Người đăng: vuducdai
Bạch Kình cười thật rét lạnh khiến cho cả phòng dù giữa cái nắng mùa hè cũng
cảm thấy cả người sống lưng ớn lanh một cái . Mà quỳ dưới đất Bạch Nhất đã
hiểu rằng lần này mình chắc chắn khó thoát khỏi liên lụy chỉ mong sao vẫn giữ
được cái mạng của mình.
Bạch Nhất vẫn chưa hiểu sao ngài ấy đột nhiên lôi ra chuyện của Hoa gia không
lẽ nào Hoa Thái trực tiếp nói với ngài ấy .Còn thái tử thì cảm thấy phụ hoàng
của mình nói chuyện hơi nặng bởi câu nói như thế không khác nào hỏi hắn có tạo
phản hay không.
"Phụ hoàng ta không có ý gì cả nếu không may Bạch đại nhân phạm vào cái gì mà
ta còn không biết thì mong người dạy bảo chứ ta chỉ là lời nói vô ý mà thôi ."
Bạch Kình cười lạnh nói :
"Hoa gia người là do ngươi phái vào ."
Thái tử cúi đầu đáp :
"Vâng nhưng tất cả ta làm chỉ vì lợi ích hoàng tộc mà thôi chuyện này chắc phụ
hoàng cũng phải hiểu ."
Bạch Kình sắc mặt trầm như nước hỏi :
"Ta cho ngươi dùng bọn họ vào việc gì ?"
Thái tử cúi đầu trả lời :
"Thưa phụ hoàng là để dẹp phản tặc phương nam ."
Bạch Kình quát :
"Thế ngươi lại dám dùng bọn họ qua mục đích khác ."
Thái tử không hổ là người thừa kế ngôi vua vẫn giữ được bình tĩnh trả lời :
"Chính vì dẹp tặc phương nam thế lên thần mới làm như thế phương nam phản tặc
mới chỉ có là một tên tướng quân nắm giữ hai vạn binh mà đã dám ước mơ làm
hoàng đế . Hoa gia nắm giữ binh quyền dưới trướng quá nhiều người trung thành
không tính nơi khác chỉ là gần hoàng thành mấy tòa thành cũng phải có hơn hai
chục vạn quân.
Nếu không nhất cử nhất động theo dõi nhỡ Hoa gia người tao phản thì hoàng tộc
chúng ta vì an nguy quốc gia cũng phải ra tay . Đã như thế thì bên nào nắm
được tiên cơ thì chắc chắn bên đó giành phần thắng ."
Bạch Kình cười khinh bỉ :
"Thế ngươi có biết nhạc phụ của Hoa Thái là ai không ?"
Thái tử không chút suy nghĩ trả lời :
"Bẩm phụ hoàng là sư phụ của ngài Sở Hoàng viện trưởng của Thiên Nguyên học
viện ."
Bạch Kình nói :
"Thế sao ngươi còn dám ?"
Thái tử phân tích :
"Chuyện này ta đã nghe hình như gần hai mươi năm này viện trưởng có vẻ rất bất
mãn với Hoa Thái dù cho tới Bạch Vân quốc thì cũng công khai tỏ ra không dễ
chịu với hắn ."
Bạch Kình thở dài :
"Ngươi vẫn còn quá ngu muội trước kia ta kể cho ngươi người con gái của sư phụ
đã chết Hoa Thái gà trống nuôi con là thật nhưng phu nhân hiện tại của Hoa
Thái chính là tiểu sư muội của ta . Nàng ta cũng chính là con gái nhỏ nhất của
sư phụ còn người kia ta tưởng là chết chắc nhưng nào ngờ cũng được cứu sống.
