Võ Kỹ


Người đăng: thiensucodoc55@

"A, suýt nữa quên mất, loại dược thủy này, chỉ có thể kéo dài hai tháng, nói
cách khác, ngươi mỗi hai tháng lại phải mua một lần dược tài hôm nay." Tử Văn
cười nói. " Lần sau mua thì k có nhiệm vụ ngươi sẽ không có điểm năng lượng."

Khuôn mặt cứng đờ, Cao Lãng có chút muốn khóc, gật gật đầu.

" Cái thứ này quá nhiên chỉ kẻ có tiền mới sử dụng được."

Bên trong phòng, thiếu niên xích lõa thân hình, khoanh chân ngồi bên trong
chậu gỗ, hai tay giao tiếp, bày ra một cái kỳ dị ấn kết trước người, hai mắt
đóng chặt, hô hấp vững vàng.

Ngực thiếu niên nhẹ nhàng hô hấp, rất có tiết tấu cảm giác, theo thời gian tu
luyện, thủy dịch dần tản ra một dòng khí, dòng khí mang theo màu xanh, chậm
rãi bay lên, cuối cùng theo hô hấp của thiếu niên mà tiến vào cơ thể.

Hai mắt đóng chặt, ấn kết trên ngón tay vẫn bất động, âm thầm ngưng khí, bảo
trì trạng thái tu luyện tốt nhất, tiếp tục tham lam hấp thu ôn hòa năng lượng
trong thủy dịch màu xanh.

Thủy dịch màu xanh, nhiễm vào da thịt của thiếu niên, theo từng lỗ chân lông,
đi vào cơ thể thiếu niên, ôn dưỡng cốt cách, thanh tẩy kinh mạch…

Tại động tác như không bao giờ dừng lại của thiếu niên, càng lúc càng có nhiều
luồng khí theo thủy bồn phiêu tán ra, cuối cùng, ẩn ẩn che đi xích lõa thân
thể của thiếu niên.

Bên trong mộc bồn, thiếu niên hai mắt đóng chặt đem dòng khí cuối cùng hút vào
cơ thể, lông mi khẽ chớp động, một lúc sau, hai con ngươi đen nhánh đột nhiên
mở ra.

Chậm rãi thở ra một hơi, thiếu niên thần thái sáng láng chớp chớp mắt, sau đó
đứng mạnh lên, tùy ý dòng nước lạnh lẽo từ trên người chảy xuống, miễn cưỡng
vươn vai một cái, cảm nhận linh khí sung mãn trong cơ thể, có chút mê say thì
thào tự nói: "Theo tiến độ này, chỉ sợ hai tháng nữa là có thể trùng kích vào
Linh Khiếu Cảnh đệ ngũ trọng…"

Đem những thứ cần thiết chuẩn bị đầy đủ, Cao Lãng đã ở trong phòng hơn một
tuần, trong một tuần, ngoại trừ ăn uống và vệ sinh cá nhân, còn đâu đều là
trốn trong phòng tu luyện.

Tuy mấy ngày tu luyện có chút buồn tẻ, bất quá đối với người trải qua cuộc
sống bị xem thường và châm chọc như Cao Lãng, cũng chỉ là một việc nhỏ mà
thôi.

Từ nhỏ đã bị châm chọc, làm hắn rõ ràng, thực lực trên mảnh đại lục này, trọng
yếu đến mức nào…

Mấy ngày này tuy tu luyện mệt nhọc, nhưng thành quả cũng để hắn tràn đầy vui
mừng.

Linh dịch Tử Văn luyện chế ra, tuy dược lực rất mạnh, nhưng cũng vượt xa dự
kiến của Cao Lãng, vốn nghĩ cho dù có dược lực của linh dịch, Cao Lãng ít nhất
cũng cần một tháng thời gian mới có thể đạt tới Linh Khiếu Cảnh đệ tứ trọng,
nhưng không nghĩ đến hắn lại mạnh mẽ đem thời gian rút ngắn trong một tuần,
hắn đã đột phá thành công.

Phải biết rằng, tu luyện linh khí, trụ cột là khó luyện nhất, cảnh giới đầu
tiên Linh Khiếu Cảnh, có người tốn mười năm, thậm chí hai mươi năm cũng không
phải số ít… Đương nhiên, một khi đột phá trở thành Linh Hải Cảnh, tốc độ tu
luyện cũng sẽ nhanh hơn, trước khi trở thành Linh Hải Cảnh, thời gian một năm
có khi chỉ có thể tăng đấu khí lên một đoạn, nhưng sau khi tiến vào Linh Hải,
nói không chừng có thể trong một năm thăng lên vài cấp…

Không hề lo lắng đi ra khỏi chậu gỗ, Cao Lãng quay đầu lại nhìn chất lỏng màu
xanh càng ngày càng ít, bởi vì năng lượng ẩn chứa trong đó bị chính mình hấp
thu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Cái này có thể duy trì một tuần
tu luyện còn lại sao?"

Hiển nhiên tuy Tử Văn nói là hai tháng nhưng đó chỉ là số liệu thống kê từ đầu
thôi còn tu luyện hấp thu nhanh hay chậm là do cơ thể bạn thân từng người. Cao
Lãng sau khi trọng sinh cơ thể đã có biến dị nhỏ. Tốc độ hấp thu nhanh chóng
khiến Tử Văn cũng phải than thở.

Đem nước còn đọng lại trên thân thể lau sạch, Tử Văn tùy ý mặc một bộ quần áo
sạch sẽ, sau đó ngồi lên trên giường, kiểm tra môn võ kỹ trong đầu.

Trong một tuần này, Cao Lãng ngoại trừ tu luyện cũng vào thương thành hệ thống
tiêu 60 điểm mua một cuốn võ kỹ tên là Hấp chưởng.

Võ kỹ trên đấu khí đại lục, độ quan trọng không bé hơn công pháp, một môn cao
thâm võ kỹ, có thể làm cho người ta trong lúc chiến đấu, phát huy lực lượng
mạnh mẽ vượt xa chính mình.

Võ kỹ cùng công pháp, cũng đều chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng tứ giai, võ kỹ
truyền lưu trong giai tầng của người bình thường, cao nhất cũng chỉ là hoàng
giai cao cấp, một số cao cấp võ kỹ, chỉ có thể đến học viện hoặc tông phái mới
có thể có được.

Đương nhiên, đại lục rộng lớn vô cùng, sẽ có một số võ kỹ của tiền nhân, bởi
vì nhiều duyên cớ mà bị thất truyền, cuối cùng được một người may mắn nào đó
có được.

Võ kỹ Hấp chưởng của Cao Lãng đổi được, cấp bậc huyền giai sơ cấp. Đừng vì cấp
bậc mà coi thường, phải biết rằng, trong gia tộc của mình, võ kỹ cao thâm
nhất, cũng bất quá mới là huyền giai trung cấp, hơn nữa chỉ có tộc trưởng cùng
vài vị trưởng lão mới có tư cách học tập.

"Hấp chưởng: Luyện đến đại thành, có thể hấp cự thạch nghìn cân, nếu gặp địch
nhân, cuồng mãnh hấp lực, có thể đem máu trong người đối thủ mạnh mẽ rút ra!"

Thứ này đương nhiên chỉ có thể đối phó với đối thủ cấp bậc kém hơn hoặc bằng
mình, nếu gặp đối thủ mạnh hơn, người ta trực tiếp mượn hấp lực tới gần, không
hay ho gì cả…

Đối với Cao Lãng mà nói. Cho dù thế nào, Hấp chưởng so với võ kỹ bình thường
trong gia tộc cũng tốt hơn rất nhiều, nên hắn học nó.

Lại là một thời gian dài yên tĩnh, sau một khắc, Cao Lãng trên giường, hai mắt
mở ra, hữu chưởng khẽ gấp lại, tạo thành trảo hình trạng thái, ít ỏi linh khí
trong cơ thể, theo ý thức khống chế nhanh chóng xuyên qua vài kinh mạch và
huyệt vị của bàn tay, cuối cùng hấp lực phun ra,

"Phanh…"

Theo hướng bàn tay, một cái bình hoa trên bàn lay động vài cái, cuối cùng rơi
xuống đất, theo một tiếng vang thanh thúy, hóa thành mảnh nhỏ trên mặt đất.

"Ai, tuy võ kỹ là huyền giai, nhưng đấu khí, lại quá yếu, căn bản không phát
huy được bao nhiêu uy lưc." Nhìn kết quả mà mình tạo thành, Cao Lãng bĩu môi,
bất đắc dĩ nhẹ giọng lẩm bẩm, theo hiệu quả này, muốn hút được một người, ít
nhất cần Linh Khiếu Cảnh thất trọng mới có thể làm được."

"Thôi vậy, đi thư viện đường của gia tộc xem có võ kỹ cấp thấp nào thuận tay
không, Hấp chưởng, trong thời gian ngắn không có tác dụng lớn, hiện tại một
khi đã có thể tu luyện võ kỹ, vậy không thể giống như trước kia ngốc nghếch tu
luyện…" Hít một hơi, Cao Lãng bước xuống giường, sau đó đẩy cửa bước ra.

Híp mắt lại, thích ứng một chút ánh mặt trời, Cao Lãng lúc này mới cẩn thận
đem cửa đóng lại, nhàn nhã đi trên con đường đầy đá vụn, chậm rãi đi đến hậu
viện.

Đi qua một đoạn đường cong, Cao Lãng ngẩng đầu nhìn căn phòng rộng mở trước
mắt, biển bài trí phía trên phòng, có ba chữ thư viện đường to màu vàng như
rồng bay phượng múa.

Vừa vào thư viện đường, từng trận cười đùa của thiếu niên thiếu nữ, không
ngừng truyền tới.

Trong thư viện đường, chia thành hai bộ phận, phía đông là cất giữ võ kỹ, công
pháp của gia tộc, mà phía tây, cách khá xa là một huấn luyện trường quy mô
không nhỏ, lúc này, không ít người trong huấn luyện trường, đều cao hứng bừng
bừng nhìn hai người tại giữa sân tỷ thí.

Bước chân của Cao Lãng lúc này mới dừng lại, ánh mắt quét qua giữa sân, cuối
cùng có chút hứng thú dừng lại ở trên người thiếu nữ áo tím xinh đẹp. Thiếu nữ
này chính là Cao An An.

Quét mắt lại không để ý đến nữa. Cao Lãng đi đến phía đông thư viện. Tùy ý lấy
ra một quyển sách màu đen, sau đó chậm rãi mở ra, quyển sách sau khi mở xuất
hiện mấy chữ to màu vàng.

Hoàng giai trung cấp: Hắc viêm chưởng!

Nhàn nhã tựa vào giá sách, Cao Lãng đọc tu luyện phương pháp của Hắc Viêm
chưởng, lại phân ra một tia chú ý đến đám người Cao An An.

Bên cạnh An An là một thiếu niên, bất quá tuổi của hắn cũng chỉ mười bảy mười
tám, bộ dáng cũng khá anh tuấn, cùng Hạ Long lần trước khác nhau không nhiều.

Thiếu niên tên Cao Tiếu Thiên, là cháu của Cao gia đại trưởng lão, thiên phú
tu luyện cũng không tệ, mười bảy tuổi, đã tu đến Linh Khiếu Cảnh bát trọng,
trong gia tộc cũng được coi là thiên tài.

Cao Lãng đối với vị biểu ca này của mình không có ấn tượng nhiều lắm, ngẫu
nhiên gặp mặt, cũng là lạ lẫm chào hỏi cho có rồi hai bên đều tự rời đi, Cao
Lãng cũng cảm giác được, vị biểu ca này đối với mình cũng không có hảo cảm gì,
lại thêm duyên cớ do thực lực của hắn, cho nên, vị biểu ca này cũng coi thường
không đặc biệt tìm đến mình gây phiền toái gì.

Đừng tưởng rằng Cao Lãng không có thiên phú nên luôn bị phiền toái. Phiền toái
chỉ xảy ra khi ngươi không có thực lực lại nhảy nhót trước mặt kẻ mạnh hơn mà
thôi. Còn nếu thực lực cách nhau quá xa, người ta tìm đối thủ tương tự mình
chiến đấu để mạnh lên.

Chỉ có kẻ không não mới rảnh rỗi mới suốt ngày tìm kẻ yếu hơn mình bắt nạt.


Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta - Chương #9