7 Chapters Of The Night(2)


Người đăng: evolrediar

Vô lực té nằm trên mặt đất, Itachi hiện tại đang cố gắng chống đỡ thân thể mệt
mỏi rã rời đứng lên.

Liên tục 3 lần sử dụng Tsukuyomi, Chakra của hắn đã bị rút cạn gần như không
còn.

“Giải! Giải cho ta!” – Không ngừng hét to!

Itachi giờ phút này đã không hề muốn ở lại trong cái thế giới chỉ có 3 màu
đen, trắng và máu này một giây nào nữa!

Không gian Tsukuyomi của hắn, lãnh địa riêng của hắn, lúc này sao bổng trở nên
đáng sợ…

Hắn muốn thoát khỏi nơi này!

Nhưng bất chấp mọi sự nỗ lực của Itachi, đáp lại hắn lúc này là giọng nói lạnh
lẽo của Ác Ma.

“Giờ thì ngươi đã có thể nói cho ta biết chưa?…Bản chất thật sự của Tsukuyomi
là gì?”

“Không!!!” – Itachi ôm đầu thống khổ hét lớn!

Sự kháng cự yếu ớt vô lực đó, cuối cùng cũng chỉ đổi lại…

Thêm một cơn ác mộng…

[…Nightmare III&IV;…]

“Itachi!”

“Tỉnh lại đi con…”

[…]

Một âm thanh vang lên đánh thức Itachi.

“Đây là…” – Itachi giật mình tỉnh lại, sau đó liền đưa mắt quan sát không gian
xung quanh.

Một khung cảnh quen thuộc.

Đây chính là phòng khách nhà Uchiha, mà trước mặt Itachi lúc này là một bóng
lưng của một cặp đôi phu phụ.

“Cha, mẹ? Chẳng phải hai người đã chết rồi sao?” – Itachi giật mình kêu lên
một tiếng.

Nhưng lại rất nhanh, tựa như có một màng sương mù dày đặc đột ngột bao phủ ý
thức của hắn, chỉ thấy ánh mắt Itachi lại một lần nữa trở nên mờ mịt.

“Đúng …Ta hôm nay đến đây là để giết chết hai người này…” – Tựa như một con
rối, Itachi thẫn thờ lẩm bẩm.

Mà nãy giờ Fugaku Uchiha vẫn ngồi im lặng, lúc này cũng đã lên tiếng.

“…So với sự đau khổ mà ngươi phải gánh chịu, sự đau đớn của bọn ta chỉ là
thoáng qua trong giây phút…

“…Quan điểm của ta và ngươi là khác nhau, nhưng ta vẫn từ vẫn là muốn nói…”

“Ta tự hào về con, Itachi.”

“Con là một đứa bé có trái tim thiện lương…”

“Cha, mẹ…” – Itachi cắn răng, nhỏ giọng nỉ non, nước mắt không biết từ lúc nào
đã lăn dài trên má, đôi tay cầm kantana không ngừng run rẩy…

“Hứa với ta, hãy chăm sóc tốt Sasuke...Và cũng đừng khóc, nam nhân Uchiha
không nên dễ dàng rơi lệ!” – Giọng nói Fugaku lại vang lên,

Sau đó từ từ nhắm mắt lại…

“Ra tay đi”

Nhàn nhạt nói ra một câu sau cùng.

“Vâng thưa Phụ Thân!”

Kanata vung lên!

Xoẹt! Một đao chém xuống!

Từng giọt đỏ phun lên…

Phủ kín gương mặt của Itachi. Lúc này, hắn chỉ thấy ánh mắt đã không còn nhìn
thấy bất kỳ ánh sáng, ý thức cũng dần dần rã rời…

[…]

“Itachi!”

“Tỉnh lại đi con…” – Âm thanh lại một lần nữa vang lên đánh thức Itachi.

“Đây là…Cảnh tượng này…Là Genjutsu?” – Itachi bừng tĩnh.

Nhưng cũng cùng lúc đó, một tầng sương mù cũng đã nhấn chìm đầu óc của hắn!

“Đúng …Ta hôm nay đến đây là để giết chết hai người này…”

Kanata vung lên!

Xoẹt! Một đao chém xuống!

[…]

“Itachi! Tỉnh lại đi!”

“Đây là?”

“Đúng …Ta hôm nay đến đây là để giết chết hai người này…”

“Vâng thưa Phụ Thân!”

Kanata vung lên!

Xoẹt! Một đao chém xuống!

[…]

“Itachi! Tỉnh lại đi!”

“Dừng …Dừng lại đi…” – Itachi hai mắt vô thần, sợ hãi hét lớn!

Đây không biết đã là lần thứ mấy, Itachi nghe được giọng nói quen thuộc này.
Hắn đã sớm không còn nhớ rõ là mình đã chém giết Fugaku và Mikoto bao nhiêu
lần.

Mười lần, một trăm lần, một ngàn lần…Đã là nhiều, Itachi đã không thể nào đếm
hết được.

Hắn tự nhận thức được rằng mình đang ở trong một huyễn cảnh lặp đi lặp lại.
Hắn đã cố tìm mọi cách để trốn thoát, hắn đã từng thử bỏ chạy…cũng đã từng thử
đến việc tự sát.

Nhưng lần nào cũng vậy, mọi cố gắng của hắn cuối cùng cũng chỉ đổi lại một sự
mờ mịt vô cùng vô tận, ập đến nuốt chửng linh hồn.

Và lần này cũng là như thế, hắn lại một lần nữa vô thức lặp lại câu nói kia.

“Đúng …Ta hôm nay đến đây là để giết bọn họ…”

Nhưng lần này, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra!

Còn chưa kịp để Fugaku máy móc bắt đầu một màn cha con đối đáp, thì bên cạnh
Mikoto Uchiha, người từ lúc bắt đầu vẫn luôn ngồi bất động như một con rối,
lúc này cũng đã đứng lên!

Chỉ thấy Mikoto đột ngột phóng người đến trước mặt Itachi, lao mình vào thanh
kantana hắn đang ghì chặt trên tay!

Phập!

Một tiếng kiếm rợn người đâm xuyên thân thể!

“Itachi! Tỉnh lại đi con…”

“Mẹ!!!” – Itachi hai mắt trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn một màn phát sinh.

Ngay tại thời điểm Mikoto lao người đến, đầu óc của hắn dường như cũng đã
thoát khỏi ma chú của sự mờ mịt, trở lại thanh tĩnh.

Itachi ngay lập tức muốn vứt đi thanh kiếm.

Nhưng cuối cùng vẫn là quá muộn.

Kiếm vẫn là đâm xuyên thân thể của Mikoto.

Lúc này, giọng nói Mikoto yếu ớt vang lên.

“Itachi…Con phải ngăn…cha con lại!”

“Từ lúc bắt đầu…ông ấy đã dùng cấm thuật…Izanami để cầm tù con…”

“Izagami!!!” – Itachi kinh hãi thốt lên một tiếng.

“Mà ta…đứng một bên nhìn con bất động…ta đã thử gọi con vô số lần…nhưng vẫn
không thể nào cứu được con…”

“Nhưng thật may mắn…Cách này cuối cùng cũng có thể…giải thoát cho con…”

“Cha con…đã bắt được Cữu Vĩ…hiện tại ông ấy…đang chuẩn bị tấn công Đệ Tam…con
phải mau mau…ngăn cản ông ấy lại.”

“Khụ khụ!”

“Mẹ!!!” – Itachi hốt hoảng kêu lên, huyết lệ không biết từ lúc nào đã thay thế
khổ lệ!

Mikoto phun ra một búng máu, miệng không ngừng trào ra máu tươi, đã không còn
sống được bao lâu nữa.

Nhưng vẫn cố gượng hết hơi tàn, nói với Itachi một câu.

“Mẹ…yêu con…Itachi!”

Trong căn phòng tĩnh lặng, lúc này chỉ còn lại âm thanh của một đứa bé thở
dốc, dường như đã khóc hết hơi…

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời,

Hôm nay là một đêm trăng tròn thật đẹp…

Nhưng vì sao?

Ánh trăng

Lại mang màu của máu!

CHƯƠNG THỨ 3 CỦA ĐÊM: MIKOTO UCHIHA!


Ta Ở Konoha Làm PokeMaster - Chương #32