới vừa bị bá tước
phu nhân để mắt tới, bây giờ lại có thêm một lão yêu tinh đẹp đến không còn
thiên lý muốn ta sinh cho hắn tiểu quỷ hút máu, đầu ta hiện ra một đám cục
cưng răng nanh hút máu, mẹ ơi, nghĩ đến là mồ hôi lạnh của tôi thi nhau túa
ra… Ta, Diệp Ẩn, lại shock tập 2…