Đầu


Ba trăm năm sau

Đông Hải Thủy Quân mới sinh thêm một đứa con trai, vì chuẩn bị lễ đầy tháng
cho con, liền lên tận điện Lăng Tiêu xin nghỉ mấy ngày. Thiên Quân nhắm một
con mắt, mở một con mắt, tùy theo ý hắn.

Đa Bảo Nguyên Quân cảm thấy tò mò, bất quá một cái tiệc rượu mà thôi, sao phải
mất nhiều công sức như thế.

Kết quả là ngày hôm đó, sau khi bãi triều, hắn liền vội vàng đuổi theo Nam Đấu
Chân Quân, vốn là người xưa nay vẫn giao hảo với Đông Hải Thủy Quân, ý muốn
tìm hiểu đến tận cùng.

Cửu Trùng Thiên này vốn là một nơi cực kỳ nhàm chán, chúng tiên đối với việc
Đông Hải Thủy Quân xin nghỉ tới vài ngày cũng quan tâm, thấy Đa Bảo Nguyên
Quân mở đầu, liền cùng vây lấy Nam Đẩu Chân Quân ở trước điện.

Nam Đẩu Chân Quân cực kỳ ngạc nhiên nói : " Các vị tiên hữu chẳng lẽ không
biết, dạ yến nửa tháng sau tại Đông Hải, vị cô cô của Thanh Khâu kia cũng có
mặt hay sao ?"

Bên trong Đông Hải, là đông hoang, tên gọi Thanh Khâu.

Nói tới đây, Chân Quân đặc biệt chắp tay hướng về Thanh Khâu ở phía chính đông
vọng bái, rồi mới tiếp tục nói : " Vị cô cô kia hai mắt có tật, không thể nhìn
vào ánh sáng chói mắt, trong khi đó long cung của Đông Hải lại tường san hô,
ngói lưu ly, vàng ngọc chói lòa, chính vì vậy mà Đông Hải Long Quân phải bôn
ba khắp chốn tìm kiếm thanh hạnh thảo, để tạo thành vách ngăn ngăn lại tầng
ánh sáng đó.

Lời vừa thốt ra, đám người trước điện Lăng Tiêu cùng ồ lên.

Vị cô cô mà Nam Đẩu Chân Quân vừa kể tới chính là con gái của Bạch Chỉ Đế
Quân, họ Bạch, tên duy nhất có một chữ "Thiển", tổ tiên là viễn cổ thần, để tỏ
vẻ kính lễ, chúng tiên đều gọi nàng hai chữ "cô cô".

Từ thời Bàn Cổ một búa khai thiên địa tới nay, các tộc chinh chiến không ngớt,
thiên địa đổi chủ mấy lần, viễn cổ thần nhân phần lớn đều ứng kiếp, kẻ biến
mất tất biến mất, kẻ ngủ say đều đã ngủ say.

Còn tồn tại trên đời này, nhìn khắp thiên hạ, bất quá chỉ còn họ tộc Thiên
Quân ở trên Cửu Trùng Thiên này, thượng thần Chiết Nhan ở Thập Lý Đào Hoa phía
đông Đông Hải và một nhà Bạch Chỉ Đế Quân ở Thanh Khâu quốc.

Nói đến Bạch Thiển này, không thể không nói tới một sự việc khá bí mật của gia
tộc Thiên quân.

Thiên hạ truyền rằng, năm vạn năm trước, Bạch Thiển và nhị hoàng tử Tang Tịch
của Thiên Quân đã đính thân, vốn cũng là một mối lương duyên tốt đẹp môn đăng
hộ đối, chính là không hiểu vì sao Tang Tịch lại vừa mắt tỳ nữ của Bạch Thiển,
sống chết cũng phải từ hôn với Bạch Thiển.

Bach Chỉ Đế Quân không chịu nổi nhục, cùng thượng thần Chiết Nhan lên tận Cửu
Trùng Thiên gặp Thiên Quân nói lý lẽ.

Thiên Quân tức giận, truyền lưu đày Nhị Hoàng tử, đày hắn đi bắc địa, phong
hắn làm Bắc Hải Thủy Quân. Lại ban thiên chỉ, bất kỳ kẻ nào trong Thiên tộc,
sau khi kế nhiệm Thiên Đế đều phải kết hôn với Bạch Thiển.

Hơn ba trăm năm trước, Thiên Quân thông cáo tứ hải bát hoang, phong trưởng tôn
Dạ Hoa kế nhiệm Thiên Đế.

