Chương 129: Thất Tung


Ta khẽ nói:

“Ngươi dẫn ta đến xem Yến Lâm thế nào.”

Vì phòng ngừa Yến Lâm thấy vật nhớ người, Diên Bình an bài cho nàng nghỉ ngơi ở một gian phòng khác.

Yến Lâm yên lặng nằm ở trên giường, trên mặt vẫn còn vương đầy nước mắt. Diên Bình thấy ta đi vào thì vội vàng mang thị nữ lui ra ngoài.

Ta yêu thương vuốt ve mái tóc của Yến Lâm. nhẹ giọng nói:

“Lâm nhi.”

Yến Lâm thoáng như trong cơn mộng tỉnh dậy quay đầu lại, nàng liều mạng nắm lấy cánh tay ta nói:

“Dận Không, có phải là đã tìm được Mính Nhi rồi không?”

Trong lòng ta nhức nhối, ôn nhu nói:

“Nàng yên tâm, Mính Nhi nhất định sẽ không xảy ra việc gì đâu.”

Yến Lâm từ trên giường ngồi dậy, ta cuống quít ấn vai nàng lại:

“Nàng muốn làm gì?”

Yến Lâm nói:

“Ta muốn đi tìm Mính Nhi.”

Ta tận lực khuyên nhủ:

“Nàng cứ ở chỗ này đi, vạn nhất bọn họ tìm được Mính Nhi rồi nhưng nàng không có ở chỗ này thì ai tới chăm sóc cho nó đây?”

Yến Lâm mù mờ gật đầu, rốt cuộc bỏ ý định muốn xuống giường.

Dịch An ở ngoài cửa khẽ nói:

“Tiểu chủ nhân, mấy người Trần tiên sinh qua đây.”

Ta lại an ủi Yến Lâm thêm vài câu, lúc này mới đi ra ngoài cửa, nhắc nhở Diên Bình:

“Ngươi mang thêm mấy thị tỳ đến để chăm sóc Yến Lâm, nghìn vạn lần đừng cho cô ấy làm ra việc ngốc nghếch gì.”

Diên Bình gật đầu nói:

“Tiểu chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ trông nom tốt vương phi.”

Tin tức Mính Nhi mất tích kinh động rất nhiều người, đến đây cùng Trần Tử Tô còn có Công Tôn Lộc.

Săc mặt ta phiền muộn đi cùng bọn họ tới thư phòng.

Công Tôn Lộc nói:

“Ta đã phát động toàn bộ bộ khoái của Tuyên Thành đến khắp nơi tìm kiếm, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm được tiểu quận chúa.”

Ta thở dài nói:

“Chuyện này cũng không đơn giản như vậy, kẻ cướp bắt cóc Mính Nhi nhất định đã có kế hoạch khác, hắn khẳng định sẽ liên hệ với ta ngay thôi.”

Trằn Tử Tô gật đầu nói:

“Công tử nói rất có khả năng, có lẽ kẻ bắt cóc muốn mượn chuyện này để áp chế công tử.”

Ta cười lạnh nói:

“Bất kể hắn muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể đổi lại con gái ta trở về ta đều thỏa mãn hắn.”

Công Tôn Lộc nói:

“Hai năm nay Tuyên Thành dưới quản lý của điện hạ, đừng nói là bắt cóc, ngay cả một tên trộm hầu như cũng mai danh ẩn tích, ta phỏng chừng đối phương cũng không phải chỉ là cầu tài.”

Ta không phải là không nghĩ như vậy, tuy nhiên ở sâu trong nội tâm ta vẫn đang kỳ vọng đừng phát sinh tình huống như vậy. Ta đột nhiên nhớ tới bên Lục Hải Nguyên, hốt hoảng nói:

“Ta quên mất sai người thông tri cho phía Lục Hải Nguyên rồi.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử yên tâm, vương phi đã bảo Đường Muội đến Lục Hải Nguyên thông tri tăng cường phòng vệ, an toàn của chư vị vương phi không có bất cứ sơ hở gì.”

Ta gật đầu nói:

“Tân pháp tiến trình thế nào?”

Trần Tử Tô nói:

“Lúc đầu ta cùng Công Tôn huynh lần này đến đây vốn chính là vì chuyện tân pháp, không nghĩ tới tiểu quận chúa lại đột nhiên xảy ra chuyện.”

Công Tôn Lộc nói:

“Chúng ta đã chọn ra ba hương trấn để thử nghiệm khai triển tân pháp, chuẩn bị sau đó từng bước ra tăng trong phạm vi lớn hơn.”

Ta không yên lòng nói:

“Chuyện này thì phải làm phiền các ngươi rồi.”

Công Tôn Lộc thấy tâm tình của ta không tốt, đã xin cáo từ trước:

“Ty chức còn muốn đi thị sát tình hình thi hành tân pháp, xin cáo lui trước.”

