Tốc Độ Kinh Người


Người đăng: tieukhiet

Lý Y Đóa thấy Mạc Tiểu Khiết cứ nhìn mình chằm chằm,hai tay xoắn xuýt, khóe
miệng lại còn chảy nước miếng . Trong lòng nàng lập tức thầm mắng một tiếng "
bại hoại ", khí thế băng hàn tỏa ra, ánh mắt hung ác nhìn Mạc Tiểu Khiết.


  • Nhìn gì mà nhìn, có tin hay không ta móc mắt ngươi ra chơi hả . Lấy vũ khí
    của ngươi ra, Mạc Tiểu Khiết ! hôm nay bản cô nương phải thật tốt giáo huấn
    ngươi một cái.

Nàng vừa nói xong, ngón tay hơi động, phi kiếm trên đầu nàng lập tức rung
rung khí thế sắc nhọn thêm vài phần, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất thủ.

Mạc Tiểu Khiết nhìn mũi kiếm chỉ mình thẳng tắp, hắn cũng hơi run, bất quá
nghĩ tới Khinh Tuyệt đệ nhị tầng của mình, trong lòng lập tức có lắm chắc.


  • Ha ha, Lý lão sư, hai chúng ta đều là lão sư a, động chút là đao kiếm
    thật sự quá tổn thương tình cảm rồi đấy. Hay là ...


  • Không có thương lượng gì hế hôm nay ngươi không muốn cũng phải muốn, bản
    cô nương nói rồi, nay không đánh ngươi thành đầu ???? ta tuyệt không bỏ qua.


Nghĩ rằng khi Mạc Tiểu Khiết sợ hãi Ngự kiếm thuật của mình ,hắn ý muốn rút
lui . Lý Y Đóa lập tức mở miệng cắt đứt, khóe miệng câu lên khinh bỉ, ý chế
diễu mười phần.


  • Hay là, Mạc Tiểu Khiết ngươi sợ a, thử cầu xin bản cô nương ta hai câu ,
    nếu ta tâm tình tốt, chuyện này có thể cho qua a ha ha . Thế nào ?

" ài ài, thật là... cần gì phải chứ ,Mạc Tiểu Khiết ta đường đường Trúc cơ ,
đi khi dễ luyện khí cô nàng thật không có ý tứ a. Tại sao đây, tại sao cứ
phải ép ta ra tay ... "

Ý tốt lại bị khinh bỉ, Mạc Tiểu Khiết giọng nói buồn khổ nói ra.
- Thôi được rồi, Lý Mỹ Nữ dù sao ngươi cũng là mỹ nữ, ta nhất định sẽ nương
tay.

Mọi người xung quanh nghe hắn nói vậy, hai mặt kinh ngạc nhìn nhau thầm nhủ
không lẽ tên này bị ngu sao, người ta vừa tu vi cao hơn, lại thêm tuyệt kĩ
hộ thân, ai nhường ai còn chưa biết nữa.

Trong đám người, thiếu niên tên Bạch Hạo kia thấy cảnh này khóe miệng cười gằn
nói với bên người Nhạc Tuyết Nghiên và Hạ Lạc Yên


  • Tuyết Nghiên, ngươi Xem xét tên họ Mạc này không những Ngu ngốc mà còn quá
    tự đại đi, tới lúc này còn hồ ngôn loạn ngữ nói bừa nữa, thật đáng cười a .
    Ta thật hối hận quen biết kẻ này a, quá mất thân phận rồi.


  • Bạch Hạo, Hắn dù ngu ngốc bất quá hắn cũng từng cứu chúng ta đó, ngươi
    sao có thể nói như vậy.
    hừ hừ


Hạ Lạc Yên có chút không thích nói ra, nàng ít nhiều cũng biết tri ân đồ báo
, dù Mạc Tiểu Khiết có chút kì quái bất quá hắn cũng tính là ân nhân của mình
.

Đứng cách hắn không xa, Nhạc Tuyết Nghiên thấy cảnh này, đôi mi thanh tú cau
lại không nói, mà là kéo Hạ Lạc Yên đi xa đứng cách Bach Hạo ra chút nữa .
Giáng vẻ lạnh nhạt cự người ngàn dặm mặc kệ gương mặt âm trầm của Bạch Hạo.


  • Nghiên tỷ tỷ, sao không để ta nói nốt đã, phải chửi cho tên Bạch Hạo đó
    một trận, bạch nhãn lang mà, Mạc Lão Sư dù đáng ghét, nhưng hắn lại là ân
    nhân a, thế mà .. ài còn đáng tức hơn tên Mạc Tiểu Khiết kia lại còn giám
    khoa trương nương tay à, ta xem Lý Lão sư nàng thế nào cũng đánh cho hắn bầm
    dập, ngay cả mẹ cũng không nhận ra, để cho hắn lần sau có giám khoác lác nữa
    không.

Hạ Lạc Yên hậm hực, Nhạc Tuyết Nghiên xoa đầu nàng sau đó lời nói thâm ý ,
như có suy nghĩ nhìn lên trên mái nhà phía xa, thân ảnh Mạc Tiểu Khiết.


  • Vậy cũng chưa chắc, tới phút cuối mới có thể biết ai là kẻ cười cuối cùng ,
    Mạc Lão Sư này ta không đoán được.


  • Hả, tỷ tỷ nói Mạc Tiểu Khiết có thể thắng a, không phải chứ . Lý lão sư
    có Ngự Kiếm Thuật, lại thêm tu vi Luyện Khí đại viên mãn ,so với bình thường
    trúc cơ cũng không kém nhiều a . Mạc Tiểu Khiết này sao có thể.


Hạ Lạc Yên khoa tay múa chân, ánh mắt kinh ngạc nhìn tỷ muội thân thiết vẫn
luôn nổi tiếng thông minh của mình.


  • Ta cũng không biết, có lẽ là cảm giác đi, nhưng Mạc Lão Sư này cho ta cảm
    giác nhìn không thấu.

Như tự hỏi mình, lại như lầm bầm thủ thỉ, Nhạc Tuyết Nghiên hàm hồ giải
thích.

...


  • Mạc Tiểu Khiết mau lấy vũ khí ra !


  • Gấp gì chứ, Được rồi ta lấy, Chọn nó đi.


Mạc Tiểu Khiết lập tức vẫy tay, không biết từ ngóc ngách nào lập tức bay ra
một chiếc bút lông cùng một nghiên mực nhỏ, rơi vào tay hắn . Không chỉ Lý Y
Đóa sững sờ mà xung quanh mọi người cũng đều giật mình cho là mình nhìn nhầm.


  • Ta nói rồi, động đao kiếm quá tổn thương tình cảm, ta lấy tạm bút làm vũ
    khí vậy, có thể sao . Bất quá, Lý lão sư không biết cô có giám cược một ván
    sao . Nếu ta thắng thì Ngự Kiếm Quyết ngươi cho ta, nếu ta thua thì tùy cô sử
    lý, bắt ta làm cái gì cũng có thể . Thế nào ! mỹ nữ, cô dám sao.

Bị Mạc Tiểu Khiết thách thức như thế, Lý Y Đóa mắt đẹp hơi giận dữ, lập tức
làm ra quyết đoán.

" Không phải chỉ là Ngự Kiếm Quyết thôi sao, so với lần này đánh tên sắc lang
này thành đầu heo thì có gì quan trọng hơn nữa, với lại bản tiểu thư ta ở
Luyện Khí kì tuy không nói có thể vô địch cùng cảnh, cộng thêm Ngự Kiếm Thuật
này muốn thắng hắn quá đơn giản ".


  • Cược.

Nghe được tiếng nói trong trẻo của Lý Y Đóa, Mạc Tiểu Khiết trái tim lập tức
rộn ràng . Rất muốn cất tiếng cười to. may mắn hắn còn nhịn được.