Thần tiên trên Cửu Trùng Thiên đều nghĩ rằng, chỉ dăm ba ngày sau sẽ được uống
rượu mừng của Dạ Hoa và Bạch Thiển. Nhưng ba trăm năm đã trôi qua vẫn không
nghe được chút tin tức đồn đại nào về hôn lễ giữa hai người.

Chỉ nghe nói, Dạ Hoa quân tuy có con trai, nhưng địa vị chính phi vẫn để
trống. Mà Bạch Thiển rốt cuộc vẫn sống ở Thanh Khâu quốc, bất kể thiếp mời của
ai đi chăng nữa cũng chẳng thỉnh nổi nàng.

Trai chưa thành hôn, gái chưa lấy chồng, nhưng hai nhà cũng tuyệt nhiên không
chút nóng nảy, đúng là một cái sự lạ kỳ.

Chúng tiên rụt rè cảm thán một hồi, rồi lại khen Đông Hải Thủy Quân có thật có
phúc khí, cô cô mấy vạn năm chưa từng bước chân ra khỏi Thanh Khâu, hiện giờ
hắn cũng thỉnh động cho được, thật là có mặt mũi.

Nam Đấu Chân Quân gật đầu nói " Vốn là một sự kiện rất có mặt mũi, nhưng mấy
ngày gần đây Đông Hải Thủy Quân lại thập phần ưu phiền, bởi không nghĩ rằng cô
cô chịu tiếp nhận thiếp mời dự tiệc, nên trước đây đã mời thêm cả vị Bắc Hải
Thủy Quân. Hôm trước lại nghe nói, Dạ Hoa quân mang theo tiểu thiên tôn dạo
chơi ở Đông Hoang, cũng thuận đường tới Đông Hải một chuyến. Ba người tất chạm
mặt ở yến hội, Đông Hải Thủy Quân bây giờ trong lòng đầy run sợ, chỉ sợ lúc đó
lại gây ra cái tai họa gì."

Trên Cửu Trùng Thiên này phần lớn đều là lão thần tiên có kiến thức, chuyện
của Bắc Hải Thủy Quân, Bạch Thiển ở Thanh Khâu với vị kế nhiệm Thiên Đế đều đã
nghe qua. Chỉ có một tiểu tiên hồ đồ mới phi thăng không lâu là ngốc nghếch
hỏi : "Vị cô cô ở Thanh Khâu kia là ai, nàng với Dạ Hoa Quân, Bắc Hải Thủy
Quân từng kết thù sống chết sao?"

Chúng tiên đành giải thích một hồi đến khô cả nước bọt, trong quá trình giải
thích này lại gợi ra rất nhiều kỳ văn dật sự.

Tiểu tiên ngốc nghếch kia vẫn không hiểu được trọng điểm, thần tình mê mẩn
nhìn vào mặt quạt " Bắc Hải Thủy Quân tình nguyện đắc tội Bạch Chỉ Đế Quân để
kết hôn với vị tỳ nữ kia của cô cô, thật không biết phong tư của vị tỳ nữ kia
như thế nào?"

Đa Bảo Nguyên Quân che miệng ho khan một tiếng " Thật ra bản quân đã gặp qua
nàng kia, ngày xưa Nhị Hoàng tử từng mang nàng đến quỳ trước mặt Thiên Quân,
mong cấp cho nàng một cái danh phận, quả thật cũng là mỹ nhân hiếm có, bất quá
so với vị nương nương của Bạch Chỉ Đế Quân kia, còn kém xa lắm. Bản quân dù
chưa gặp qua cô cô, nhưng nghe đồn cô cô rất giống mẫu thân, mà còn đẹp hơn
tới ba phần."

Vị đại tiên già nhất trong đám thần tiên là Nam Cực Tiên Quân khẽ vuốt chòm
râu trắng xóa dài chấm đất, trầm ngâm nói " Hồi nhỏ lão nhân thật ra có gặp
qua cô cô một lần, lúc đó lão nhân vẫn còn là đồng tử đứng hầu ở bên Thiên
Quân, lúc Người đến chỗ thượng thần Chiết Nhan xem hoa đào. Cô cô đứng ở trên
cây đào nhẹ nhàng nhảy múa, người ở quá xa, chỉ có thể thấy hồng y chiếu rực
hoa đào, khung cảnh cực kỳ mạn diệu, cực kỳ mạn diệu"

Chúng tiên đều thở dài than thở, giai nhân khuynh thành như thế cũng bị từ
hôn, thiên ý thật khó dò. Trò chuyện than thở hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa mãn
tán đi.

Từ đó trở đi, cho tới lúc Đông Hải Thủy Quân phát ra thiếp mời chiêu đãi tiệc
đầy tháng ở tứ hải bát hoang, đều nói ở sau.


Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa - Chương #2