Mà sư phụ ta mỗi năm bề ngoài thực sự bất mãn Hoa Thái nhưng thực ra vẫn vô
cùng coi trọng hắn ta vừa nãy hắn ta mới bay từ hoàng cung ra .Hắn ta đã là Vũ
Hoàng mà ngươi nghĩ hai tỷ đệ Hoa gia thực sự thiên phú khủng bố đến mức chỉ
có chút tài nguyên ít ỏi mà sánh ngang với ngươi cái này thái tử tài nguyên
dồi dào.Ta vốn nghĩ ngươi đã đủ chín chắn nhưng không ngờ ta nghĩ nhiều bây
giờ Bạch Vân mất Hoa Thái cầm quân nếu chiến tranh thì chắc chắn trong quân sẽ
lòng người bàng hoàng ."
Sau đó hắn ngồi xuống ngai vàng rồi nói :
"Quan trọng nhất là có vẻ sư phụ ta cũng vô cùng bất mãn với hành động của
chúng ta Hoa Thái thì thẳng thắn vạch mặt nếu ta không nhầm thì một tháng sau
khảo hạch vào Thiên Nguyên của hoàng tộc sẽ không còn được ưu ái nữa .Trước
kia ta từng nghĩ để ngươi làm đệ tử của đại sư huynh bởi sớm muốn huynh ấy
cũng lên viện trưởng nhưng sư huynh chắc chắn sẽ không làm sư phụ phật ý ."
Thái tử ngạc nhiên :
"Ngài là vua một nước lý nào lại ..."
Bạch Kình lắc đầu :
"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi nếu như ngươi nghĩ thì ta xưa kia làm quái gì phải
vào Thiên Nguyên một quốc gia đối với những người bọn họ chẳng đáng gì phần
lớn lão sư trong học viện đều là Vũ Hoàng . Tùy ý phái vài người cũng đủ để
khiến cho toàn bộ hoàng gia không có chỗ chôn thân ta không nghĩ được ngươi
lại ngu muội như thế ."
Thái tử trong lòng bàng hoàng lời của hoàng đế nói chẳng khác nào phá tan tất
cả những gì mà đã tâm niệm bấy lâu nay . Trước kia hắn chỉ nghĩ rằng giành
được ngôi vua thì đã là có chỗ đứng trong thiên hạ học viện nhiều nhất chỉ là
nơi học tập mà thôi.
Bạch Kình nhìn thấy thái tử ngây như phỗng khuôn mặt đành phải nói :
"Ngươi nghĩ bọn họ không tham dự vào phân tranh thiên hạ là hoàng tộc bất diệt
nếu họ đem lòng bất mãn tùy ý phái vào địch quốc vài người đệ tử làm tướng
quân đánh lấy chúng ta không đến vài năm Bạch Vân ắt thành bình địa .Dù sao
mọi chuyện cũng không còn cách nào khác ta sẽ giúp ngươi cầu xin chỉ mong hắn
ta không mang thù nếu không thì chúng ta sẽ khó sống ."
Thái tử nghe thế biết mình nếu không làm gì đó thì không lâu nữa ngôi vị sẽ
khó giữ thế lên hắn ta đầu óc bắt đầu vận chuyển . Sau khi đã hiểu được sự
đáng sợ của học viện hắn ta bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật vô cùng đó chính
là leo lên cái giá này.
"Thưa phụ hoàng ta và Hoa Thiên Vũ có giao tình không cạn ngài cho ta cơ hội
ta đảm bảo Hoa gia và hoàng thất quan hệ sẽ bình thường trở lại . Thậm chí nếu
may mắn còn có thể nâng cao một bước như thế ta coi như lấy công chuốc tội mà
chuyện quan trọng nhất lúc này chính là rút hết người ra khỏi Hoa gia trước đã
."
Bạch Kình ngay trong lúc này cũng không có chủ ý nào hay hơn mà thái tử trước
kia cũng có tiếp xúc khá nhiều với Hoa Thiên Vũ khi còn ở hoàng gia học viện .
Biết đâu được thực sự hắn ta sẽ làm lên việc nếu không quả thật việc này không
tốt xử lý.
Bạch Kình thở dài một hơi rồi nói :
"Sư phụ ta tối nay sẽ đến thăm Hoa gia bởi như ta đã nói người kia được cứu
chữa ngươi đi theo ta cố gắn dùng quan hệ của mình và Hoa Thiên Vũ làm dịu
quan hệ đôi bên ."
Thái tử cúi đầu đáp :
" Nhi thần tuân chỉ ."
Bạch Kình nhìn về phía quần thần rồi nói :
"Các ngươi cũng rút người đi Hoa Thái hắn ta đã cảnh cáo hắn ta không ngại
giết bớt một số người đâu các ngươi lui ra đi ."
Tất cả lui ra khỏi thượng thư phòng thì Bạch Kình dựa người ngả vào ghế mặt
hướng lên trên ánh mắt nhắm nghiền thì thầm :
" Không lẽ mình đã sai ."
Thời gian như quay trở lại khi mà hắn ta không phải là hoàng đế các sư huynh
sư đệ cùng sư phụ cười nói trải qua quãng thơi gian vui vẻ . Nhưng rồi hắn trở
thành hoàng đế tất cả như gió cuốn mây trôi đã từ rất lâu rồi hắn chưa từng
hoài niệm về những chuyện xưa cũ.
Bên tai hắn ta như vang lên tiếng tiêu của đại sư huynh hòa với tiếng đàn của
nhị sư tỷ mà hắn cùng Hoa Thái dựa lưng vào gốc cây hưởng làm gió mát yên lặng
thưởng thức . Cả người hắn ta như thư thái đi rất nhiều làm hoàng đế hắn ta
thật sự rất mệt và mất đi rất nhiều đến bây giờ trong vô tình hắn ta còn mất
đi cả người huynh đệ thân nhất.
Chỉ mong lần này thái tử thành công ít ra thì Hoa gia không trở thành thù địch
như thế theo thời gian hắn ta có thể tìm cách thay đổi tình thế .Hoàng đế
không biết làm gì mà chính mình giam lại trong thượng thư phòng nhưng qua một
chầu vừa rồi không ai dám ý kiến gì cả.
Hoa Thái bay về Vân Sơn thành nhưng trên người chỉ còn có thường phục hắn bây
giờ không còn là tướng quân của Bạch Vân nữa cả người như nhẹ nhàng hơn . Đến
trước cổng nhà thấy có vài vị tướng quân đang đứng trước cửa hắn ta ha xuống
trước mặt họ.
Một người ngay lập tức nói :
"Tướng quân phía Bắc xảy ra xung đột ..."
Nhưng chưa đợi hắn ta nói xong Hoa Thái đã cắt ngang người kia
"Ta bây giờ đã không còn là chủ soái của các ngươi nữa không cần phải chuyện
gì cũng hỏi ta nhà ta có gia sự mong các vị lui cho ."
Nói xong Hoa Thái đi vào trong phủ đến tận khi cánh của đóng lại những vị
tướng quân kia vẫn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra .Sao đột nhiên người thống
soái của quân đội môt nước bỗng nhiên lại không còn nắm giữ chức vị nữa bọn
hắn tựa như tan vỡ.
Bọn hắn trở về quân bộ sau đó cả quân bộ gần như đại loạn Hoa Thái là tín niệm
của bọn họ là tượng đài bất bại .Tất cả mọi người như nổ tung bởi phẫn nộ Hoa
Thái rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà tất nhiên người bọn họ muốn hỏi chính là
hoàng đế.
Từ trụ sở của binh bộ ở Vân Sơn thành rất nhiều tướng lĩnh tụ tập lại tiến tới
hoàng cung bọn họ muốn hoàng đế cho bọn họ một công đạo . Bọn họ không thể
nhắm măt làm ngơ cho mọi chuyện không hiểu tại sao mà càng ngày càng vượt qua
những gì họ biết.
Không lâu sau gần hai chục người tướng quân đã là lão binh đứng trước mặt
hoàng đế một người có uy vong nhất là tướng quân A Đại lên tiếng.
"Bệ hạ hoàng tộc nghi ngờ đối đãi với chúng ta như thế nào ta không biết mà
thân là thần tử chịu đựng cũng là phải . Thế nhưng Hoa đại tướng một chuyện
ngài nhất định phải cho chúng ta một cái giao phó nếu không thì xin cho thần
được nghỉ ngơi ."