  • Như vậy đi, ta sẽ dùng bút này chỉ cần có thể vẽ lên mặt cô thì là ta
    thắng, nếu không coi như ta thua, mặc cô sử lý.


  • Nào, bắt đầu đi, Mạc Tiểu Khiết cho ngươi ra chiêu trước.


  • Ài ài, như vậy thì...


chữ thì vừa dứt, thân ảnh Mạc Tiểu Khiết đã biến mất tại chỗ, tốc độ cực
nhanh chỉ còn lại tầng tầng tàn ảnh.

Hành động này của hắn quá kinh người, đi liền một mạch, lấy lời nói hấp dẫn
sau đó đánh bất ngờ, không ai kịp phản ứng lại, tiếng kinh hô nối niền một
mảnh . Ở Lý Y Đóa kinh hãi trong nháy mắt muốn lui lại, Mạc Tiểu Khiết đã dán
sát vào người nàng, khóe miệng nhếch lên cười xấu xa hít hà hương thơm nhẹ
nhàng từ người nàng, sau đó .. vung bút là một gạch.


  • Ta vẽ .Ha ha, Lý lão sư ngươi thua rồi, ngốc ra làm gì giao Ngự Kiếm Quyết
    cho ta.

Vừa chạm là dừng, Mạc Tiểu Khiết tốc độ không giảm tranh thủ cách xa Lý Y Đóa
ra chút.

Lý Y Đóa sờ sờ bên má mịn màng không tỳ vết của mình lại thêm ra một vết mực
đen, thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào mặt Mạc Tiểu Khiết nói không nên lời.


  • Mạc Tiểu Khiết ngươi vô sỉ lại đánh lén ta, ván này không tính . Chúng ta
    đấu lại . Hừ lần này ngươi đừng hòng thắng được.


  • Thật là, lại giở bài này ăn gian không nhận ư, Được rồi, tiếp tục ngươi
    đừng hối hận. " Khinh Tuyệt "


Chữ hận vừa kết thúc, thân ảnh Mạc Tiểu Khiết lập tức mơ hồ, tàn ảnh kéo dài
hướng thẳng phía Lý Y Đóa xông lại . Lý Y Đóa như biết hắn lại chơi xấu, lập
tức nhón chân bay lên, kiếm chỉ kết ấn điều khiển phi kiếm hướng thẳng tới
Mạc Tiểu Khiết đâm tới.

Thấy mũi kiếm đâm thẳng đến, chỉ thất tàn ảnh Mạc Tiểu Khiết không chỉ không
có giảm tốc mà càng lấy tốc độ nhanh hơn, mắt thường cũng khó lắm bắt . Rồi ở
mọi người sợ hãi trong nháy mắt, tàn ảnh Mạc Tiểu Khiết một phân thành hai
tiêu tán, chân thân hắn lấy góc độ vô cùng xảo quyệt sượt qua né thoát Lý Y
Đóa phi kiếm.

Phi kiếm chém trượt, Lý Y Đóa ý thức được tốc độ Mạc Tiểu Khiết kinh khủng.
Ngay cả nàng cũng chỉ có thể mơ hồ nắm giữ nhìn thấy chân thân của hắn . Ở Mạc
Tiểu Khiết tới gần trong nháy mắt, Lý Y Đóa hai tay nâng lên dồn toàn lực một
đòn xuất chưởng, chưởng pháp nhanh chóng chuẩn xác vô cùng đánh trúng Mạc Tiểu
Khiết.

Đánh là đánh trúng bất quá Lý Y Đóa cười không nổi, bởi từ hai tay truyền đến
cảm giác trống rỗng, Mạc Tiểu Khiết nàng vừa đánh lại thoáng chốc tiêu tán ,
rõ ràng chỉ là tàn ảnh.


  • Ta ở đây cơ mà mỹ nữ.

Tiếng nói đáng ghét lại vang lên bên tai, Lý Y Đóa lại cảm thấy bên má còn
lại của mình lại bị người vạch ra một vết . Tức giận dậm chân mấy cái, Lý Y
Đóa nhìn lại rơi xuống cách mình tầm mười mét Mạc Tiểu Khiết trong lòng tràn
ngập không cam lòng, đầu óc nàng lúc này trống rỗng, bước chân có chút loạn.

Toàn trường ánh mắt cũng đều dại ra, ban nãy là Mạc Tiểu Khiết đánh bất ngờ,
nhưng lần thứ hai thì là có chuẩn bị nhưng hắn vẫn thắng, điều này đã nói lên
tất cả. Chiến lực Mạc Tiểu Khiết hắn so với Lý Y Đóa cao hơn một bậc.


  • Không thể nào, không thể nào ..A ...

Đang khi mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt đều tập trung lên Mạc Tiểu Khiết
thì một tiếng kêu trong trẻo bỗng từ phía Lý Y Đóa vang lên . Bị đả kích nàng
, chân khí hỗn loạn, bước chân xê dịch lại đang ngã từ trên nóc nhà rớt
xuống.

Do ban nãy Mạc Tiểu Khiết và Lý Y Đóa đại chiến mạnh mẽ, nên xung quanh không
ai giám tới gần sợ tai bay vạ gió . Bây giờ nàng ngã, mọi người thật quá bất
ngờ, Có mấy thân ảnh đã xông lại nhưng quãng đường lại quá xa thật không thể
hỗ trợ tới kịp nữa.

Lý Y Đóa biết vậy, nàng cố gắng bình phục chân khí theo tâm tình đã đại loạn
của nàng, muốn vận chuyển chân khí hạ xuống nhưng càng vận chuyển chân khí
trong cơ thể càng loạn cả lên không hề nghe theo điểu khiển.

" Đáng chết Mạc Tiểu Khiết, Mạc Tiểu Khiết thối tha, lại che giấu chiến lực
, làm ta mất mặt, bây giờ lại còn bị rơi thế này nữa, không có chân khí hộ
thể xem ra phát rơi này lại bị thương rồi, xui xẻo .. hả ... ."

Trong lòng đang không ngừng chửi rủa Mạc Tiểu Khiết, nhắm mắt, nàng đã chuẩn
bị tâm lý làm cái tiếp xúc thân mật với mặt đất, Lý Y Đóa eo nàng bất ngờ bị
một cánh tay hơi hơi cường tráng ôm lấy . Cảm giác là lạ từ trước tới giờ chưa
từng xuất hiện thoáng qua trong trái tim nhỏ nàng, cánh tay bờ vai người tới
tuy không rắn chắc lắm nhưng lại mang đến cho lúc hoảng hốt nàng cảm giác vô
cùng kì diệu, có chút an toàn, có chút dịu dàng, thư thái, trong lòng như
con nai đi loạn bịch bịch nhảy.

Bất quá, cái tiếng quen quen vang lên bên tai của người ôm nàng lập tức để Lý
Y Đóa hận không thể không tự tay bạt tai mình mấy cái để cho bản thân tỉnh táo
lại . Mấy suy nghĩ theo nàng mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Mạc Tiểu Khiết kề
bên ,lập tức bể tan tành.


  • Ây ây, mỹ nữ dù thua thì ngươi cũng không cần nhảy lầu tự tử a, mà đã
    nhảy lầu thì cũng thôi đi, ít ra phải thông minh chút chứ . Kiếm cái lầu cao
    vào mà nhảy ,nhảy như này đến bao giờ mới chết được chứ.

Được rồi, tính ra quen biết một hồi, về mặt nhảy lầu này Mạc Tiểu Khiết ta so
sánh có kinh nghiệm, ta có thể truyền thụ co ngươi một hai, Bảo đảm ngươi
chết sẽ vô cùng thỏa mãn... khụ khụ Lý lão sư ngươi ánh mắt này là sao . Nhìn
vậy ta thật ngại đó, mọi người nhìn vào lại nghĩ ngươi yêu ta thì khổ.

Thấy Lý Y Đóa khuôn mặt kề sát mình đầy sát khí vẫn đẹp như vậy, Mạc Tiểu
Khiết không khỏi sững sờ hai giây.
" Bịch bịch bịch ..bịch .."

Trống ngực cả hai loạn động.
Bị Mạc Tiểu Khiết chằm chằm nhìn vào, Lý Y Đóa trong lòng không hiểu khẩn
trương, xen lẫn vui vẻ.
" Cảm giác kia Lại tới nữa, sao có thể, tên Mạc Tiểu Khiết này sắc mị mị
nhìn ta ,thế mà lần này ta lại thấy vui vui là sao . Ôi bản tiểu thư đầu nhỏ
sắp điên mất, chắc tẩu hỏa nhập ma rồi "


  • Mạc Tiểu Khiết, Ngươi còn định ôm ta đến bao giờ, có thả ra hay là ta chặt
    tay ngươi ra rồi tính đây.

Chân khí khôi phục lại, Lý Y Đóa mặt đẹp cố ý trầm xuống, giọng nói uy hiếp
đánh tỉnh đang sửng sốt Mạc Tiểu Khiết.

Vội buông ôn hương nhuyễn ngọc thân thể trong ngực ra, tuy có tiếc nuối, bất
quá Mạc Tiểu Khiết nghĩ đến bộ dạng hung hãn của nàng này . Hắn lập tức chỉnh
đốn tâm thần, trong lòng loạn niệm.
" Sắc tức là không, không tức là sắc.
Cách xa nàng ta, không nên chạm vào . "


  • Lý Lão sư, ngươi có sao không.


  • Bị thương chỗ nào a, mau cho ta xem, ta có thuốc chữa thương tốt nhất ...


  • cũng may có Mạc Lão Sư, tiểu thư bị thương gì, chúng ta làm sao ăn nói
    với Viện Trưởng.

Hạ xuống được một lúc, mấy thân ảnh vừa xông ra định hỗ trợ cũng tới gần, đa
phần là Hộ vệ mà Lý Y Đóa lúc đi mang theo

...
- Khụ khụ, vậy là ta thắng đi, Ngự Kiếm Quyết đưa ta được sao.


  • Hừ hừ, Ta đáp ứng thua thì cho ngươi Ngự Kiếm Quyết, nhưng có nói lúc nào
    phải cho sao.


  • Cô ..Cô.. Được lắm !


Cả hai hơi điều chỉnh y phục, Lý Y Đóa lấy ra khăn tay lau đi vết mực trên
hai má hồng hào, nhìn Mạc Tiểu Khiết gương mặt một ngụm từ chối . Vô lý mà
lại có lý diễn dải vô cùng thấu đáo . Mạc Tiểu Khiết chỉ có nước cắn răng mắng
mình xui xẻo, lần này quá bất cẩn rồi.
" Biết thế, cho nàng ta ngã chết luôn đi, Mai này, kẻ nào lấy nàng thì thật
là tám đời tích ác . "


  • Ha ha, nếu như ngươi có thể làm ta vui vẻ, biết đâu ta có thể đưa cho
    ngươi sớm cũng không phải là không được.

Thấy Mạc Tiểu Khiết khuôn mặt như ăn mướp đắng, Lý Y Đóa trong lòng thú vị kì
lạ. Nở nụ cười mê hoặc nói ra.


  • Khỏi cần, ta tự có cách khác lấy được, đâu phải có mỗi cô có Kiếm Quyết
    đâu. Đi thôi.

Đang khi mọi người Mạc Tiểu Khiết định rời đi tìm nhà trọ, trong đám người,
một tên béo trung niên tu vi luyện Khí Bát giai, phía sau đi đông đảo tùy
tùng lập tức xông lại.


  • Các Vị xin dừng bước.

ae like và vote 10* nha, thanks


Tà Thiếu Du Thiên - Chương #7