Chương 128: Tiếp Ứng


Ta nở nụ cười ha ha, từ trong lời nói của hắn ta đã biết, người nhất định là Đường Muội không thể nghi ngờ, hắn sở dĩ sai những mã tặc này cưỡi ngựa của mục trường Ô thị đi quanh khắp nơi mục đích khẳng định là muốn khiến cho ta chú ý đến.

Ta nói với Cao Nhị Ngưu:

“Ngươi dẫn chúng ta đi đến đồi Hoàng Mao ngay, ta sẽ tha cho ngươi tội chết.”

Cao Nhị Ngưu run giọng nói:

“Nhưng mà... ta đã đắc tội với Tô lão đại, hắn... hắn sẽ không bỏ qua cho ta.”

Ta cả giận nói:

“Không chịu hả? Vậy ngươi muốn hiện tại chết dưới đao của ta phải không?”

Cao Nhị Ngưu sợ đến run lên một trận:

“Ta... giờ ta mang đại gia đi...”

Cự ly đồi Hoàng Mao cách vị trí của chúng ta cũng không xa, không tới nửa canh giờ, chúng ta đã đi tới dưới chân đồi Hoàng Mao, ta mặc dù cũng không sợ đám đạo tặc này, nhưng là vì cẩn thận ta vẫn để cho Cao Nhị Ngưu lên núi trước mặt báo.

A Đông nói:

“Lẽ nào thật sự là Đường Muội?”

Ta cười, gật đầu nói:

“Hẳn là sẽ không sai, tuy nhiên bản thân Đường Muội tuyệt đối nghĩ không ra được biện pháp này.”

Đang khi nói chuyện, trên đồi Hoàng Mao đã có hơn mười kỵ sĩ như cơn gió mạnh lao về phía chúng ta, dẫn đầu quả nhiên là Đường Muội.

Đường Muội suýt nữa đà không thể tin vào hai mắt của mình, vọt tới trước mặt ta xoay người xuống ngựa và quỳ xuống hành lễ, kinh hỉ nói:

“Công tử... cậu quả nhiên đã trở về!”

Hắn từ trên mặt nạ đương nhiên nhận không ra ta, thế nhưng A Đông đứng ở phía sau, hơn nữa hắn đối với thân hình khí lực của ta rất tinh tường, đơn giản đã đoán được thân phận của ta.

Ta cười ha hả nói:

“Đường Muội a Đường Muội, không nghĩ tới ta rời khỏi có vài ngày mà ngươi lại biến thành sơn đại vương (thủ lĩnh trên núi) như thế này rồi.”

Ta đưa tay đỡhắn đứng dậy, lại hướng về hơn mười võ sĩ phía sau hắn nói:

“Cũng đứng lên đi.”

Những võ sĩ lúc này mới đứng dậy.

Đường Muội nói:

“Công tử, từ khi nghe được cậu tại Bắc Hồ gặp chuyện không may, ta liền dựa theo Trần tiên sinh phân phó đến nơi đây chờ đợi, không nghĩ tới quả nhiên đợi được cậu đến đây.”

Ta cười nói:

“Lần này các ngươi rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu con ngựa?”

Đường Muội cười nói:

“Ngoại trừ những con ngựa chúng ta cưỡi cũng không có mang thừa con ngựa nào, đại đa số ngựa đều là mua ở chợ ngựa trong Ngọc Môn quan, sau khi mua được liền làm lên ấn ký của mục trường Ô thị, hơn nữa mấy ngày nay cướp được chí ít phải có bốn năm trăm con nữa. Nếu còn đợi không được công tử, ta sẽ tiếp tục mang thêm ngựa qua đây, làm cho cả thảo nguyên Yên bắc nơi nơi cũng chạy đầy tuấn mã của mục trường Ô thị.”

Ta cười nói:

“Trần tiên sinh quả nhiên lợi hại, thủ đoạn cao minh như thế cũng có thể nghĩ ra được.”

Đường Muội đi đằng trước dẫn đường cho nhóm chúng ta đi về hướng sơn trại.

Đường Muội nói:

“Trần tiên sinh suy tính công tử sẽ đi qua Yên quốc rồi mới trở về đại Khang, Ngọc Môn quan là con đường là công tử nhất định phải đi qua cho nên mới bảo ta dẫn người qua đây tiếp ứng. Vì để ổn thỏa, Xa Hạo dẫn người đến biên cảnh Hồ Khang ở Lục Hải Nguyên nghênh tiếp, còn Nhã Khắc trở về Âm sơn nghênh tiếp, mỗi một con đường trở về có khả năng đều có người của chúng ta tiếp ứng hết.”

Ta thưởng thức gật đầu, hỏi:

“Trần tiên sinh còn làm chuyện gì khác nữa không?”

Đường Muội cười nói:

“Vương phi nương nương bảo Tiêu đại ca phái ba vạn tinh binh đóng quân tại biên cảnh Lục Hải Nguyên, nếu như Bắc Hô dám can đảm làm hại công tử, chúng ta lặp tức sẽ đánh vào cứ điểm quan trọng Bố Lỗ Đông ở phía nam của hắn.”

Ta thản nhiên cười nói:

“Thác Bạt Thuần Chiểu sẽ không sợ chúng ta hù dọa hắn đâu.”

Đường Muội nói:

“Trần tiên sinh nói qua, chỉ cần phương pháp có thể sử dụng, chúng ta đều phải nghĩ đến. Tiêu Tín mang theo nhóm tiêu huynh đệ của hắn lẻn vào biên cảnh Bắc Hồ, vừa qua cũng đã tập kích người Hồ, còn thỉnh thoảng rải ra các tin tức đại Khang sẽ đòi dụng binh đối với Bắc Hồ làm nhiễu loạn dân tâm của bọn chúng. Khả Hãn Bắc Hồ mặc dù không sợ chiến tranh, thế nhưng nhưng dân chúng của Bắc Hồ vừa mới trải qua một trận chiến hỏa, nội tâm căn bản không có sức tiếp nhận thêm một trận chiến tranh khác.”

Đi vào cửa trại, thấy ngay Tô Thiết Đảm mang theo một đám thủ hạ mới vừa trở về, tất cả đang quỳ rạp trên đất, vừa khóc vừa nói:

“Chúng ta có mắt như mù quấy nhiễu chủ nhân, xin chủ nhân thứ tội!”

Ta không khỏi mỉm cười, hướng Đường Muội nói:

“Đám đạo tặc này cũng biết thân phận của ta hả?”

Đường Muội cười nói:

“Họ biết cậu là chủ nhân của ta, mà ta là chủ nhân của họ, kính trọng cậu là điều đương nhiên rồi.”

Ta cười khoát tay áo nói:

“Tô Thiết Đản(trứng), các ngươi đứng lên đi!”

Ta mơ hồ nhớ tên của hắn gọi là Tô Thiết Đản thì phải.

Tô Thiết Đảm đỏ mặt, nhưng lại không dám chỉ ra chỗ sai của ta, hắn cười ha ha nói:

“Chủ nhản đặt cho ta cái tên này thiệt hay, các huynh đệ sau này cứ gọi ta là Tô Thiết Đản!”

Buổi trưa hôm đó, Tô Thiết Đản liền bày tiệc đón gió cho ba người cho chúng ta ở trong sơn trại, đám thổ phỉ này mặc dù thô lỗ, thế nhưng tính tình thẳng thắn, bầu không khí của bữa tiệc cũng tương đối hòa hợp.

Ta có chút khó hiểu:

“Thiết Đản, cự ly ở đây gần Ngọc Môn quan như thế, các ngươi ở chỗ này chiếm núi làm vương, không sợ quan binh bao vây tiêu trừ hả?”

Tô Thiết Đản nói:

“Chủ nhân có điều không biết, đám võ tướng của Yên quốc đều là bọn giá áo túi cơm, chúng ta ở chỗ này làm thảo khấu đã tròn ba năm, lúc đầu chúng cũng từng tới vây quét hai lần, nhưng mà mỗi lần đều bị thiết đang của ta đánh cho hoa rơi nước chảy...”

Cao Nhị Ngưu đang ăn khí thế ở bên cạnh ngắt lời:

“Cái đám Yên binh kia tất cả đều là phế vật, Tô lão đại của chúng ta vừa xuất sơn, thiết đang vừa xuất thiên hạ vô địch...”

Hắn đột nhiên phát hiện sắc mặt của Tô Thiết Đản có chút không đúng, vội vàng nuốt những lời còn lại vào trong bụng.

Tô Thiết Đản mắng:

“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại đi!”

Hắn có chút xấu hổ nhìn ta, nói:

“Một chút bản lĩnh của ta cũng chỉ có thể đối phó với mấy tên tướng Yên, cùng so sánh với chủ nhân ta quả thực không chịu nổi một kích.”

Ta cười nói:

“Thiết Đản, các ngươi đều là người Yên hả?”

Tô Thiết Đản lắc đầu nói:

“Ta là người nước Khang, mấy năm trước Tuyên Thành tai hoạ không ngừng, ở lại nơi đó cũng chỉ có chết đói cho nên liền mang theo mấy huynh đệ đi tới biên giới nước Yên kiếm ăn. Nhưng mà người Yên ma cũ bắt nạt ma mới, ở chỗ này kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, ta bị buộc bất đắc dĩ liên họp mười mấy huynh đệ đi tới khu đồi Hoàng Mao này làm thảo khấu, sau đó từ từ lại thu thêm một ít huynh đệ, có người Hò, người Khiết Đan, người Yên, hiện tại sơn trại chúng ta đã có hơn trăm huynh đệ, mấy năm nay chúng ta dựa vào cướp đoạt khách thương qua đường cũng có thể ăn uống no đủ.”

Ta gật đầu nói:

“Cướp đoạt chung quy cũng không phải là biện pháp, nghe nói hiện tại Tuyên Thành đã trở nên giàu có hơn rất nhiều, bách tính cũng ổn định cuộc sống, vì sao các ngươi không quay về?”

Tô Thiết Đản thở dài:

“Chẳng phải chúng ta không muốn trở lại, nhưng chúng ta ngoại trừ đi cướp bóc cũng không có sở trường gì khác, trở về thì có ích lợi gì?”

Ta cười nói:

“Các ngươi biết võ công, lại có rất nhiều sức lực, hiện tại Tuyên Thành đang trưng binh, các ngươi có thể tòng quân, vì nước hiệu lực, tương lai có thể kiếm một chức quan cũng có thể làm vinh dự cửa nhà.”

Ánh mắt Tô Thiết Đản lộ ra vẻ kích động, nhưng lập tức lại lắc đầu nói:

“Chỉ sợ họ sẽ không thu ta.”

Đường Muội cùng ta nhìn nhau đều nở nụ cười.

Ta cười nói:

“Nếu như ngươi thật sự muốn trở lại, ta có thể giúp ngươi việc này.”

Tô Thiết Đản vừa mừng vừa sợ nói:

“Thật sao?”

Ta gật đầu nói:

“Chờ một lát ta sẽ viết một phong thư cho Tiêu tướng quân - tướng thủ Tuyên Thành, hắn là bạn tốt nhiều năm của ta, ngươi cứ cầm thư đi tìm hắn, nhất định hắn sẽ thu ngươi cùng các huynh đệ vào trong quân.”

Tô Thiết Đản vội vàng quỳ xuống nói:

“Đa tạ đại ân đại đức của chủ nhân!”

Ta cười khoát tay nói:

“Chờ tương lai ngươi lên làm tướng quân rồi cảm tạ ta cũng không muộn.”

Ở lại sơn trại nghỉ ngơi tạm một lúc, sau đó ta cùng đoàn người Đường Muội lên đường trở về. Tô Thiết Đản mang theo các huynh đệ của hắn tiễn chúng ta đến tận chân núi mới trở về núi.

Đường Muội giới thiệu cho ta tình huống gần đây nhất ở Tuyên Thành, tất cả mọi người bởi vì chuyện của ta mà trở nên lo lắng.

Nhớ tới mấy vị thê tử, trong nội tâm ta không khỏi cảm thấy ấm áp, lúc này mới bình yên trở về, không biết bọn họ lo lắng cho ta đến cỡ nào đây?

Đường Muội nói:

“Lần này mặc dù ôn dịch gây cho Tuyên Thành tổn thất rất lớn, thế nhưng lại vô hình trung cũng khảo nghiệm phong trào của bách tính chúng ta. Trong lúc tai hoạ không có phát sinh các chuyện cướp giật đốt phá, bách tính cũng biểu hiện tương đối đoàn kết, trùng kiến sau tai hoạ cũng được tiến hành khá thuận lợi.”

Ta cười nói:

“Triệu Đông Tề cùng Công Tôn Lộc đích thật là cao thủ trong việc quản lý, Tuyên Thành có thể có cục diện trước mắt, cũng phần lớn là nhờ vào nỗ lực của họ.”

Đường Muội gật đầu nói:

“Đúng rồi ngày hai mươi sáu tháng sau là ngày đại thọ của Hâm Đức Hoàng, hắn đã sai người đến Tuyên Thành hạ chỉ, bảo sau khi công tử trở về phải tức khắc đến Khang đô mừng thọ cho hắn.”

Ta cả giận nói:

“Ông ta rất sợ Bắc Hồ hại không chết ta mà!”

Đường Muội không khỏi cả kinh, thấp giọng hỏi:

“Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta cười lạnh nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu sở dĩ sẽ đối phó với ta chính là bởi vì đã lén cùng phụ hoàng ta đạt thành minh ước, chỉ cần Thác Bạt Thuần Chiếu diệt trừ ta, ông ta sẽ đem vùng đất Lục Hải Nguyên giao trả lại cho Bắc Hồ.”

Đường Muội cả giận nói:

“Đầu óc của hắn hồ đồ rồi sao? Hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ hắn lại hạ độc thủ với công tử như vậy?”

Ta thấp giọng nói:

“Một người thật sự cho là bản thân có thể thiên thu vạn năm, trường sinh bất lão, như vậy bất luận kẻ nào đều có thể trở thành địch nhân gây trở ngại đối với đại quyền vĩnh viễn của hắn đối với phụ hoàng ta mà nói, địch nhân lớn nhất khả năng chính là ta.”

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Nếu ta không nhớ lầm, năm nay ông ta chắc đã bảy mươi chín tuổi rồi, từ đại Khang Thác Đế lập nước đến nay, tuổi của ông ta là lớn nhất , thời gian tại vị cũng dài nhất.”

Đường Muội mù mờ nói:

“Lẽ nào hắn thực sự đã luyện thành thuốc trường sinh bất lão?”

Ta cười lạnh nói:

“Trong thiên hạ làm gì có thuốc nào trường sinh bất lão, lần trước hắn thiếu chút nữa đã bị tên phương sĩ họ Lô hại chết, không nghĩ tới hiện tại lại giẫm lên vết xe đổ.”

Đường Muội thấp giọng nói:

“Kỳ thực hắn mê tín tiên đạo cũng là chuyện tốt, có thể ngày nào đó ăn sai thuốc...”

Hắn đại khái nhớ tới Hâm Đức Hoàng dù sao cũng là phụ thân ta nên vội vàng dừng lại không nói tiếp.

Ta thở dài nói:

“Bỏ đi, chuyện của ông ấy ta căn bản không muốn nhắc đến, cứ để cho ông ta thích làm gì thì làm đi, đến một ngày nào đó cũng kết thúc thôi.”

Ta đà thầm hạ quyết tâm, ta không bao giờ suy nghĩ đến cái ngôi vị thái tử làm gì nữa, lời của Trầm Trì không sai, dựa vào Tuyên Thành mở rộng tây cương, đó là nơi căn bản để ta trở lại phát triển. Chỉ cần ta có đủ thực lực, Hâm Đức Hoàng vừa chết thì ta chính là đế vương của đại Khang, cùng với chờ hắn truyền ngôi cho ta, không bằng bản thân mình từng bước đi mở rộng thổ địa cho đại Khang.

Định Châu là địa phương duy nhất trong các quận phía Bắc đại Khang không có ôn dịch lan đến, nơi nơi cũng tràn ngập cảnh tượng an nhàn no ấm, dưới phân phó của ta, chúng ta cũng không có kinh động đến quan viên địa phương, suốt đêm chạy tới Tuyên Thành. Giữa Sở Châu cùng Tuyên Thành đã không còn địa phương trú quân phòng thủ, mặc dù địa danh bất đồng, thế nhưng trên thực tế đã thầm hòa hợp thành một thể, bách tính không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, đã phần nào biểu hiện ra sự xuất sắc của các chính sách mấy năm gần đây của ta.

Những vì thấy được dọc đường làm cho A Y Cổ Lệ không khỏi cảm thán:

“Không ngờ đại Khang lại là một nơi thiên đường giàu có và đông đúc như vậy.”

Ta thản nhiên cười nói:

“Nơi cô thấy chỉ là hai nơi Sở Châu cùng Tuyên Thành, tình huống chân thực của đại Khang sợ rằng vượt xa sự tưởng tượng của cô thôi.”

Đường Muội nói:

“Nếu có một ngày đại Khang nơi nơi cũng an nhàn như Tuyên Thành vậy, quốc lực của đại Khang khẳng định sẽ trên cả các nước khác.”

Ta lặng lẽ nhìn thành quách ở phía xa xa, đại Khang ở trong khái niệm của ta đã trở nên cách ta càng ngày càng xa, thậm chí so với bảy nước còn lại cũng không có khác biệt bất cứ điều gì. Một ngày nào đó, ta sẽ đạp lên từng nước từng nước dưới chân ta.

Khi trở lại vương phủ đã vào ban đêm, Dịch An phụ trách trực đêm vội vàng tiến lên nghênh đón. Ta dặn mọi người không được làm ra động tĩnh để tránh khỏi ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.

Đi vào vương phủ, thấy trên tiểu lâu mà ta ở vẫn có một cửa sổ lộ ra ngọn đèn màu vàng, trong nội tâm ta bỗng nhiên cảm thấy một trận ấm áp, Sở Nhi vẫn chưa đi ngủ, nàng đang yên lặng chờ ta đến.

Cảm giác bứt rứt khôn xiết đầy rẫy trong lòng ta, nàng đích xác đã hi sinh cho ta rất nhiều.

Dịch An khẽ nói:

“Tiểu chủ nhân, mấy ngày nay mấy người vương phi lúc nào cũng lo lắng cho ngài...”

Hình như hắn còn điều gì muốn nói với ta nhưng rốt cuộc lại thôi.

Ta gật đầu nói:

“Ngươi mang những người khác đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi sau.”

Ta yên lặng đi lên thang lầu, bởi vì sợ quấy nhiễu những người khác, ta rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng Sở Nhi, lúc đang muốn gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Sở Nhi lệ quang dịu dàng xuất hiện tại trước mặt ta. Một cơn gió đêm lạnh lêo thổi qua làm phất phơ chiếc váy lụa mỏng manh của nàng.

“Dận Không...”

Nàng run giọng nói.

Ta mở rộng vòng tay ôm chặt nàng vào trong lòng ta. Thân thể mểm mại của Sở Nhi hơi run lên, nàng tìm kiếm đôi môi của ta và dùng hết sức lực toàn thân hôn lấy ta.

Ta lau đi vệt nước mắt còn vương trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói:

“Ta không phải là đã bình an trở về rồi sao?”

Sở Nhi dựa sát người vào trong lòng ta, thấp giọng nói:

“Từ nay về sau, ta quyết không cho chàng rời khỏi ta nữa, bất kể là chàng đi đâu ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng.”

Ta không khỏi nở nụ cười, ôm lấy cả người Sở Nhi muốn đi đến bên giường, nhẹ nhàng nói:

“Đề cho ta kiểm tra kỹ càng thử xem, Sở Nhi của ta gần đây gầy hay là béo lên nào.”

Sở Nhi khẽ nói:

“Chàng hãy buông ta xuống trước đã, ta còn có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói cho chàng đây.”

Ta thấy vẻ mặt của Sở Nhi ngưng trọng, lúc này mới cố thu hồi dục niệm trong lòng, buông Sở Nhi ra rồi hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Sở Nhi khẽ thở dài một hơi, kéo tay của ta ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó từ trong két gỗ lấy ra một phong thơ đặt vào trong tay ta. Ta nhìn một chút lạc khoản(phần ghi tên người viết) trên giấy viết thư liền biết đó là thư của Hâm Đức hoàng đế tự tay viết.

Ta thản nhiên cười rồi ném nó lên bàn:

“Đường Muội đã đem chuyện này nói cho ta biết rồi, chẳng qua là sinh nhật của ông ấy mà thôi, có cần phải làm rầm rộ như thế không?”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Sinh nhật lần này của phụ hoàng cũng không phải đơn giản đâu, Đường Muội còn có một việc cũng không biết, lần này phụ hoàng quyết định muốn tại ngày sinh nhật định ra người được chọn làm thái tử.”

Ta cười nói:

“Ông ta muốn ngay tại đó lập người kế thừa? Điều này sợ rằng chỉ là một cái cớ của ông ấy mà thôi, nếu như ta thực sự đến Khang đô mừng thọ, chẳng phải là làm thỏa mãn tâm ý của ông ta sao, ông ta sao lại có thể đơn giản thả ta trở về nữa?”

Sở Nhi gật đầu nói:

“Hành vi hiện tại của chúng ta đã hết sức rõ ràng, phụ hoàng đối với chúng ta sớm có tâm phòng bị. Chẳng qua do chúng ta thân ở bắc cương, đối với chúng ta cũng đã ngoài tầm tay với.”

Ta vỗ nhè nhẹ lên tờ giấy thư, tràn ngập cừu hận nói:

“Lần này nếu như không phải là ông ấy âm thầm động tay động chân, ta cũng sẽ không ở Bắc Hồ bị rơi xuống nông nỗi chật vật như vậy.”

Sở Nhi kinh ngạc nói:

“Lẽ nào Thác Bạt Thuần Chiếu lén lút cấu kết cùng phụ hoàng?”

Ta gật đầu:

“Chính miệng An Dung đã nói với ta, chỉ cần Thác Bạt Thuần Chiếu trừ khử được ta, phụ hoàng sẽ vùng Lục Hải Nguyên trả lại cho Bắc Hồ.”

Sở Nhi cả giận nói:

“Hắn sao lại có thể làm như thế, vì củng cố địa vị của bán thân mình, không ngờ cam nguyện hi sinh thổ địa của đại Khang cùng tính mệnh của con trai ruột!”

Ta cầm bàn tay Sở Nhi nói:

“Nàng cần gì phải tức giận vì ông ta, lại nói ta đã binh an trở về, ông ấy có thể làm khó dễ gì được ta đây?”

Sở Nhi nói:

“Sợ rằng Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ không đơn giản thả Lục Châu trở về, việc chúng ta nghênh tiếp Lục Châu hãy cứ hoãn lại một ít thời gian rồi mới tính.”

Ta gật đầu nói:

“Muốn cho hắn ngoan ngoãn thả ra Lục Châu nhất định phải nắm lấy nhược điểm của hắn. Tuy nhiên hiện tại ta vẫn chưa tìm được.”

Sở Nhi dịu dàng cười nói:

“Thác Bạt Thuần Chiếu là thân ca ca của Lục Châu, hắn chắc sẽ không làm khó Lục Châu đâu, chàng cứ yên tâm là được rồi.”

Ta lại nói:

“Tuệ Kiều có phải sắp sinh rồi không?”

Sở Nhi cười nói:

“Tuệ Kiều đã đi Lục Hải Nguyên để chờ sinh rồi, chỗ đó hoàn cảnh yên tĩnh, với lại có đông đảo tỷ muội làm bạn, hiện tại trong vương phủ chỉ có Yến Lâm cùng ta, Dao Như cũng bị Tuệ Kiều tỷ tỷ dẫn đến Lục Hải Nguyên, hy vọng hoàn cảnh nơi đó có thể có trợ giúp đôi với sự khang phục của tỷ ấy.”

Khó trách hôm nay ta trở lại vương phủ nhưng không có kinh động đến chư vị thê tử của ta, nguyên lai đa số bọn họ cũng không có bên trong phủ.

Sở Nhi nói:

“Vốn Yến Lâm cũng muốn đi Lục Hải Nguyên rồi chờ chàng trở về, thế nhưng Mính Nhi trước đó vài ngày cảm giác nhiễm phong hàn, không thích hợp đi xa, cô ấy buộc lòng phải ở lại.”

Ta cười nói:

“Yến Lâm trời sinh hiếu động, bảo cô ấy ở lại trong vương phủ chắc cô ấy cũng bị buồn bực đến chết còn gì.”

Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Có con tự nhiên sẽ khác mà, hiện tại Yến Lâm đã như một hiền thê lương mẫu...”

Có thể là nhớ tới bản thân mình đã rất lâu chưa sinh được con, vẻ mặt Sở Nhi trở nên buồn bã.

Ta ôm lấy vai nàng, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng, bàn tay thò vào trong váy nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi thon dài, nõn nà, trên mặt Sở Nhi nhất thời thẹn thùng không ngớt.

Ta nhẹ giọng nói:

“Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần lòng không bền, ta dạy cho nàng một tâm pháp, biết đâu có thể sinh ra một tiểu tử trắng trẻo mập mạp thì sao.”

Công pháp theo như lời của ta đương nhiên là Vô Gian Huyền Công, trải qua tu luyện trong khoảng thời gian này, gần đây cảm ngộ của ta đối với công pháp đã đề thăng tới một cảnh giới hoàn toàn mới.

Rất nhanh Sở Nhi liền cảm nhặn được biến hóa của ta, thân thể nàng dưới vuốt ve mơn trớn của ta đã bắt đầu run rẩy không ngừng, ta đem khẩu quyết của Vô Gian Huyền Công lặng lẽ dạy cho nàng. Sở Nhi ngộ tính siêu quần, rất nhanh đã nắm giữ được chỗ then chốt trong đó. Giữa chúng ta nước sữa hòa nhau, rơi vào trong mỹ cảnh, khí lưu trong cơ thể hai bên rất nhanh đã đạt được sự hài hoà nhất trí.

Mà ta dần dần có thể dứt bỏ được phiền hà khi hành công, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào sự vui thích giữa nam nữ hoan ái, tu luyện huyền công trong vô hình.

Sáng sớm ta cùng Sở Nhi đồng thời tỉnh lại, nét đỏ ửng trên khuôn mặt Sở Nhi vẫn còn chưa rút đi, nàng véo một cái thật mạnh lên ngực ta, nhẹ nhàng sẵng giọng:

“Chàng thật là bại hoại học ở đâu được nhiều võ công tà môn như vậy... khiến cho thắt lưng và chân của người ta giờ vẫn còn đau nhức, hôm nay… làm sao ra khỏi cửa đây.( làm bộ^^)

Ta cười ha ha nói:

“Nàng mới học nên thế, qua một khoảng thời gian rồi tự nhiên biết diệu dụng của bộ tâm pháp này, đến lúc đó chỉ sợ ta không cho nàng luyện, nàng cứ quấn lấy xin ta và nàng cùng luyện chung đấy chứ.”

Sở Nhi mắc cỡ co lại trong lòng ta, dịu dàng nói:

“Tuy nhiên, thực sự rất... rất thoải mái...”

Nàng nói xong câu đó, xấu hồ vùi đầu vào lòng ta, không dám nhìn ta nữa, ôm thân thể mềm mại ôn hương vào trong ngực, ta không khỏi sắc tâm đại phát, liền xoay người đặt Sở Nhi ở bên dưới, ánh mắt Sở Nhi dục cự hoàn nghênh(muốn chống cự nhưng lại chờ đợi) mê người đến cực điểm, ta đang muốn xâm thành chiếm đất thi đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng khóc thảm thương.”

Ta cùng Sở Nhi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời hô lên:

“Yến Lâm!”

Chúng ta cũng không quản gì đến chuyện triền miên, vội vàng mặc vào quần áo đi ra ngoài cửa, không biết Yến Lâm đã xảy ra chuyện gì.

Yên Lâm tóc tai bù xù đang đi lại trong hoa viên vương phủ, ta vội vàng vọt xuống lầu, lớn tiếng nói:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Yến Lâm bỗng nhiên quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, khóc òa lên nhào vào trong lòng ta:

“Dận Không, chàng... chàng đã trở về rồi... con... con của chúng ta mất rồi...”

Tâm tình của nàng vô cùng kích động, chưa nói hết lời đã ngất xỉu ở trong lòng ta.

Trong lòng ta đột nhiên trầm xuống, lúc này Sở Nhi đi tới bên người chúng ta, nhăn mày nói:

“Tối hôm qua ta còn chơi đùa với Mính Nhi cơ mà, sao bây giờ lại đột nhiên không thấy nó nữa? Nó chỉ có ba tháng thì làm gì mà biết đi?”

Dịch An nói:

“Ta đã phái người tìm kiếm trên dưới vương phủ, ta nghĩ một đứa bé chắc là chạy không đến được nơi khác đâu.”

Ta giao Yến Lâm cho Diên Bình rồi nói với Sở Nhi:

“Chúng ta đến phòng của Yến Lâm xem thế nào.”

Đi vào gian phòng Yến Lâm, thấy bên trong một đống hỗn độn, hiển nhiên vừa rồi đã bị Yến Lâm lục lọi qua, ta đi tới bên cạnh nôi của Mính Nhi, thấy bên trong rỗng tuếch, con gái quả nhiên đã không thấy bóng dáng đâu.

Hai thị nữ phụ trách trông nom Mính Nhi sợ đến răng run cầm cập quy tại nơi đó, ngay cả nói cũng không biết.

Ta cả giận nói:

“Tối hôm qua còn có ai tới đây nữa không?”

Một cô trong đó run giọng nói:

“Không có người nào đến... chỉ là chúng ta cùng vương phi...”

Sở Nhi thử kiểm tra cửa sổ của gian phòng, khẽ nói:

“Cửa sổ này đã bị người cạy mở.”

Ta giận dữ hét:

“Nói! Ta hôm qua rốt cuộc có ai vào đây?”

Hai người đồng thời nhào đầu về phía trước, vừa khóc vừa nói:

“Bình Vương điện hạ tha mạng, chúng ta không biết vì sao đột nhiên ngủ mê man đi, khi tỉnh lại tiểu quận chúa đã không thấy đâu!”

Ta giận tím mặt:

“Tiện tỳ! Ngay cả tiểu công chúa cũng trông nom không xong, cần các ngươi còn có tác dụng gì?”

Ta xoay người cầm lấy trường đao trên tường, xoẹt một tiếng rút đao rạ giận dữ hét:

“Ta giết hai đồ vô dụng các ngươi!”

Sở Nhi vội vàng ôm lấy ta, lớn tiếng nói:

“Dận Không, không được! Chuyện này rất kỳ lạ, chúng ta nên điều tra rõ cái đã!”

Nàng ra hiệu bảo Dịch An dẫn hai thị nữ đi ra ngoài, thật vất vả mới khuyên giải ta kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng.

Sở Nhi ôn nhu nói:

“Vương phủ chúng ta từ trước đến nay thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường căn bản không cách nào tiến vào, huống chi nơi này là nội phủ của chúng ta ở lại.”

Ta hướng Dịch An lớn tiếng nói”

“Gọi toàn bộ võ sĩ trực tối hôm qua đến trong viện hỏi xem.”

Dịch An vội vàng xoay người đi ngay. Sở Nhi nói:

“Dận Không, chàng tỉnh táo trước lại đã nào, Mính Nhi có thể vẫn còn đang trong vương phủ cũng nên.”

Ta cả giận nói:

“Mính Nhi mới ba tháng, một mình nó thì biết đi đâu?”

Nói xong ta bước nhanh ra ngoài cửa.

Hai mươi võ sĩ phụ trách trực tối hôm qua tất cả đều đang quỳ gối trong hoa viên, ta bảo Dịch An cầm tới roi ngựa, chỉ vào họ nói:

“Tối hôm qua có người vào đây không?”

Tất cả mọi người cúi đầu xuống, không dám lên tiếng. Ta phẫn nộ tới cực điểm, vung roi ngựa quất thật mạnh xuống đầu họ, những võ sĩ này không rên một tiếng yên lặng tiếp nhận, mãi cho đến ta đánh cũng mỏi tay mới ném roi ngựa xuống đất, cả giận nói:

“Nếu Mính Nhi có xảy ra chuyện gì, ta đem tất cả các ngươi chôn cùng với nó!”

Toàn bộ vương phủ bị lục soát tất cả các ngõ ngách, thế nhưng Mính Nhi thoáng như đá chìm đáy biển không có bất cứ tin tức gì, ta triệt để tuyệt vọng, Mính Nhi mất tích đã được chứng thực.

Ta yên lặng ngồi ở bên nôi của Mính Nhi, trong ánh mắt toát ra sự đau khổ vô tận.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ta xoay người lại nhìn thì chính là A Y Cổ Lệ đi vào phòng, nàng nhẹ giọng nói:

“Thì ra… công tử là Bình Vương điện hạ của đại Khang...”

Ta đã khôi phục dung mạo vốn có, A Y Cổ Lệ nhìn kỹ khuôn mặt của ta, hồi lâu mới khẽ nói:

“Nghe nói con gái của ngươi đã mất tích.”

Ta gật đầu buồn bã nói:

“Ta hiện tại mới phát hiện, bản thân mình cũng không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người cha tốt...”

A Y Cổ Lệ ngồi xuống bên cạnh ta.

Ta thấp giọng nói:

“Từ sau khi Mính Nhi sinh ra, thời gian ta ở cùng nó còn chưa đến hai canh giờ, ta thậm chí nhớ không nổi dáng dấp của nó thế nào...”

Vành mắt ta đã hơi đỏ lên, cảm giác áy náy cường liệt hầu như làm cho ta hít thở không thông.

A Y Cổ Lệ vươn bàn tay cảm tay của ta, nàng muốn thông qua cách này để an ủi cho ta một chút.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Ta tin tưởng con gái của ngươi nhất định không có việc gì.”

Sở Nhi vẻ mặt lãnh đạm đi đến, A Y Cổ Lệ vội vàng thu tay về, cung kính nói:

“Vương phi nương nương!”

Sở Nhi dửng dưng gật đầu, hai mắt nhìn thẳng vào A Y Cổ Lệ nói:

“Tối hôm qua cô có từng ra khỏi cửa phòng hay không?”

A Y Cổ Lệ có vẻ hơi khẩn trương, đôi mắt màu xanh da trời nhìn về phía ta xin giúp đỡ. Sở Nhi nói:

“Trong cả vương phủ chỉ có cô là ngoại nhân nên ta không thể không hoài nghi, cô tốt nhất là thành thật nói cho ta biết, tối hôm qua rốt cuộc cô đã làm chuyện gì?”

A Y Cổ Lệ cắn mạnh môi dưới, nàng khẽ nói:

“Tối hôm qua ta quả thực đã từng rời khỏi gian phòng, lúc đó ta muốn đi tìm...”

Nói đến đây nàng nhìn qua ta, khuôn mặt hơi đỏ lên, hàm nghĩa trong đó không nói cũng hiểu.

A Y Cổ Lệ nói:

“Sau đó ta thấy gian phòng của hai người đã tắt đèn, ta tại hoa viên đứng một lúc rồi mới trở về.”

Sở Nhi cười lạnh nói:

“Chỉ có vậy thôi sao?”

A Y Cổ Lệ gật đầu.

Đột nhiên Sở Nhi duỗi ra cánh tay từ phía sau, trong tay nàng cầm là một bộ y phục của trẻ con, nàng lớn tiếng chất vấn.

“Vì sao y phục của Mính Nhi lại phát hiện ở bên trong phòng của cô?”

Sở Nhi đầy nghi ngờ nhìn A Y Cổ Lệ, A Y Cổ Lệ chậm rãi đứng dậy, nét mặt ngược lại bình tĩnh hơn, nàng nhìn bộ y phục trẻ con trong tay Sở Nhi rồi khẽ nói:

“Nói như vậy là Vương phi hoài nghi ta bắt cóc tiểu quận chúa?”

Sở Nhi thản nhiên nói::

“Tất cả những gì ta thấy làm cho ta không thể không hoài nghi cô làm.”

A Y Cổ Lệ nói:

“Vương phi có từng nghĩ tới điều này không, nếu như ta bắt cóc tiểu quận chúa ta sẽ ngu đến nỗi đem y phục của tiểu quận chúa giấu vào nơi ở của mình hay sao?”

Sở Nhi cười lạnh:

“Có thể là cô cố ý bày trận nghi binh cũng không chừng.”

A Y Cổ Lệ nói:

“Ta tại sa mạc Gobi nhờ có Bình Vương điện hạ cứu giúp, đối với điện hạ chỉ có tấm lòng biết ơn, tuyệt không có ý gia hại, huống chi trước khi ta đến chỗ này, căn bản không biết ân công chính là Bình Vương, thậm chí ngay cả dáng dấp của hắn hôm nay ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Sở Nhi lạnh lùng nói:

“Nói tóm lại chuyện này trước khi chưa có làm cho rõ ràng, cô tuyệt đối không thể rời khỏi vương phủ nửa bước.”

Trong lòng ta cực kỳ buồn bực liền xoay người đi ra ngoài cửa. Dịch An đợi ở ngoài cửa nhỏ giọng nói:

“Tiểu chủ nhân muốn đi đâu?”

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi - Chương #128