TIỀN TRUYỆN
1
Mấy dạo gần đây, ta ngủ hơi nhiều.
Nại nại nói " Chắc chắn bởi vì nương nương đã hoài thai, cho nên mới thèm ngủ,
nương nương không cần lo lắng"
Nại nại là tỳ nữ chăm sóc ta, cũng là người duy nhất trong Tẩy Ngô Cung mỉm
cười với ta, vị tiên tử duy nhất gọi ta là "nương nương". Hết thảy tiên tử còn
lại đều khinh thường ta.
Chỉ bởi vì Dạ Hoa không cho ta một cái danh phận gì cả.
Cũng bởi vì, ta chẳng phải là thần tiên chi cả, mà chỉ là một phàm nhân.
Hình như nại nại mở hé cửa sổ, phảng phất có gió thổi vào, ngoài cửa sổ truyền
lại tiếng bước chân của ai đó. Thanh âm của nại nại có chút vui mừng, kêu lên
" Nương Nương, là Thái tử điện hạ tới thăm người."
Ta vẫn mặc nguyên bộ áo ngủ gấm nhỏm dậy, dựa vào thành giường, đầu óc nửa
tỉnh nửa mê, tuy rằng mới tỉnh dậy nhưng vẫn mệt rã rời.
Chăn đệm hơi võng xuống một chút, ta đoán, chắc Dạ Hoa đang ngồi xuống cạnh
ta.
Ta mơ mơ hồ hồ hỏi hắn " Tối nay sao đẹp không ? "
Hắn im lặng một lúc, rồi mới trả lời " Tố Tố, hiện tại đã là ban ngày rồi!"
Theo thói quen, ta muốn dụi mắt, nhưng đụng tới dải lụa trắng đang băng quanh
mắt, đột nhiên nhớ ra, hai tròng mắt đã không còn, sau này không biết phải làm
sao, mờ mờ mịt mịt không phân rõ ngày đêm, chẳng còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì
nữa.
Dạ Hoa thoáng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói " Ta sẽ thành thân với
nàng, ta sẽ là ánh mắt của nàng."
Tố Tố, ta sẽ là ánh mắt của nàng
Theo bản năng, ta đẩy hắn ra. Ác mộng đêm hôm đó lại lập tức nhấn chìm ta, làm
ta sợ phát run.
Dạ Hoa nắm chặt tay ta, vội nỏi " Tố Tố, nàng sao vậy ? "
Ta hơi run rẩy, đành cố tình nói dối " Ta chỉ hơi mệt một chút thôi. Chàng cứ
đi việc của chàng, ta muốn ngủ thêm một lúc nữa."
Trước đây có chết ta cũng không muốn xa rời người này, xa rời những cử chỉ ôn
nhu ôm ấp này, mà hiện giờ, hết thảy chỉ làm ta không chịu nổi. Ta chỉ tò mò,
nếu hắn đã thích nữ tử kia, thì vì cái gì mà trước đây cố tình đáp ứng cái yêu
cầu hoang đường đó của ta.
Ngày xưa, ngày xưa, biết vậy thì đừng làm.
Dạ Hoa ly khai. Nại nại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ta ngã mạnh xuống giường,
trong đầu loáng thoáng ẩn hiện những khung cảnh mơ hồ : Lúc là cảnh Tuấn Tật
Sơn ở Đông Hoang, lúc lại là khuôn mặt Dạ Hoa, trong chốc lát lại thoáng qua
hình ảnh một lưỡi chủy thủ đầm đìa máu, oan ức lấy đi đôi tròng mắt của ta.
Đau quá, đau quá, đau muốn khóc, mà lại không khóc nổi.
Ta thầm nghĩ, đợi sinh hạ hài tử này xong, ta sẽ trở lại Tuấn Tật Sơn, bắt đầu
ở đâu, thì nên kết thúc ở đó.
Đang ngơ ngẩn hồi lâu, nại nại rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi ta "
Nương nương, nương nương, người đã tỉnh chưa "
Ta cố gắng trả lời khe khẽ " Có chuyện gì vậy ?"
Nại nại hơi dừng bước " Thiên phi Tố Cẩm cho tỳ nữ mang thiếp mời đến, mời
người đến thưởng trà"
Ta phiền muộn kéo chăn lên che mặt " Nói ta đã ngủ lại rồi!"
Ta cũng không thể hiểu nổi, mấy dạo gần đây, không biết vì cái gì mà Tố Cẩm
không ngừng đối xử tốt với ta. Có phải vì lấy mất tròng mắt của ta, làm ta
biến thành người mù, cho nên có chút áy náy hay sao ? Hay vì chính nàng cũng
hiểu rõ, chính nàng đã làm cho Dạ Hoa lấy oan đôi tròng mắt của ta ?
Ta đã không còn là một kẻ ngu ngơ như ba năm về trước, một tiểu cô nương luôn
luống cuống bất an rồi cố gắng bằng mọi cách để làm vui lòng mọi người.
Đến chiều, nại nại đánh thức ta, nói rằng ánh chiều tà đã chiếu đến trong
viện, dẫn ta đi phơi nắng.
Nàng dọn dẹp cái ghế dựa, muốn đỡ ta qua đó. Ta cự tuyệt sự hầu hạ của nàng,
tự mình dò dẫm bám vào tường, nhích từng bước một đi ra ngoài. Có chút đó phải
cố mà làm được, bằng không, sau này trở lại Tuấn Tật Sơn, một mình ta sao có
thể tự sinh sống cho được ?
Sưởi nắng một chút, ta lại thấy hơi buồn ngủ. Mơ mơ hồ hồ, tựa như vẫn còn
trong giấc mộng, đột nhiên lại nhớ lại thời điểm ba năm trước đây, buổi mới
gặp Dạ Hoa. Hắn cầm một thanh lãnh kiếm, toàn thân đầy máu ngã nhào ở trước
cửa nhà ta. Ta luống cuống chân tay kéo hắn vào nhà, mang thuốc ra cầm máu,
lại á khẩu trân trối nhìn vết thương của hắn tự khép lại.
Không phải ta cứu hắn, hắn càng không nên báo đáp, rồi không cần vì một câu
nói của ta " Không bằng ngươi lấy thân ra đền bồi" liền thành thân với ta, lại
có thêm một hài tử trong bụng.
Từ lúc ta có thể nhớ lại, ta chỉ có một thân một mình ở trên Tuấn Tật Sơn, bên
cạnh chỉ có chim thú cá trùng, nên cũng chẳng có tên gọi. Hắn liền gọi ta là
Tố Tố, còn nói, sau này lấy đó là tên của ta, ta bất giác vui mừng tới vài
ngày liền.
Sau đó, hắn lại mang ta đi lên Cửu Trùng Thiên, ta mới biết được, phu quân của
ta chính là con cháu của Thiên Quân.
Lúc đó, hắn còn chưa được sắc phong làm thái tử.
Ở trên Cửu Trùng Thiên này, không ai thừa nhận hắn là phu quân của ta. Hắn
cũng chưa bao giờ nói qua với Thiên Quân, rằng, hắn đã cưới một phàm nhân ở
Đông Hoang làm vợ.
Đêm hôm đó, ta mang đồ ăn đi tẩm điện cho Dạ Hoa. Bốn bên tẩm điện không có
người gác, chỉ nghe thấy âm thanh thê lương bi ai của Thiên phi Tố Cẩm truyền
ra " Chàng cưới một phàm nhân, chẳng qua chỉ muốn trả thù việc ta phản bội
chàng mà kết hôn với Thiên Quân phải không ? Chàng nào có biện pháp, ta cũng
đương nhiên không có biện pháp, nữ tử trong tứ hải bát hoang, có ai có thể
tránh khỏi ân sủng của Thiên Quân. Dạ Hoa, mau nói cho ta biết, chàng vẫn yêu
ta có phải không, chàng gọi nàng ta là Tố Tố, bất quá bởi vì, trong tên của ta
có chữ Tố, có phải không ?"
Cảnh trong mơ tái hiện không sai biệt một chút nào với sự thật, làm ta kinh
hãi đổ mồ hôi lạnh. Ta cẩn thận vuốt ve cái bụng đã nhô cao. Mang thai đã ba
năm, ta đoán, chắc cũng sắp tới lúc lâm bồn.
Đêm hôm sau, đã khá lâu không thấy nại nại tới hầu hạ ta đi ngủ. Bây giờ ta
vẫn chưa tự mình múc nước rửa mặt được, đành thúc giục nàng. Nại nại đi lại
gần sửa sang cái chăn gấm một chút, trả lời " Nương nương chờ một chút, biết
đâu hôm nay điện hạ lại tới ?"
Nụ cười đông cứng trên mặt. Sau sự kiện đó, Dạ Hoa chưa từng tới đây nghỉ.
Đương nhiên ta biết, sau này cũng không bao giờ.
Cái thời điểm đó, trên Tuấn Tật Sơn ở Đông Hoang, nếu Dạ Hoa nói cho ta biết,
trong tim hắn đã từng có một người, đương nhiên không bao giờ ta để cho hắn
kết hôn với ta.
Thời điểm đó, ta cũng chưa từng yêu hắn, ta chỉ là một người thật tịch mịch.
Thế rồi hắn chẳng nói gì cả, hắn cưới ta, còn mang ta lên trên Cửu Trùng Thiên
nơi này.
Ta trời sinh thiện lương, cho nên hắn với Thiên phi Tố Cẩm có bao nhiêu gút
mắc đi chăng nữa, ta có thể làm như không biết.
Ta nghĩ, dù sao đi chăng nữa, người hắn cưới là ta, tại Đông Hoang chúng ta đã
bái thiên địa, ta còn mang hài tử của hắn, ta thương hắn như vậy, một ngày nào
đó, hắn sẽ bị ta làm cảm động.
Mà hắn thì, càng ngày càng đối với ta ôn nhu hơn.
Ta thậm chí còn ảo tưởng một chút, mặc dù hắn không thương ta, nhưng có phải
hay không, cũng thích ta một chút ?
Trót lụy yêu thương, có đôi khi, làm cho con người ta trở nên ti tiện hèn mọn.
Nhưng chuyện kia lại xảy ra. Vì thế, lúc ta tỉnh lại từ trong mộng, đã sớm mất
đi đôi mắt, mất đi ánh sáng.
Nhớ lại ngày hôm đó, Thiên phi Tố Cẩm mời ta đi Dao Trì ngắm hoa. Ta tưởng đó
là một bữa tiệc nhỏ trong đám nữ quyến, liền ngu ngốc nhận thiếp mời. Đến Dao
Trì, ta mới biết chỉ có hai người bọn ta.
Cho cung nga lui ra, nàng kéo tay ta đi một mạch tới Tru Tiên Đài.
Nàng đứng trên Tru Tiên Đài, lạnh lùng nhìn ta cười : " Nàng có biết gì chưa ?
Thiên Quân sẽ phong Dạ Hoa làm thái tử, lại mang ta ban cho Dạ Hoa, để ta trở
thành phu nhân "
Cho tới bây giờ, ta vẫn không thể hiểu nổi quy cũ của đám thần tiên này như
thế nào, chỉ thấy máu huyết trong người sôi lên, không biết là phẫn nộ, hay là
bi ai.
Nàng ta vẫn tỏ vẻ vô tình nói tiếp " Ta với Dạ Hoa vốn tình đầu ý hợp, trên
Cửu Trùng Thiên này không phải là nơi sinh sống của phàm nhân, sinh hạ hài tử
xong, nàng chỉ việc từ trên Tru Tiên Đài này nhảy xuống, trở về chốn cũ của
nàng đi"
Ta không rõ nhảy từ Tru Tiên Đài xuống có thể trở lại Tuấn Tật Sơn hay không,
khi đó ta chưa bao giờ nghĩ tới việc rời đi. Ta chỉ cuống quýt hỏi nàng : " Dạ
Hoa muốn ta trở về sao ? Ta là thê tử của chàng, theo lý mà nói phải đi theo
chàng !"
Hiện tại nghĩ lại, những câu nói đó, chỉ là tự mình rước nhục vào thân
Nhưng ở vào thời điểm đó, ta vẫn cho rằng Dạ Hoa có hơi hơi thích ta, chỉ cần
hắn thích ta chút chút như vậy, ta sẽ ở bên cạnh hắn vĩnh viễn.
Tố Cẩm hơi cười cười thở dài, đột nhiên nắm lấy tay ta, kéo ta bước lên Tru
Tiên Đài.
Ta nghĩ nàng ta muốn đẩy ta xuống khỏi Tru Tiên Đài, nhưng người rơi khỏi đài
cũng chính là nàng ta, ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng đen xẹt qua
mình, bay vút theo.
Dạ Hoa ôm Tố Cẩm đứng trước mặt ta, ánh mắt lạnh lùng, trong đôi tròng đen
bừng bừng lửa giận.
Tố Cẩm hơi thở mỏng manh yếu ớt khẽ thều thào trong lòng hắn " Đừng trách Tố
Tố, ta nghĩ nàng không cố ý đẩy ta, chỉ là nghe xong cái tin Thiên Quân muốn
đem ta ban cho chàng, nên bị xúc động mà thôi ! "
Không thể tin nổi, rõ ràng, rõ ràng ta chẳng làm cái gì cả ?
"Không phải ta, không phải ta, ta không hề đẩy nàng, Dạ Hoa, chàng phải tin
ta, chàng phải tin ta" Ta vội vàng giải thích với hắn, trong lúc kinh hoàng,
không hết biết mình trông giống một tên hề làm trò.
Hắn chỉ hươ tay, khẽ quát " Đủ rồi, ta chỉ tin những gì ta nhìn thấy"
Hắn không muốn nghe ta giải thích, hắn không tin ta, hắn ôm Tố Cẩm, ánh mắt vô
cùng lo lắng, vội vội vàng vàng rời khỏi Tru Tiên Đài
Đêm hôm đó, hắn đứng trước mặt ta, sắc mặt âm trầm, nói " Đôi mắt của Tố Cẩm
bị lệ khí dưới Tru Tiên Đài làm tổn thương, Tố Tố, nhân quả luân hồi, thiếu nợ
người ta, ắt phải bồi đền. Tố Tố, đừng sợ, ta sẽ thành thân với nàng, từ nay
về sau, ta sẽ là ánh mắt của nàng."
Trước đó, trên Cửu Trùng Thiên này, chưa bao giờ hắn nhắc tới việc thành thân
với ta. Trong lòng ta nhất thời phát lạnh, phẫn nộ và sợ hãi cùng nhau dâng
lên.
Ta nghĩ, trước đây, ta chưa bao giờ có cái dáng vẻ như thế, ta nắm lấy tay hắn
lắc lắc như điên : "Vì sao chàng muốn lấy tròng mắt của ta, chính nàng ta tự
nhảy xuống mà, chính nàng ta tự nhảy xuống mà, đối với ta không chút can hệ,
vì sao chàng không tin ta ?"
Ánh mắt hắn có vẻ đau đớn kịch liệt, nhưng rồi chỉ cười lạnh nhạt " Dưới chân
Tru Tiên Đài lệ khí dày đặc, chính nàng ta nhảy xuống sao ? Nàng ta không muốn
sống sao? Tố Tố, nàng càng ngày càng vô lý rồi "
Ở trên Cửu Trùng Thiên này, ta chỉ có mình hắn. Ta vẫn nghĩ, nghĩ rằng, đợi
sinh hài tử xong, sẽ cùng hắn nắm tay hài tử, cùng ngắm mười dặm mây, vạn dặm
ngân hà lấp lánh. Hắn không biết rằng, đối với ta, ánh sáng có ý nghĩa đến
nhường nào.
Ta bị mất oan hai mắt, nại nại chăm sóc ta ba ngày liền. Ba ngày sau, Tố Cẩm
đến trước mặt ta, nàng nói " Đôi mắt này của nàng, ta dùng thấy rất tốt"
Cuối cùng ta đã hiểu triệt để
Thế nào là yêu qua một người ?
Thế nào là hận qua một người ?
Đó thực ra chỉ là ân oán tình thù giữa hai người bọn hắn, một kẻ qua đường như
ta, mơ mơ hồ hồ bị kéo vào, rốt cuộc lại trở thành thành đích ngắm là sao ?
2
Hai ngày nay, rốt cuộc ta không còn điên đảo ngày hay đêm, ta đã học xong cách
dùng tai để phân định rõ ràng từng canh giờ.
Sau ngọ thiện, nại nại lảo đảo chạy vào sân, thở hổn hển nói : " Nương nương,
nương nương, Thiên Quân mới hạ chỉ, nói, ban Thiên phi Tố Cẩm cho Thái tử Điện
hạ"
Ta chỉ cười nhạt, Dạ Hoa đã được phong làm Thái tử cũng khá lâu, đây cũng là
chuyện sớm hay muộn. Nhưng Tố Cẩm kia rốt cuộc cũng đâu có được làm chính thê
của Dạ Hoa đâu. Gần đây ta có nghe nói, trước đây, Thiên Quân với Bạch Chỉ Đế
Quân của Thanh Khâu quốc đã có ước định, bất kỳ kẻ nào kế nhiệm Thiên Quân,
sau đó tất phải kết hôn với Bạch Thiển, con gái của Đế Quân.
Bụng ta đột nhiên đau đớn kịch liệt.
Nại nại hoảng hốt kêu lớn " Nương nương, người sao vậy ?"
Ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn nàng đáp : " Chắc là sắp sinh"
Trong lúc sinh nở, ta đau đến mức ngất đi tỉnh lại. Lúc Tố Cẩm thay mắt, Dạ
Hoa canh ở bên nàng ta một ngày một đêm, thế mà lúc này đây, bên người ta chỉ
có mình nại nại. Ta cố gắng kìm nén bản thân, để không thốt ra tên của Dạ Hoa.
Bi thảm trải qua đã đủ, cho nên không cần bước vào lại nữa.
Nại nại vừa khóc vừa nói " Nương Nương, người mau buông tay tỳ nữ ra, để tỳ nữ
đi tìm Thái tử điện hạ"
Ta đau bụng đến mức không nói ra lời, chỉ có thể mấp máy môi thành chữ " Nại
nại, ngươi gắng giúp ta một lát thôi, một lát thôi"
Nại nại càng khóc ầm ĩ lên.
Ta không biết Dạ Hoa tới lúc nào, lúc ta tỉnh lại, hắn đang nắm tay ta, đôi
tay lạnh lẽo, lạnh lẽo.
Hắn ôm hài tử lại gần, nói " Nàng mau chạm vào con đi, nó trông rất giống
nàng"
Ta không động đậy chút nào. Ta thích hài từ này, nhưng một thân một mình như
ta không có cách nào có thể mang theo nó sinh sống ở Tuấn Tật Sơn, tốt hơn
phải bỏ nó lại.
Nếu như vậy, tốt nhất không cần chạm vào nó, không cần ôm nó, không cần phát
sinh thêm tình cảm sâu nặng.
Dạ Hoa vẫn ngồi rất lâu bên cạnh ta, không nói năng gì.
Dạ Hoa đi rồi, ta gọi nại nại đến, nói với nàng, ta đặt tên hài tử là A Ly, về
sau nàng nhớ chiếu cố hắn cho tốt.
Ngày ngày Dạ Hoa đều đến thăm ta, hắn vốn không phải kẻ nói nhiều, ta thì
trước kia vốn nhiều lời, nhưng gần đây cũng không có hứng thú, nên phần lớn
thời gian, đều là hai người lẳng lặng ngồi cạnh nhau.
Hắn không nói với ta về hôn sự của hắn với Tố Cẩm, nại nại cũng không nói.
Ba tháng sau, thân thể ta đã hồi phục rất tốt. Hắn mang đến rất nhiều vải vóc,
hỏi ta thích loại nào, để còn may y phục cưới.
Hắn nói " Tố Tố, ta đã nói rồi, ta sẽ thành thân với nàng"
Đương nhiên ta biết, hắn thấy ta đáng thương, thấy ta chỉ là một phàm nhân,
lại mất đi đôi mắt, tuy rằng ta tự làm tự chịu, nhưng cũng làm cho người ta
vừa giận vừa thương.
Ta nghĩ tốt nhất cũng nên đi, trên Cửu Trùng Thiên này, không còn bất kỳ lí do
nào khiến ta phải lưu lại.
Mỗi lần cùng nại nại thả bộ, ta cố gắng nhớ kĩ lộ tuyến từ Tẩy Ngô Cung đến
Tru Tiên đài. Nại nại cực kỳ ngạc nhiên, ta liền nói với nàng, ta thích mùi
hương hoa trên dọc hai bên đường.
Nửa tháng sau, ta có thể dựa vào cảm giác của mình thành thạo từ Tẩy Ngô Cung
tới Tru Tiên Đài
Lừa gạt nại nại là chuyện cực kỳ dễ dàng. Đứng ở trên Tru Tiên Đài, ta thấy
trong tim nhẹ bẫng như gió. A Ly đã có nại nại chiếu cố, ta cực kỳ yên tâm.
Nhưng đột nhiên, ta muốn nói rõ với Dạ Hoa một lần, rằng, ta không hề đẩy Tố
Cẩm, dù hắn tin hay không.
Trên Tuấn Tật Sơn, Dạ Hoa từng cho ta một cái gương đồng rất đẹp. Khi đó, hắn
cần phải đi làm một chuyện rất trọng yếu ở một nơi xa xôi, ta ở nhà một mình,
hắn lấy từ trong tay áo ra một cái bảo bối, rồi nói với ta, bất luận hắn ở nơi
nào, chỉ cần ta hướng vào gương kêu tên của hắn, hắn có thể nghe được, nếu hắn
không có chuyện gì khẩn cấp, có thể nói chuyện cùng ta một lúc.
Ta cũng không hiểu vì sao, lúc đi lên trên Cửu Trùng Thiên nơi này, ta vẫn
mang theo cái gương bên người, đại khái cũng bởi vì đây là vật duy nhất mà Dạ
Hoa từng tặng cho ta.
Ta liền lấy mặt gương ra. Đã lâu không gọi tên hắn, cũng thấy ngượng mồm. Ta
liền kêu khẽ. " Dạ Hoa"
Một lúc sau, bên tai ta truyền đến thanh âm của hắn " Tố Tố ?"
Ta cũng quên mất rằng không phải hắn đang đứng cạnh ta, chỉ từ từ tiến lên,
khó khăn lắm mới mở miệng được " Ta phải về Tuấn Tật Sơn, đừng đến tìm ta nữa.
Một mình ta cũng rất tốt rồi. Giúp ta chiếu cố a Ly cho tốt. Trước kia, ta vẫn
mơ rằng, chàng và ta có thể cùng nắm tay hài tử, chỉ cho nó xem mặt trời, mặt
trăng, ánh sao, biển mây, đứng ở bên kể cho hắn nghe chuyện năm xưa trên Tuấn
Tật Sơn của chúng ta, tiếc là không thể rồi." Nghĩ một chút, ta lại nói thêm "
Đừng nói với nó rằng, mẫu thân của hắn chỉ là một phàm nhân, thần tiên trên
trời không muốn dính líu tới phàm nhân"
Rõ ràng chỉ là đôi câu chia tay bình thường, sao đột nhiên muốn rơi lệ. Ta vội
vàng ngẩng mặt lên trời, lại đột nhiên nhớ ra, ta đã mất đi hai tròng mắt, còn
đâu nước mắt nữa ?
Thanh âm của Dạ Hoa có chút vội vàng " Nàng, nàng đang ở đâu ?"
"Tru Tiên đài" Ta đáp " Thiên phi Tố Cẩm có nói cho ta biết, chỉ cần nhảy
xuống khỏi Tru Tiên Đài, ta có thể trở lại Tuấn Tật Sơn. Hiện giờ ta đã không
thể nhìn mọi thứ chung quanh, Tuấn Tật Sơn là quê hương của ta, chung quanh
đều quen thuộc, một mình ta sống ở đó cũng không có gì phải lo lắng"
Hắn cấp tốc cắt ngang lời ta " Tố Tố, nàng đứng yên ở nơi đó, ta lập tức tới
đây"
Đúng là ta vẫn không có nổi dũng khí để biện giải thêm một lần nữa với hắn,
rằng khi đó, Tố Cẩm không phải do ta đẩy xuống, chung quy hắn vẫn không thể
tin tưởng ta, mà ta lại càng không thể chịu nổi thái độ thất vọng không tín
nhiệm của hắn.
Ta liền nói " Dạ Hoa, ta buông tay, chàng cũng buông tay, chúng ta từ nay về
sau, không ai còn thiếu nợ ai nữa"
Gương đồng từ trên tay rơi xuống, kêu vang một tiếng, phảng phất nghe thấy
giọng Dạ Hoa rống lên điên cuồng giận dữ " Nàng đứng im ở đó cho ta, không
được nhảy..."
Ta xoay người nhảy xuống Tru Tiên Đài. Dạ Hoa, ta không yêu cầu gì đối với
chàng thêm nữa, hết rồi.
Cho đến lúc đó, rốt cuộc ta cũng không hề biết, thật ra ta không phải là một
phàm nhân.
Lệ khí dưới Tru Tiên Đài làm ta mang thương tích đầy mình, nhưng cũng bởi đó
là lệ khí của ngàn ngàn vạn vạn tuyệt thế thần binh, nên đã xé rách được phong
ấn của ta. Ta chưa bao giờ biết được rằng phong ấn này đã bắt nguồn từ hai
trăm năm trước, lúc quỷ quân Kình Thương tấn công Đông Hoang. Rốt cục, vì muốn
giam lại hắn một lần nữa, trong lúc đại chiến cùng với hắn, ta đã bị hắn hạ
một đạo phong ấn. Nó đem đem trí nhớ và tiên khí của ta phong ấn lại, làm ta
trở thành một phàm nhân.
Chuyện cũ từ từ trở lại, ta âm thầm tự nói với mình " Bạch Thiển, ngươi vốn là
tiên thai, không cần tu hành cũng là thần nữ. Nhưng trên trời dưới đất, làm gì
có chuyện gì dễ dàng như vậy, nếu không trải qua một phen thiên kiếp, sao có
khả năng tiến cấp lên thành thượng thần."
Cho nên, mấy chục năm yêu hận ân oán này, bất quá cũng chỉ là một hồi thiên
kiếp.
Ta ngất xỉu ở Thập Lý Đào Hoa của thượng thần Chiết Nhan ở phía đông Đông Hải,
lão cứu tỉnh ta rồi thở dài cảm thán " Cha mẹ ngươi cùng mấy vị ca ca tìm
ngươi muốn điên, hai trăm năm qua ta cũng chưa từng ngủ yên một giấc. Mà hai
mắt của ngươi, những vết thương trên người ngươi thế này, rốt cuộc là đã xảy
ra chuyện gì ?"
Chuyện gì đã xảy ra ư ? Chỉ là một hồi thiên kiếp thôi.
Ta mỉm cười trả lời Chiết Nam " Ta còn nhớ rõ, ở chỗ này người có một loại
thuốc, chỉ cần uống vào sẽ quên sạch mọi sự có phải không ?"
Chiết Nam hơi cau mày " Xem ra mấy chục năm nay, ngươi quả thật gặp nhiều
chuyện khổ sở"
Trước mắt này là chén thuốc bốc hơi nghi ngút.
Thế gian này rốt cuộc chưa bao giờ có một Tố Tố trên Tuấn Tật Sơn. Bất quá nó
chỉ là một giấc mộng của thượng thần Bạch Thiển, con gái của Bạch Chỉ Đế Quân,
vô tận khổ sở dần dần tan thành mây khói trong sắc hoa đào.
Sau khi tỉnh mộng, những gì đã trải qua, hãy nên quên sạch.