Chương 75: Gia Viên


Ta thấy Dao Như đứng ở một bên không nói câu gì, sắc mặt ảm đạm, không khỏi kỳ quái, ta cầm bàn tay của nàng, nói:

“Muội làm sao vậy? Sao gặp ta mà có cảm giác như không thích?”

Ta vừa mới hỏi, thì Dao Như đã che mặt khóc nức nở.

Tư Hầu vội vàng ôm lấy nàng an ủi.

Vân Na u oán thở dài nói:

“Điền bá phụ mất tích trên đường đi.”

Ta ngơ ngác, lập tức hiểu Điền Tuần đã chạy trốn, người này vô cùng gian xảo.

Ta còn tưởng cho hắn sự tự do, cho phụ tử hắn đoàn tụ, nhưng hắn không chút nào cảm động, tám phần mười là hắn muốn đi tìm kiếm bảo tàng Mâu thị.

Trong lòng ta không khỏi hối hận, trước khi đi quên không bảo Vân Na lưu ý tới hành tung của hắn một chút, hiện giờ lại phải bực tức vì chuyện này.

May mắn là hắn có trong tay cuốn sổ kia, nhưng dù sao cũng chỉ là một nửa bản đồ mà thôi, không cách nào tìm ra nơi hạ lạc của bảo tàng Mâu thị được.

Vân Na nói:

“Tư Hầu, muội mang Dao Như về phòng nghỉ ngơi trước, chúng ta nhất định sẽ tìm được Điền bá phụ.”

Nàng lại hướng Yến Lâm nói:

“Lâm muội, muội trò chuyện với Vương phi đi, đừng để cho nàng ấy cảm giác chúng ta xa lánh nàng.”

Đôi mắt đẹp của Yến Lâm trợn tròn, nàng không ngờ Vân Na lại giao cho nàng nhiệm vụ này:

“Vân Na tỷ tỷ... muội từ nhỏ không khéo ăn nói, nếu như đắc tội vương phi người ta thì chẳng phải sau này không có ngày yên lành hay sao?”

Vân Na dịu dàng cười nói:

“Biết là tốt rồi, gia đình yên ấm thì vạn sự hưng, trong chúng ta thì chỉ có muội và nàng ấy là xuất thân cao quý, nên sẽ có nhiều điểm chung. Người khác chưa chắc đã có thể nói chuyện với nàng ấy, chuyện này tỷ đã nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy chỉ có muội là thích hợp nhất.”

Yến Lâm suy nghĩ một chút thấy không còn cách nào khác, nên đành gật đầu:

“Nếu như tỷ tỷ bảo muội làm, thì muội sẽ làm, nhưng nếu như muội làm rùm beng lên, thì tỷ cũng đừng trách muội.”

Thấy Yến Lâm điêu ngoa này phục tùng Vân Na, trong lòng ta không khỏi vui mừng, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Vân Na, đặt nàng ngôi lên đùi ta, nói:

“Hoàn Nhan đại tướng quân quả nhiên lợi hại, ngay cả nha đầu Yến Lâm điêu ngoa này cũng bị nàng thu phục, bội phục bội phục.”

Vân Na nhẹ giọng cười nói:

“Đây không phải là công lao của muội, cái chính là do họ đối với huynh có tình cảm sâu đậm, nếu không ai chịu sự chia sẻ thế này?”

Ta có chút lo lắng nói:

“Sao muội lại bảo Yến Lâm tới, tiểu cô nương này nói thường không suy nghĩ.”

Vân Na cười thần bí:

“Khi muội nhìn thấy vương phi vào cửa, đã biết nàng ta ung dung rộng lượng, tính cách của Yến Lâm không tốt, nhưng lại vô cùng trong sáng. Huynh yên tâm, lấy tâm cơ của Lâm Sở Nhi, sẽ dễ dàng thu được hảo cảm của Yến Lâm.”

Ta ha hả nở nụ cười, có Vân Na bên cạnh, đúng là giải quyết hộ ta không ít phiền phức.

Vân Na nói:

“Lúc nãy muội thấy Công Tôn tiên sinh theo huynh đến đây, huynh không thể thiếu lễ với người ta, người này chức vụ không cao, nhưng lại vô cùng có tài học.”

Lúc này ta mới nhớ tới, mình mải nói chuyện với chúng nữ mà bỏ quên Công Tôn Lộc ở ngoài cửa.

Ta cuống quít đứng dậy đi ra ngoài cửa, thì thấy việc phát cháo đã dừng lại, những người dân đã tụ tập trong bãi đất trống nghe Công Tôn Lộc nói gì đó.

