Chương 76: Tin Dữ


Chuyện Tuyên Thành đãi được vàng chỉ trong vòng một tháng đã truyền khắp thiên hạ, các thương nhân tầm vàng chen chúc tới Tuyên Thành, nơi quanh năm hoang vắng này đã trở nên náo nhiệt.

Triệu Đông Tề dùng danh nghĩa quan phủ mở mười hai khách điếm, thế nhưng toàn bộ khách điếm này vẫn kín chỗ.

Ta dùng danh nghĩa của mình khai trương hai cửa hàng vàng ở trung tâm Tuyên Thành, vàng trong cửa hàng toàn bộ là vàng được lấy ra từ những mỏ vàng của ta.

Đây cũng chỉ là một miếng mồi thứ hai, hoàng kim nhiều như núi khiến cho các thương nhân trở nên cuồng nhiệt.

Dựa theo sự phân phó của ta, Trử Đại Tráng thực hiện trông coi nghiêm ngặt những mỏ vàng hiện có, binh sĩ ngày đêm tiến hành tra xét, thậm chí người ngoài cũng không thể tiếp cận được tới con đê.

Triệu Đông Tề dựa theo sự phân phó của ta, triệu tập tất cả thương nhân lại, đồng thời phân loại hơn hai trăm mỏ vàng ra thành nhiều đẳng cấp, tiến hành bán đấu giá.

Khi tiến hành đấu giá, ta không tới mà ở trong vương phủ chờ động tĩnh.

Tâm tình của ta không bình tĩnh như mặt ngoài, chuyện mỏ vàng lần này là do ta nói diện thực hiện một chuyện lừa bịp, mục đích chính là tiền bạc của thương nhân trên khắp các quốc gia.

Thải Tuyết pha trà cho ta, từ khi tới Tuyên Thành, nàng luôn tận lực bảo trì khoảng cách với ta.

Lúc mới đầu ta còn tưởng là nàng vì Sở Nhi, nhưng mà sau đó ta đã chậm rãi phát hiện, khi không có Sở Nhi ở bên cạnh, Thải Tuyết vẫn lảng tránh ta.

Ta cầm lấy tay của nàng, Thải Tuyết hơi có vẻ kinh hoảng giãy ra:

“Công tử... mau buông ra, đừng để Vương phi thấy.”

Ta mỉm cười nói:

“Từ khi nào muội xa lạ với ta như thế?”

Thải Tuyết nhẹ giọng nói:

“Thải Tuyết chỉ là một nô tỳ, chỉ có một tâm nguyện là hầu hạ công tử thật tốt.”

Ta đang muốn nói gì đó, thì ngoài cửa vang lên tiếng cười, Vân Na và Yến Lâm hai nàng đi tới, Thải Tuyết nhân cơ hội này thoát ra khỏi bàn tay của ta.

Cái bụng của Vân Na đã lớn lên thấy rõ, ta cười tiến ra đón, đỡ lấy nàng nói:

“Cẩn thận một chút.”

Yến Lâm phì cười, nói:

“Huynh đừng có ở chỗ này hư tình giả ý, sao tối qua huynh không quan tâm tỷ tỷ như thế này? Nếu như đè hỏng cục cưng, cẩn thận muội một đao giết huynh!”

Cách nói của nàng từ trước tới nay ta không muốn thay đổi, nhưng khi nàng vừa nói xong, thì Vân Na đã mắc cỡ khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ giọng trách mắng:

“Nha đầu này nói lung tung gì thế.”

Tuy trách mắng nhưng hai hàng lông mày của nàng lại toát ra xuân ý vô hạn, mà chuyện này cũng không trách ta được, nếu như tối hôm qua không phải Vân Na chủ động, thì ta sao lại làm chuyện hoang đường như vậy chứ.

Sau khi ta lén hỏi Tuệ Kiều mới biết được, phụ nữ khi mang thai có một đoạn thời gian đòi hỏi vô cùng mãnh liệt chuyện phòng the, hiện giờ Vân Na đang ở trong giai đoạn này.

Ta ha hả cười nói:

“Nói bậy, tối hôm qua Vân Na ở trên, sao ta có thể đè cục cưng được chứ?”

Vân Na thấy chúng ta càng nói càng hoang đường, nên hung hăng nhìn ta một cái nói:

“Nếu huynh còn nói bậy với nha đầu kia, cẩn thận muội không để ý tới huynh nữa.”

Ta cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, nói:

“Các muội tới tìm ta có chuyện gì không?”

Yến Lâm nói:

“Tỷ tỷ nói hiện giờ huynh đang đứng ngồi không yên, cho nên mới tới đây nói chuyện với huynh một chút, thuận tiện nói cho huynh biết hai việc vui.”

Ta cười nói:

“Nếu như nói ta không khẩn trương chút nào thì là nói dối, ta cũng mong muốn hôm nay trời chiều lòng người.”

