Nữ Bá Tước Khát Máu


Người đăng: AnhZu

Chương 19: Nữ Bá Tước Khát Máu

Edit & Beta: Lạc Khuynh Hoàng

Tư Âm rất tự giận với việc ta tự ý triệu hồi ác linh, sau khi trở về thì
khoảng một tuần chẳng nói với ta một câu,đối với tính cách thờ ơ của người
cũng có vài phần bất mãn, chỉ khổ cho Phi Điểu, chỉ có thể nói tốt cho cả hai
bên.

Cho tới ngày thứ tám, Tư Âm mới lạnh lùng nói một câu: ‘Tiểu Ẩn, dường như con
không thích hợp làm công việc này.”

Ta liếc người, không lên tiếng.

Phi Điểu cũng cười meo meo nói: “Điều đó con đồng ý, Tiểu Ẩn rất cảm tính.”

“Phi Điểu, chẳng lẽ những ngày đó chẳng có người hay việc đáng để anh nhớ lại
sao?” Ta trừng mắt nhìn sư huynh, hỏi.

“Đáng nhớ sao?” Phi Điểu nhếch miệng, nói: “Trừ mỹ nhân, anh đây cái gì cũng
không nhớ, cho dù là mỹ nữ, cũng chỉ gặp dịp thì chơi. Tất cả đều vì hoàn
thành nhiệm vụ.”

“Đúng là đàn gảy tai trâu!” Ta quay đầu đi, không thèm nhìn anh ấy nữa.

“Tiểu Ẩn.” Phi Điểu bỗng dưng ngừng cười, dùng đôi mắt xanh kia nhìn chằm chằm
vào ta: “Nếu quá quyến luyến, người bị tổn thương nhất là bản thân em, hiểu
chưa?”

“Không, không phải tổn thương, ta không hối hận, ít nhất ta hiểu rõ bọn họ
cũng có hỉ nộ ái ố, cũng thấy cuộc sống chân thực của họ.” Ta lắc lắc đầu, nụ
cười ôn nhu của Tổng Tư lại hiện lên trước mắt.

“Đồ ngốc.” Phi Điểu khẽ vỗ vai ta. “Dù gặp người vĩ đại thế nào, cũng nhất
định nhớ kỹ, bọn họ — bọn họ đã sớm biến mất trong dòng nước lịch sử rồi, vĩnh
viễn không thể cùng chúng ta chung đường, vì chúng ta là người ở hai thế giới
khác nhau.”

“Được rồi, về sau nếu còn chuyện này, ta thật lo lắng không biết có nên cho
con tiếp tục nhận nhiệm vụ không. Lời Phi Điểu, con phải nhớ kĩ.” Tư Âm dừng
lại một chút, lại nói: “Cón nữa, trừ bỏ người ủy thác, đừng vọng tưởng thay
đổi vận mệnh của người khác.”

Nhìn người đi ra khỏi cửa phòng, ta thực không phục trừng mắt nhìn theo.

“Đừng có cáu kỉnh, đến, anh mời em đi ăn một bữa no, anh biết thời đại kia
không có gì ăn hết.” Phi Điểu khoái trá ôm lấy ta, thuận tiện còn nhéo nhéo
vai ta, nói: “Sao sờ thế nào cũng không có gì thay đổi, lại có vẻ càng rắn
chắc, Tiểu Ẩn, hay em chính là…”

“Là gì?” Ta thoải mái tiếp lại.

“Là sinh vật trong truyền thuyết, uống nước thôi cũng sẽ lớn?” Cái miệng kia
rõ là đang cười châm chọc.

“Vậy sao?” Ta cười xấu xa, bỗng nhiên vươn tay véo eo Phi Điểu, đó là điểm yếu
của Phi Điểu, quả nhiên anh ấy lập tức từ bỏ, cười lớn chạy trái chạy phải mới
đến được cửa…

Tôi thỏa mãn vỗ vỗ hai tay, tâm tình tốt hơn nhiều.


Hai ngày sau, Phi Điểu nhận một ủy thác, lập tức đi tới thế kỉ thứ sáu trước
công nguyên thời vua Arthur, cũng đúng dịp đó, người ủy thác ban đêm đột nhiên
tới. Trước kia đây là chuyện không thể nào, hai người ủy thác nhất định sẽ
không tới trong khoảng cách gần như vậy.

Đó là một cô gái còn trẻ tuổi, rất được, chỉ là màu da tái nhợt dị thường
khiến cô ấy trông có phần khó coi.

Ta rót nước cho cô ấy, vừa bưng đến trước mặt, cô ấy nhìn thấy màu nước trái
cây, không khỏi kinh hô một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Ta trợn tròn mắt, vội vàng
nhéo người này, chuyện gì đây trời.

Một lúc sau, cô ấy mới từ từ tỉnh lại, không dám nhìn lại chén nước trái cây
kia, run giọng nói: “Màu kia, màu kia giống như màu máu vậy, thật đáng sợ.”

Ta nghi hoặc nhìn cô ấy, cô gái thần kinh như vậy…. Cô ấy dừng một chút, lại
nói: “Tôi từ nhỏ thấy máu là choáng váng, giờ càng lúc càng nghiêm trọng, chỉ
cần là màu không khác máu mấy, tôi cũng choáng váng. Luôn cảm thấy hình như sự
tình đáng sợ gì đó phát sinh…”

“A, vậy cô không phải rất hay xỉu sao?” Ta rất thông cảm nhìn cô ấy, thứ màu
giống máu có rất nhiều.

Cô ấy cắn cắn môi dưới, nói: “Đúng vậy, cho nên khi tôi nằm mơ chỗ này lần thứ
ba, đã nghĩ nên đến thử.”

Khi Tư Âm đặt tay lên trán cô ấy, ta chỉ thấy một đống chữ ngoại quốc, xem ra,
nhiệm vụ lần này lại ở nước ngoài.

Tư Âm buông tay, lại thái độ khác thường tới cái gì cũng không nói, chỉ có:
“Ta hiểu rồi, cô về trước đi.”

Đợi cô gái kia rời đi, ta buồn bực nhìn Tư Âm, nói: “Sư phụ, vừa rồi vì sao
không nói gì?”

Tư Âm có chút đăm chiều nhìn phía trước, nói: “Tiểu Ẩn, có biết chuyện xưa về
bá tước phu nhân Ba Thác Lý* không?”

*Nữ bá tước Elizabeth Bathory – Y Lệ Sa Bạch Ba Thác Lý, là một quý tộc người Hungary, vô cùng xinh đẹp và tàn khốc, lấy việc hành hạ người ta làm thú vui. Bà ta sử dụng một tượng rỗng ruột, đặt hầu gái vào đó rồi đóng mạnh cửa cho các lưỡi dao găm đâm xuyên qua người. Bà cho cột chặt các cô gái lại, khâu miệng bằng chỉ thô rồi chích lấy máu để tắm, vì bà ta cho rằng tắm máu thiếu nữ giúp duy trì vẻ thanh xuân của mình. Theo như ghi nhận có khoảng gần 1000 thiếu nữ bị chết dưới ta bà này T^T dã man thật

Ta gật đầu nói: “Con nhớ, khi sư phụ dạy tụi con về thông linh thuật có nói
qua về ma cà rồng, không phải đã nhắc qua người phụ nữ này sao?”

Ta đột nhiên hít vào khí lạnh, hỏi: “Chẳng lẽ người ủy thác này có liên quan?”

Nói đến bá tước phu nhân Ba Thác Lý, thì đúng là một nữ ác ma khiến người ta
sởn da gà, năm 1560, bá tước phu nhân của Hungary, sinh ra trong gia tộc giàu
có nhất Transilvania, cũng là cháu gái của quốc vương Ba Lan, Stefan Bathory.

Bà gả cho một bá tước có nhiều chiến công, không lâu sau chồng mất trên sa
trường, sau khi chồng qua đời,Ba Thác Lý càng lúc càng thích hư vinh, hơn nữa
e ngại sự già nua lấy đi vẻ đẹp của mình. Một ngày kia, một nữ bộc tại vì chải
tóc cho bà ta nhưng không cẩn, bị bà ta đánh tới khi chảy máu, máu của nữ tì
rơi trên tay bà, bà cảm thấy chính mình như trẻ lại, tinh thần phần chấn. Bà
tin rằng đó là bí quyết vĩnh viễn bảo trì thanh xuân. Bà ta lệnh quản gia cùng
nam hầu lột da nữ tì kia, cắt da nàng ta lấy máu đem đến tắm. Từ đó về sau, bà
ta phái người tới bắt hoặc lừa phỉnh thiếu nữ thôn trang bên cạnh đến dùng khổ
hình, sau đó đem cô gái đó vào thành lò sát sinh lấy máu đến chến, uống máu
tươi, lại dùng máu tươi tắm gội, cho rằng như thế có thể bảo trì thanh xuân mỹ
lệ của mình. (nổi da gà @@)

Theo lịch sử ghi lại, người bị hại có khoảng 300 đến 600 người. Sau đó, anh họ
của bá tước phu nhân Ba Thác Lý là bá tước Đồ Nhĩ Sắc (Thurzo)dẫn binh công
phá thành luỹ, mới vạch trần thảm án nghe mà rợn người này.

Bá tước phu nhân Ba Thác Lý, từ đó về sau vẫn bị cho là thành viên trong tộc
quỷ hút máu.

Tư Âm khẽ gật đầu, nói: “Kiếp trước của cô bé này chính là một trong những
người bị hại, tên Đóa Lạp, khả năng là chịu qua khổ hình, chết vô cùng thống
khổ, cho nên ký ức vẫn khắc sâu nỗi sợ với máu.”

“Như vậy, cách duy nhất là trở lại thởi đại đó, cứu cô ấy ra, đúng không?” Ta
cảm thấy tiếng mình có chút thiếu lực, thời Trung Cổ Đông Âu, là thời đại mà
quỷ hút máu càn rỡ vô cùng.

Tư Âm suy tư một chút, nhìn ta nói: “Nếu con có vấn đề, có thể đợi Phi Điểu
về, rồi đưa người ủy thác này cho nó.”

“Vẫn nên để con đi.” Ta do dự vài giây, liền dứt khoát đồng ý. “Chẳng phải
Thông Linh thuật là Bạch học sao, quỷ hút máu gì chứ, con không sợ. Muốn chọc
con, con sẽ phong ấn toàn bộ chúng.”

“Quỷ hút máu bình thường thì không vấn đề, chỉ có cẩn thận huyết tộc Tremere
và Setites, một khi đụng phải hai tộc này, lập tức tránh đi, biết rõ chưa?”

Ta khẽ gật đầu, quỷ hút máu tại Huyết tộc chia thành mười ba tộc loại, Tremere
là khác hẳn trong tộc. Bởi vì tộc loại này có bất đồng lớn với các tộc loại
khác, thành viên ban đầu bọn họ là ma pháp sư, sau đó phát hiện có vài ma pháp
nắm giữ khả năng hút máu, cho nên bọn họ là một trong những Huyết tộc có ma
pháp.

*Tremere: Cao thủ ma pháp.

Mà bộ tộc Setites lại càng không thể coi thường, bọn họ bắt nguồn từ Seth — vị
thần bóng tối của Ai Cập. Bộ tộc Setites vẫn cố gắng đem thế giới tới hắc ám
để Seth có thể sống lịa. Bọn họ sử dụng độc phẩm và đủ loại thủ đoạn kéo nhân
loại tụt dốc, sự thật, một vài xã hội đen ở Haiti và mấy tổ chức khủng bố ở
Trung Đông đều nằm dưới sự khống chế của Setites

*Setites – the follower of seth: những kẻ bì ổi.

Huyết tộc, vẫn còn tồn tại cho tới ngày nay.

“Yên tâm đi sư phụ, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần cứu cô gái
tên Đóa Lạp là được đúng không?” Ta cười nói, trong tâm càng nhiều hiếu kỳ,
tuy nói ngẫu nhiên cũng thấy mấy đám Huyết tộc hiện đại náo nhiệt đi đường,
nhưng không biết Huyết tộc cổ đại có khác không…

Kỳ thật, quỷ hút máu cũng xem như một loại linh, quỷ hồn cùng quỷ hút máu có
một sự khác biệt, quỷ huồn không có thực thế, thể xác tinh thần vật chất, mà
quỷ hút máu là u linh thực thể, là ác linh bị vứt bỏ đi chiếm cứ thân thể. Cho
nên, là một linh tà ác khác.

“Nói thật, ta còn có chỗ không yên tâm.” Trong mắt Tư Âm hiện nét ôn hòa.

“Đừng coi thường con, người xem, lần trước triệu ác linh, không phải còn bắt
nọ lại được sao.” Tôi cười tít mắt nói.

“Con còn dám nói.” Tư Âm vươn tay khẽ vỗ trán ta, mắt tím có ẩn ẩn nét cười,
mắt bạc lại vẫn nghiêm túc như trước. “Tiểu Ẩn, ngoại trừ người cần cứu, ngàn
vạn lần đừng xen vào chuyện của người khác.” Người trầm giọng nói.

“Con biết rồi, chỉ là còn những cô gái bị hại?” Ta nhịn không được hỏi.

“Đó là vận mệnh của họ, chúng ta không có quyền thay đổi. Chúng ta có khả năng
làm một chuyện duy nhất, thay đổi vận mệnh của người ủy thác. Những người
khác, toàn bộ không dính dáng tới chúng ta.” Nhãn thần của Tư Âm đã khôi phục
vẻ lãnh đạm.

“Rõ ạ.” Ta không tình không nguyện đáp.

Ngày thứ hai, ta tử tử tế tế kiểm tra lại đồ muốn mang, đề phòng vạn nhất,
cũng mang theo mảnh gỗ sơn dương, đem chúng tước thành dạng đũa, đầu trước
tước nhọn, dùng để đâm vào tim quỷ hút máu, có thể giết chúng ngay. Song, nếu
không tới lúc nguy cấp, ta cũng không muốn dùng tới.

Trong mắt Tư Âm dường như có nét lo lắng, nhưng sự lo lắng ấy chỉ có nửa giây,
liền khôi phục như thường, bắt đầu gửi ta tới Hungary, thế kỷ mười bảy.


Ta trợn mắt, không khỏi oán giận, Tư Âm sao lại chọn đúng buổi tối đưa ta tới
đây, chỗ khác thì không sao, nơi này là Trung Cổ Đông Âu rất nhiều quỷ hút máu
đó. Xem ra, sau này phải dạy lại người tính lại thời gian gửi người tới mới
được.

Ta đánh giá chung quanh, đều là rừng rậm, tiếng gió thổi qua, trong rừng phát
ra từng đợt lá cây xào xạc, như thể có rất nhiều người đồng thời rung nhánh
cây, nơi xa thi thoảng truyền tới tiếng cú mèo thê lương, sau tiếng gió, trong
rừng bỗng nhiên an tĩnh lại, yên tĩnh đáng sợ.

Ta đi lên phía trước, vẫn có chút rợn tóc gáy, đi khoảng mười phúc, đã thấy
phía trước thoáng ra, xem ra rừng này cũng không thâm sâu như tưởng tượng, khẽ
hở giữa nhánh cây cũng khá rộng, tôi đẩy đẩy cành cây hai bên, nhìn về phía
trước, nơi không xa, dưới bụi gai dày đặc và tường vi, thành lũy kiểu Gothic*
cao ngất tòa hồng đỉnh bạch, đỉnh nhọn như xông thẳng lên trời, ánh trăng trút
xuống như nước, phủ quanh thành lũy như quầng sáng bàng bạc ảo mộng, nhìn từ
nơi xa, khiến người hoài nghi có phải là đi nhầm vào thế giới lãng mạn đồng
thoại, thành lũy của công chúa.


  • kiến trúc Gothic:

Ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công Nguyên, dân châu
Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt
dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối kiến trúc Trung cổ này là trong khi kiến
trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm
nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn
kiến trúc Roman.

Kiến trúc gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu
phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu.

Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn,
trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng. Nhiều mẫu kiến trúc
nhà thờ còn lại đến ngày nay mà trong số chúng, ngay những công trình nhỏ nhất
cũng mang vẻ đẹp đặc trưng phần vì không có 2 công trình kiến trúc Gothic nào
lại giống hệt nhau. Rất nhiều những công trình lớn là những kiệt tác kiến trúc
vô giá được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.

Thời kỳ hưng thịnh của kiến trúc Gothic từ giữa thế kỷ 18 ở Anh và lan rộng
khắp Châu Âu trong suốt thế kỷ 19, sau đó vẫn ảnh hưởng rất mạnh trong các
kiến trúc về nhà thờ và trường đại học cho đến tận thế kỷ 20

Những người Ý thời Phục hưng đã gọi gotico là “gothic”. Phong cách này ban đầu
được lấy tên là “francigenum opus, dịch nôm na là “tác phẩm của người Pháp”,
có nghĩa là “phương pháp xây dựng tại vùng Île-de-France”. Thuật ngữ “gothic”
ban đầu được sử dụng theo nghĩa xấu. Từ này xuất phát từ tên gọi những người
Goth, loại người mà theo người La Mã là những kẻ “mọi rợ”. Vậy là kiến trúc
gothic, theo những người Ý ở giai đoạn Phục hưng, là tác phẩm của những kẻ mọi
rợ, bởi nó là kết quả của sự đoạn tuyệt với những kỹ thuật và quan niệm thẩm
mĩ Hy Lạp-La Mã.

Phần lớn những nhà khảo cổ và những sử gia nghệ thuật đều bác bỏ nhận định này
và chỉ ra rằng đối với kiến trúc roman trước đó, kiến trúc gothic là một sự
phát triển thêm lên hơn là một sự đoạn tuyệt.

Nhưng mà — nếu như ta đoán không lầm, nơi này hẳn là chỗ của nữ bá tước hút
máu —- lâu đài Csejte của phu nhân Ba Thác Lý.

Ta ngóng nhìn thành lũy, trong suy nghĩ tê dại, tòa thành lũy hoa lệ trước mắt
này, dưới ẩn giấu bao nhiều hài cốt của thiếu nữ mỹ lệ …


Tầm Trảo Tiền Thế Chi Nữ - Chương #20