Thân Phận Mới .


Người đăng: tieukhiet

Thiên Vũ Đại Lục bao la bát ngát, lấy nhân tộc làm chủ, tu tiên phát đạt ,
tông môn quốc gia vô số . Thánh địa bí cảnh càng là nhiều không kể xiết.

Thông Thiên bí cảnh cũng là một trong số đó, Thông thiên bí cảnh ẩn hiện hư
vô trong hư không trên bầu trời Thiên Vũ đại lục . Là nơi mà bất cứ người tu
luyện nào đều muốn bước vào.

" Thông Thiên " hai từ đã trở thành truyền thuyết, không vì bản thân nó kì bí
mê hoặc, không vì bên trong có vô cùng vô tận tiên thú thánh dược mà chỉ vì
một người chỉ vì một truyền kì, đệ nhất cao thủ của Thiên Vũ Đại Lục - Thiên
Vũ Lão Đế ở đó.

Lúc này ,Thông Thiên bí cảnh trung tâm Thông Thiên Sơn, bên trong một căn
phòng gỗ lớn mộc mạc có hai thân ảnh bên trong . Một lão
đầu và một người tuổi trẻ, lão đầu râu tóc già nua gương mặt hồng hào ,trên
thân mặc áo bào màu xám, tóc tai ăn vận theo lối cổ trang, khuôn mặt lão già
gầy nhom . Lúc này ánh mắt ẩn hiện sương mù cùng vẻ mừng như điên Lão đầu này
nhìn tròng trọc vào người trẻ tuổi đang uể oải nằm đối diện.

Người trẻ tuổi, mái tóc cắt ngắn hiện đại, trên thân mặc cũng là áo bào cổ
trang nhưng từ khí chất và hình tượng thật không hợp tí nào với khung cảnh ,
hắn gọi Mạc Tiểu Khiết.

Hai mắt Mạc Tiểu Khiết đầy mê mang cùng giận dữ mặt đối mặt nhìn gần trong
gang tấc lão đầu đáng ghét trước mặt.

Việc phải kể đến một tiếng trước, Mạc Tiểu Khiết vẫn còn ở địa cầu sống cuộc
sống bình thường của mình, nhưng theo mấy tiếng " Khiết nhi Khiết nhi " không
biết từ chỗ xó xỉnh nào vang vọng, cùng một màn sáng chói mắt lóe lên . Hắn
Mạc Tiểu Khiết từ thân thuộc Địa Cầu đã hôn mê vù vù mà tới đây.


  • Khiết Nhi, ta nói đều là sự thật, ngươi thật sự là cháu trai của ta a . Ta
    đã hao phí vô vàn thời gian cùng tu vi mới có thể tìm ra ngươi và đưa ngươi
    đến đây để hai ông cháu chúng ta đoàn tụ với nhau.
    Ngươi phải tin ta, ta là ông nội của ngươi.

Lão đầu hai mắt vẩn đục hiếm có đỏ lên ,thâm tình nhìn phía trước Mạc Tiểu
Khiết.


  • Lại còn nói nữa, tự nhiên nhảy ra định cho ta làm tôn tử ngươi sao ,Lão
    đầu ngươi bị bệnh hả . Ta là cô nhi ! ngươi hiểu không, là cô nhi a, ngay cả
    cha mẹ ta còn chả biết là ai thì lấy đâu ra ông nội ông ngoại gì . Muốn lừa ta
    sao, không có cửa đâu, tưởng ăn mặc quái dị mà có thể qua mắt ta sao, lừa
    đảo như ngươi ta gặp nhiều rồi.

Lời nói của Mạc Tiểu Khiết không làm Lão đầu nhụt chí, Lão nhìn kĩ khẩn
trương Mạc Tiểu Khiết một cái sau đó mắt nhỏ híp lại tinh quái đánh giá Mạc
Tiểu Khiết một lần.


  • Ha ha, Khiết Nhi tới lúc này còn sai được sao, Có phải dưới bàn chân phải
    ngươi có một vết bớt nhỏ hình trăng lưỡi liềm không, hơn nữa cứ vào mỗi đêm 15
    thì lại cảm thấy vết bớt rất nóng, cả người vô cùng khó chịu đúng không.

Mạc Tiểu Khiết trợn tròn mắt nhìn Lão đầu này, hơi sửng sốt.


  • ngươi ngươi tại sao biết được, ta nhớ chuyện này ta chưa bao giờ cùng người
    khác đề cập a ....

Chắp tay sau lưng, Lão đầu giọng nói trầm ngâm trả lời.
- Đây chính là dấu hiệu đặc biệt chỉ Mạc gia ta mới có, Nhìn đi.

Dứt lời, Lão đầu trước sự quan sát kỹ càng của Mạc Tiểu Khiết, lão bỏ ra
giày vải hiển lộ vết bớt giống y như đúc trên chân Mạc Tiểu Khiết . Mạc Tiểu
Khiết còn cố ý so sánh nhìn kĩ vài lần với vết bớt bia mật trên chân mình
nhưng hắn lại kinh hãi, cả hai vết bớt từ vị trí, hình dáng, kích thước đều
không sai một li.


  • Giống nhau thì nói lên điều gì, phải thử máu nghiệm thân mới được, cứ vậy
    đi lão đầu nhỏ máu nghiệm thân a, xem lần này ngươi còn nói gì được nữa.

Vớ ngay cách đó không xa, một xô nước lạnh sạch, Mạc Tiểu Khiết cắn răng chịu
đau cắn ra trên ngón tay mình nặn ra một giọt máu tươi nhỏ xuống.

Lão đầu cười ha hả, không biết từ đâu lật tay lấy ra một thanh tiểu đao sáng
loáng, trên thân có vô hình quang mang lưu chuyển . Nhẹ nhàng nhanh chóng cắt
đứt trên ngón tay mình hướng về xô nước chuẩn xác vẩy ra một giọt máu tươi .
Giọt máu tươi trên thân cũng không bình thường, nó lại mờ mờ có ánh sáng bảy
màu lưu chuyển . Nếu Mạc Tiểu Khiết cẩn thận quan sát, ngay cả vết thương vừa
nãy lão đầu lấy máu chảy ra cũng đã lành lặn như chưa bao giờ bị thương vậy.

Những điều này đương nhiên không phải bây giờ Mạc Tiểu Khiết quan tâm . Hắn
chăm chú, trái tim nhỏ gia tốc đập uỳnh uỵch khi nhìn vào trong chậu nước.

Một thoáng trôi qua, sắc mặt Mạc Tiểu Khiết dại ra miệng lẩm nhẩm nói thầm.
- là dung hợp, dung hợp, ta ... ta thật chẳng lẽ lại là cháu trai của lão a
.

Ngẩng đầu lên trong khi đầu óc trống rỗng, khóe miệng Mạc Tiểu Khiết có chút
run rẩy ,Trong lòng hồi hộp bất an, đã từng làm cô nhi 17 năm, trong cuộc
sống đắng cay đơn độc một mình hắn cũng đã từng ảo tưởng sẽ có một ngày, cha
mẹ hay người thân sẽ tìm tới mình hai mắt đo đỏ đứng trước mặt hắn nói với hắn
rằng.
" Khiết Nhi, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ngươi rồi, ta là người thân của
ngươi "

Theo khi lớn dần ,tâm tính dù là thay đổi trưởng thành, điều này cũng chỉ còn
trong mơ hắn mới giám mơ ước, một điều ước nhỏ nhoi, một chút ấm áp quan tâm
từ người thân của một đứa cô nhi như Mạc Tiểu Khiết hắn ai có thể hiểu thấu.

Vốn không bao giờ có thể thành hiện thực ước mơ lại tới bây giờ xảy ra, lòng
hắn lại sinh ra lo được lo mất, sợ đây chỉ là một trò đùa . Tuy không phải
trong tưởng tượng cha mẹ sinh ra tìm tới mình, hơn nữa trước mắt lão đầu này
nhìn từ góc độ nào Mạc Tiểu Khiết cũng thấy hắn có vẻ quái dị.


  • Lão đầu, ngươi thực thực sự là ông nội của ta sao.

Mạc Tiểu Khiết vừa hết câu, Lão đầu đã mừng quýnh lên nhào tới cho hắn một
cái ôm thật chặt, nước mắt nước mũi tung tóe.
Mạc Tiểu Khiết hai tay sõng xuống, không biết làm sao, cuối cùng lấy hết can
đảm hắn nâng tay ôm ngang lưng lão, cảm nhận tình cảm ấm áp vô hình trước mắt
lão đầu dành cho mình.


  • Thật tới không gì còn thật hơn,
    Nếu không ta sao còn trăm phương ngàn kế mang tôn tử của ta từ cái tiểu tiểu
    tinh cầu kia vượt qua ngàn vạn cái vị diện mà về đây . Hu hu, khiết nhi của
    ta, ta thật nhớ ngươi !


  • Suỵt !!! Từ Từ đã, Ngươi vừa mới nói mang ta đi, hơn nữa đây không còn là
    trái ...trái đất nữa sao ?


Bị lão đầu hành động và lời nói làm kinh ngạc, Mạc Tiểu Khiết bắt lấy trọng
điểm kinh ngạc mà hỏi.


  • Đương nhiên rồi, nơi đây là Thiên Vũ đại lục là ông nội mang ngươi kéo qua
    đây . À quên, tinh cầu cằn cỗi kia linh khí hao mòn tu luyện tan biến ,chỉ sợ
    mấy thứ thường thức Khiết Nhi vẫn không có rõ đi.

Lão đầu nhìn bộ dáng của Mạc Tiểu Khiết, lập tức hiểu ra cái gì . Nói rồi,
trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tiểu Khiết, hắn nâng lên ngón tay trỏ của
mình, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, một chỉ điểm nhanh
vào trán Mạc Tiểu Khiết.

Khi ngón tay vừa trạm vào mình sát na, Mạc Tiểu Khiết đầu óc lập tức ong ong
tiếp thu tới rất rất nhiều khó có thể tưởng tượng tri thức.
Rất lâu sau Mạc Tiểu Khiết mới từ trong rung động tỉnh lại, hai mắt lấp lánh
mang theo cuồng nhiệt hướng đến.


  • Không ngờ trên đời này, lại thật có tu tiên luyện đạo, quá tuyệt a.
    Hay hay, Ông nội a, ngón tay ngươi phát được ánh sáng ngươi chắc cũng là
    thần tiên đi . Mau mau có bản lĩnh gì mau truyền cho ta a, không cần quá trâu
    bò ,chỉ cần đánh khắp thiên hạ vô địch hay một chiêu Trảm thiên cũng tạm được
    a.


  • Khiết Nhi ngươi có đọc kĩ sao, tu tiên là quá trình lâu dài, đa phần dựa
    vào tự thân, khụ khụ nếu muốn tới cái cảnh giới ngươi muốn kia không có cái
    bế quan hai ba trăm năm thì nghĩ cũng đừng nghĩ.


Nghe thấy vậy Mạc Tiểu Khiết lập tức xụ mặt. Hai ba trăm năm tu luyện tẻ ngắt
thì thà giết hắn luôn đi còn hơn . Lúc đó cho dù có vô địch thiên hạ thì hắn
cũng thành hai trăm tuổi lão yêu rồi, dù dung nhan vĩnh trú thì còn hứng thú
gì nữa.

" Dù sao địa cầu là không về nữa, rảnh rỗi tu luyện chút cũng được, còn cái
bế quan tu hành kia thì đi chết đi, tiểu gia không luyện "


  • e hèm, chưa gì đã nhụt trí a, ngươi là cháu nội của đệ nhất cao thủ ta
    đương nhiên không thể như phàm tục một dạng được . Mạc gia ta là trong thiên
    địa này biến số, mỗi người đều ra khỏi thiên mệnh chỉ cần ngươi đủ cố gắng
    thì chưa cần một trăm năm cũng có thể.


  • một trăm năm cũng khỏi bàn, Lão đầu ra ngoài đi, ta mệt rồi, buồn ngủ a


Đuổi đi lão đầu, Mạc Tiểu Khiết chắc là do ban nãy có quá nhiều tin tức
truyền vào làm đầu óc hắn mệt mỏi . Ngả lưng là lập tức ngủ say như chết.

Chớp mắt là hai ngày qua đi, trong hai ngày, Mạc Tiểu Khiết đã quen thuộc
với cuộc sống cùng các sinh linh nơi đây . Cả bí cảnh phàm là có chút linh trí
sinh linh đều biết có một thiếu chủ mới xuất hiện.

Thông Thiên Sơn cũng chỉ có hai cái gian phòng nhà gỗ nhỏ, một là của Mạc
Tiểu Khiết một là của ông nội hắn . Hai căn phòng cũng chẳng có gì đặc biệt cả
, rất bình thường, đồ dùng cũng như thế đạm mạc.

Cũng may nơi đây ít ra còn có chuyện vui hấp dẫn hắn . Chẳng là không có việc
gì làm, hắn lại kéo bè kết cánh với mấy con tiên thú xung quanh, lấy thân
phận thiếu chủ thoải mái sai khiến. Có thể nói là khắp nơi quậy phá vui chơi ,
Lão đầu biết, dù bất đắc dĩ nhưng không thể nói lại hắn.

Nhàm chán lắm, Mạc Tiểu Khiết mới cùng Ông nội hắn một hai tu hành, dù tiến
bộ nhanh chóng nhưng được một lúc hắn lại lăn ra chán, kiếm cớ chạy đi chơi.

Ae like và vote 10* nha, cầu Kim Phiếu.


Tà Thiếu Du Thiên - Chương #1