Ta thấy biểu hiện của các nàng có chút kỳ quái thì nói:

“Tại sao hôm nay không nhìn thấy Sở Nhi và các nàng?”

Yên Lâm cười nói:

“Sở Nhi muội tử từ sáng đã tới Bạch Vân Tự cầu phúc, Tư Hầu và Dao Như...”

Nàng cố ý kéo dài thanh âm.

“Cũng là do chuyện tốt của huynh làm!”

Ta vui vẻ nói:

“Hai nàng cũng có?”

Vân Na mỉm cười gật đầu nói:

“Sáng nay Tuệ Kiều đã chẩn mạch cho hai nàng, xác nhận hai nàng đang mang cốt nhục của huynh.”

Trong lòng ta tràn đầy vui sướng, đây là một sự khởi đầu tốt, hiện giờ ta lại có thêm hai sinh mệnh mới, có đúng là biểu thị chuyện ta đã mang lại một sức sống mới cho Tuyên Thành?

Ta đang muốn đi gặp Tư Hầu thì ngoài cửa vang lên thanh âm kích động của Dịch An:

“Tiểu chủ nhân, Đường Muội đã trở về!”

Ta cuống quít đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc này thấy Đường Muội mặt mày hớn hở đi tới.

Từ biểu tình của hắn ta đã đoán được, việc đấu giá hôm nay nhất định, được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Đường Muội nói:

“Công tử, hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng đã được bán hết.”

Ta khẩn cấp hỏi thăm:

“Được bao nhiêu ngân lượng?”

Đường Muội nửa kín nửa hở, nói:

“Chủ nhân đoán một chút xem!”

“Năm mươi vạn lượng vàng?”

Đây là số lượng lý tưởng nhất mà ta muốn.

Đường Muội lắc đầu, thanh âm có chút run rẩy nói:

“Tổng cộng bán được hai trăm sáu mươi vạn lượng vàng!”

“Cái gì?”

Ta không thể tin mở to hai mắt, hai trăm sáu mươi vạn lượng vàng là con số vượt rất xa mong muốn của ta.

Đường Muội cười nói:

“Sở dĩ có thể bán được cái giá trên trời như vậy, thì công tử phải cảm tạ một vị lão bằng hữu của người.”

Ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thì thấy thân hình mập hình mập mạp của Tiền Tứ Hải đi tới, thấy vậy ta tiến lên nghênh đón, nói:

“Tứ Hải huynh, huynh tới Tuyên Thành từ bao giờ?”

Tiền Tứ Hải cười nói:

“Người trong thiên hạ làm gì có ai không biết chuyện Tuyên Thành phát hiện mỏ vàng? Phàm là thương nhân thì toàn lấy lợi ích làm đầu, giao tình của Tiền mỗ với Bình vương không tệ, đương nhiên cũng muốn tới chiếm một tiện nghi lớn.”

Ta cười lớn cùng Tiền Tứ Hải sóng vai đi vào trong phòng khách.

Tiền Tứ Hải vừa nhìn thấy Yến Lâm, trong hai mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ, hắn là con dân của Đại Tần, đương nhiên là biết tin cửu công chúa đã chết từ lâu.

Lúc này lại thấy Yến Lâm ở đây, trong lòng hắn kinh hoàng khó có thể lấy từ nào hình dung được.

Yến Lâm thấy Tiền Tứ Hải hồn phi phách tán, thì nhịn không được khanh khách nở nụ cười.

Tiền Tứ Hải lại càng tỏ vẻ kinh hoàng, không tự chủ được lui về phía sau một bước, run giọng nói:

“Ngươi... là người... hay là...”

Hắn quay đầu nhìn thấy ta tươi cười, trong lòng lập tức đoán được sự nghi hoặc trong đó, hắn xoa xoa mồ hôi lạnh, cười khổ nói:

“Tiền mỗ còn tưởng rằng...”

Yến Lâm cười nói:

“Ngươi tưởng là cái gì, lẽ nào trước kia ngươi đã từng gặp ta?”

Tiền Tứ Hải vội vàng lắc đầu nói:

“Chưa từng, Tiền mỗ chưa từng thấy qua cô nương.”

Suy nghĩ của hắn biến chuyển mau lẹ vô cùng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói hắn còn rõ ràng hơn so với nhiều người.

Ta bảo Yến Lâm rót trà cho Tiền Tứ Hải, rồi ngồi nói chuyện với hắn trong đại sảnh, có chút kỳ quái hỏi thăm:

“Tứ hải huynh chẳng lẽ lại đổi nghề chuyền sang kinh doanh vàng hay sao?”

Tiền Tứ Hải lắc đầu nói:

“Tiền mỗ lần này đến đây, một là vì cảm tạ đại ân đả thông con đường buôn muối của Bình vương điện hạ, hai là đi Bắc Hồ tính chuyện làm ăn.”

Vân Na mỉm cười nói:

“Tiền lão bản quả nhiên là tiền tài khắp bốn biển, kinh doanh khắp ba sông.”