Đợi Công Tôn Lộc đi rồi, Trần Tử Tô đi tới trước bàn của ta, nói:

“Công tử, ta nghe vương phi nói lần này cậu tại nhốt tại Bắc Hồ, là do Hâm Đức Hoàng âm thầm cấu kết cùng với Thác Bạt Thuần Chiếu?”

Ta gật đầu nói:

“Đây đều là do chính miệng An Dung công chúa nói với ta, hẳn là không sai đâu.”

Trần Tử Tô nói:

“Đầu tiên là Thác Bạt Thuần Chiếu hạ thủ đối phó với cậu, sau đó Hâm Đức Hoàng đề xuất bảo cậu phải đến Khang đô mừng thọ, ngay sau đó liền phát sinh chuyện tiểu quận chúa mất tích, tất cả những chuyện liên tiếp xảy ra này đều nhắm vào công tử.”

Ta không khỏi nhíu mày:

“Lẽ nào ngươi cho rằng là phụ hoàng ta bày ra tất cả những chuyện này?”

Trần Tử Tô nói:

“Ta cuối cùng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc mà tiểu quận chúa mất tích cũng quá đúng dịp đi.”

Ta thấp giọng nói:

“Có thể tại trong vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt mà cướp đi Mính Nhi, hơn nữa lại không hề để cho chúng ta phát hiện, võ công của người này nhất định rất cao cường.”

Ta đột nhiên nhớ tới Lãnh Cô Huyên, lẽ nào nàng phát hiện Tàng Bảo đồ là giả nên đến đây để bắt đi Mính Nhi?

Trần Tử Tô nói:

“Công tử dự định làm như thế nào?”

Lúc ta đang mơ mơ màng màng, nghe gọi thế thì hơi mờ mịt nhìn Trần Tử Tô.

Trần Tử Tô cười khổ lặp lại một lần:

“Công tử dự định làm như thế nào?”

Ta thở dài nói:

“Trước kia phía Bắc Hồ mặc dù đã hại ta, thế nhưng hiện tại ta cũng không có đủ thực lực để ăn Bắc Hồ, nỗi hận này buộc lòng phải tạm thời đè xuống. Thác Bạt Thuần Chiếu tuy nói đã ngồi ở trên địa vị đại hãn, song hắn cũng không thấy thoải mái, tạm thời chắc cũng sẽ không khởi binh nam hạ.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử nói đúng, ta cũng cho rằng hiện tại cũng không phải là lúc trở mặt ngay với Bắc Hồ, nếu như có khả năng, chúng ta vẫn là nên mau chóng cùng Bắc Hồ nối lại quan hệ thân thiện hữu hảo một lần nữa.”

Ta cười nói:

“Nói dễ vậy sao, Thác Bạt Thuần Chiếu một lòng muốn thu về cương vực Lục Hải Nguyên, ở trong lòng hắn Hâm Đức Hoàng so với ta càng có giá trị hợp tác hơn nhiều.”

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

“Hắn chẳng qua là nhất thời hồ đồ, nóng lòng muốn trước mặt nhân dân trong nước làm ra công trạng, lần này hại công tử không thành, nhất định sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ cùng chúng ta thôi.”

Ta gật đầu nói:

“Hai nước Yên, Hàn sắp khai chiên rồi.”

Trần Tử Tô nói:

“Ta đã sai người điều tra rõ tình huống bên kia, trận chiến tranh giữa hai nước Yên Hàn sợ rằng không thể tránh khỏi.”

Hắn tràn đầy thâm ý nhìn ta, nói:

“Công tử có phải đối với trận chiến tranh này có ý nghĩ gì không?”

Ta tựa lưng vào ghế, nói:

“Trước đây Trầm Trì trước khi chết đã từng đề xuất kiến nghị với ta dựa vào Tuyên Thành mở rộng tây cương, lúc đó ta còn tưởng rằng hắn muốn hại ta. Tuy nhiên hiện tại nhớ lại, kiến nghị của hắn đích xác có thể thực hiện được.”

Trần Tử Tô nói:

“Trầm Trì chính là nhất đại kỳ tài, xem ra hắn sớm đã nhìn thấu cục diện của công tử phải đối mặt. Hâm Đức Hoàng chậm trễ không chịu lặp người kế thừa, so với việc công tử cứ chờ hắn nhượng quyết, không bằng bản thân mình tự mở rộng cương vực về phía tây, nếu như chúng ta có thể thu được thảo nguyên Yên Bắc thì có thể hình thành một vùng ranh giới rộng lớn kéo dài từ Ngọc Môn quan đến Miện Trì, đến lúc đó công tử đã có thể sở hữu thực lực chống lại các nước khác rồi.”

Trần Tử Tô dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Suy nghĩ của công tử mặc dù rất tốt, có điều lúc này cũng không phải là thời cơ tốt nhất để dụng binh đối với Yên quốc.”

Ta mỉm cười nói:

“Có phải Trần tiên sinh muốn chờ chiến sự giữa hai nước Yên Hàn chân chính phát sinh, rồi sau đó chúng ta mới lại dụng binh từ phía sau Yên quốc?”

Trần Tử Tô nói:

“Yên Hàn tuy nói trở mặt, thế nhưng trận chiến tranh này muốn phân thắng bại, cũng không phải trong thời gian ngắn, chúng ta cần phải chờ tới khi hai nước hợp lại một trận lưỡng bại câu thương, khi đó mới dụng binh với Yên quốc, khi đó cái giá phải trả cũng sẽ ít hơn nhiều.”

Hắn mỉm cười rồi nói tiếp:

“Bắc Hồ so với Yên Hàn mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng mà chiến tranh giữa hai Hồ đã làm cho Bắc Hồ tổn thất thảm trọng, từ đó chúng ta cũng kiếm chác được lợi ích thật lớn. Lần này đối đãi với Yên Hàn hẳn là áp dụng cùng một phương pháp. Hai nước Yên Hàn cũng tiếp giáp cùng với đại Khang, Tần quốc đã xác minh là biểu thị ủng hộ nước Hàn, vật tư của nước Hàn được cung ứng vận chuyển từ Tấn quốc, tự nhiên sẽ không xảy ra bắt cứ vắn đề gì. Mà Yên quốc suy đoán đúng thì cũng chỉ là tứ cố vô thân, một khi chiến sự khai hỏa. yêu cầu của bọn họ đối với vật tư sẽ tăng lên gấp nhiều lần, chúng ta mượn cơ hội này trước tiên từ trên kinh tế cướp lấy tiền tài của Yên quốc, đợi đến khi quốc lực của Yên quốc bị nước Hàn khiến cho tiêu hao kha khá rồi, chúng ta sẽ một lần tây tiến đoạt đi cương vực của Yên quốc, như vậy mới là kế sách tốt nhất.”

Ta gật đầu nói:

“Kế này của Trấn tiên sinh quả nhiên rất tuyệt.”

Trần Tử Tô nói:

“Cho nên, hiện tại chúng ta cần làm chính là đừng cho Yên quốc sản sinh ra tâm cảnh giác. Biểu hiện ra còn cho cho nó một chút ngon ngọt, Tấn quốc cùng Hàn quốc, Tề quốc chính là một tập đoàn đồng nhất, nói trợ giúp nước Hàn chính là liên minh này trợ giúp nước Hàn, chúng ta cứ hạ thủ từ nơi này, đầu tiên kéo Yên quốc vào liên minh giữa Khang Tần để nó buông lơi cảnh giác.

Ta cười nói:

“Chuyện này rất dễ lo liệu, chỉ cần có thư liên minh của ta cùng Tinh Hậu, Yên vương Lý Triệu Cơ đương nhiên sẽ không sản sinh nghi ngờ gì.”

Trần Tử Tô nói:

“Tử Tô bất tài nguyện ý thay công tử hoàn thành việc này.”

Ta mỉm cười nói:

“Được, ta lập tức viết một phong thư cho Tinh Hậu, bảo nàng ta đứng ra mời Yên vương Lý Triệu Cơ gia nhập vào trong liên minh của chúng ta.”

Trần Tử Tô vuốt râu cười nói:

“Nếu như Tinh Hậu đứng rạ chắc chắn Lý Triệu Cơ sẽ cho rằng đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không có bất cứ lý do gì để cự tuyệt.”

Chúng ta nhìn nhau cùng cười ha hả.

Cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa, từ tiếng đập cửa ta biết đó là Dịch An, hắn nhất định có chuyện quan trọng, bằng không sẽ không nhằm ngay lúc ta thương nghị chuyện mà làm phiền ta.

“Vào đi!”

Dịch An đi vào, khẽ nói:

“Khang đô cho người đến.”

Ta cười lạnh nói:

“Lại là tới giục ta đi mừng thọ chứ gì?”

Dịch An nói:

“Lần này tới là Hạ vương Long Thiên Tứ.”

“Hả?

Ta hơi khó hiểu, vốn tưởng rằng Hâm Đức Hoàng còn có thể phái Ung vương tới chứ.

Trần Tử Tô nói:

“Công tử vẫn nên đi gặp hắn đi, để xem rốt cuộc Hâm Đức Hoàng đang giở trò gì.”

Ta cùng Hạ vương Long Thiên Tứ cũng không có qua lại gì nhiều, chư vị huynh đệ của Hâm Đức Hoàng đa số rất ít liên quan đến đối với chính sự, chỉ có như vậy mới có thể bo bo giữ mình, rời xa thị phi. Phương thức mà Hạ vương áp dụng đó là gửi gắm vào trong tửu sắc, tại trong hoàng tộc, y lấy tính phong trời sinh mà có tiếng, đã từng bởi vì cùng thê tử của Lại bộ đại thần Vương Đà phát sinh quan hệ yêu đương vụng trộm mà bị bắt gian trên giường. Vương Đà trong cơn tức giận một đao đâm y bị thương, sau đó chính tay đâm thê tử của mình.

Bời vì việc này Hâm Đức Hoàng mới giáng Long Thiên Tứ tới một thành nhỏ Du Lâm ở tây bộ, năm năm trước mới triệu hắn trở về kinh một lần nữa, nhưng Long Thiên Tứ trải qua giáo huấn lần này vẫn chưa bỏ tật cũ, vẫn thoả thích thanh sắc, tại trong hoàng tộc có thể nói là có tiếng xấu.

Khi ta đi tới phòng khách, Long Thiên Tứ đã đợi ta thời gian rất lâu, y mặc dù là hoàng thúc của ta thế nhưng hiện tại địa vị cùng thực lực so với ta không biết kém bao nhiêu, để hắn chờ ta cũng là điều đương nhiên. Long Thiên Tứ nhìn thấy ta tiến vào, vội vàng đứng lên nói:

“Bình Vương tới!”

Ta cười nói:

“Hoàng thúc đợi lâu, ta vừa rồi đang bận trong phủ xử lý chút việc cho nên đến chậm, xin hoàng thúc thứ lỗi.”

Long Thiên Tứ cười nói:

“Sao lại nói như vậy, ta cũng mới vừa đến thôi.”

Ta ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tứ, mỉm cười nói:

“Lần này hoàng thúc tới rốt cuộc là có chuyện gì?”

Long Thiên Tứ nói:

“Lần này ta đến đây là phụng lệnh của bệ hạ, đặc biệt tới truyền một mật chỉ.”

Ta nhìn lướt qua xung quanh, thị nữ trong phòng khách vội vã lui xuống, từ bên ngoài đóng lại cửa phòng.

Long Thiên Tứ đứng dậy xuất ra mật chỉ nói:

“Bình Vương Long Dận Không tiếp chỉ!”

Dựa theo quy củ mật chỉ là không cần tuyên đọc ngay trước mặt. Long Thiên Tứ đem mật chỉ giao vào tay ta, thấp giọng nói:

“Hoàng điệt nên xem ngay bây giờ, ta còn phải trở lại phục mệnh.”

Ta mở ra mật chỉ, quả nhiên là chữ của Hâm Đức Hoàng tự tay viết, mặt trên không ngờ là lập ta làm thái tử, triệu ta trở về Khang đô ngay mặt sắc phong. Trong lòng ta không khỏi dâng lên một tia vui sướng, hắn cuối cùng cũng hạ chỉ, lẽ nào Hâm Đức Hoàng rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận rồi hay sao?

Long Thiên Tứ nói:

“Bệ hạ sai ta ở trước mặt nói cho hoàng điệt chín chữ--tận dụng thời cơ, mất rồi không trở lại.”

Ta mỉm cười gật đầu nói:

“Đa tạ hoàng thúc.”

Long Thiên Tứ không mất thời cơ biểu lộ:

“Mấy vị thúc thúc chúng ta từ đầu đến cuối đều đứng ở một bên của hoàng điệt hết.”

Ta cười nói:

“Đa tạ hoàng thúc ủng hộ, hoàng thúc nếu tới rồi cứ ở lại Tuyên Thành chơi thêm vài ngày hãy về, cảm thụ một chút phong tình của bắc cương.”

Long Thiên Tứ cười khôt:

“Lần này sợ rằng không được, bệ hạ sai ta truyền xong mật chỉ phải lập tức trở về phục mệnh, sau đó nếu có cơ hội ta nhất định trở về làm phiền hoàng điệt.”

Tiễn Long Thiên Tứ đi rồi ta trở lại thư phòng, Trần Tử Tô vẫn đang ngồi ở chỗ này chờ ta, ta đem mật chỉ đưa cho hắn cười lạnh nói:

“Phụ hoàng quả nhiên lại muốn giở ra trò khác, muốn tại tiệc chúc thọ lần này sắc phong ta làm thái tử.”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử sợ Hâm Đức Hoàng muốn lợi dụng việc này làm mồi nhử, mượn cơ hội trừ khử cậu?”

Ta gật đầu nói:

“Nếu hắn có thể khiến cho Thác Bạt Thuần Chiếu giết ta, đương nhiên có thể mượn danh nghĩa lập người thừa kế diệt trừ ta tiếp.”

Trần Tử Tô xem xong mật chỉ, mỉm cười nói:

“Công tử tính thế nào, rốt cuộc có đi không?”

Ta trầm ngâm chốc lát mới nói:

“Nói thật, ta căn bản không có chuẩn bị mừng thọ cho Hâm Đức Hoàng, thế nhưng sau khi thấy bức mật chỉ này ta đã có chút động tâm.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Công tử rốt cuộc vì sao động tâm, lẽ nào cho rằng Hâm Đức Hoàng sẽ dựa theo ước định sắc phong cậu làm thái tử sao?”

Ta lắc đầu:

“Ông ta sẽ không cải biến dự tính muốn mưu hại ta đâu.”

Trần Tử Tô thấp giọng nói:

“Hình như công tử muốn mạo hiểm thử một lần?”

Ta mỉm cười nói:

“Lần này ông ấy vứt cho ta mồi nhử đích xác quá mức hấp dẫn, ta thực sự không cách nào để mà cự tuyệt.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Mồi nhử như vậy bất luận kẻ nào cũng ko dễ dàng cự tuyệt, chỉ cần chúng ta làm đủ chuẩn bị, hoàn toàn có thể ăn tươi miếng mồi mà không chạm đến lưỡi câu, khiến cho Hâm Đức hoàng đế tiền mất tật mang.”

Những lời này của Trần Tử Tô mặc dù hướng về điều khác, thế nhưng ta vẫn không khỏi nghĩ tới Trân phi, hơi xấu hổ ho khan một tiếng.

Đương nhiên Trần Tử Tô không biết chuyện giữa ta cùng Trân phi, hắn tiếp tục nói:

“Tuy nhiên nếu Hâm Đức Hoàng tung ra miếng mồi như vậy, xem ra đã chuẩn bị rất đầy đủ, nếu công tử đến Khang đô tất sẽ hung hiểm trùng trùng.”

Ta thản nhiên nói:

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con. Nếu ta thành công đạt được ngôi vị thái tử, bất kể là ở trong lòng bách tính hay là chúng thần ta đã trở thành người được chọn của mọi người, phụ hoàng không còn có năng lực ngăn chặn hành động của ta nữa.”

Trần Tử Tô nói:

“Ngôi vị Thải tử cũng không chỉ là một hư danh, nó đại biểu cho một thân phận, một loại địa vị. Nếu như công tử có thể đạt được như ý nguyện, điều đó cũng có hàm nghĩa là cậu đã có tư cách khiêu chiến với Hâm Đức Hoàng, mặc dù các nước chung quanh cũng khẳng định sẽ suy nghĩ lại mối quan hệ cùng với chúng ta.”

Ta gật đầu.

Trần Tử Tô nói:

“Việc công tử muốn làm là lẻn vào Khang đô, thầm liên hệ cùng với chư vị vương công đại thần trước, sau đó tại ngày sinh nhật của Hâm Đức hoàng đế đột nhiên xuất hiện, đánh cho hắn một đòn trở tay không kịp, khiến cho hắn lâm vào tình thế không thể không đem ngôi vị thái tử phong cho cậu.”

Ta cười nói:

“Xem ra mặt nạ mà Thải Tuyết làm cho ta lại phát huy công dụng lần nữa rồi.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Không nghĩ tới chỉ một tiểu kỹ nho nhỏ trong chốn giang hồ lại có thể phát huy tác dụng đến như vậy.”

Tuy nhiên mọi chuyện cũng không có thuận lợi như ta tưởng tượng, Đường Muội rất nhanh liền từ Lục Hải Nguyên mang đến cho ta một tin tức bất hạnh, Khúc Nặc bị mất tích, mất tích cùng với nàng còn có Thải Tuyết.

Sau khi ta nghe được tin tức này đã đắm chìm vào trong nỗi kinh hãi thật lâu. Khúc Nặc mặc dù có mang cốt nhục của ta, thế nhưng ta đối với nàng càng nhiều đó là sự thương hại cùng ý thức trách nhiệm, cũng không có tình yêu khắc cốt minh tâm, so với chuyện tốt của ta cũng chỉ đứng thứ nhì. Nhưng còn Thải Tuyết vẫn một mực yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cho ta vì cớ gì lại đột nhiên mất tích, trong lòng ta trở nên trống rỗng, không một từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm giác mất mác đầy rẫy trong nội tâm ta lúc này.

Đường Muội thấp giọng nói:

“Hiện trường mà bọn họ mất tích cũng không có phát hiện dấu vết chém giết hay ẩu đả, không giống như là có địch nhân lẻn vào.”

Ta lẩm bẩm:

“Tại sao có thể như vậy.”

Đường Muội nói:

“Công tử, phòng thủ của Lục Hải Nguyên từ trước đến nay rất chặt chẽ không sơ hở, Sát Cáp Đài vì bảo đảm an toàn cho mấy vị vương phi đã tăng số người bảo vệ, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện loại tình huống này.”

Ta cả giận nói:

“Vậy vì sao lại vô duyên vô cớ bị mất tích đến hai người.”

Đường Muội nói:

“Tha thứ cho ta nói thẳng, họ có thể là tự mình bỏ đi đâu đó. Theo như lời của võ sĩ phụ trách cảnh giới, buổi chiều ngày hôm đó Thải Tuyết cô nương cùng Khúc Nặc đi tản bộ trên mục trường Lục Hải Nguyên. Từ đó thì không có hình bóng của họ đâu nữa.”

Ta đau khổ nhíu mày, Khúc Nặc thì có lý do rời khỏi ta, nhưng còn Thải Tuyết thì sao, nàng là vì cớ gì?

Ta hơi yếu ớt khoát tay áo nói:

“Ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Hình ảnh Thải Tuyết như hoa cười thỉnh thoảng hiện lên trong đầu ta, một thanh âm nhiều lần đang hò hét: ‘Thải Tuyết tuyệt sẽ không phản bội ta, nàng tuyệt sẽ không phản bội ta...’ Thế nhưng vì sao ta lại nghĩ đến chuyện nàng sẽ phản bội? Ý nghĩ thình lình hiện ra này làm cho trong lòng ta hỗn loạn tới cực điểm.

Ta không biết bản thân mình đã ngồi ở trong thư phòng mất thời gian bao lâu, mãi cho đển Sở Nhi bưng trà qua đây ta mới giật mình tỉnh giấc từ trong những suy nghĩ sâu xa.

Ta ngẩng đầu, dáng tươi cười có phần miễn cưỡng.

Sở Nhi thở dài một hơi, đi tới bên người ta, mở rộng cánh tay ôm ta vào trong lòng nàng, làm cho khuôn mặt của ta dán chặt lên thân thể mềm mại ấm áp của nàng.

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Ta đã sai người kiểm tra qua gian phòng của Thải Tuyết rồi, toàn bộ vật phẩm cá nhân của cô ấy tất cả đều không ở đây, xem ra cô ấy đối với chuyến đi này đã chuẩn bị rất kỹ từ lâu.

Ta ôm lấy Sở Nhi, để cho nàng ngồi vào trong lòng ta. Nhiệt độ cơ thể của nàng có thể an ủi cho ta một chút.

Sở Nhi nói:

“Trong vương phủ chúng ta cũng đã bị mất một vài thứ, hai tấm mặt nạ chàng đưa cho ta cũng không thấy, dựa theo thời gian suy đoán chắc là vào đêm Mính Nhi bị mất tích...”

Nàng dừng lại một chút, cuối cùng nói tiếp:

“Toàn bộ những gì bên trong Vương phủ thuộc về Thải Tuyết cũng đã biến mất sạch sẽ không còn gì.”

Tứ chi ta trở nên có chút lạnh lẽo, sắc mặt như bị cứng đơ lại, hô hấp cũng càng thở càng gấp.

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Lúc đầu ta cũng không muốn hoài nghi cô ấy, nhưng chuyện này thực sự quá mức trùng hợp.”

Ta dứt khoát lắc đầu nói:

“Thải Tuyết sẽ không phản bội ta, nhất định là có người bắt cóc cô ấy.”

Sở Nhi buồn bã thở dài một hơi không nói thêm gì nữa.

Mặc dù ta ngoài miệng nói như thế, nhưng trong nội tâm từ lâu đã thừa nhận sự thực này, chuyện này nhất định có mối liên hệ rất lớn với Thải Tuyết. Ta đột nhiên nhớ tới U U đã từng nói với ta--chuyện thấy trong mắt chưa hẳn là thật, người mà ngươi tin tưởng nhất có lẽ cũng chính là người lừa dối ngươi nhiều nhất...

Lẽ nào người lừa dối ta trong lời của U U chính là Thải Tuyết?

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Không có thuật dịch dung của Thải Tuyết tương trợ, chàng đến Khang đô chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, có cần cân nhắc bỏ ý định này đi không?”

Ta buồn bã nói:

“Hiện tại ta rất loạn, không biết bản thân mình nên làm như thế nào nữa.”

Sở Nhi ôm chặt lấy ta nói:

“Dận Không, tất cả đều đã qua, bất luận xảy ra chuyện thế nào, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng.”

Thải Tuyết đột nhiên mất tích làm cho trong lòng mọi người cũng bị phủ kín một bóng ma, ngoại trừ ta ra, tất cả mọi người đều cho rằng Thải Tuyết cùng những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây nhất định có quan hệ, chỉ có nàng mới quen thuộc tình huống ở trong vương phủ như vậy, hơn nữa trước đó nàng đã chuấn bị rất kỹ để bỏ đi, càng trùng hợp chính là khi Mính Nhi bị mất tích, hai tấm mặt nạ mà nàng ấy đưa cho ta cũng không cánh mà bay.

Trước khi Trần Tử Tô rời khỏi Tuyên Thành đến Tần quốc đi sứ, ta đặc biệt triệu tập đám người Tiêu Trấn Kỳ, Gia Cát Tiểu Liên, Đường Muội đến vương phủ nghị sự, dựa theo phân phó của ta, chư vị thê thiếp của ta cũng ở lại Lục Hải Nguyên không được trở về, ta không muốn có thêm chuyện khác xảy ra nữa.

Đối với việc chúc thọ Hâm Đức hoàng đế, giữa chúng ta xuất hiện hai nhóm phân biệt rõ ràng, lấy Tiêu Trấn Kỳ cùng Đường Muội dẫn đầu đều giữ thái độ kịch liệt phản đối, cho rằng ta đến Khang đô cũng không có ý nghĩa gì nữa, chẳng qua là hãm sâu hiểm cảnh. Bất kể là thái tử thuộc sở hữu về phương nào, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng quá lớn, còn Tiêu Tín lại tán thành ta đến Khang đô.

Gia Cát Tiểu Liên lúc đầu thì ủng hộ ta đến Khang đô, hiện tại cũng trở nên có chút do dự, dù sao Thải Tuyết đột nhiên mất tích làm cho ta không cách nào có thể bí mật lẻn vào Khang đô, thân phận càng dễ bị bại lộ. Dưới tình huống như vậy nguy hiểm sẽ tăng rất nhiều, ngôi vị thái tử tất nhiên hấp dẫn, song nếu như mạo hiểm quá lớn cũng là điều nên cân nhắc cho kỹ.

Ánh mắt ta chuyển qua Trần Tử Tô vẫn đang im lặng:

“Trần tiên sinh có ý kiến gì không?”

Trần Tử Tô thản nhiên cười nói:

“Chuyện này ta quả thực không dám đưa ra kiến nghị gì, hay là cứ nghe theo cái nhìn của bọn thanh niên đi.”

Ta nhìn Tiêu Tín, Tiêu Tín nhìn Tiêu Trấn Kỳ một cái rồi nói:

“Ta cũng không đồng ý với ý kiến của cha ta, ta cho rằng điện hạ đến Khang đô chính là chuyện nhất định phải đi.”

Tiêu Trấn Kỳ cả giận:

“Thằng khốn khiếp này, mày nói bậy gì đấy?”

Ta cười nói:

“Tiêu đại ca không nên nóng nảy, chúng ta nghe cách nghĩ của Tiêu Tín thế nào rồi mới quyết đoán cũng không muộn.”

Tiêu Tín nói:

“Ta chưa nói đến cách nghĩ của ta, mọi người có từng nghĩ tới chưa, nếu như lần này Bình Vương điện hạ không đi chúc thọ sẽ có hậu quả thế nào?”

Tiêu Trấn Kỳ nhịn không được nói:

“Không đi thì không đi, Hâm Đức Hoàng đế có thể làm gì được công tử?”

Tiêu Tín nói:

“Từ lâu Hâm Đức Hoàng đế đã truyền ra tin tức, muốn tại thọ yến sắc phong thái tử, căn cứ theo bức mật chỉ này, hắn đã hứa hẹn là truyền cho Bình Vương điện hạ ngôi vị thái tử.”

Tiêu Trấn Kỳ khinh thường nói:

“Lời của tên hôn quân nói chỉ có thằng ngu mới tin.”

Tiêu Tín mỉm cười nói:

“Nhưng nếu chúng ta giả như lần này hắn lập người thừa kế là thật, nếu như Bình Vương không đi Khang đô, hắn tất sẽ lập hoàng tử khác. Như vậy ngôi vị thái tử sẽ rơi vào tay người khác, mọi người có từng nghĩ tới Tả Trục Lưu chưa, hắn kỳ vọng nhất chính là ngôi vị thái tử rơi vào tay những người khác, nếu như tất cả thực sự như hắn mong muốn, như vậy tình cảnh của Bình Vương điện hạ chẳng phải là trở nên cực kỳ khó xử hay sao?”

Trần Tử Tô gật đầu nói:

“Tiêu Tín nói đích xác có vài phần đạo lý.”

Tiêu Tín nói:

“Dựa theo lý giải của chúng ta đối với Tả Trục Lưu, hắn vẫn một mực lặng yên phát triển thế lực của mình, giả như ngôi vị thái tử rơi vào trong tay Cần vương, hắn sẽ trở thành người thừa kế của Hâm Đức Hoàng đế chính đáng, bất kể Hâm Đức Hoàng đế bị xảy ra chuyện gì, Cần vương sẽ trở thành người đã được mọi người chấp nhận, thuận lợi leo lên hoàng vị.”

Trần Tử Tô nói:

“Ngươi là đang lo lắng sau khi sự việc thái tử được sáng tỏ, Tả Trục Lưu lập tức sẽ hạ thủ với Hâm Đức Hoàng đế hay sao?”

Tiêu Tín nhìn ta:

“Nếu như Bình Vương điện hạ như ý nguyện giành được ngôi vị thái tử, khi đó ngài còn có cố kỵ gì với Hâm Đức Hoàng đế nữa không?”

Ta mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu ta lên làm thái tử, chỉ mong sao Hâm Đức Hoàng đế lập tức chết ngay.”

Cơn giận dữ trên mặt Tiêu Trấn Kỳ dần dần biến mất, hắn rốt cuộc phát hiện Tiêu Tín đã không còn là một đứa bé như ngày xưa, từng ngày từng ngày đã trưởng thành hơn.

Tiêu Tín nói:

“Hâm Đức Hoàng đế ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế thì chúng ta còn có thể thoải mái phát triển lực lượng của mình, nếu như ngôi vị thái tử rơi vào tay người khác, cái ngày Hâm Đức Hoàng đế bị mất mạng cũng sẽ không xa, nếu đổi thành Tả Trục Lưu nắm quyền, hắn há có thể để mặc cho chúng ta phát triển? Cho nên việc lập người thừa kế lần này đối với điện hạ cực kỳ quan trọng, chúng ta không những phải đi, hơn nữa còn nhất định phải cướp được ngôi vị thái tử vào trong tay, bằng không tất sẽ rơi vào cục diện bị động.”

Hắn nhìn cha mình một lần, sau đó cẩn thận nói:

“Điện hạ hẳn là rõ ràng, đối thủ lần này ngài giao phong cũng không phải là Hâm Đức Hoàng đế mà là Tả Trục Lưu, ngôi vị thái tử mặc dù là một hư danh, thế nhưng quyết không thể để cho Tả Trục Lưu mượn chuyện lần này chiếm hết tiên cơ.”

Tất cả mọi người đều trầm mặc, qua hồi lâu Tiêu Trấn Kỳ mới mở miệng nói trước:

“Nhưng mà... Hâm Đức Hoàng đã có ý gia hại công tử, sau khi tiến vào Khang đô, sự an toàn của công tử làm sao có thể bảo đảm?”

Tiêu Tín mỉm cười nói:

“Bất kể chuyện gì cũng đều có tồn tại của mạo hiểm, nhưng mạo hiểm lần này cũng không phải quá lớn như mọi người tưởng tượng đâu.”

Trong ánh mắt Trần Tử Tô toát ra ý thưởng thức, nhất định hắn đã đoán được ý nghĩ của Tiêu Tín nhưng vẫn bảo trì trầm mặc.

Tiêu Tín nói:

“Ngày hai mươi sáu tháng sau mới là ngày mừng thọ của Hâm Đức Hoàng, hiện tại còn cách thời gian tròn một tháng, chúng ta cũng có đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ. Nếu hắn đã ở trong mật chỉ đáp ứng truyền ngôi vị thái tử cho điện hạ, chúng ta cứ đem việc này làm lớn lên, khiến cho cả đại Khang cũng biết lần này điện hạ đến Khang đô là vì tiếp thu sắc phong, làm cho thanh thế sắc phong thái tử vượt quá cả ngày sinh của hắn luôn.”

Ta không khỏi nở nụ cười, ta vẫn đang lo lắng đến chuyện này, không ngờ Tiêu Tín cũng nghĩ vậy.

Tiêu Tín nói:

“Về phía các vương công đại thần trong triều có thể giao cho Dực vương cùng Ung vương bốn mặt xuất kích, liên hệ tất cả các lực lượng có khả năng, mặc dù liên hệ không được cũng phải để cho họ biết, điện hạ trở thành thái tử là kết cục đã định, cần phải tạo thanh thế sao cho lớn nhất.”

Hắn lại nói:

“Chỉ dựa vào dân tâm cùng thanh thế tự nhiên vẫn còn thiếu, trong khoảng thời gian một tháng này cũng đủ cho chúng ta đưa nhân thủ lẻn vào trong.”

Hắn lại hướng ánh mắt qua Tiêu Trấn Kỳ:

“Chuyện này có lẽ phải cần cha làm, an bài năm nghìn tinh binh, từng nhóm lẻn vào bên trong thành Khang đô, chỉ cần phát sinh biến cố, có họ bảo vệ thì điện hạ có thể được bình an.”

Tiêu Trấn Kỳ cười nói:

“Việc này thì dễ làm, tuy nhiên tốt nhất vẫn là các võ sĩ của mục trường Ô thị do Lục Hải Nguyên điều động, họ không có ở trong biên chế có thể dễ che mắt mọi người hơn.”

Gia Cát Tiểu Liên nói:

“Nông trang ngoài thành cũng là một nơi rất tốt để giấu binh, chúng ta có thể an bài bộ phận binh sĩ ẩn dấu tại vùng lân cặn nông trang, một khi phát sinh biến cố, liền từ địa đạo đánh vào Khang đô để tiếp ứng.”

Tiêu Tín nói ngay:

“Ta đã điều tra qua tình hình phân bố binh lực ở Khang đô, năm nghìn tinh binh hẳn là có thể thảnh công phá vòng vây.”

Tiêu Trấn Kỳ quát lên:

“Mới tí tuổi không ngờ cuồng vọng như vậy.”

Tiêu Tín hơi xấu hổ cúi đầu xuống.

Không nghĩ tới Tiêu Trấn Kỳ lại đổi giọng nói:

“Nếu con đã nắm chắc như thế, việc đưa binh sĩ lẻn vào lần này cứ giao cho con chỉ huy, tuy nhiên nếu như công tử xảy ra bất cứ tổn thương gì, cẩn thận tính mệnh của con đấy!”

Mặt Tiêu Tín lộ vẻ vui mừng, biết phụ thân rốt cuộc chấp nhận kiến nghị của mình.

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #129