20:thiếu Niên Mắt Tím


Người đăng: AnhZu

Chương 20:Thiếu Niên Mắt Tím

Edit & Beta: Bảo Bình Thiên Thủy

Dựa vào tình hình trước mắt, có lẽ chỉ có thể qua đêm trong rừng rậm, mà so
với tòa lâu đài kinh khủng kia, ta thà chấp nhận ở đây còn hơn. Nghĩ vậy, ta
xoay người đi tìm đường, tìm một cây đại thụ, bố trí kết giới xung quanh để ác
linh không thể dễ dàng tấn công. Dựa vào thân cây, mệt mỏi đua nhau kéo tới,
ta từ từ nhắm hai mắt lại, cứ ngủ trước đã, những chuyện khác ngày mai hãy
tính.

Chờ ta mở mắt lần nữa cũng đã là hừng đông ngày hôm sau. Ta không khỏi mừng
thầm, tuyệt, rốt cuộc cũng bình an trải qua một đêm. Ta đứng lên, hủy bỏ kết
giới, giương mắt nhìn lên thấy cách đó không xa có một dòng suối nhỏ trong
vắt, vội vàng tăng tốc độ, đi đến bên dòng suối nhỏ, lấy tay vốc nước lên rửa
mặt, mát lạnh thoải mái, mọi lỗ chân lông đều giãn ra, thật thoải mái. Ta cởi
giầy, tất, đem chân ngâm vào trong suối, đá bọt nước, ngâm nga một khúc hát,
nghĩ xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Thỉnh thoảng một vài con cá nhỏ trong nước bơi qua, đụng vào mắt cá chân vừa
ngứa vừa tê, dưới ánh mặt trời ấm áp, ta hình như lại muốn ngủ.

Đúng lúc này, ta cảm thấy sau lưng lá cây xào xạc, hình như có người. Ta không
quay đầu lại, chỉ cảm thấy cơ thể bỗng chốc cứng đờ, nhưng vẫn thận trọng,
khẩn trương lớn tiếng nói: “Ai đó, ra đây!”

Rừng cây lập tức yên tĩnh không tiếng động làm ta càng khẳng định là có người,
nếu là động vật, tuyệt đối nghe không hiểu lời của ta, cũng tuyệt đối sẽ không
dừng lại.

“Ta biết ngươi ở nơi nào, ra đây cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí.” Ta
đưa tay vào ngực nắm lấy một lá bùa.

Rừng cây lại lần nữa rung động. Ta đột nhiên quay đầu lại, đợi thấy rõ người
trước mắt tôi không khỏi ngẩn người sửng sốt.

Hai thiếu niên mặc trang phục quý tộc thời Trung Cổ đứng sau lưng ta. Người
chừng bảy, tám tuổi tóc màu đỏ rượu, mặt tròn, đôi mắt màu lam trông vô cùng
khả ái. Mà người lớn hơn khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc ngắn ngang vai, vàng
rực rỡ như hoàng kim rực rõ, thiếu chút nữa đả thương mắt ta đôi môi hồng nhạt
mím chặt thành một đường thẳng, không lộ ra một chút tâm tình. Làm ta giật
mình là hắn sao lại có đôi mắt màu tím giống như Tư Âm, lúc này đây đôi mắt
màu lan tử la đó hiện lên thần sắc kì dị, lạnh lùng đánh giá ta.

Là quỷ hút máu sao? Ta lập tức phủ định ý nghĩ trong đầu mình, quỷ hút máu sẽ
không xuất hiện vào ban ngày, như vậy hắn là con người.

“Lén lút ở đó làm cái gì!” Ta lên giọng, dù như thế nào cũng phải dùng khí thế
áp đảo hắn trước.

Tiểu nam hài chạy tới, nhìn chòng chọc ta một lúc rồi nói: “Ta từ trước đến
giờ chưa từng thấy qua người như ngươi, mắt và tóc đều là màu đen, thật kỳ
quái.”

“Có gì mà kỳ quái.” Ta không cho là đúng liếc mắt nhìn nó, ta van ngươi, người
bên cạnh ngươi mắt tím như vậy mới là kỳ quái đó.

“Ngươi không phải là người nơi này, ngươi từ đâu tới?” Nó tiếp tục hỏi, ánh
mắt tràn đầy tò mò.

“Ta tới từ đất nước phương Đông rất xa đây.” Ta tiếp tục khẽ đá bọt nước, nói:
“Người ở nơi đó đều là tóc đen mắt đen, giống như các ngươi ở đây phần lớn là
tóc vàng mắt xanh.”

Trong mắt nó dường như còn một tia nghi hoặc, lại liếc mắt nhìn tôi ngâm chân
trong nước, hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”

Quả nhiên là cậu ấm nhà giàu, ta lắc đầu: “Ngâm chân trong nước, rất thoải
mái. Sẽ có cá nhỏ ở dưới chân ngươi bơi tới bơi lui, chơi rất vui.”

“Có thật không?” Tiểu nam hài nóng lòng muốn thử.

“Chúng ta nên trở về.” Thiếu niên mắt tím đi tới lạnh lùng nói.

“Anh, cho em thử một chút thôi.” Tiểu nam hài tung ra chiêu làm nũng, trong
mắt thiếu niên lóe lên một tia ôn hòa, gật đầu bất đắc dĩ.

Tiểu nam hài lập tức cởi giày, thả chân vào suối nước, “Lạnh quá a!” Nó nói,
từ từ thích ứng với nhiệt độ, hắn cười kêu lên “Đúng là có cá nhỏ hôn chân của
ta!”

Hôn chân? Ta không khỏi buồn cười, quả nhiên là tiểu hài tử, sức tưởng tượng
thật phong phú.

“Xem!” Ta đá bọt nước, “Rất cao”

“Ta cũng có thể!” Nó không phục lắm hô, đá một cước mạnh, đừng tưởng còn nhỏ,
sức của nó lớn tới nỗi khiến ta bị bắn nước đầy mặt, nó cười ha hả, ta nhất
thời nổi giận, cũng đá mạnh một cái, làm cho toàn thân nó ướt hết, nó càng cảm
thấy thú vị, đá ra một cước mạnh hơn, ta cũng không tỏ ra yếu kém chút nào,
ngươi tới ta đi…

Kết quả, cả hai đều ướt sũng.

Chúng ta đùa đến sức cùng lực kiệt, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cười ha ha,
đứng lên.

“Này, ngươi tên là gì.” Nó hỏi.

“Ta là Ẩn, còn ngươi?” Ta cười hỏi.

Nó chỉ chỉ chính mình nói: “Ta là Thác Nhĩ Khoa đó là anh trai của ta Tái Tư.”
Nó chỉ vị thiếu niên mắt tím kia, ta theo ngón tay của nó nhìn lại, Tái Tư
hình như có điều suy nghĩ nhìn ta, trong mắt mang theo băng lãnh và hoài nghi.

“Ướt như vậy, ta thấy lát nữa phải vào từ cửa sau.” Tái Tư chặn ngang đem Thác
Nhĩ Khoa nhấc lên, hắn có vẻ rất quan tâm cậu em trai này.

“Anh, không thể ở lại một chút sao?” Nó năn nỉ.

“Không thể!” Tái Tư một tay đem Thác Nhĩ Khoa kẹp dưới nách, đi vài bước, bỗng
nhiên ngừng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất nhanh chóng rời đi nơi này,
càng xa càng tốt.”

“Được rồi, tạm biệt!” Thác Nhĩ Khoa dù bị kẹp ở dưới nách vẫn không quên quay
đầu lại cười thật tươi với ta.

Ta cũng tươi cười lại với nó, trong lòng lại hơi hơi bất an, lời nói của Tái
Tư vừa rồi là cảnh cáo sao? Chẳng lẽ hắn biết nội tình gì? Cho nên mới nói
vậy… Bọn họ cùng phu nhân Ba Thác Lý lẽ nào có quan hệ gì?

Lúc này tốt nhất là nên đến làng phụ cận hỏi thăm một chút.

Vừa đi vào làng, cảm thấy một vài ánh mắt tò mò nhìn mình, ta giả vờ như không
thấy, tiếp tục đi về phía trước, tới một nông trang gần đó,ngồi xuống trước
một đống cỏ khô lớn, lấy chocolate ra ăn.

“Nghe nói gì không? Bá tước phu nhân lại muốn thuê hầu nữ mới.” Giọng một
người đàn ông từ sau đống cỏ truyền đến. Ta lập tức vểnh tai, lắng nghe từng
câu từng chữ của họ.

“Tôi nghe nói bá tước phu nhân cứ một thời gian là lại thuê nữ hầu mới, mà
những nữ hầu thuê trước đây toàn bộ đều biến mất.” Một người phụ nữ góp
chuyện.

“Không phải bá tước phu nhân nói rằng tất cả các cô gái ấy đều bỏ trốn sao?
Nghe đồn bá tước phu nhân rất nghiêm khắc, bọn họ làm việc chăm chỉ cũng khó
mà kiên trì nổi.” Người đàn ông nói.

“Ai biết, tôi còn nghe được một tin đồn rằng những nữ hầu đó không phải bỏ
trốn, mà là bị quỷ hút máu…” Người phụ nữ hạ thấp giọng, câu nói kế tiếp tôi
nghe không rõ, chỉ nghe được người đàn ông thì thào than thượng đế (Oh! God).

“Làng ta cũng không có thiếu nữ bị mất tích, ta đoán tám phần mười là do quỷ
hút máu làm.” Người phụ nữ nói có chút khẳng định.

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, những thôn dân này thầm nghĩ là do quỷ hút máu làm, lại
không hề hoài nghi bá tước phu nhân, thảo nào bà ta càn rỡ lâu như vậy mới bị
phát hiện.

Có điều, nếu như Đóa Lạp bị giết chết trong lâu đài, cô sẽ xuất hiện ở đó, mà
Tư Âm gửi ta đến đây trước lúc cô bị hại. Thôi thì vào làng hỏi rõ hơn trước
đã.

Làm ta rất thất vọng là hỏi rất nhiều người cũng không có được tung tích của
Đóa Lạp, hình như cô ấy chưa từng xuất hiện trong làng. Hơn nữa kỳ quái là ở
đây không triệu hồi được du phù linh, rốt cuộc là chuyện gì vậy, chẳng lẽ nơi
này bị quỷ hút máu khống chế? Thế thì nơi duy nhất để tìm được Đóa Lạp chỉ có
lâu đài đó thôi.

Ta hít một hơi sâu, xem ra điều duy nhất có thể làm là hưởng ứng lệnh chiêu mộ
nữ hầu.

Diệp Ẩn, không sao cả, đối phương chỉ là một nữ ma đầu thôi!

Ta cổ vũ bản thân, đi qua con đường sỏi đầy bụi gai và hoa tường vi, trước mắt
hoàn toàn trống trải, lâu đài Tắc Y Đặc (Csejte) so với hôm qua còn nguy nga
hơn, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.

Mới vừa đi tới cửa, ta bị hai người thị vệ ngăn lại, đến khi nghe mục đích khi
đến đây, họ lập tức đưa ta vào trong.

Vừa bước vào trong, ta đã cảm thấy lạnh. Bên trong lâu đài rất tối. Bởi vì ánh
sáng kém nên phải thắp đèn dầu hoặc nến quanh năm trông thật u ám. Con đường
nhỏ hẹp mà ngoằn ngoèo làm tôi thấy khó thở, mặc dù được trang trí những bức
tranh to lớn, trưng bày những vật dụng nội thất đắt tiền được làm bằng tay,
ngực ta lại có cảm giác rất không thoải mái, lại nhớ đến những thảm án đã xảy
ra ở nơi này, ta không khỏi rùng mình.

Đi ra khỏi con đường ngoằn ngoèo kia, thị vệ đưa ta vào một phòng nhỏ, trong
phòng đã có sẵn ba cô gái đang đợi. Ai, tuy những lời đồn đã lan khắp nơi
nhưng vẫn có người nguyện ý đến đây làm nữ hầu. Trông dáng vẻ của các cô ấy,
chắc là xuất thân từ gia đình nghèo khó, có lẽ là bị cuộc sống bắt buộc. Những
chú cừu nhỏ đáng thương, tôi không nhịn được sinh lòng thông cảm với họ.

Các cô gái đó nhìn thấy ta cũng có vẻ rất tò mò, đánh giá tóc và mắt của tôi,
còn có bộ váy hiện đại. Một lát sau, bọn họ rốt cuộc không nhịn được nữa bắt
đầu len lén nghị luận, đúng là con gái mà.

“Im lặng, im lặng, quản gia Vưu Áo đến!” Một tiếng quát lớn khiến các cô gái
đều sợ hãi ngậm miệng lại. Ngoài cửa nhanh chóng xuất hiện một lão bà dáng
người mập mạp, mặc quần áo màu xanh lục bó sát khiến thân hình béo phì càng rõ
rệt, giống như quanh eo có đeo vài cái phao bơi, một cái lại một cái. Mái tóc
vàng búi thành một búi, mắt mang theo hai cái lông mi lớn. Ta cảm thấy buồn
cười, đây không phải chính là hình dáng của một nhân vật phản diện điển hình
sao?

Bà ta lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn ta, ánh mắt dừng lại trên người ta vài giây,
lại không nói gì thêm. Sau đó tỉ mỉ quan sát mấy cô gái khác, gật gật đầu.
Cuối cùng đi tới trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Người từ đâu tới?”

“Tôi tới từ đất nước phương Đông.” Ta đáp.

“Đất nước phương Đông?” Bà ta hình như do dự một chút, giống như muốn nói gì,
đột nhiên giọng nói khêu gợi của một người phụ nữ truyền tới: “Nữ tử của đất
nước phương Đông? Rất đặc biệt.” Dứt lời, một người mặc trang phục màu đỏ nhàn
nhã đi đến, chỉ là vừa mới nhìn, ta đã cảm thấy choáng váng, trên đời này lại
có một nữ nhân xinh đẹp đến vậy!

Mái tóc dài màu rượu vang đỏ lóng lánh ánh sáng chói mắt, lộ ra một cái cổ
tuyết trắng như của một con thiên nga thanh lịch, đôi mắt màu lan tử la phảng
phất như chứa đựng vô số châu báu, theo mắt của nàng lưu động lóe ra những tia
sáng khác nhau.

“Bá tước phu nhân…” Quản gia Vựu Áo * nhanh chóng tiến lên hành lễ.

Người trước mắt này… chính là nữ ác ma trong truyền thuyết, phu nhân Ba Thác
Lý, vậy mà lại đẹp như vậy, ta thân là nữ tử cũng có cảm giác bị mê hoặc, có
lẽ nào… đây chính là tác dụng của máu tươi? ta ớn lạnh.

Bà ta đi tới bên cạnh ta, mùi thơm của hoa hồng truyền vào chóp mũi, bà ta
vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt ta thấp giọng nói: “Làn da trơn mịn quá, đúng là
hoàn mỹ, nữ nhân phương Đông đều có làn da đẹp như vậy sao?” Trong mắt bà ta
mơ hồ có chút tham lam thèm muốn. (#bbtt: bả” me” em rồi Ẩn ơi:v)

“Cũng, cũng không hẳn là vậy đâu” Ta phát hiện mình nói lắp, đôi mắt của bà ta
cứ như hận không thể lập tức lột da ta, ta cảm giác bản thân giống một con cừu
nhỏ sắp bị làm thịt, mẹ ơi, chẳng nhẽ bà ta cho rằng uống máu của ta là da có
thể trở nên giống ta sao? Tóc gáy của ta dựng đứng cả lên, thình lình có ý
nghĩ mặc kệ nhiệm vụ chó má gì, phải tức tốc chạy khỏi chỗ này.

Có điều ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, ta nặn ra một nụ
cười nói: “Da tôi làm sao mà sánh được với phu nhân chứ, phu nhân da thịt hoàn
mỹ, tôi hâm mộ không kịp, trông phu nhân thực rất giống như là muội muội của
tôi.”

Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, những lời này trong nhân gian quả
nhiên là rất chuẩn, mặc kệ ngoại quốc hay Trung Quốc, cổ đại hay hiện đại, hai
chữ: Thuận lợi!

*thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên: Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên. Mã thí ở đây nghĩa là mông ngựa, trong cụm từ “vuốt mông ngựa”, ám chỉ chiêu nịnh hót lấy lòng.

Quả nhiên là bá tước phu nhân trở nên rất cao hứng, nở nụ cười nói: “Thật
không ngờ con gái phương Đông miệng cũng thật ngọt. Ta để ngươi làm việc gì
thì tốt đây, không bằng để ngươi làm thiếp thân nữ hầu.”

“Thiếp… thiếp thân nữ hầu.” Khóe miệng ta giật giật.

“Còn không mau tạ ơn phu nhân đã cho ngươi làm việc ở vị trí quan trọng như
vậy.” Vị quản gia béo kia trừng mắt với ta.

đương nhiên là phải đồng ý. Chợt, một giọng nam lạnh lùng từ cửa vang lên:
“Mẹ, để cô ta làm nữ hầu của con”

Thanh âm này có vẻ quen quen, ta ngẩng đầu nhìn, một đôi mắt màu lan tử la
quen thuộc đập vào mắt. Ta không kiềm được giật nảy người, chủ nhân của đôi
mắt này không phải là vị thiếu niên tôi gặp trong rừng hồi sáng sao? Thì ra
hắn là con trai của phu nhân Ba Thác Lý!

Ta, Diệp Ẩn, thật sự bị shock à nha…


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #21