Nha Hoàn


Người đăng: tieukhiet

Tâm trạng tràn đầy u ám, Mạc Tiểu Khiết thấy bầu trời cũng như đen lại, hắn
không khỏi lắc đầu ngán ngẩm quay về tiểu viện của mình.

Tu luyện cũng chẳng có tâm trạng nào, Mạc Tiểu Khiết quyết định đi dạo phố
giải sầu . Dù sao tới Tàng Thiên thành lớn như vậy chắc hẳn có nhiều nơi thú
vị ha.

Tàng Thiên Thành không hổ là Trung phẩm thành trì, phồn hoa náo nhiệt không
sao kể hết.
Dù Mạc Tiểu Khiết lúc mới tới đã có chuẩn bị tâm lý nhưng bây giờ để tâm quan
sát thì vẫn bị Tàng Thiên thành hùng vĩ và xa hoa kinh ngạc . Hắn cứ như nhà
quê vào phố vậy, miệng mồm há hốc cái gì cũng nhìn kĩ vài lần mới thỏa mãn sờ
cằm chép miệng . So với Tàng Thiên thành uy thế thì lần trước Mạc Tiểu Khiết
gặp Thổ Thạch Thành chỉ coi là tiểu trấn mà thôi, cách biệt thật là một trời
một vực.

" Khụ khụ, thảo nào lúc trước ta kinh ngạc Thổ Thạch Thành quá lớn thì bị Lý
Y Đóa nữ nhân kia cười nhạo, so với Tàng Thiên thành này thì cái thành kia
tính là gì đâu . "

Tự giễu bản thân non nớt, ít nhìn việc đời, Mạc Tiểu Khiết chậm rì rì bước
đi.

Bất quá, sau mấy phút, tâm trạng hắn lại bị mỹ cảnh cùng mỹ nữ trên đường
nhen nhóm . Cảnh đẹp sẽ làm tâm trạng con người thoải mái hơn, thật đúng vậy.
Nếu vừa có cảnh đẹp lại có thức ăn ngon nữa thì càng vui vẻ.

Tay ôm một đoàn đồ ăn ven đường mua được, Mạc Tiểu Khiết miệng há lớn gặm đùi
gà hạnh phúc bước đi. Hai mắt ở trên thân các mỹ nữ đi đường liên tục đảo qua
, dẫn người ghé mắt.

Các cửa hàng bán các thứ rất đa dạng, hầu hết là Mạc Tiểu Khiết chưa thấy bao
giờ. Có bán đan dược, có bán vũ khí, bán dược thảo, thậm trí cả nô lệ cũng
bán.

Thiên Vũ đại lục là tu luyện vùng đất, gắn liền với tranh đấu . Có tranh đấu
thì có sinh tử thắng thua, Lấy kẻ mạnh vi tôn thế giới bất công là sẽ có ,
cửa hàng buôn bán nô lệ này buôn bán chính là kẻ yếu đó.

Số phận của nô lệ này, Mạc Tiểu Khiết cũng rất thông cảm bất quá cũng chỉ như
thế thôi . Hắn rất lười, cái lý luận tự do công bằng kia trong tu luyện thế
giới chỉ là bọt nước, có quản cũng không quản nổi.


  • Cứu mạng !

Tiếp tục đi dạo quan sát phong cảnh Mạc Tiểu Khiết, bước chân dừng lại trước
một ngõ hẻm vắng vẻ . Hắn nghe được một tiếng kêu nhỏ bé, nếu không phải
thính lực hơn người thì thật không thể nghe được. Tiếng kêu nhỏ bé trầm thấp
người phát ra trong tình trạng rất yếu, thậm chí cách cái chết không xa.

Có chút không tình nguyện, Mạc Tiểu Khiết bước chân định đi tiếp đường của
mình, bất đắc dĩ đổi hướng đi vào ngõ nhỏ.

" Ai bảo ta tâm địa thiện lương đây, Ài ! ".

Buông bỏ hai tay đồ ăn, xốc lại tinh thần, Mạc Tiểu Khiết linh khí vận chuyển
toàn thân một bộ cẩn thận bước vào . Hắn cảm thấy ngõ nhỏ có chút quỷ dị, gió
thổi so bình thường lạnh lẽo nhiều, không khí cũng hơi kì quái phảng phất có
chút ánh sáng màu tím nhợt nhạt lưu chuyển . Vẫn là cẩn thận tốt hơn, nếu có
biến ngoài tầm với, hắn lập tức Khinh Tuyệt chốn thẳng . So với mạng người
không quen thì mạng nhỏ mình vẫn quan trọng hơn.


  • Sẽ không phải gặp ma đi.

Bất quá đi vào quá nửa đường, ngoài chút rác rưởi cùng ít đồ cũ kĩ, Mạc Tiểu
Khiết không thấy người nào . Đang nghi hoặc, Mạc Tiểu Khiết nhìn về cuối hẻm
một góc dưới đống đồ tạp vật chủ yếu là áo quần cũ kĩ lộ ra bên ngoài một bàn
tay nhuốm bẩn, hơi lạnh cùng mùi máu tanh phát ra từ đó.

Rùng mình một cái, Mạc Tiểu Khiết run run lấy ở bên một cây gậy dài, cẩn
thận tách ra đống tạp vật rách rưới . Lộ ra bên trong thân ảnh . Khuôn mặt bị
che gần hết bởi tóc dài rối bời cùng đất cát dơ bẩn, hai mắt nhắm nghiền hôn
mê.


  • Là một cô gái sao ?

Biết là người không phải ma, Mạc Tiểu Khiết chần chừ biến mất . Hắn nhanh
chóng lại gần, giơ tay kiểm tra hơi thở cô nàng này . Sau đó lập tức bức ra
chút linh khí truyền vào cơ thể nàng ta duy trì sinh mạng.


  • Vẫn còn hơi thở, bất quá bị mất máu quá nhiều.

Máu thì mất thật nhiều, bất quá sơ qua xem lại Mạc Tiểu Khiết không thấy trên
cơ thể nàng ta có vết thương nào . Chậc lưỡi lấy làm kì lạ . " Sẽ không phải
bị bệnh thiếu máu giai đoạn cuối đi, sau đó bị chủ nhân vứt bỏ tự sinh tự
diệt a " ????

Ác tâm suy đoán một cái, sau một khắc Mạc Tiểu Khiết lại cảm thấy khó sử.

Nên bỏ hay nên cứu.

Nếu là tiện tay thì thôi, Mạc Tiểu Khiết không có vướng bận gì . Bây giờ tốt
rồi, cô nàng này thiếu máu nặng để ở đây cũng không ổn . Muốn hắn trơ mắt
nhìn cô nương nhà người ta chết dần chết mòn ở đây Mạc Tiểu Khiết hắn làm
không được.

Muốn cứu nàng ta cũng không khó, truyền máu là xong thôi.

Nghĩ như vậy, nhìn đang nằm co ro đáng thương cô nàng, Mạc Tiểu Khiết vẻ mặt
đau khổ đưa ra quyết định.


  • Ài, coi như cứu cái nha hoàn vậy. Mệnh cô do ta cứu sau này làm nha hoàn
    của ta nhá, im lặng là đồng ý đi . Quyết định như vậy.

Sau này làm nha hoàn của bản thiếu, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Tự mình độc thoại một mình, tới phút cuối Mạc Tiểu Khiết còn lấy tay cho cô
nàng này gật đầu mấy cái . Hài lòng mình suy nghĩ, Mạc Tiểu Khiết ôm lên dưới
đất cô nàng, không quản bẩn thỉu cõng nàng ta lên lưng.

Vẫn còn hôn mê cô nàng, thân thể hơi lạnh lẽo, cách lớp áo sau lưng, Mạc
Tiểu Khiết có thể cảm nhận được.


  • Phát dục không tệ a, mềm mại, Chút nữa rưởi qua xem thế nào, nha hoàn nếu
    xinh đẹp thì tốt không thì cũng chẳng sao.

Nói thầm mấy câu, Mạc Tiểu Khiết trên lưng cõng người cất bước ra khỏi ngõ
nhỏ . Ngay khi hắn vừa đi khỏi, trên bầu trời nơi nha hoàn hắn vừa nhận bỗng
chốc xuất hiện một đóa mây tím mắt thường không nhìn được chớp lóe rồi biến
mất.

Mạc Tiểu Khiết là không nhìn thấy được, dù nhìn thấy hắn cũng không rảnh mà
quan tâm . Về tới cổng Tàng Thiên Học Viện Mạc Tiểu Khiết đã bị một bóng hồng
chặn lại.

Không phải ai khác chính là mỹ nữ lão sư Lý Y Đóa . Trùng hợp bị nàng đi ra
ngoài bắt gặp, Mạc Tiểu Khiết không khỏi than khổ.
Thảm hơn là bị người ta cho là sắc lang nhìn càng khổ.

" Không phải chỉ cõng cô nàng quần áo hơi rách chút sao, có cần bôi đen ta
vậy không "


  • Mạc Tiểu Khiết ! mau nói, thế này là thế nào . Rón rén như làm tặc một
    dạng, ngươi đã làm gì cô nương sau lưng rồi.

Khí thế như rồng, Lý Y Đóa đã rút sẵn bên hông lưỡi kiếm ra một nửa, chỉ cần
Mạc Tiểu Khiết chột dạ, ấp úng ngụy biện nàng sẽ không do dự chém hắn . Ban
ngày ban mặt, cõng cô nương nhà người ta quần áo sốc sếch, lại rón rén như ăn
trộm nhìn qua đã thấy bất ổn rồi.

Mạc Tiểu Khiết nhìn Lý Y Đóa bộ dáng nổi đóa, kiếm phong lạnh lẽo, hắn vội
nuốt nước bọt . Sau một khắc bỗng nhớ ra, rõ ràng ta là người tốt cứu người a
, sợ cái gì.


  • Lý Y Đóa, cái gì mà rón rén . Mắt ngươi không phải là hư đi, bản lão sư
    là đường đường chính chính bước đi, chỉ là cõng một người nên hơi còng người
    thôi.

Chưa hết, ta rõ ràng là cứu nha hoàn nhà ta, liên quan gì đến ngươi . Mau
mau mở đường, bản lão sư đang vội, nhân mạng quan thiên a.

Bị Mạc Tiểu Khiết chỉ cái mũi gọi, Lý Y Đóa mặt đẹp xanh lại . Đang muốn phản
bác nàng, linh giác nhạy cảm phát hiện Thiếu nữ sau lưng Mạc Tiểu Khiết tình
trạng không tốt, cưỡng ép tức giận. Lý Y Đóa nghiêng người tránh ra, Mạc
Tiểu Khiết thấy áp được nàng, mặt cười hì hì, ba chân bốn cẳng chạy chậm về
phía tiểu viện của mình.


  • Hử ! Lý Y Đóa ngươi còn theo ta làm gì, bản lão sư phải cứu người a . Nha
    hoàn ta mà có mệnh hệ gì. ngươi lấy gì đền ta.

Thấy Lý Y Đóa theo sau lưng không bỏ, Mạc Tiểu Khiết cau mày chế diễu.

Mặt hơi sầm lại, Lý Y Đóa không kiên nhẫn khoát tay.


  • Hừ, có gì lớn, ta là tới giúp đỡ.


  • Ai mà biết được, Lý mỹ nữ ngươi có phải nhân lúc ta tập trung kí tặng ta
    một đao không. Ta thì không có gì, nỡ đâu nha hoàn ta chết mất chẳng phải ta
    thua lỗ lớn rồi.


Ánh mắt Mạc Tiểu Khiết nghi ngờ ra vẻ không yên tâm nhìn nàng.


  • Hừ !!! Nếu nha hoàn ngươi có việc ta đền là được chứ gì.

Nghe vậy, chạy chậm phía trước, Mạc Tiểu Khiết nhảy cẫng lên ,khoa tay lắc đầu
nguây nguẩy.


  • Đừng đừng, ta còn ngại sống ngắn đây, lấy ngươi làm nha hoàn. bản lão sư
    ta vẫn chưa muốn chết bi đát như thế, được không !


  • Ngươi ...


Lý Y Đóa suýt không có bị nộ hỏa công tâm ngất mất, miệng tên Mạc Tiểu Khiết
này thật tiện.


  • Ngươi nằm mơ hả, Làm nha hoàn sao. Mạc Tiểu Khiết Dù ngươi có quỳ xuống
    cầu xin ta ,bản tiểu thư cũng không để mắt chứ đừng nói là hầu hạ tên khốn
    khiếp nhà ngươi.

Xoa xoa trên trán mồ hôi nhỏ giọt, Mạc Tiểu Khiết lầm bầm may mắn.


  • Cũng may, cũng may . Có lời này của ngươi ta coi như có thể yên tâm mà
    sống rồi.

Ganh nhau mấy câu nói, chốc lát Mạc Tiểu Khiết đã cõng nha hoàn hắn tự nhận
vào tiểu viện trong phòng của mình.

Sau khi truyền chút linh khí cho cô nàng hôn mê, Mạc Tiểu Khiết bị Lý Y Đóa
một chân đạp ra ngoài cửa . Cửa đóng sầm lại, tiếp đó tiếng nói Lý Y Đóa từ
trong truyền ra.


  • Ta Phải Thay quần áo tẩy rửa cho nàng, sau đó xem thương thế nào . Ngươi
    vào học viện lấy chút thảo dược bổ huyết về đây.

Liên quan tương lại nhàn hạ của mình, Mạc Tiểu Khiết lập tức co chân chạy đi
. Chẳng mấy chốc hắn đã ôm một đống lớn hoa hoa thảo thảo chạy chở về.

Cửa phòng hắn cũng mở ra, bên trong trên giường là hai thiếu nữ trạc tuổi
nhau, một người là Lý Y Đóa người còn lại là nha hoàn của hắn . Nhìn nha hoàn
mình đang xếp bằng được Lý Y Đóa truyền linh khí chữa trị, Mạc Tiểu Khiết hạnh
phúc quá đỗi. Không vì gì khác, chỉ vì dung nhan nha hoàn tiện nghi của hắn.


  • Ha ha, lần này phát đạt, mỹ nữ cực phẩm a oa oa, phát đạt rồi cạc cạc.

Không kìm lòng nổi, Mạc Tiểu Khiết cười không khép miệng được quái khiếu liên
thanh, nhảy nhót tưng bừng ,vỗ tay hoan hô . Hận không thể để cả tòa Tàng
Thiên Thành này biết hắn có nha hoàn như thế vậy.

ae like và vote 10* nha ????????????


Tà Thiếu Du Thiên - Chương #13