Công Tôn Lộc thấy ta xuất hiện, cuống quít dừng lại, đi tới trước mặt của ta nói:

“Bình vương điện hạ, mới có tin tức từ con sông cụt, khúc sông ở Lâm Tử pha xuất hiện tình hình nguy hiểm, ty chức đang thuyết phục mọi người tương trợ.”

Ta gật đầu nói:

“Tình huống thế nào?”

Công Tôn Lộc chán nản nói:

“Mực nước vẫn không ngừng dâng lên, sợ rằng con đê không cách nào giữ được nữa.”

Hắn thấp giọng bổ sung:

“Lâm Tử pha là khúc sông cách đây gần nhất, nếu như có một ngày vỡ đê, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, toàn bộ Tuyên Thành này sẽ bị bao phủ trong hồng thủy.”

Ta nặng nề gật đầu, gọi Đột Tạ nói:

“Ngươi tới quân doanh Tuyên Thành, hướng Trử Đại Tráng tướng quân cầu viện.”

Công Tôn Lộc nói:

“Bình vương đại khái không biết, bệ hạ có lệnh, quân đội cùng dân chính phải xa nhau, nếu muốn thuyên chuyển quân đội phải có sự phê chuẩn của triều đình.”

Ta ngửa đầu nhìn bầu trời tăm tối lớn tiếng nói:

“Tuyên Thành là ấp phong của ta, mọi việc ở đây do ta thống trị, cho dù là binh, hay là dân, chỉ cần sống trên mảnh đất này, thì có nghĩa phụ bảo vệ gia viên của ta! Đột Tạ, lập tức đi ngay!”

Ta đi nhanh tới trước đám người, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt u buồn và tang thương của họ, trên bầu trời bỗng nhiên xẹt qua một tiếng sét, ta lớn tiếng nói:

“Các vị hương thân, ta là Long Dận Không, kể từ hôm nay ta và các người đều sinh sống trên mảnh đất Tuyên Thành này.”

Nói xong câu này, một tiếng sét như phá vỡ thiên địa vang lên.

Ta lớn tiếng nói:

“Ta biết các người đem hi vọng của mình ký thác lên người của ta, kỳ vọng ta có thể thay đổi cuộc sống của các ngươi, cứu các ngươi từ trong nghèo khó và túng quẫn ra ngoài, các ngươi sai rồi!”

Tất cả rơi vào trong sự im lặng.

Ánh mắt của ta sáng quắc nói:

“Bởi vì người cứu các ngươi chính là các ngươi, mảnh đất này tuy rằng khổ cực, nhưng nó là đất mẹ của chúng ta, chúng ta không thể bỏ nó được. Nếu muốn thay đổi đây tất cả, chỉ dựa vào một mình Long Dận Không ta thì không thể nào làm được, Tuyên Thành có ngàn vạn người, số phận của chúng ta sẽ được định đoạt trong thời gian tới.”

Ta đưa tay chỉ hướng con sông cụt, nói:

“Đại đê nguy cấp trong sớm tối, những nữ nhân và trẻ con ở Tuyên Thành sẽ đi đâu?”

Ta cởi trường bào trên người, đi tới khúc sông kia.

Trong đám người không biết là ai đã cảm động đã khóc ồ lên.

Dịch An, Công Tôn Lộc cũng rơi lệ đi theo ta, một người rồi mười người, rồi trăm người, số người đi theo ngày một nhiều, đội ngũ của chúng ta không ngừng lớn mạnh.

Ai nấy đều ngẩng cao đầu, bọn họ tuy rằng gầy yếu, thế nhưng trong mắt đều tràn ngập hi vọng.

Dọc đường đi, mưa ngày càng nặng hạt, nhìn thấy cả một biển nước trong mắt, cánh đồng ruộng đã ngập trong đại dương mênh mông.

Nước sông đã lên một cách nhanh chóng, trên đường khắp nơi đều là cây cối, lầy lội vô cùng, bùn nhão ngập tới đầu gối.

Đoạn đường vốn chỉ đi khoảng nửa canh giờ, thì chúng ta phải đi mất hơn một canh giờ.

Khi đi tới Lâm Tử pha, ta mới chính thức cảm thấy uy lực của hồng thủy, trên con đê lớn ở Lâm Tử pha đã có hơn ngàn bách tính đang cố sức giữ đê.

Bởi vì sau lưng phải đối mặt với sự sạt lở đất từ trên núi, trước mặt là đê vỡ tới nơi, cho dù cần bao tải đắp đất, tre dài chắn ngang thì cũng cần một lượng nhân lực tương đối lớn.

Chúng ta lập tức xông vào trong đội ngũ vác đất đắp đê.

