Luyện Hoá


Người đăng: thiensucodoc55@

Nghe được câu hỏi của Cao Lãng. Hạ Long khoé miệng giật giật, âm trầm nghiêm
mặt không nói một lời.

"Đại ca, ngươi năm nay hai mốt tuổi, còn ta bao nhiêu tuổi? Mười sáu tuổi!
Ngươi muốn cùng một cái tiểu hài tử chưa cử hành nghi thức trưởng thành quyết
đấu? Ngươi chẳng lẽ không biết yêu cầu của mình làm cho người khác đỏ mặt
sao?" Cao Lãng thở dài,trên khuôn mặt lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, làm Cao An An
bên cạnh có chút nhịn không được cười khẽ.

"Ha ha."

Nghe mấy lời nói vô tội của thiếu niên, Cao Tiền cùng mọi người xung quanh
đồng thời phát ra tiếng cười. Chính xác, lấy tuổi Cao Lãng giờ phút này nhiều
lắm chỉ tính là môt thiếu niên ngây thơ miệng còn hôi sữa, mà Hạ Long lại sớm
đả trưởng thành, khiêu chiến như này, thật sự làm mọi người không thể không
khinh bỉ trong lòng.

Nhìn ánh mắt châm chọc xung quanh, một chậu nước lạnh làm Hạ Long hồi phục
được chút thanh tỉnh, Cao Lãng luôn biểu hiện ra bộ dáng thành thục cùng lạnh
nhạt nên mình không tự chủ được mà quên đi tuổi của hắn, cho nên khi Cao Lãng
nói ra, Hạ Long lúc này mới nhớ lại thiếu niên trước mặt hắn năm nay mới mười
sáu…

Cắn chặt răng, Hạ Long nhìn đám Cao gia hộ vệ đứng sau Cao Lãng như hổ rình
mồi, biết chính mình hôm nay không có cơ hội ra tay giáo huấn, chỉ đành lạnh
lùng lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Sau một năm, ngươi sẽ cử hành nghi thức
trưởng thành? Hắc hắc, nhìn tên phế vật như ngươi chỉ sợ sau nghi thức trưởng
thành sẽ bị an bài đi những nơi xa xôi tận cùng, về sau ngay cả tư cách tiến
vào Phong Vũ Thành đều không có, thật sự là đáng thương a."

Cao Lãng mỉm cười, nhún vai không trả lời.

Mi mắt giật giật, không biết vì sao chỉ cần vừa thấy khuôn mặt bình đạm thong
dong của thiếu niên trước mặt là lửa giận lại bùng lên, ngươi là một phế vật,
không có việc gì lại giả vờ trước mặt ta bộ dáng cao thâm khó lường cứt chó
đó…

Mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, Hạ Long hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay
lên mang theo đám thủ hạ bỏ đi.

Nhìn Hạ Long bỏ đi, Cao Lãng thở dài một hơi, nhìn Hạ Long rời đi mà khoé mắt
toát ra vẻ âm trầm, thầm nghĩ." Nếu như lúc trước bên địa bàn Hạ gia xuất hiện
hộ vệ khiến đám trẻ con Cao gia đó kiêng kỵ thì ta chắc có lẽ cũng không bị
xuyên không đi."

Lắc lắc đầu, Cao Lãng bỏ qua chuyện quá khứ sau lưng không thèm nghĩ đến nữa.

Cao Tiền đại thúc, phiền toái mọi người rồi " Cao Lãng quay đầu cười thân
thiện đối với mấy người Bội Ân, âm trầm khí tức lúc trước, trong khoảnh khắc
biến thành vui vẻ cùng thẳng thắn.

Trong lòng cảm thán sự thay đổi cảm xúc của Cao Lãng, trong nụ cười của Cao
Tiền, thêm phần kính sợ xuất phát từ nội tâm, bất luận Cao Lãng tu luyện thiên
phú như thế nào, chỉ cần phần tâm trí này, thành tựu ngày sau chỉ sợ cũng sẻ
không thấp. Hiển nhiên Cao Lãng toát ra vẻ âm trầm không che giấu được Cao
Tiền.

"Nói đùa, nơi này vốn là địa bàn của chúng ta sao có thể để người của Hạ gia
gia tộc đến làm loạn." Cao Tiền cười cười, nhìn bộ dáng Cao Lãng hết nhìn đông
đến nhìn tây, sau khi cáo từ một tiếng, mang người rời đi.

Nhìn bọn người Cao Tiền rời đi, Cao Lãng lúc này mới xoay người nhìn Cao An
An." An An. Ngươi không có sao chứ?"

An An cau nhẹ cái mũi, giơ lên chiếc vòng trên tay, hài hước nói: "Thì ra Cao
Lãng ca ca cũng một mực chú ý An An."

Trừng mắt nhìn An An một cái, trong lòng Cao Lãng thì dở khóc dở cười. Chia
tay Cao An An, Cao Lãng tiếp tục đi về một số cửa hàng ở sâu trong khu buôn
bán …

Đi qua vài cửa hàng Cao Lãng lúc này mới dừng chân, quay người nhìn một viên
tinh thể màu lục vẫn còn nhiễm một ít máu, thoải mái thở ra một hơi, cười nói:
"Rốt cuộc tìm được rồi."

Cao Lãng nhẹ nhàng cầm lục sắc ma tinh vẫn còn dính một ít máu, hướng đến vị
nam tử nhìn qua có chút gầy gò, đôi mắt bé ti hí phía sau quầy hàng cười nói:
"Đây là ma tinh của ma thú nào?"

"Hắc hắc, nhãn lực thiếu gia thật tốt, đây là ma tinh của nhất giai yêu thú
Mộc hồ ly, trong nhất giai ma tinh, nó được xem như cực phẩm, vì khối ma tinh
này, Tiêu Nha đoàn hội chúng ta, phải phục kích ba ngày, giết chết năm con Mộc
hồ ly, mới có được một viên ma tinh này…" Nhìn thấy Cao Lãng trang phục, tên
nam tử kia lập tức ân cần giới thiệu.

"Nếu thiếu gia xem trúng nó, chỉ cần năm trăm kim tệ là được, hắc hắc, vì đi
săn Mộc hồ ly này, chúng ta có mấy vị huynh đệ bị thương không nhẹ…"

Ngón tay Cao Lãng lau đi vết máu trên ma tinh, quả nhiên phát hiện vết máu còn
chưa hoàn toàn khô lại, khẽ gật gật đầu, liếc mắt đối phương, tùy ý nói: "Đắt,
bình thường ma tinh cấp một giá cả từ bốn trăm đến bốn trăm năm mươi, hơn nữa,
Mộc hồ tuy cũng là ma thú, bất quá lực công kích không cao, đội viên của ngươi
sẽ không phải là đấu giả cũng chưa đạt tới?"

Khóe miệng giật giật, nam tử cười xấu hổ hai tiếng, hiển nhiên không nghĩ đến
thiếu niên trước mặt lại am hiểu về thị trường và yêu thú như vậy, lập tức
nói: "Bốn trăm bảy đi, không thể ít hơn, dù sau huynh đệ bọn ta cũng phải sinh
sống…"

"Bốn trăm rưỡi." Cao Lãng chém đinh chặt sắt. Hiển nhiên vẫn muốn giá thấp
hơn.

Mắt nhìn vật phẩm trong tay Cao Lãng, nam tử lặng lẽ thở ra một hơi, còn tốt
vẫn tiện nghi mình…

"Thành giao!"

Sảng khoái xuất ra một ít đại kim tệ, Cao Lãng không nói hai lời, xoay người
bước đi…

"Hắc hắc, không tệ, mua một đồ vật cũng phải hẹp hòi như vậy." Lúc xoay người,
thanh âm Tử Văn hài hước vang lên trong đầu.

Đám gia hỏa đó đều là gian thương, chỉ cần thấy ngươi đối với vật gì có hứng
thú, vậy lập tức tăng giá, ta không muốn mất tiền oan…" Trong lòng bình thản
đáp một câu, Cao Lãng cũng không quản thêm Tử Văn, nhàn nhã đi ra khỏi khu
buôn bán, sau đó chậm rãi trở về gia tộc…

Chạy về gia tộc, Cao Lãng nóng vội chạy về phòng của mình, sau đó cẩn thận
đóng chặt cửa…

"Nhiệm vụ hoàn thành. Ngươi nhận được 100 năng lượng. " Âm thanh Tử Văn vang
lên." Muốn luyện hoá dược lực, cần tiêu hao 20 năng lượng. Phải chăng có sử
dụng."

" Đồng ý sử dụng." Cao Lãng nói.

Tử Văn phân phó Cao Lãng: "Đi mang một cái chậu nước to đến đây."

Thấy vậy Cao Lãng chạy đi chuẩn bị.

...

Trước mắt Cao Lãng bỗng xuất hiện ngọn lửa. Ngọn lửa vừa xuất hiện, trong
phòng nhiệt độ tăng lên rất nhiều.

Mắt không chớp nhìn ngọn lửa kia, trong lòng Cao Lãng có chút rung động, hắn
rõ ràng quá trình luyện dược sư luyện dược, nhưng ngọn lửa tự động xuất hiện
hóa thành thực chất, cho dù là Cao gia gia chủ, cũng không thể làm được a…

Ngọn lửa màu trắng bốc lên, đem gốc tử diệp hương thảo cắn nuốt vào… Ngọn lửa
bốc lên, tử diệp hương thảo trong tích tắc bị đốt thành một ít chất lỏng màu
xanh biếc…

Sau khi đem ba gốc tử lan diệp thảo toàn bộ ném vào, dung dịch màu xanh biếc
kia trở nên lớn hơn rất nhiều.

Chất lỏng màu xanh, tại trong ngọn lửa không ngừng động đậy, nhiệt độ nóng
cháy, không ngừng thiêu đốt tạp chất trong đó…

Theo ngọn lửa thiêu đốt, chất lỏng màu xanh biếc càng ngày càng nhỏ đi, một
lúc sau, chỉ to bằng độ lớn của một ngón tay…

Tiếp theo, đem hai cây tẩy cốt hoa, đưa vào trong ngọn lửa, sau khi nung chảy,
hòa vào trong chất lỏng màu xanh…

Sau đó, là đem ma tinh ném vào.

Ba bước này, kéo dài khoảng một giờ nhưng ngọn lửa vẫn không có vẻ vì thế mà
yếu đi.

Sau một giờ, ma tinh cứng rắn, đã bị nung chảy thành một chất lỏng màu xanh
nhạt, cuồng bạo năng lượng ẩn chứa trong ma tinh, cũng bị Tử Văn dùng dược
tính thần kỳ phối hợp, loại ra ngoài…

Ngọn lửa dần nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Nhìn một giọt chất lỏng màu phỉ thúy bay lơ lửng trong phòng, bằng cảm giác
lực hơn người, làm Cao Lãng rõ ràng cảm ứng được năng lượng trong chất lỏng
này lớn đến thế nào…

"Ta cứ như vậy nuốt vào sao?" Cao Lãng chớp mắt, có chút không kịp đợi.

"Muốn chết thì cứ trực tiếp nuốt vào, bằng kinh mạch của ngươi, sẽ lập tức
biến thành phế vật chân chính." Tử Văn nhẹ nhàng nói, sau đó đem phỉ thúy chất
lỏng hòa vào nước bên trong bồn, nhất thời, một bồn trong suốt nước hóa thành
màu xanh.

"Sau này, ở trong đó tu luyện, bằng thiên phú của ngươi, trong một năm đạt tới
bảy đoạn, không phải việc khó." Tử Văn cười nói.

Cao Lãng trong lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng gật đầu.


Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta - Chương #8