22:hai Mươi Năm Như Gió Cuốn Mây Trôi


Người đăng: vuducdai

Sở Như Sương cứ nghĩ là mình chết chắc rồi nhưng lúc này nàng lại tỉnh lại
.Thái huynh ấy sao lại hơi già đi thì phải còn cô gái đang nắm tay mình là ai
vậy.

Sở Như Sương nhíu mày hỏi :

"Thái huynh ta đã bất tỉnh bao nhiêu lâu rồi mà trông ngươi có vẻ tiều tụy như
vậy. "

Hoa Thái cười trong nước mắt:

"Ngươi ngủ cũng gần được hai mươi năm rồi ,ngươi nhìn nàng xem con gái của
chúng ta đó. "

Sở Như Sương mặt đầy ngạc nhiên nhìn người con gái đang nắm tay nàng thì quả
thật có rất nhiều điểm giống nàng. Nhưng không lẽ mình thực sự bất tỉnh đến
tận hai mươi năm.

Sở Như Sương cuối cùng cũng chấp nhận sự thật :

"Con gái mẫu thân có lỗi với ngươi. "

Hoa Thiên Vũ nước mắt tuôn rơi :

"Ta chưa bao giờ trách người cả ngài đã chịu khổ đủ rồi ."

Sở Như Sương cười nhìn xung quanh thì thấy muội muội của mình ở đây.

"Vi nhi chắc ngươi đã chăm sóc Thái huynh bao năm qua cám ơn ngươi. "

Hoa phu nhân Sở Khánh Vi

"Thiếu Vân mau ra chào mẹ cả mau lên. "

Hoa Thiếu Vân gương mặt hớn hở cười nói :

"Tiểu nhi Thiếu Vân chào mẫu thân. "

Sở Như Sương nhớ đến trước khi bất tỉnh mình có cầu xin nàng giúp Hoa Thái
cưới vợ tìm người nối dõi cho Hoa gia .Nhưng nàng không biết vợ thứ hai của
Hoa Thái là ai nên nàng hỏi :

"Ngươi thuyết phục tên đầu gỗ này thành công ư thế mẫu thân của Thiếu Vân là
ai ta phải cảm tạ nàng. "

Sở Khánh Vi cười chỉ chính mình rồi nói :

"Mẫu thân của Thiếu Vân là ta tỷ bất tỉnh gần năm năm hắn ta vẫn nhất định ở
vậy nuôi con.Ta xuống núi thuyết phục hắn không thành công lên quyết định bỏ
thuốc hắn mới có Thiếu Vân ."

Sở Như Sương ngạc nhiên nói :

"Thế cha không có ý kiến gì sao ?"

Sở Khánh Vi cười nói :

"Tỷ cũng biết từ khi Thái huynh làm tỷ có thai thì cha đã không ưa huynh ấy.
Huống chi còn thêm cả ta, mười mấy năm mỗi năm hắn đều giành vài ngày đến đây
thăm ngươi. Tài nguyên tu luyện của Thiếu Vân và Thiếu Vũ cũng là cha cung cấp
cho."

Sở Như Sương hơi buồn nói :

"Lão nhân gia ngoài lạnh trong nóng chúng ta phận làm con quá là không
được.Còn mẫu thân nàng bây giờ có ổn không. "

Sở Khánh Vi cười nói :

"Trước kia ngươi bị thương nhưng cha vì học viện không tiện trả thù lên hai
người giận nhau.Ngài ấy suốt ngày đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu để luyện cho
ngươi một viên Tục Mệnh Đan.

Nhưng thảo dược trong đó nhiều loại đã tuyệt tích nhiều năm lên đến giờ vẫn
chưa gom đủ. Mấy ngày trước ta đã phái người đi thông báo cho bọn họ có lẽ từ
giờ đến tối hai người sẽ tới. "

Sở Như Sương cười cảm thán :

"Như vậy là tốt rồi không ngờ ta một lần nhắm mắt là đã hai mươi năm. Rốt cuộc
là ai đã cứu ta các người cho ta gặp hắn để cảm tạ. "

Hoa Thái vỗ vai Băng Thần cười nói :

"Đây là Băng Thần người đã cứu ngươi nhưng cảm tạ thì không cần đều là người
trong nhà cả mà ."

Sở Như Sương đánh giá Băng Thần nhưng nhìn nàng ta chẳng có khí chất của nhạc
mẫu giống như Sở Khánh Vi . Như vậy cũng đúng thôi nàng ta bị trọng thương gần
hai mươi năm đến giờ cũng mới tỉnh lại tinh thần của nàng cũng vẫn chỉ là
người mẹ trẻ hơn hai mươi mà thôi.

Sau đó bọn họ kéo nhau ra bàn cơm ăn uống mà hạ nhân sau khi đến dọn dẹp thì
không hiểu sao Hoa gia lại ra thêm một người nữa . Thế là sau giờ ăn khắp các
ngõ ngách của Hoa gia các gian tế bắt đầu tuồn thông tin về kẻ lạ mặt đi khắp
nơi.

Hoa Thái thần thức bao phủ một phạm vi rộng lớn sau đó rút lại chỉ một lần
thăm dò mà thôi cũng cho hắn biết những người kia có bao nhiêu không yên tâm
về hắn . Thầm nghĩ mình đã từ giúp cái quốc gia này bao nhiêu năm mà người ta
còn không tin mình có lẽ đến lúc phải ra đi rồi.

Hắn ta biết rằng tối nay nhạc phụ mà cũng có thể là cả nhạc mẫu nữa sẽ tới nơi
này lên những chuyện cần giải quyết phải giải quyết cho xong .Hoa Thái hơi
nhún nhẹ bay lên không trung hắn không còn lý do để giấu diếm chuyện mình là
một Vũ Hoàng nữa.

Kinh Thành và Vân Sơn không xa nhau lắm chỉ chốc lát hắn ta đã có mặt tại kinh
thành hắn ta trực tiếp bay qua tường thành nhắm thẳng hoàng cung . Đến cửa
hoàng cung hắn ta hạ xuống cười nói :

"Hai người các ngươi thông báo hoàng thượng ta có việc cần cầu kiến ."

Hai người cấm vệ canh cổng quá bất ngờ khi thấy Hoa tướng quân bay trên không
trung thế lên ơi sững người . Nhưng vốn là cấm quân thế lên họ nhanh chóng lấy
lại tinh thần sau đó nhanh chóng đi thông báo ,không để Hoa Thái chờ lâu lệnh
triệu kiến được thông qua.

Hoa Thái tới trong thượng thư phòng hoành đế thứ mười chín của Bạch Vân quốc
Bạch Kình đã sẵn sàng chờ hắn .Từ trong người lấy ra hổ phù bước tới đặt lên
bàn của hoàng đề Hoa Thái mỉm cười nói :

"Bệ hạ đây cũng là lần cuối ta gọi ngươi một tiếng bệ hạ duyên quân thần của
chúng ta cũng đã cạn mong ngươi về sau bảo trọng ."

Bạch Kình vội đứng lên Hoa Thái chính là định chỉ thần châm của Bạch Vân nếu
hắn rời đi thì chắc chắn trong nước sẽ không còn yên ổn như xưa .Các trọng
thần đang cùng hoàng đế thương thảo chuyện quốc gia cũng rất bất ngờ.

"Tại sao ?"

Hoa Thái thấy Bạch Kình kích động thì đành quay đầu lại giải thích :

"Ngươi có biết trước kia ngươi chỉ là thái tử ta đến Bạch Vân tham quân giúp
ngươi nhưng sống với nhau rất lâu ngươi phải hiểu tính của ta . Hai mươi năm
rồi ngũ sư đệ ta không oán không hối giúp ngươi nhưng ta không thích triều
đình thậm chí đến chình ngươi cũng không còn tin tưởng ta ,ta ở lại không còn
nhiều ý nghĩa ."

Bạch Kình kinh ngạc không nghĩ Hoa Thái vì chuyện này vốn hắn tưởng nhưng nghĩ
lại chính hắn không có gì để phản bác.

"Ta là hoàng đế ngươi phải hiểu ...."

Hoa Thái cười nói :

"Ta bây giờ là Hoa Thái tam đệ tử của Sở Hoàng viện trưởng của Thiên Nguyên
học viện không phải thần tử của ngươi . Nợ nần giữa ngươi mà ta đã trả xong
Như Sương nàng ta cũng đã tỉnh lại ta không cần phải nhẫn nhịn nữa ,ta nói cho
ngươi biết sư phụ rất bất mãn với ngươi tự lo cho thân mình xong đi ."

Đi đến cửa hình như nhớ tới cái gì đó hắn ta quay đầu lại nói :

"Ngươi tốt nhất bảo mấy đứa con của mình thu liễm một chút tránh xa Thiên Vũ
ra bọn họ không xứng, sư phụ không có tốt tính như ta đâu .Tối nay sư phụ tới
ngươi đừng có thấy sang bắt quàng làm họ nếu không ngươi nhớ kêu người chuẩn
bị nhặt xác cho bọn chúng thì hơn .Còn đám nội gián thì kêu bọn họ rút đi đừng
để ta ngứa mắt nếu không trước khi rời đi ta không ngại giết vài người ."

Sau đó hắn ta độ không bay ra ngoài hoàng cung để lại một đám người trợn mắt
há mồm cùng mặt đen như than Bạch Kình .Hắn ta làm hoàng đế quá lâu lên quên
mất quá nhiều chuyện trước kia khi có người đề nghị hắn ta cài người vao Hoa
phủ nghĩ đến mình là hoàng đế lên cứ thế mà làm.

Sau rất nhiều năm hắn ta mới nhớ lại Hoa Thái còn có thân phận là sư huynh của
mình nhưng rõ ràng mình chỉ đồng ý cho một người vào trong Hoa gia . Tại sao
hắn ta nói là rất nhiều nếu là của mấy thế gia thì hẳn không nói với mình như
thế bởi hắn ta hiểu Hoa Thái người này không thích nói quá.

Bạch Kình gầm lên :

"Bạch Nhất đâu ngay lập tức đến đây trình diện nếu chậm trễ phái người đi giết
sạch người nhà của hắn ta đi .Còn đám trọng thần kia còn ai không trình diện
thì nửa canh giờ nữa không trình diện về sau không cần lên điện nữa về làm
nông hết đi ."

Một lúc sau gia chủ của các thế gia cũng là trong thần trong chiều cùng một
người cả người mặc võ phục kín người lúc này đã kéo khăn che mặt xuống .Người
này chính là kẻ chưởng quản tình báo của hoàng thất Bạch Vân Bạch Nhất.

Cả một đám không hiểu làm sao mà bị bệ hạ triệu kiến đến mà nhìn hoàng đế sắc
mặt âm trầm thì không ai dám ngẩng đầu lên .Bạch Kình lạnh lẽo hỏi Bạch Nhất :

"Trước kia ta phê chuẩn cho ngươi làm một người cắm vào Hoa gia rốt cuộc có
bao nhiêu người hiện giờ đang ẩn mình trong đó ."

Bạch Nhất bắt đầu cảm giác có chút không đúng :

"Bẩm bệ hạ bây giờ tạm thời là hai mươi mốt người tất cả được đào tạo từ rất
nhỏ không người có thể phát hiện luôn truyền tin rất đều cho chúng ta ."

Bạch Kình bắt đầu cười cả người run run :

"Ta phê chuẩn cho ngươi một người ngươi cho hẳn hai mươi người mà ta còn không
biết rốt cuộc ngươi là hoàng đế hay ta là hoàng đế ."

Bạch Nhất run hết cả người nói :

"Thưa bệ hạ cách đây mấy năm ngài giao chúng ta cho thái tử để hỗ trợ ngài ấy
tiêu diệt phản tặc tại phương nam . Khi ấy thái tử đã cử người đi thâm nhập
Hoa gia vì ngài ấy cảm giác Hoa gia quá nguy hiểm lên đã phái người thâm nhập
để điều tra nhất cử nhất động của bọn họ ."

Bạch Kình cười như ác ma đây chính là dấu hiệu trước khi hắn bộc phát mỗi lần
như vậy đều có không ít người rơi đầu .Bạch Nhất lúc này luôn miệng hô tha
mạng đầu dập muốn chảy ra máu mà đúng lúc này thái tử và hai vị hoàng tử cũng
đã tới.

Vốn đã coi Bạch Nhất là người của mình thái tử lập tức cúi đầu chắp tay hỏi :

"Thưa phụ hoàng không biết Bạch Nhất đại nhân đã làm sai cái gì hắn phục vụ
hoàng gia nhiều năm như thế nếu không quá nặng mong phụ hoàng khai ân ."

Bạch Kình vỗ tay cười nói :

"Tốt lắm ngươi chưa làm hoàng đế mà đã có khí phách của thiên tử rồi ta phạt
hắn chuyện gì liên quan gì đến ngươi mà ngươi chen mồm ."


Ta Muốn Học Võ Công - Chương #22