Trong mưa gió, tất cả mọi người quên mất tôn ti thân phận, chỉ chú tâm vào trận ẩu đả với hồng thủy.

Tình hình nguy hiểm ở chỗ này mới được khắc phục thì một khúc sông khác lại xuất hiện lỗ hồng, một dòng nước mang theo uy lực không thể kháng cự bỗng nhiên không biết từ địa phương nào vọt ra, hồng thủy kêu réo ầm ầm, cát, bùn, đá theo nhau cuốn tới.

Ta đứng ở gần vị trí hổng nhất, cho nên lập tức hét lớn một tiếng:

“Các huynh đệ! Dùng thân thể ngăn chặn hồng thủy!”

Ta và hơn mười võ sĩ cầm tay nhau xông lên chặn dòng nước lại, uy lực của dòng nước lớn tới mức suýt hất tung chúng ta ra ngoài.

Nhưng mà phía sau chúng ta lập tức xuất hiện một bức tường người, chúng ta ngâm người trong hồng thủy, cảm giác lạnh lẽo kéo tới, nhưng mà trong lòng chúng ta tràn ngập nhiệt tình và lửa nóng.

Bách tính mang những bao cát tới lấp vào lỗ hổng, nhưng bất hạnh là, bao tải cát cũng dùng hết, chỉ bằng bức tường người của chúng ta sẽ không chống đỡ được trong thời gian dài.

Đoàn người phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô, ta quay đầu nhìn lại, thì thấy một đội ngũ đang hướng đại đê đi tới. Trên mặt ta nở nụ cười, Trử Đại Tráng đã phái quân đội tới.

Năm nghìn binh lính lập tức gia nhập trường chiến tranh chống lũ, bọn họ mang tới mấy ngàn bao cát đã phát huy công dụng thật lớn.

Chỉ trong vòng hai canh giờ, chỗ hổng cũng bị chúng ta chặn lại.

Trời xanh dường như cũng cảm động nỗ lực của chúng ta, mưa lớn bắt đầu dừng lại.

Ta mệt mỏi lau nước trên mặt, đi về phía con đập, vẫn thấy nước sông mãnh liệt cuộn trào, nhưng mà xu thế dâng nước đã chậm lại.

Binh sĩ và bách tính kiểm tra những chỗ sung yếu trên đê, quân dân phối hợp cáng lúc càng thuần thục.

“Bình vương điện hạ!”

Thanh âm của Công Tôn Lộc vang lên từ phía sau, ta xoay người lại, thấy hắn cùng với lão hương thân chừng hơn sáu mươi tuổi đi tới.

Lão giả kia đi tới trước mặt của ta quỳ xuống nói:

“Tuyên Thành tri phủ Triệu Đông Tề bái kiến Bình vương thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Ta cuống quít nâng hắn dậy nói:

“Triệu đại nhân xin đứng lên.”

Ta thật không ngờ Triệu Đông Tề lại già yếu như vậy, nên nhớ rằng trong lý lịch của hắn chỉ ghi là bốn mươi lăm tuổi.

Triệu Đông Tề đi tới bên cạnh ta thì dừng lại, nhìn sóng nước bập bùng, không khỏi thở dài một hơi nói:

“Nếu như hôm nay điện hạ không tới, thì đại đê không giữ được, Tuyên Thành sẽ bị ngập trong lũ lụt.”

Ta cười nói:

“Tuyên Thành chính là ấp phong của bản vương, bản vương đương nhiên phải dùng toàn bộ lực lượng của mình tạo phúc cho bách tính, chuyện đầu tiên mà bản vương phải làm chính là bảo toàn được gia viên của họ.”

Triệu Đông Tề nói:

“Con sông cụt này mỗi năm đều dâng nước, hai năm qua đã đắp đê cao hơn thế, nhưng nước của thượng du mang theo một lượng lớn bùn cát, làm cho lòng sông không ngừng dâng cao, hôm nay lòng sông đã cao hơn mặt đất, tai họa vì đó mà kéo tới.”

Ta gật đầu nói:

“Sau khi vũ quý qua đi, ta sẽ tìm cách thanh trừ úng lụt.”

Triệu Đông Tề xấu hổ nói:

“Hạ quan thân là phụ mẫu một phương, nhưng mà lại để Tuyên Thành tới tình hình như vậy, mong Bình vương trị tội.”

Ta vỗ vỗ cái vai đã gầy trơ xương của hắn nói:

“Triệu đại nhân, từ trên đường tới Tuyên Thành đã hiểu tất cả, để Tuyên Thành giàu có và đông đúc lại, ta sẽ cung cấp cho đại nhân tất cả tiện lợi, mong rằng đại nhân có thể chứng thực với ta đại nhân có năng lực quản lý nơi này.”