Tiền Tứ Hải cười hắc hắc nói:

“Trước đây Tiền mỗ từng muốn công việc làm ăn của mình kéo dài tới Hồ Lỗ, nhưng mà Đông Hồ và Tần quốc tình thế căng thẳng, muốn thông thương là không có khả năng. Bắc Hồ và Đại Khang tuy xung đột không ngừng, thếnhưng quan ải luôn luôn thông thoáng, Bình vương lại tạo con đường buôn bán ở Đại Khang cho ta, Tiền mỗ nếu như không lợi dụng cho thật tốt, thì đúng là có lỗi với tâm ý của điện hạ hay sao.”

Ta ha hả nở nụ cười:

“Tứ hải huynh, ta chỉ mới giúp huynh đả thông quan ải thủy lộ, nhưng ở trên đất liền ta lại không có khả năng đó.”

Tiền Tứ Hải giảo hoạt cười nói:

“Thực không dám dấu diếm, lần này Tiền mỗ dám tới Bắc Hồ, là được thương nhân của Bắc Hồ là Xích Lỗ Ôn mời. Từ khi ta tiếp nhận Diêm trường Điền thị, thì hắn đã chủ động muốn làm ăn với ta, thế nhưng đáng tiếc là điều kiện lúc đó có hạn, không cách nào thành công được. Hiện tại thời cơ đã chín muồi Tiền mỗ đương nhiên là không thề bỏ quan cơ hội kiếm chác này rồi.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Thông thương giữa Đại Khang và Bắc Hồ cần phải có sự đồng ý của Hâm Đức hoàng đế, chẳng nhẽ Tiền Tứ Hải đã đả thông các quan ải trên bộ?”

Tiền Tứ Hải nói:

“Quản Tiên sinh đã dẫn ta tới gặp Hưng vương, sở dĩ lần này ta tới Bắc Hồ cũng là được Hưng vương đồng ý.”

Ta gật đầu, Tiền Tứ Hải giỏi về luồn cúi, có Quản Thư Hành giới thiệu, hắn tiếp cận Hưng vương không khó.

Tiền Tứ Hải nói:

“Lần này ta tới Bắc Hồ chọn con đường Tuyên Thanh, gặp Bình vương cũng chỉ là một lý do, quan trọng hơn là tới đây tạ ơn.”

Ta cười nói:

“Tứ hải huynh nếu như tới Bắc Hồ làm ăn sao lại tới Tuyên Thành mua mỏ vàng?”

Tiền Tứ Hải nói:

“Phàm là người kinh doanh thì ai mà chẳng coi trọng lợi ích, nếu như có lợi nhuận lớn thì đương nhiên phải mạo hiểm thử một lần. Bình vương có được tâm lý sốt ruột của đông đảo thương nhân, nhưng mà vẫn còn bỏ quên một việc.”

Ta có chút kinh ngạc nói.

Tiền Tứ Hải nói:

“Tiền mỗ đi tới Tuyên Thành đương nhiên là muốn dâng cho Bình vương một phần đại lễ, chuyện lần này đã vừa vặn tạo cho ta một cơ hội. Tăng giá, làm giá trên thị trường thì ta là hạng nhất, Tiền mỗ chỉ cần nói chuyện, liên lạc với một hai đồng liêu, đương nhiên sẽ tạo ra ngọn lửa náo nhiệt trong trường đấu giá, thu lợi vô cùng!”

Căn cứ vào cách nói này hắn đã nhận ra sự thật trong việc mỏ vàng lần này.

Ta cười ha hả:

“Tứ hải huynh quả nhiên lợi hại.”

“Bình vương mới lợi hại!”

Chúng ta nhìn nhau cười ha hả.

Tiền Tứ Hải lại nói:

“Lần này Tứ Hải tới đây vẫn còn chuyện không rõ, trong một khoảng thời gian ngắn Bình vương muốn quy tụ một lượng lớn tài chính. Thế nhưng người có từng nghĩ tới chuyện, nếu như có một ngày số thương nhân kia không có được hồi báo như họ muốn thì sẽ rời khỏi Tuyên Thành. Đến lúc đó nơi này chẳng phải là một lần nữa lại vắng vẻ hay sao?”

Ta thở dài nói:

“Tuyên Thành giống như một bệnh nhân đang hấp hối, bây giờ cần thiết nhất là có một liều thuốc trợ lực, kích thích sức sống của nó lên, nếu không thì cái mảnh đất này sẽ càng lúc càng sa sút.”

Tiền Tứ Hải gật đầu nói:

“Điện hạ nói cũng đúng.”

Hắn từ trong ống tay lấy ra năm tờ khế ước, nói:

“Đây là khế ước của những mỏ vàng hôm nay Tiền mỗ có được, ta lần đầu tới nhà, không mang theo lễ vật gì, những mỏ vàng này cho như là lễ vật dâng lên cho Bình vương điện hạ đi.”

Ta cũng không khách khí tiếp nhận đặt vào trong tay của Vân Na, nói:

“Giúp ta cất nó đi.”

Vân Na mỉm cười đứng lên nói:

“Hai người chắc chắn là còn nhiều chuyện muốn tâm sự, ta sẽ tránh đi một chút.”

Tiền Tứ Hải cung kính đứng dậy đưa tiễn.

Ta cũng có chuyện cần nói riêng với Tiền Tứ Hải, ta rời khỏi Đại Tần cũng đã mấy tháng rồi, thế cục trong nước của Đại Tần hiện giờ không biết ra sao.

Tiền Tứ Hải thấy Vân Na rời đi, mới lấy từ trong tay áo một quyển trục, thấp giọng nói:

“Điện hạ, lần này khi Tứ Hải từ Tần đô tới đây, hoàng hậu có đưa cho ta một bức họa.”

Ta ngơ ngác, đôi mắt u oán của Lệ Cơ nhất thời hiện lên trong đầu.

Ta tiếp nhận quyển trục từ trong tay của Tiền Tứ Hải, chậm rãi mở ra, thấy đây là một bức tranh họa đầu.

Hai tay của ta nhịn không được mà run lên, trong bức tranh hoa đào này, người khác không nhận điều gì bất thường, thế nhưng ta lại nhận ra chỗ đặc biệt của nó.

Ta vẫn nhớ kỹ khoảng thời gian trước khi Lệ Cơ đòi ta vào cung vẽ bức họa cho nàng, hai người chúng ta ở trên giấy lụa Tuyên Thành triền miên, chuyện cũ mà như giấc mộng mới phát sinh ngày hôm qua.

Lẫn lộn trong hoa đào màu hồng, chính là những cánh hoa màu đỏ, trong lòng ta đau đớn khó mà miêu tả thành lời.

Chính trên tấm lụa Tuyên Thành này, ta đã cướp đi tấm thân xử nữ của Lệ Cơ, hoa đào đỏ thẫm cũng là điểm hồng ngày đó.

Nàng bảo Tiền Tứ Hải mang cho ta bức họa, ta cũng hiểu nàng muốn nói cho ta biết điều gì, phía dưới còn đề thêm ba chữ - không dư hận.

Ta yên lặng không nói gì đem bức họa cuộn tròn để sang một bên.

Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:

“Gần đây sức khỏe của hoàng thượng không được tốt, nghe nói là bị bệnh lao.”

Ta gật đầu, Yến Nguyên Tông đúng là vô cùng bất hạnh, đầu tiên hắn yêu nhầm muội muội của mình, sau đó là không có được cuộc sống như ý, trở thành con rối trong tay Tinh Hậu, bây giờ lại bị nhiễm trọng bệnh.

Ta cố gắng thoát khỏi cái bóng của Lệ Cơ, ổn định tâm tình một chút mới nói:

“Phương diện khác có ... gì mới không?”

Tiền Tứ Hải nói:

“Trung Sơn quốc vẫn đang bị chấn động, dân chúng trong nước yêu cầu phải thoát khỏi sự phụ thuộc vào Tần quốc. Tình hình ngày một trở nên khổc liệt, trong triều Đại Tần cũng có nhiều đại thần phê bình kín đáo, đã có người đưa ra ý tưởng mời Yến Nguyên Tịch xuất sơn chấp chính. Thái hậu hiện giờ có thể coi là loạn trong giặc ngoài áp lực cực lớn, nhưng mà...”

Tiền Tứ Hải dừng một chút rồi nói:

“Thực lực của thái hậu cũng không thể coi thường, hiện giờ người đang thuyết phục Hán Thành Đế, Hạng Bác Đào trợ giúp nàng bình định Trung Sơn quốc náo loạn, nếu như tình thế có thể khống chế được, thì người sẽ bình yên vượt qua lần nguy cơ này.”

Ta cảm thán nói:

“Từ sau khi Tuyên Long hoàng đế mất đi, cục diện chính trị Đại Tần liên tục bị rung chuyển, nếu như muốn trở lại sự cường thịnh như xưa, sợ rằng đã không còn cách nào nữa rồi.”

Tiền Tứ Hải lặng lẽ không nói, hắn thân là con dân Đại Tần đương nhiên là không hi vọng tình huống trong nước chuyển biến xấu.

Ta vỗ vỗ vai hắn, nói:

“Tứ hải huynh nếu như tới Tuyên Thành, thì hãy nán lại thêm vài ngày, chúng ta chè chén một phen.”

Tiền Tứ Hải lắc đầu nói:

“Tiền mỗ mặc dù có ý đó, nhưng tiếc rằng cuối tháng phải tới được Bắc Hồ, cho nên ngày mai phải lên đường.”

“Vội vã như vậy sao?”

Tiền Tứ Hải nói:

“Làm ăn cũng giống như chiến trường, thời gian là mấu chốt của sự thành công, cơ hội sẽ không chờ đợi ta đến.”

Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu, nhưng mà đột nhiên ở ngoài cửa có một tiếng kêu lớn vang lên:

“Bình vương điện hạ!”

Ta có thể nhận rạ đây chính là thanh âm của Trử Đại Tráng, chẳng nhẽ hắn biết tin toàn bộ mỏ vàng đã được bán cho nên tới đây muốn giục lấy tiền?

Trên mặt Trử Đại Tráng chẳng có chút mừng rỡ nào, mà ngược lại có ba phần đau thương, vội vã đi tới trước mặt ta, thê lương lên tiếng nói:

“Bình vương điện hạ... An vương... đã bệnh chết ở Bắc Hồ...”

“Cái gì?”

Ta không thể tin tưởng vào lỗ tai của mình nữa.

Trử Đại Tráng lặp lại một lần nữa, nói:

“An vương bệnh chết rồi!”

Trước mắt của ta tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, trong đám hoàng tử thì ta với An vương Long Dận Tường có cảm tình tốt nhất, năm đó hắn không kỳ thị ta như những người khác.

Ta nhớ Dận Tường lớn hơn ta hai tuổi, thân hình cường tráng, khi ta về tới Khang Đô còn nhận được thư của hắn nói là sức khỏe vẫn tốt, ở Bắc Hồ sống cũng như ý, sao có thể đột nhiên chết bệnh được?

Trử Đại Tráng và Tiền Tứ Hải thấy ta sắc mặt của ta thống khổ, cuống quít đỡ ta ngồi trên ghế, thấp giọng quyền nói:

“Điện hạ xin nén bi thương.”

Ta chán nản nói:

“Trử tướng quân thu được tin tức hoàng huynh của ta chết từ bao giờ?”

Trử Đại Tráng nói:

“Ty chức vừa nhận được tin của An vương liền chạy tới, chắc không bao lâu nữa bệ hạ cũng nhận được tin.”

Ta thở dài nói:

“Hoàng huynh của ta năm nay mới có hai mươi hai tuổi sao lại đột nhiên mất sớm cơ chứ, đúng là trời cao đố kỵ anh tài!”

Trử Đại Tráng an ủi ta vài câu, sau đó mới rời đi.

Tiền Tứ Hải vừa nghe tin An vương chết, lập tức bỏ ý niệm rời khỏi Tuyên Thành, An vương đột nhiên tử vong không phải là việc nhỏ, nếu như Bắc Hồ không có giải thích hợp lý, sợ rằng Đại Khang sẽ không từ bỏ ý đồ, cục diện bình thường của hai nước hiện nay sẽ trở nên khẩn trương.

Ánh trăng mông lung, ta ngồi một mình ở trong hoa viên nhớ lại những cảnh tượng trong quá khứ của mình với Dận Tường.

Đối với các vị huynh đệ khác ta không có quá nhiều tình cảm, thế nhưng Dận Tường là một ngoại lệ.

Từ lúc ta còn nhỏ, hắn đã chiếu cố ta, đối với một hoàng tử mẫu thân mất sớm như ta mà nói đây là một phần thân tình thực sự trân quý.

Trước kia hắn đi Bắc Hồ cầu thân, còn ta đi Đại Tần làm con tin, cả hai chúng ta chỉ là quân cờ mà Hâm Đức hoàng đế lợi dụng.

Nhưng không ngờ tới, ta có thể trải qua đau khổ mà sống sót, trong khi hắn lại bỏ mệnh nơi tha hương, cáo biệt Khang Đô một lần rồi thành thiên cổ.

Cảm thán số phận của Dận Tường, ta lại thấy cuộc sống của mình hiện nay sao mà may mắn như vậy.

Không biết tại sao, trong lòng ta luôn nghĩ tới chuyện, Dận Tường quyết không phải là chết bệnh, thể chất của hắn cường tráng, lý do chết bệnh thực sự là quá gượng ép.

Một đôi bàn tay mềm mại đặt lên vai của ta, ta xoay người nhìn lại, thấy Sở Nhi không biết từ khi nào đã đi tới phía sau của ta rồi.

Sở nhi ôn nhu nói:

“Huynh vẫn còn nhớ tới chuyện của hoàng huynh?”

Ta gật đầu, kéo Sở nhi ngồi xuống bên cạnh ta, nói:

“Trong tất cả số huynh đệ của ta, chỉ có Dận Tường mới coi ta là huynh đệ của hắn...”

Cổ họng của ta nghẹn ngào, nói không ra lời.

Sở nhi ôm ta, nàng nhẹ giọng nói:

“An Vương ca ca nếu như biết huynh nhớ người như vậy, có ở dưới cửu tuyền huynh ấy cũng mỉm cười thoải mái.”

Ta chán nản nói:

“Ta vốn có ý định viết thư cho Dận Tường, đem chuyện Tuyên Thành nói cho hắn biết, hẹn hắn khi nào có thời gian rảnh tới Tuyên Thành gặp nhau, thế nhưng không nghĩ tới... không còn cơ hội gặp mặt kiếp này nữa rồi.”

Sở nhi nói:

“An Vương ca ca vì bình yên cho Đại Khang mà tới Bắc Hồ cầu thân, sự hi sinh của người đối với Đại Khang sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng bách tính.”

Ta chậm rãi lắc đầu nói:

“Sau khi người chết rồi, tất cả thanh danh đều như phù vân, có lưu lại được danh tiếng thì sao cơ chứ?”

Sở nhi lặng lẽ không nói.

Ta nhẹ giọng than thở:

“Không biết trong lòng phụ hoàng có nhớ tới người con này nữa hay không.”

Sự thực chứng minh sự lo lắng của ta là dư thừa, Hâm Đức hoàng đế không chỉ nhớ đứa con Dận Tường này, mà cũng nhớ rõ ta mồn một. Cho nên khi hắn chọn người đi Bắc Hồ phúng viếng, ta là người đầu tiên bị điểm danh.

Nguyên nhân rất đơn giàn, hoàng tử cách Bắc Hồ gần nhắt là ta, mà ta lại có cảnh ngộ tương đối giống Dận Tường, chuyện này giao cho ta là thích hợp nhất.

Nhưng còn một lý do trọng yếu hơn cả, đó là ta đã tự mình mang lại hòa bình cho Đại Khang trong chiến tranh Khang Tần, chuyện này đã chứng minh tài ngoại giao xuất sắc của ta.

Sau khi Dận Tường mất, quan hệ giữa Đại Khang và Bắc Hồ trở nên vô cùng vi diệu, hắn mong muốn quan hệ của đôi bên tiếp tục ổn định.

Ai cũng biết, lần đi Bắc Hồ phúng viến này tràn ngập nguy cơ và hung hiểm.

Yến Lâm là người đầu tiên phủ quyết nói:

“Không thể đi, huynh mới từ Tần quốc trở về, sao lại phải đi Bắc Hồ phúng viếng ngay, phụ hoàng huynh có hơn ba mươi người con, tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn huynh?”

Ta cười nói:

“Muội có phải là sợ ta tới Bắc Hồ, bị Khả Hãn của Bắc Hồ lưu lại làm con rễ?”

Yến Lâm hai vành mắt mà đều đỏ lên, nói:

‘‘Người ta nói người Hồ trời sinh tính tình dã man, làm việc không nói tình lý, rất có khả năng bọn họ sẽ làm như vậy.”

Đôi mắt đẹp của Vân Na hiện lên sự sầu lo vô tận:

“Bắc Hồ Khả Hãn - Thác Bạt Thọ Thiện là người hỉ nộ vô thường, huống chi nguyên nhân cái chết của An vương lần này lại không rõ, nếu như tướng công đi tới đó, chắc chắn là hung hiểm dị thường.”

Ta ha hả cười nói:

“Phụ hoàng đã ban chỉ, bảo ta đi Bắc Hồ phúng viếng, nếu như ta không đi, thì đó là cãi mệnh. Hơn nữa người chết là hoàng huynh của ta, nếu như ta không đến, thì cũng không hợp lý cho lắm.”

Tư Hầu nức nở nói:

“Huynh biết là tới Bắc Hồ hung hiểm, vì sao lại còn phải đi. Phụ hoàng huynh nếu như giáng tội thì cùng lắm là không làm Bình vương nữa, chúng ta yên ổn làm bách tính, vui vẻ tự tại có hơn không.”

Dao Như ôn nhu nói:

“Còn có mấy tháng nữa huynh được làm cha rồi, chẳng nhẽ lại nhẫn tâm bỏ bọn muội ở lại tới Bắc Hồ hay sao?”

Ta thấy các nàng như đứt từng khúc ruột, trong lòng cũng không nỡ, thế nhưng lần đi Đông Hồ này có khi lại là một khảo nghiệm của Hâm Đức hoàng đế đối với ta.

Nếu như ta không đi Đông Hồ, thì hắn sẽ mượn cớ trị tội, huống chi ta còn có rất nhiều hoàng huynh am hiểu thuật bỏ đá xuống giếng.

Tuệ Kiều yên lặng ngồi ở một bên, không nói gì.

Ta nhìn về phía nàng, mong muốn nàng nói lên chính kiến của mình.

Tuệ Kiều u oán thở dài nói:

“Huynh đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, muội nếu nói là không cho huynh đi, thì huynh vẫn sẽ đi, huynh đâu cần quan tâm tới cách nghĩ của muội làm gì?”

Ta gật đầu, thâm tình nhìn các vị kiều thê nói:

“Tuệ Kiều nói không sai, lần này ta nhất định phải đi.”

Tư Hầu và Yến Lâm nhịn không được nữa, bật khóc thành tiếng.

Ta đứng dậy đi tới giữa phòng khách, chắp tay nói:

“Hai ngày nay, ngày nào ta cũng mơ thấy hoàng huynh của mình, ta thấy huynh ấy không ngừng khóc lóc kể lể với ta. Nếu như ta không đích thân tới Bắc Hồ, thì sợ rằng kiếp này ta không an lòng được.”

Ta không nói với các nàng tình hình thực tế như thế nào, mà cũng chẳng có chuyện Dận Tường báo mộng cho ta.

Sở dĩ ta nói điều này, là vì muốn các nàng bỏ ý niệm khuyên ta ở lại, hoàng mệnh thì khó cãi, lần hành trình tới Đông Hồ này như mũi tên đã kéo căng, không bắn ra không được.

Sở nhi từ đầu tới giờ không có ý kiến, bỗng nhiên nói:

“Muội cùng với huynh tới Bắc Hồ!”

Ta chấn động, xoay người nhìn lại, thấy đôi mắt sáng ngời của Sở Nhi đang nhìn ta, nàng nhẹ giọng nói:

“Muội muốn theo huynh, đi là có lý do chính đáng, thứ nhất muội là Bình vương phi, đi theo huynh tới phúng viếng là hợp lễ nghi. Thứ hai có muội ở bên cạnh, huynh không cần lo lắng chuyện công chúa Bắc Hồ nhìn trúng huynh, đem huynh lưu lại làm phò mã.”

Yến Lâm lớn tiếng nói:

“Muội cũng muốn đi.”

Sở nhi nhẹ giọng nói:

“Lâm tỷ tỷ, lần đi này không phải chuyện đùa, nếu như Dận Không mang theo nhiều nữ quyến thì trong mắt của người Bắc Hồ mình có còn được nghiêm túc không?”

Sở nhi nói:

“Hơn nữa, trong mấy người chúng ta chỉ có Vân Na tỷ tỷ là võ công tốt nhắt. Nhưng mà Vân Na tỷ tỷ, Dao Như và Tư Hầu đều mang bầu, tất cả còn phải dựa vào tỷ tỷ chiếu cố. Trong khi chúng ta đi tới Bắc Hồ, sự tình vương phủ sẽ do tỷ quyết định, trọng trách trên người của tỷ sẽ rất nặng nề.”

Yến Lâm rưng rưng gật đầu.

Trong lòng ta tấm tắc lấy làm kỳ, Sở nhi quả nhiên không giống người thường, Yến Lâm từ trước đến nay ngang ngược kiêu ngạo nhưng khi ở trước mặt nàng lại nghe lời, ta đúng là không chọn sai vương phi.

Vân Na nhìn ta một cái, hiển nhien là vô cùng thưởng thức với biểu hiện của Sở Nhi, nàng cười nói:

“Có Sở Nhi muội tử ở bên cạnh chiếu cố cho huynh, muội cũng yên lòng.”

Yến Lâm lau sạch nước mắt nói:

“Nếu Sở nhi muội tử đã bảo tỷ ở lại, thi tỷ sẽ ở lại. Nhưng mà... muội phải coi chừng cái tên hoa tâm này nghiêm ngặt, đừng thông đồng với hắn mang mấy Hồ nữ yêu mị trở về.”

Nàng nói chuyện từ trước tới nay không suy nghĩ, câu này vừa mới nói ra thì Vân Na đã xấu hổ đỏ bừng, nũng nịu trách mắng:

“Nha đầu chết tiệt kia, có phải là đang mắng tỷ không!”

Yến Lâm thè lưỡi, cười nói:

“Muội không có ý đó, quên mất Vân Na tỷ cũng là Hồ nữ yêu mị!”

Tất cả mọi người bị câu nói của Yến Lâm chọc cho bật cười, tạm thời quên mất buồn bã.

Tuyên Thành mới khởi sắc, nhưng mà ta đã phải rời đi, trong lòng ta chứa nhiều điều lưu luyến không rời.

Ta đem toàn bộ kế hoạch và cách nghĩ của mình giao lại cho Vân Na, trong khoảng thời gian ta rời đi, tất cả sự vụ ở Tuyên Thành đều do nàng chủ trì.

Vân Na nói:

“Lần này huynh đi phải mau chóng trở về, chuyện mỏ vàng Tuyên Thành đã làm cho toàn bộ Đại Khang sôi lên sùng sục, phụ hoàng huynh không có khả năng là không nghe không thấy.”

Ta cười nhạt nói:

“Lần này hắn phái ta tới Bắc Hồ phúng viếng, cũng không ngoại trừ nguyên nhân này.”

Vân Na cảm thán nói:

“Cây cao thì đón gió, ở đâu cũng không tránh được chuyện này. Muội lo lắng không phải là phụ hoàng huynh sẽ có lòng đối phó với huynh, mà sợ có người thừa dịp huynh đi Bắc Hồ làm náo loạn.”

Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu, trước kia khi ta đi Đại Tần đã có người phái sát thủ giết ta ở trên sông, có ý muốn làm cho quan hệ Khang Tần trở nên hỗn loạn, lần này cũng không thể đảm bảo rằng trò cũ không lập lại.

Vân Na nói:

“Lộ tuyến đi Bắc Hồ lần này huynh phải suy nghĩ cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để xuất hiện nguy hiểm.”

Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nói:

“Ta quyết định đi đường tắt, từ Âm sơn tiến nhập Bắc Hồ.”

“Cái gì?”

Vân Na kinh hô:

“Huynh biết rõ ở Âm sơn có những bộ lạc dã man, sao còn chọn con đường này?”

Ta thấp giọng nói:

“Vị trí của con đường này vô cùng bí mật, đa phần đều xuyên qua núi rừng, bây giờ lại là mùa hạ, đa số các bộ lạc dã man đều ở trong những mục trường ở phía Bắc Âm sơn, cách con đường này rất xa, chúng ta sẽ không gặp họ. Mà quan trọng nhất là, ta muốn tới được Bắc Hồ trước khi hoàng huynh hạ huyệt, cho nên chỉ có đi con đường này, sau đó vòng qua hướng tây. Đi con đường này thứ nhất là kịp thời gian, thứ hai là đi đường lớn sẽ bị người khác biết, đi đường nhỏ sẽ tránh được những nguy hiểm ngoài ý muốn.”

Vân Na ôn nhu nói:

“Nếu như huynh đã quyết định, muội sẽ không nói gì, chỉ cần huynh đều nhớ kỹ, bọn muôi ở đây ngày đêm chờ huynh là được.”

Trong lòng ta cảm động, bàn tay chui vào trong áo, xoa xoa cái bụng của nàng, Vân Na nũng nịu nói:

“Huynh đừng ở chỗ này hô đồ, Yến Lâm và Tuệ Kiều còn đang ở trong phòng chờ ngươi.”

Ta ha hả cười nói:

“Chuyện này không phải là chủ ý của muội đó chứ?”

Vân Na cười duyên ôm lấy ta nói:

“Chuyện đêm nay không phải là chủ ý của muội, mà là do Vân Na an bài, không có nhận ra hay không, kiến thức của Sở Nhi vượt trên tất cả các tỷ muội?”

Ta nâng cằm của nàng lên, nói:

“Nhưng ta lại cảm giác Hoàn Nhan đại tướng quân lại càng lợi hại.”

Vân Na khuôn mặt đỏ lên, nàng đương nhiên là hiểu ý ta nói tới cái gì, cho nên hôn lên mặt của ta một cái, nói:

“Mau đi đi, đừng để Lâm nhi và Tuệ Kiều ở bên trong phòng đau khổ chờ đợi.”

Lúc này ta mới lưu luyến rời khỏi phòng nàng, trở về phòng mình.

Quả nhiên là Yến Lâm và Tuệ Kiều đang ở trong phòng chờ ta, ta ôm lấy hai người, mang tới cho mỗi người những nụ hôn nóng bỏng, triền miên đi tới bên giường.

Hai người giúp ta cởi quần áo, đồng thời chui vào trong chăn.

Bởi vì sắp sửa ly biệt, Tuệ Kiều đã không còn rụt rè như ngày xưa nữa, cùng với Yến Lâm nóng bỏng dị thường, rúc vào trong lòng của ta.

Ta nhẹ giọng dặn dò Tuệ Kiều nói:

“Trong thời gian ta đi tới Bắc Hồ, ba sinh linh bé bỏng giao cho nàng chiếu cố.”

Tuệ Kiều nói:

“Tướng công yên tâm, Tuệ Kiều nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy nàng.”

Yến Lâm nhẹ giọng khóc nức nở lên, ta tưởng nàng thương tâm vì ta sắp đi xa, thấp giọng khuyên lơn:

‘‘Lâm nhi, muội không cần thương tâm, nhiêu nhất là trong vòng một tháng ta sẽ trở về.”

Yến Lâm bỗng nhiên ôm cổ ta nói:

“Muội biết... mình thực vô dụng... chuyện gì cũng... không làm được”

Ta thâm tình nói:

“Lâm nhi, ở trong lòng ta, các muội đều trọng yếu như nhau, muội vĩnh viễn là Lâm nhi có tình cảm chân thành nhất!”

Yến Lâm khóc như mưa hoa lê đầy trời, trong đôi mắt đẹp tỏa ra quang mang nhiếp hồn câu phách, mũi thở nhẹ nhàng, môi anh đào khẽ mở, dụ người tới cực điểm, hương thơm thoang thoảng từ trên người nàng bay vào trong mũi của ta, làm cho tình cảm mãnh liệt trong lòng ta dâng trào.

Ta kéo nàng xuống dưới, Yến Lâm nhẹ giọng rên rỉ, trong phòng xuân ý dạt dào, cái giường rung lên, tiếng rên rỉ mê người của Tuệ Kiều cũng vang lên, hai âm thanh đan vào nhau tạo thành một dạ khúc triền miên sâu sắc động lòng người...

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #76