Kế Thừa Thần Toạ


Người đăng: hellohiko147vn

Hắn thật sự muốn khóc a, không biết chuyện gì xảy đột nhiên bị kéo vào nơi
này, sau đó lại xuất hiện hai cái lão già tự xưng là thần linh, mà hai cái lão
già này thuộc dạng BOSS trùm cuối nữa a.

Tuy hắn rất hay xem tiểu thuyết cùng anime các kiểu cũng thường thấy dạng này
triển khai, nhưng mà tới phiên mình hắn mới nhận ra thật cmn tiểu thuyết cái
gì toàn là đồ bỏ đi. Còn vấn đề họ có bị thần kinh hay không thì bị hắn ném
tít mất ngoài rìa vũ trụ rồi.

“Ngày có thể hủy diệt tất cả à. Ngay cả những thứ không thể nhìn thấy như
không gian hay thời gian không.”

“Đương nhiên, mọi thứ tồn tại tất sẽ có lúc kết thúc, không có thứ gì là vĩnh
hằng tồn tại cả.”

“Nói như vậy những thứ kia trong truyền thuyết trường sinh bất tử tồn tại là
không có sao.”

“Cũng không thể nói như vậy, cái gọi là bất tử chẳng qua là thoát khỏi sự ràng
buộc của cái chết mà thôi, hủy diệt thì hoàn toàn khác ngươi cứ xem như nó là
bản thăng cấp của cái chết đi, ngươi có thể suy nghĩ đơn giản một tí kiểu như
có một người sắp chết, sau đó ta dùng sự hủy diệt để hủy diệt cái chết thì tên
kia sẽ sống cho dù hắn bị chém rơi đầu đi nữa. Còn về không gian và thời gian
là sự tồn tại thuộc khái niệm nó sẽ không bị huỷ hoại cho đến khi bị ta nhắm
vào.”

“Thật...Thật bá. Có thể hủy diệt cả sức mạnh thuộc dạng khái niệm.”

“Hừ.”

Lão già áo đen hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu sang chỗ khác. Nhưng từ giọng
ông ta hắn có thể cảm nhận được hiện tại ông ta tâm tình khá tốt.

“Có gì ghê ghớm, ta cũng có thể sáng tạo sức mạnh của khái niệm a.”

“Ngay cả sức mạnh và khái niệm của thực tại sao.?”

“Đương nhiên, khái niệm thực tại thật ra thuộc bản chưa nâng cấp của ta mà
thôi.”

“Oa, lão gia gia ngươi thực vĩ đại.”

“Đúng không, hắc hắc.”

Lão già áo trắng có vẻ bức xúc với lão già áo đen đang khoe khoang về sức mạnh
của mình nên nhảy vào góp vui. Mà hắn không hiểu sao họ có thể nghịch nhau
suốt nhỉ. Hắn thật hâm mộ a, cũng muốn có người bạn giống họ ha ha.

Sức mạnh của thực tại. Bản gộp của sáng tạo cùng hủy diệt a.

Bản sáng tạo bao gồm cơ bản như. Kiến tạo năng lực, tạo vũ trụ(dòng thời gian
song song), hiện thực hoá tưởng tượng, kiến tạo vật thể, kiến tạo sự sống.

Bảng hủy diệt như. Xoá bỏ năng lượng, xoá bỏ không gian, xoá bỏ thời gian, xoá
bỏ toàn diện.

Phía trên chỉ là cơ bản của khái niệm thực tại thôi, còn rất nhiều bản nâng
cấp ở phía sau như là thao túng logic, lý lẽ cùng nhân quả. Nếu mà có sức mạnh
như vậy thì tốt rồi ha ha.

“Được rồi không nói nhảm nữa. Hai vị gia gia hai người có thể nói cho tui biết
vì sao hai người mang tui đến đây không.”

“Đương nhiên là ta có chuyện mới mang người đến rồi. Ngay từ lúc ta xuất hiện
có lẽ ngươi đã đoán ra được ta là ai rồi đúng không.”

“Ừm.”

“Vậy ngươi không có gì muốn hỏi sao, cuộc sống của ngươi trôi qua rất cực khổ
ta luôn muốn đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi không oán hận gì sao.?”

“Tui chỉ muốn biết, cha mẹ chết có phải do hai người không.?”

Hắn thực sự không oán hận gì cả, hắn chẳng có mục tiêu để phấn đấu, chẳng có
người thân hay gia đình để hắn lưu luyến. Sống cũng chẳng khác gì chết, hắn
nghỉ nhiều khi chết tốt hơn. Nhưng hắn không muốn cứ như vậy chết đi hắn cố
gắng sống để khí tên thượng đế mắc toi luôn muốn hại chết hắn.

“Không không, cha mẹ cùng ngoại ngươi ra đi là do họ hết thọ duyên thôi. Chúng
ta không can thiệp gì cả, chỉ có người mới bị hại chết thôi ha ha.”

“Vậy thì tốt rồi. Được rồi ngài nói đi có chuyện gì.”

Khi hắn hỏi đến việc cha mẹ của mình lão già áo trắng giải thích rất gấp. khi
nói đến việc hại chết hắn lão ta có vẽ xấu hổ, cười khan hai tiếng.

“Ta mang ngươi đến là muốn ngươi kế thừa thần vị của ta và lão già kia.”

“Tại...tại sao là tui.”

“Bởi vì ngươi đặc biệt.”

Hắn thật sự bị sốc khi nghe tin tức này, kế thừa thần vị, sáng thế thần a mà
không phải chỉ một cái thần vị mà là hai cái, sáng tạo cùng hủy diệt, khoan
khoan đã,một người có thể kế thừa hai loại sức mạnh sao. Hắn là một nhân loại
tầm thường nhưng hắn theo kinh nghiệm đọc truyện cv của hắn thì một người
không thể cùng lúc kế thừa hai cái thần vị a.

“Khoang đợi đã, một người có thể kế thừa hai thần vị cùng một lúc sao.”

“Không được.”

“Nhưng sao tui...”

“Vì ngươi đặc biệt.”

Hắn không hiểu gì hết, đúng vậy hắn cho là mình cũng khá là soái, cao 1m80
chuẩn người mẫu nhưng mà cái này có liên quan gì tới thần vị sao. Đẹp trai là
được sao, hắn yy nghĩ. Sau đó lão già áo trắng nói tiếp.

“Một người chỉ có thể leo lên một thần vị, vì họ chỉ có một viên hạt giống của
sức mạnh tương ứng thần vị họ đang ngồi. Mà ngươi thì khác biệt.”

“Thức hải hay còn gọi là biển ý thức, chỉ có thể có một viên hạt giống sức
mạnh, nếu không chúng sẽ cắn nuốt lẫn nhau và BÙM, mà người gánh chịu hai loại
sức mạnh này cũng sẽ BÙM, chẳng còn gì cả.”

“Nhưng ngươi thì khác thức hải của ngươi, nói thế nào đây giống như có người
xây dựng một bức tường ngăn cách phân chia ra làm hai vậy, nên ngươi có thể
giữ cùng lúc hai viên hạt giống sức mạnh.”

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao hắn đặc biệt rồi, có thể nắm giữ cùng lúc hai cái
thần vị cùng hai viên hạt giống sức mạnh, thật sự khó tin. Nhưng mà hai người
họ tại sao lại tìm người kế thừa thần vị nhỉ, các vị thần chẳng phải bất diệt
sao đặc biệt là họ, thần sáng tạo cùng thần hủy diệt, chẳng lẽ....không thể
nào, họ sắp hết hợp đồng lao động sao.

“Khoan đã, hai vị tại sao lại tìm người kế thừa chẳng lẽ có vấn đề gì mà hai
vị không thể tiếp tục sao.”

Nghe hắn đặt câu hỏi lão già áo trắng có vẽ bối rối, còn ông lão áo đen thì
lúc này cũng chẳng tốt đẹp gì, gương mặt của lão ban đầu hồng nhuận phơn phớt
bây giờ đã chuyển sang xanh, sau đó chuyển về tím, cuối cùng qua màu đỏ, sau
đó nổ tung.

“Hỗn đản, ngu ngốc, hỗn đản. Tất cả điều tại ngươi, cái gì mà kết hợp sẽ thành
siêu sức mạnh, chí cao sức mạnh a. Ngươi tên ngu ngốc.”

“Cái gì.? Không phải ngươi cũng đồng ý hay sao. Cái gì mà ta muốn siêu việt
thần toạ, siêu việt hết thảy. Ta chỉ đưa ra ý kiến thôi.”

“Rõ ràng là chủ ý của ngươi ngu ngốc mà còn cố chối cãi sao.”

“Ngươi nói chủ ý của ta ngu ngốc sao ngươi lại tham gia.”

“Cái gì. Ngươi là nói ta ngu ngốc giống như ngươi sao. Ngươi muốn đánh nhau
sao.”

“Ta sợ ngươi chắc.”

Xong hắn yên lặng che trán. Hắn hỏi xong và nhìn về lão già áo đen là biết có
gì đó sai sai rồi. Chưa đầy một giây sau lão già áo đen đã mắng lão già áo
trắng máu chó đầy đầu, tiếp theo màn phung nhau là trận xáp lá cà của hai vị
thần tối cao. Làm ơn đánh nhau cho giống thần linh một tí được không.

Nghe hai người nói chuyện hắn có thể đoán được phần nào rồi, lão già áo trắng
muốn dung hợp hai loại sức mạnh của họ lại cùng nhau và tạo ra một viên hạt
giống sức mạnh mới, nhưng đời éo như mơ, hắc hắc. Có lẽ họ đã chết nhưng làm
cách nào đó cố gắng để tồn tại và tìm người kế thừa thần vị.

“Dừng lại, đừng đánh nữa ta thua rồi đừng đánh nữa.”

“Hừ, hỗn đản chịu thừa nhận mình ngu ngốc sao.”

“Thừa nhận cái rắm, là ngươi tự mình đồng ý ý kiến của ta, ta ngu ngốc thì
ngươi cũng là tên ngu ngốc.”

“Còn mạnh miệng, hôm nay nếu ngươi không tự nhận mình ngu ngốc thì đừng hòng
ta bỏ qua cho ngươi.”

“Ngươi đừng ép người quá đáng. Ta cắn.”

“Aaa, Hỗn đản.”

Hắn thực sự muốn cười nhưng không dám a. Chết tiệt hai cái lão ngoan đồng này
chừng nào mới chịu kết thúc cái trò chơi này đây.


Ta Là Sáng Thế Thần Không Chắc Nữa - Chương #2