Trong đôi mắt của Triệu Đông Tề hiện lên sự kích động vô cùng.

Ta cổ vũ hắn nói:

“Triệu đại nhân cứ thoải mái buông tay làm đi!”

Triệu Đông Tề chia người chống lũ thành ba tổ, cứ mỗi canh giờ lại thay phiên nhau một lần. Dưới yêu cầu của ta, hắn cũng xếp ta vào một tổ.

Để làm gương cho bách tính và binh sĩ, ta quên mất mệt nhọc và đói khát, vùi đầu vào tranh đấu với hồng thủy. Khi ánh bình minh hiện lên, bầu trời vẫn còn chưa sáng, ta mới từ dưới đập đê đi lên, hiện giờ dòng chảy đã ổn định, đồng thời mực nước cũng không thấy dâng cao thêm.

Dịch An phụ trách phát cháo, hướng ta đi tới, mỉm cười nói:

“Tiểu chủ nhân, mấy vị Vương phi tới thăm người.”

Ta ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn về phía trước đã thấy Sở nhi và Yến Lâm mỉm cười hướng ta chạy tới, ta tiến lên đón, cầm lấy hai bàn tay của hai vị ái thê, ôn nhu nói:

“Sao các muội lại tới đây? Ở đây quá nguy hiểm, về nhà chờ ta thì tốt hơn.”

Yến Lâm nói:

“Huynh có thể tới, chúng ta vì sao không thể tới?”

Nàng nhìn gò má của ta phù thũng, trong mắt tràn ngập tơ máu, thì viền mắt đỏ lên, nức nở nói:

“Sao huynh không yêu quý bản thân mình, việc này cần vì phải tự mình làm cơ chứ?”

Sở nhi hai mắt cũng ươn ướt, nàng nhẹ giọng nói:

“Làm gương tốt thì mới là bổn phận của người đứng đầu.”

Nàng cầm khăn lụa lau nước trên mặt của ta, đau lòng nói:

“Ngàn vạn lần không nên miễn cường mình, chú ý bảo trọng thân thể.”

Trong lòng ta mừng rỡ, cùng với Sở Nhi và Yến Lâm đi tới phía trước, thì thấy Tuệ Kiều đang đứng bên cạnh một đống bình đất, chỉ cho binh sĩ mang thảo dược để vào trong các bình đất.

Lửa đốt cực to, giống như mặt trời kiều diễm, trên trán của nàng đã nhễ nhại mồ hôi.

Ta đi tới bên người nàng, Tuệ Kiều thấy ta, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình, nàng và ta cầm tay nhau thật lâu, tình ý liên miên không dứt.

Thật lâu sau, ta mới mở miệng nói:

“Những thảo dược này dùng để làm gì?”

“Đại tai tất có đại dịch, những thứ này để phòng ngừa ôn dịch.”

Nàng đặc biệt giảng giải thêm:

“Đây là phương thức mà Tôn tiên sinh để lại cho muội.”

Sở nhi cầm một cái hộp đựng thức ăn đi tới bên cạnh ta, ôn nhu nói:

“Dận Không, huynh cả đêm chưa ăn cơm, muội có làm mấy món huynh hãy ăn đi.”

Ta đáp ứng một tiếng, nhưng lại thấy đa số bách tính và binh sĩ cũng chưa ăn cơm, nếu như mình ăn một mình thì không tốt.

Sở nhi dường như biết lo lắng của ta, nàng nhẹ giọng nói:

“Lần này theo bọn muội tới có hơn trăm võ sĩ chở theo hai xe lương thực, họ đang nấu cháo, đợi chia cho bách tính.”

Ta đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng nói:

“Chờ khi ta trở về sẽ ăn, bây giờ ta ăn cháo cùng mọi người.”

Sở nhi gật đầu, đem hộp đựng thức ăn để qua một bên.

Yến Lâm nói:

“Dận Không, muội không biết nấu cơm, cũng không biết sắc thuốc, cả đêm huynh mệt mỏi rồi, muội sẽ xoa bóp cho huynh.”

Ta ha hả nở nụ cười, ngồi dưới gốc cây đại thụ, Yến Lâm nhảy nhót đi tới phía sau của ta, đôi bàn tay như phấn nhẹ nhàng đấm vai cho ta.

Ta thoải mái nhắm mắt lại, trong lòng ngực tràn ngập tự tin và dũng khí có các nàng ở bên cạnh, cho dù là hoàn cành khó khăn tới đâu, thì cũng chỉ là một loại khảo nghiệm cho hạnh phúc mà thôi.

“Dận Không!”

Trong lúc ngủ đang lơ mơ ngủ, Sở Nhi lắc lắc hai cánh tay của ta.

Ta mở hai mắt, theo phương hướng mà Sở Nhi chi nhìn lại, thấy bầu trời đã trong sáng, màu nước và màu trời giống như nhau, kết hợp lại một chỗ, mơ hồ có thể thấy được chút ánh sáng le lói.

Ta kích động đứng dậy, cầm cánh tay Sở Nhi, nhẹ giọng nói:

“Trời quang mây tạnh.”

Ta yên lặng nhìn bầu trời, trong lòng vẫn không thể tin đây là sự thật, ở phía xa xa ánh sáng ngày càng nhiêu, rồi đột nhiên có một đạo thất thải quang mang hiện lên, phảng phắt như xuyên phá hư không tạo thành một đường con hoàn chỉnh.

Đạo cầu vồng kia ngày càng tiên diễm, giống như là ký hiệu dừng mưa, gọi nắng tới.

Khi mà cái cầu vồng kia ảm đạm đi, thì dưới mặt nước như có hàng ngàn con kim xà trắng xóa, lao vút từ dưới mặt nước lên.

Mọi người đồng thời hoan hô, ta nhìn ánh mặt trời, viền mắt đã ươn ướt.

Không biết là ai người thứ nhất hô lẻn:

“Bình vương thiên tuế!”

Liên tiếp những âm thanh này vang lên khắp khúc sông, truyền khắp mỗi tấc đất của Tuyên Thành.

Khúc công cụt này hoành hành suốt nửa tháng, hiện giờ đã dừng lại, Vũ Quý đã qua, trên mặt bách tính Tuyên Thành đã nở những cười hiếm hoi.

Trải qua sự kiến chống lũ lần này, ai nấy cũng tin tưởng, ta sẽ nhanh chóng giải thoát bọn họ khỏi khốn cảnh.

Khi tấu chương được đưa tới Khang Đô, thì Hâm Đức hoàng đế cũng đáp ứng thỉnh cầu của ta, mười một vạn lượng hoàng kim kia tính làm thuế khóa của bách tính Tuyên Thành trong vòng hai năm.

Sau khi tin tức truyền ra, bách tính Tuyên Thành chìm đắm trong biển sung sướng, thanh danh của ta cũng nhanh chóng truyền tụng trong lòng bách tính.

Chỉ một hành động đơn giản đã lấy được dân tâm, nhưng điều này không làm cho ta đắc chí, bởi ta biết, tình cảnh của Tuyên Thành không thể ở trong một thời gian ngắn mà hoàn toàn thay đổi.

Mấy năm liền, nước sông dâng lên gây ngập lụt, đã làm cho không ít ruộng đồng ngập nước, đa số bách tính Tuyên Thành đều bỏ đất đai của mình, không ai muốn chuyện mình khổ cực trồng trọt, nhưng chỉ tới vũ quý lại biến thành bọt nước.

Nếu như muốn làm cho bách tính khôi phục lòng tin, trở lại canh tác trên mảnh đất của mình, thì phải giải quyết được cái tai họa ngầm trên con sông cụt kia.

Để giải quyết vấn đề này, ta triệu tập Triệu Đông Tề, Công Tôn Lộc tiến hành thương lượng.

Đồ ăn tuy rằng giản đơn, thế nhưng được Sở Nhi và Thải Tuyết nấu nướng, sắc hương vị của mỗi món đều liệt vào hạng tuyệt đỉnh, rượu cũng là rượu do chính người dân ở thôn Đỗ Diêu nấu.

Bởi vì hôm nay ta là chủ mở tiệc chiêu đãi mời ba người Triệu Đông Tề, Trử Đại Tráng, Công Tôn Lộc ba người, nhưng mà những món trong tiệc rượu đều là do ta khổ công suy nghĩ chọn lựa.

Hiện giờ đang thời kỳ gian khổ, ta phải làm sao cho họ thấy mình đồng cam cộng khổ với bách tính, có như vậy họ mới toàn tâm toàn ý làm việc cho bách tính Đại Khang.

Rượu quá tam tuần, ta mỉm cười nói:

“Hôm nay bản vương mời ba vị tới đây, chủ yếu là muốn cùng các người trao đổi tình hình phát triển của Tuyên Thành.”

Triệu Đông Tề cung kính nói:

“Bình vương điện hạ có gì phân phó xin nói rõ, hạ quan dù phải xông pha khói lửa cũng không chối từ.”

Ta ha hả cười nói:

“Triệu đại nhân nói quá lời, hôm nay ta mở tiệc trong phủ là muốn mọi người có không khí bình đẳng, cùng bàn mưu tính kế giúp Tuyên Thành sớm ngày giúp Tuyên Thành thoát khỏi khốn cảnh.”

Trử Đại Tráng nói:

“Trử mỗ mặc dù là vũ phu, thế nhưng cũng ở đây nhiều năm, ty chức cảm thấy muốn Tuyên Thành hoàn toàn thay đổi được khốn cảnh, thì có vài việc lớn cần phải xử lý đầu tiên.”

Chúng ta đồng thời dừng ánh mắt trên người Trử Đại Tráng.

Trử Đại Tráng nói:

“Thứ nhất là khúc sông cụt, sở dĩ Tuyên Thành luân lạc tới tình hình hiện nay là có quan hệ với nó, mấy năm gần đây lũ lụt không ngừng, phần lớn ruộng tốt đều bị bao phủ trong nước, khúc sông cụt này chính là đầu sỏ gây nên tội ác.”

Hắn uống một chén rượu, chép miệng nói:

“Thứ hai là các bộ tộc ở chân núi Âm sơn, lúc bình thường họ xuất sơn cướp đoạt bách tính, khiến cho gà chó không yên, làm cho dân chúng lầm than.”

Hắn thở dài nói:

“Ty chức thân là thống lĩnh quân đóng tại Tuyên Thành, chuyện này do ty chức phụ trách đi.”

Ta mỉm cười, trong lòng đương nhiên cũng cho là như vậy, đánh đuổi Hồ Lỗ giữ gìn trị an địa phương là chức trách của Trử Đại Tráng, Hồ Lỗ càn quấy như vậy, hắn phòng hộ bất lực đương nhiên là khó thoát khỏi liên quan.

Trử Đại Tráng nói:

‘‘Những Hồ Lỗ ở trong Âm sơn này hành động nhanh chóng, hành tung quỷ bí, ty chức mặc dù đã nhiều lần phái binh tiểu trừ, thế nhưng khi vừa tiến vào trong Âm sơn đã mất đi dấu vết của họ. Mấy năm nay hao phí một lượng lớn nhân vật lực, mà lại không có cách nào trừ tận gốc Hồ Lỗ, sĩ tốt tổn thất cũng không ít.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Trử Đại Tráng này có vấn đề trong việc đối phó với Hồ Lỗ.”

Nhưng mà ta cũng không lập tức vạch trần làm gì.

Triệu Đông Tề nói:

“Những bộ lạc Hồ tộc kia trong vòng hai năm nay rất ít xuất sơn cướp đoạt.”

Công Tôn Lộc than thở:

“Đó là đương nhiên, dân ở chân núi Âm sơn đã trốn hết, vùng đó hoang vắng không có người ở, lấy đâu ra tài vật cho họ cướp đây.”

Triệu Đông Tề nói:

“Cho nên hạ quan vẫn cho rằng, việc cấp bách nhất chính là con sông cụt, chỉ có cải thiện hoàn cảnh của Tuyên Thành, mới có thể khiến bách tính trở lại canh tác.”

Trử Đại Tráng nói:

“Điều này thì ai cũng biết, nhưng đáng tiếc là việc khó lại càng thêm khó khăn, vấn đề con sông cụt là do tích lũy nhiều năm mà thành, muốn hoàn toàn khơi thông nó, thì sợ rằng phải tốn một lượng nhân lực và tiền tài cực lớn. Phương diện nhân lực thì bách tính Tuyên Thành và binh sĩ của ty chức có thể hợp lại, thế nhưng công cụ, tài vật thì không thứ nào không cần tiền tài. Với tình huống hiện tại của Tuyên Thành, thì sợ rằng có bàn tới bàn nữa cũng không ăn thua.”

Công Tôn Lộc tràn đầy đồng cảm gật đầu nói:

“Không biết Bình vương điện hạ có thể xin bệ hạ ban một khoản tiền?”

Ta lắc đầu, hiện nay quốc khố Đại Khang đang trống rỗng, lần này có thể khiến Hâm Đức hoàng đế miễn thuế cho Tuyên Thành hai năm đã là khai ân rồi, muốn hắn chi cho Tuyên Thành là không có khả năng.

Mấy người chúng ta đồng thời trầm mặc, không có tài chính, thì việc sửa chữa con sông kia chỉ là nói suông mà thôi.

Ta để chén rượu xuống nói:

“Không biết các người có nghe nói qua việc, hai bên bờ sông cụt năm xưa là nơi đãi cát tìm vàng?”

Triệu Đông Tề tiếp lời nói:

“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng đó là chuyện từ khi Đại Khang mới lập quốc, hơn nữa do khai thác nên số khoáng sản dưới lòng sông đã giảm mạnh, mấy năm nay lại theo dòng nước chảy đi, cái mỏ vàng này từ lâu đã không còn thấy bóng rồi.”

Công Tôn Lộc nói:

“Lần đãi vàng cuối cùng là cách đây hai mươi năm trước, nhưng không tìm thấy một chút nào.”

Ta mỉm cười nói:

“Nếu như chúng ta có thể đãi ra vàng thì sao?”

Ba người không hiểu, nghi hoặc nhìn ta.

Trử Đại Tráng là người thứ nhất nói:

“Nếu có thể đãi ra vàng, thì tiền dùng cho trị thủy có thể nói là lấy từ nước trị nước.”

Ta đảo hai mắt một vòng, tiến thêm một bước nói:

“Nếu như chúng ta mở xưởng đãi vàng, hơn nữa lại tìm ra một lượng vàng lớn thì thế nào?”

Triệu Đông Tề nói:

“Nếu như chúng ta có thể tìm ra một lượng vàng lớn, thì sợ rằng toàn bộ bách tính Đại Khang đều dồn tới đây.”

Công Tôn Lộc hai mắt sáng ngời, cuối cùng hắn cũng hiểu ý của ta, hai mắt tràn ngập kích động.

Ta cười nói:

“Công Tôn tiên sinh hình như là đoán được cách nghĩ của ta.”

Công Tôn Lộc cung kính hướng ta vái một cái, nói:

“Ty chức tự đoán một chút, nếu như muốn Tuyên Thành nhanh chóng khôi phục nguyên khí thì phải có một lượng lớn tài chính rót vào. Ý của Bình vương là nhân cơ hội đãi vàng, hấp dẫn một lượng lớn khách thương tới Tuyên Thành, kéo kinh tế của Tuyên Thành lên.”

Ta gật đầu, đứng dậy, nhìn lên vầng trăng trên bầu trời, nói:

“Nếu muốn thay đổi diện mạo Tuyên Thành, chỉ bằng sức của mấy người chúng ta thì không thể được, dựa vào triều đình lại càng không có khả năng, Tuyên Thành cũng không có nhiều tiền tới như vậy. Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là dựa vào ngoại lực, nhưng mà một nơi nghèo muốn có tài chính đầu tư vào, thi phải chứng minh được nơi này có lợi nhuận.”

Ta mỉm cười chuyển hướng nhìn bọn họ nói:

“Ta tìm các ngươi tới, chính là muốn phối hợp trình diễn một trò hay.”

Tất cả bọn họ đều hiểu ý của ta, gật đầu.

Ta lớn tiếng nói:

“Ta đã mua ba mỏ vàng bỏ hoang ở gần Lâm Tử pha, sau khi sửa chữa thì trong vòng một tháng có thể khởi công, có sự bảo chứng của ta, trong khoảng thời gian ngắn ta có thể đãi được một lượng lớn kim sa (cát vàng - hạt vàng nhỏ như cát, sau đó người ta cô lại thành vàng).”

Ta hướng Trử Đại Tráng nói:

“Trử tướng quân lúc ta khởi công, ta muốn binh sĩ của ông luôn tuần tra khúc sông cụt, hơn là tập trung trọng điểm vào những mỏ vàng bỏ hoang, ta muốn chúng được bảo vệ một cách trọng điểm.”

Trử Đại Tráng vui vẻ đáp:

“Bình vương điện hạ cứ việc yên tâm, chuyên này giao cho ta đi.”

Ta hướng Triệu Đông Tề nói:

“Triệu đại nhận lập tức khởi thảo một bản bố cáo, khi ta khởi công, nghiêm lệnh cho bách tính không được tiếp cận các mỏ vàng, lại càng không được cho bách tính tự ý đãi cát tìm vàng, phàm người nào trái lệnh, chém không buông tha.”

“Hạ quan nhất định, làm tốt chuyện này.”

Ta lại dặn dò:

“Bản bố cáo này phải được dán khắp ngõ ngách của Tuyên Thành, để cho mỗi vị bách tính đều biết nội dung của nó.”

Công Tôn Lộc nói:

‘‘Nhưng khi thương nhân tìm tới phát hiện ở Tuyên Thành không tìm được kim sa thì thế nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Ở hai bờ sông cụt này có tới hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng bỏ hoang, chỉ cần Công tôn tiên sinh chỉnh lý toàn bộ chúng, còn những chuyện khác, ta tự có sắp xếp.”

Sau khi bọn họ rời đi, Sở nhi và Vân Na hai người cười đi ra, những lời ta nói đã bị hai người nghe hết.

Vân Na cười nói:

“Tướng công thật là cao minh.”

Dưới sự yêu cầu của ta, các nàng bắt đầu dùng từ tướng công để xưng hô với ta.

Ta cười nói:

“Chủ ý không có gì là cao mưu, nhưng mà Yến Lâm có nói cho ta biết một việc.”

“Chuyện vì?”

Hai người đồng thời hỏi.

Ta ôm hai vai hai nàng ngồi xuống lương đình, nói:

“Trung Sơn quốc có rất nhiều mỹ ngọc, mà mỹ ngọc khi được khai thác từ trong núi ra, bên ngoài của nó đều được bọc một lớp giáo, nhìn thì tầm thường như những viên đá khác. Những mỹ ngọc này được tập trung tại một xưởng, những người thợ ở đây phá vỡ bên ngoài, dùng phẩm chất của ngọc để định giá trị của nó. Có thương nhân lấy giá rẻ mua rất nhiều mỹ ngọc, nhưng mà họ dùng ngàn vàng chưa chắc đã tìm được viên ngọc tốt.”

Sở Nhi cười nói:

“Bình vương điện hạ của chúng ta có phải là muốn dùng những viên ngọc tốt này đổi lấy ngàn vàng của những thương nhân kia?”

Ta ôm lấy eo của hai nàng, hỏi:

“Sao lại không thể?”

Sở Nhi nói:

“Chủ ý của huynh mặc dù tốt, nhưng mà những người kia khi giám định ngọc vẫn nhận ra được những vân của mỹ ngọc, điều này mới chính là nguyên nhân chân chính khiến họ lao đầu vào tìm. Mà những mỏ vàng bỏ hoang ở hai bên bờ sông kia không có được một lượng lớn kim sa, thì huynh dùng cái gì hấp dẫn thương nhân?”

Ta cười nói:

“Những thương nhân chân chính đều mạo hiểm trong làm ăn, ta sẽ chuẩn bị tâm lý chu đáo cho họ.”

Ta thấp giọng nói:

“Ta đã bảo Đường Muội và Đột Tạ tới Tấn quốc mua một lượng lớn kim sa, khi ba mỏ vàng của ta hoạt động, lượng kim sa này sẽ khiến cho người khác nhìn trân trối.”

Vân Na nói:

“Cho dù những thương nhân kia bị huynh lừa bịp thành công, nhưng khi họ ý thức được ở trong những mỏ này không có kim sa, thì sau này còn ai tin huynh nữa?”

Ta cố ỷ thở dài nói:

“Thảo nào người ta nói nữ nhân khi mang thai thì thường ngốc hơn trước, Hoàn Nhan đại tướng quân trí dũng song toàn của ta cũng không nghĩ ra được.”

Vân Na nhẹ nhàng ở đấm vào ngực ta một quyền, dựa đầu vào vai ta, dịu dàng nói:

“Huynh nói đi.”

Ta đắc ý cười nói:

“Ta sẽ đem hai trăm ba mươi lăm mỏ vàng kia bán đi, cho dù mỗi mỏ chỉ bán được một nghìn lượng vàng, thì gộp lại cũng được hơn hai mươi vạn lượng, lúc đó đã dư dả cải tạo con sông cụt kia.”

Trong mắt nhị nữ đồng thời hiện lên ánh mắt không thể tin, nói:

“Trong thiên hạ sao lại có nhiều thương nhân như vậy chứ?”

Ta tràn ngập lòng tin nói:

“Các nàng chờ coi, Tuyên Thành sẽ lập tức trở thành một khối bảo địa trong mắt người thiên hạ.”

Nếu như muốn làm thành công chuyện này, thì chỉ dựa vào sự tưởng tượng thôi thì không đủ, quan phủ, quân đội phải kết hợp chặt chẽ với ta.

Chỉ trong vòng một tháng, khúc sông cụt kia đã trở nên thần bí dị thường.

Khi ba mỏ vàng của ta chính thức được khai thác, một lượng lớn kim sa cứ cuồn cuộn tuôn ra, kỳ thực kim sa này là do ta bảo Đường Muội mua từ Tấn quốc.

Chuyện đãi vàng chỉ là giả dối, đồng thời ta cũng phải cho những người thợ cam kết không hề lộ chuyện này.

Toàn bộ những mỏ vàng ở hai bên bờ sông đã bị Trử Đại Tráng cử quân đội trông coi nghiêm mật, Triệu Đông Tề dựa theo ý của ta, đem bố cáo dán khắp hang cùng ngõ hẻm ở Tuyên Thành.

Chuyện Tuyên Thành có thể đãi được vàng chỉ trong nháy mắt đã được bách tính truyền đi, rồi truyền khắp Đại Khang, thậm chí còn truyền khắp các nước xung quanh.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #75