Sáng Tạo Cùng Huỷ Diệt


Người đăng: hellohiko147vn

“A, ta đang ở đâu vậy, là bệnh viện sao, hay là đang nằm mơ.”

Hắn ngồi dậy và nhìn xung quanh, toàn một màu trắng xoá chẳng có gì cả, bầu
trời, mặt đất, toàn bộ không gian đều là màu trắng. Trong khi hắn ngẩn người
thời điểm, bốn phía không gian bắt đầu thay đổi, nguyên bản màu trắng bầu trời
từ từ bị màu xanh và những đám mây thay thế, trắng tinh mặt đất cũng dần dần
trở thành màu xanh của đồng cỏ trải rộng bát ngát, không gian chung quanh cũng
bị thay thế bằng những ngọn đồi cùng những con suối chảy dài vô tận, bên cạnh
dòng suối còn có những chú nai con đang uống nước. Hắn có thể nhìn thấy đằng
xa trên ngọn đồi một vài con chim đang ríu rít bên một cái cây khá lớn, hắn
lại chậm rãi nằm xuống và nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được từng cơn gió nhẹ
thổi qua người, âm thanh của nước chảy từ những con suối kế bên.

“Cảm giác này cũng không tệ lắm nhỉ, rất lâu rồi không có cảm giác này rồi.
Bầu trời trong xanh, không khí trong lành, giá mà được ở mãi nơi này thì tốt
rồi.”

Hắn tên Đăng Khoa là một tên cô nhi, khi hắn 8 tuổi cha mẹ hắn đột ngột bị tai
nạn qua đời, để hắn lại 1 người, cũng mai có bà ngoại chăm sóc, nếu không khi
hắn 8 tuổi cũng chẳng biết làm sao sống tiếp. Tuy hai bà cháu sinh sống có
phần cực khổ, do cha mẹ để lại tài sản cũng chẳng có gì nhiều, nhưng không đến
nổi không có gì để ăn. 10 năm sau đó bà ngoại cũng qua đời cũng là lúc hắn tốt
nghiệp 12 và bước chân ra đời lăng lộn.

Nhưng mà mọi việc không đơn giản như hắn nghỉ, từ lúc hắn bà qua đời để hắn
lại 1 mình thì hắn thường hay mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ nhiều lần, trong mơ
hắn thường thấy 2 cái lão già một người mặc một bộ kimono màu trắng và người
còn lại thì màu đen nhưng vóc dáng mơ hồ hắn không thể nhìn rõ ràng, họ đang
bàn tán gì đó hắn không thể nghe rõ được, nhưng khi hắn thấy giấc mơ đó lần
đầu tiên cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu.

Xui xẻo, xui đến nổi thúi như trứng ung. Tai nạn xảy ra liên tục, đi xe thì
đụng xe, đi tàu thì chìm tàu, đi trên đường phải nhìn trên không trung 12h và
dưới đất 12h nếu không có khi thiện thạch rơi vào đầu lúc nào chẳng hay. Liên
tục trong 3 năm trời. Có lúc hắn thực sự muốn mắng to thượng đế tại sao luôn
muốn chống đối hắn. Lúc này hắn đưa ra quyết định nằm lì ở nhà, ko bao giờ
bước chân ra đường nửa bước xem ông làm thế nào hãm hại được tui.

Nhưng mà đời éo như mơ, không ra đường thì có cái xui của không ra đường, rò
hơi gas, rò điện, hỏa hoạn, nổ toilet. Và trong một năm ở lì trong nhà cố gắng
hết sức chống đở sự dồn ép của số phận cuối cùng hắn tắt thở. ((E viết mà em
còn thấy tội thằng main vkl haha.))

“Ha ha. Hắn chết rồi, hắn rốt cuộc chịu chết rồi, ha ha ha ha ha.

Đó là những gì hắn nghe thấy lần cuối cùng, tiếng cười đó nói sao nhỉ giống
như một tên cờ bạc chơi bài chưa bao giờ thắng được một ván bài. thua tán gia
bại sản cả chiếc quần lót hình kitty mà hắn yêu thích cũng bị mất, mà đến lúc
cuối cùng thắng lại được chiếc quần lót yêu mến của mình vậy. Chặc chặc không
biết hắn có bao nhiêu oán khí với tui nhỉ tên thượng đế đó. Hắn chẳng còn gì
để lưu luyến cả, không gia đình, không bạn bè, không người yêu. Mà chết cũng
tốt nhắm mắt lại không cần lo lắng gì nữa rồi.

“Đúng không, ngươi có đôi mắt tốt đấy nhóc con.”

Bỗng nhiên tiếng của một ai đó vang lên bên tai của hắn làm hắn giật nảy mình
và bật người ngồi dậy. Xuất hiện trong mắt hắn là một lão đầu mặc một bộ
kimono màu trắng, râu tóc bạc phơi, nếu không có một chiếc kính lão đeo ở đấy
hắn còn tưởng rằng ông bụt xuất hiện đây.

“Ha ha chắc rồi. Thế kỷ 21 mà tìm được những nơi như thế cũng không dễ đâu
nhỉ, nếu về già ở đây dưỡng lão đúng là không tệ đúng không. Mà lão có thể cho
con biết đây là đâu không và lão là ai.

Hắn mỉm cười và trả lời một cách chậm rãi, hắn không thấy ngạc nhiên hay hoảng
sợ khi lão già bỗng nhiên xuất hiện và nói chuyện với hắn, có lẽ một năm thời
gian cách ly với thế giới bên ngoài khiến hắn đối xử mọi thứ rất lạnh nhạt.

“Ha ha nhóc con thú vị. Oi ông bạn già ra chào hỏi một tí vị khách nhân của
chúng ta nào. Biết phép lịch sự hay không.”

“Hừ.”

Theo sau một tiếng hừ lạnh xuất hiện cũng là một lão già râu tóc bạc phơi cùng
lão già phía trước giống nhau đến mấy phần nhưng lại mặc một bộ kimono màu
đen. Khí chất cũng khác nhau rất xa, lão già áo trắng nhìn như một vị gia gia
nhà bên vậy, hay nói hay cười rất ấm áp, còn lão già áo đen lại cho người ta
cảm giác lạnh băng băng, cách xa tao ra tám trăm dậm nếu không bố cho mày ăn
tỏi. Vậy đấy.

“A đúng rồi ta tự giới thiệu mình một chút ta là.....ai nhỉ, oi ông bạn già ta
là ai nhỉ.”

“Ngươi là tên ngu ngốc.”

“Oi ta đang nghiêm túc đấy, ngu ngốc hỗn đản.”

“Nghiêm túc mà cả tên mình cũng không nhớ sau. Tên ngu ngốc.”

Lão già áo trắng thực sự là khí sôi a, hắn mà nhớ tên mình thì cần hỏi lão
thúi kia làm gì. Sau đó lão già áo trắng giống như nghĩ đến cái gì khoé miệng
hắn hơ giương lên. Sau đó hắn nói.

“Khụ khụ. Già rồi ngay cả tên của mình cũng quên haizz, thực vô dụng a.”

“Hừ hừ.”

“Không thì ông bạn già ngươi giới thiệu trước đi. Để ta suy nghĩ thêm chút nữa
có lẽ sẽ nhớ lại a, hắc hắc.”

Lão già áo đen thấy lão già áo trắng chịu thua cũng hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ ta
là người chiến thắng, nhưng hắn vừa muốn mở miệng châm chọc hai câu lại bị lời
nói của lão già áo trắng cho nghẹn lại.

“Ta....ta.”

“Sao rồi,đừng nói là ngươi ngay cả tên mình cũng không nhớ nhá, hắc hắc.”

“Ta...ta làm sao không nhớ chẳng qua là tạm thời quên thôi, một lát nữa sẽ nhớ
lại, đúng vậy một lát nữa sẽ nhớ lại.”

“A ha ha ha, cười chết ta rồi ngươi tên này suốt ngày bảo ta ngu ngốc, ngu
ngốc. Cuối cùng chính mình cũng là kẻ ngốc a ha ha ha.”

Hắn thực sự nhức đầu a, hai cái lão đầu cộng lại cũng hơn 100 tuổi đi, thế mà
cứ như trẻ con ấy nhỉ. Mà thực ra từ khi thấy lão già áo trắng hắn cũng ẩn ẩn
nghĩ ra họ là ai rồi, rồi sau lão già áo đen xuất hiện thì hắn có thể xác định
100% họ là kẻ xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Nhưng mà hắn thực sự cũng chẳng có cảm giác gì, hắn không biết họ có phải là
người khiến hắn khổ sở chèo chống qua 4 năm gian khổ và rồi chết lãng nhách
như vậy hay không. Nhưng nếu họ có khả năng làm như vậy thì cũng không phải
dạng người bình thường. Rồi còn chỗ này nữa, cảnh sắc ban đầu toàn màu trắng,
nhưng sau đó biến hoá cũng không phải trình độ khoa học bây giờ có thể làm
được. Nên hắn quyết định ngậm miệng lại cho chắc.

“Khụ khụ, ha ha nhóc con đừng để chuyện tên họ mấy thứ đó chỉ dùng để tiện
thôi không quan trọng. Mà tên thì ta không nhớ rõ nhưng thần chức thì ta nhớ
nga. Làm lại làm lại ha ha.”

“Giới thiệu mình một chút ta là một trong hai kẻ điều khiển chí cao pháp tắc,
sức mạnh của sự sáng tạo. Ta là đấng tạo hoá kẻ tạo ra tất cả.”

“Như thế nào có lợi hại hay không muahahaha. Hãy sùng bái ta đi phàm nhân
muahahaha.”

Lão già áo trắng nói xong một đoạn dài sau đó bắt đầu đứng đấy cười ngây ngô,
chẳng hề để tâm đến lão già áo đen đang nhìn hắn với cái nhìn đầy khinh bỉ.

Nói thật hắn giờ này mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng cũng bị lão già áo
trắng lời nói cho doạ run chân, đấng tạo hoá không phải sáng thế thần sao. Dkm
sáng thế thần a. Kẻ sáng tạo ra vạn vật a, không biết lão già có bá cỡ con
TOAA bên Marvel không nhỉ.

“Thế nào lợi hại đi.”

“Lợi...lợi hại, coi như lợi hại đi.”

“Cái gì mà coi như lợi hại đi, lợi hại là lợi hại, không lợi hại là không lợi
hại.”

“Lợi hại”

“A ha ha. Vậy mới đúng chứ nhóc con.”

“Vậy còn lão gia gia này.”

Hắn nói xong và nhìn về hướng lão giả áo đen. Lão giả áo đen có vẻ như không
muốn hợp tác cho lắm, nhưng mà từ cuộc nói chuyện của họ lúc nãy hắn có thể
đoán được phần nào tính cách của lão già áo đen này rồi, hắc hắc. Ngạo Kiều.

“Oi ông bạn già, tới lược ngươi đó. Làm sao chẳng lẽ ngay cả thần chức của
mình cũng quên sau, hắc hắc.”

“Hừ.”

“Nhân loại chống tai lên mà nghe cho rõ. Ta một trong hai kẻ điều khiển chí
cao pháp tắc sức mạnh của sự hủy diệt. Ta thần huỷ diệt, tất cả mọi thứ trước
mặt ta hết thảy đều hoá thành tro bụi.”


Ta Là Sáng Thế Thần Không Chắc Nữa - Chương #1