Chúng Ta Chỉ Đi Xem Thôi


Người đăng: thiensucodoc55@

Sau khi nghe Hạ Yến giải thích, Cao Lãng bên ngoài cố bảo trì vẻ trấn tĩnh,
bên trong chỉ có thể chửi bới om sòm.

Thế gian giang hồ, vô vàn hiểm ác.

Lần này Cao Lãng đã triệt để được nhìn thấy rồi.

" Vậy ra cảnh giới của hắn đột phá khi bọn ta nhìn thấy, vốn là ảo cảnh do
ngươi dựng ra?" Cao Lãng cảm khái hỏi.

" Đúng thế. Nhìn thì có vẻ là vị khách quan đó đã đột phá, thế nhưng thực ra
đã bị ta hút lấy ba phần thực lực. Bây giờ nhìn thì có vẻ không việc gì, thế
nhưng đến sáng ngày mai, ảo cảnh sẽ biến mất, lúc đó vị khách quan đó có hối
hận cũng đã muộn rồi."

Hạ Yến bàn tay che miệng cười khanh khách nói.

Cao Lãng khoé miệng mỉm cười, lạnh nhạt nhìn sang Vân Hi, sắc mặt hắn trắng
bệch, ánh mắt nhìn vào bàn rượu. Cả người hơi run rẩy.

Cao Lãng hả hê nhìn hắn, trong lòng cười trên nỗi đau kẻ khác. Ta bảo ngươi
vui sướng. Ngươi nghe thấy gì chưa, bây giờ biết được rồi, có cho Vân Hi cũng
không dám động vào các cô nương bên trong Hợp Hoan Tông đâu.

" Vậy chẳng lẽ ngươi không sợ hắn biết chuyện rồi, dẫn người đến đây đập phá
đòi tiền ngươi sao?" Vân Hi sắc mặt căng thẳng hỏi.

Nghe thấy lời hắn, Hạ Yến thu lại nụ cười, vẻ mặt chuyển sang coi thường lạnh
nhạt nói:

" Có chút ít tiền mà đòi động vào món hàng đắt giá nhất của Phiêu Hương Các,
tên đấy là được voi đòi tiên. Người của Phiêu Hương Các bảo hắn cho thêm giá
tiền, hắn lại bảo chỉ có từng ấy mà thôi, nhất quyết không chịu tăng thêm
tiền. Đây là tự làm tự chịu"

" Hắn trả tiền, ta làm việc. Tiền trao cháo múc. Huống chi còn không có giấy
tờ, hợp đồng gì hết. Hắn có thể tìm ai cãi lý đi? Phiêu Hương Các không bao
giờ sợ loại người như vậy."

Cao Lãng khe khẽ lắc đầu, trong lòng thầm than. Hắn chợt cảm thấy vị nam nhân
xấu xí ban nãy thật xui xẻo. Vừa mất tiền, lại mất tu vi.

" Vị đại nhân này, ngài không cần phải lo lắng, các cô nương ở đây liễu yếu
đào tơ, sao có thể làm gì ngài cơ chứ? Chẳng lẽ ăn thịt ngài hay sao?"

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vân Hi, Hạ Yến cười nhạt một tiếng, cười nói.

Cao Lãng khoé miệng co giật.

Nếu các cô nương ở đây đều là liễu yếu đào tơ, vậy các cô nương bên ngoài chắc
là liệt hết chân tay không đi lại được mất.

Ngươi nói như vậy, chúng ta tin sao? Người bên ngoài dám tin sao?

" Hai vị đại nhân đừng lo, hai vị sư muội đây của ta tuy cũng là người Hợp
Hoan Tông, thế nhưng chỉ cần đại nhân ra giá tiền hợp lý, chúng ta tuyệt đối
sẽ không hút lấy tu vi của ngài."

Hạ Yến bàn tay nhẹ cầm bình rượu, nhẹ nhàng rót cho hai người, vừa cười vừa
nói.

" Với sự rèn luyện của Hợp Hoan Tông, hai vị sư muội của ta tinh thông đủ loại
võ kỹ cùng tư thế. Đảm bảo hai vị đại nhân sẽ được trải nghiệm một cách tốt
nhất, bên ngoài tuyệt đối không thể nào có được."

Cao Lãng âm thầm cười lạnh. Ngươi nói như thế, ta kém chút tin.

Dù cho người bên ngoài tin thật, ta cũng không tin.

Dù cho tên Vân Hi kia có tin là thật. Ta tuyệt đối không tin. ..

" Thật."

Vân Hi theo bản năng thốt lên một tiếng, lập tức tỉnh ngộ lấy tay bịt miệng
mình lại.

Cao Lãng thở dài đầu ngẩng lên trời, lấy tay che trán. Trong lòng cảm thấy vô
cùng bất đắc dĩ.

Lời nói của nữ nhân Hợp Hoan Tông, ngươi cũng tin là thật. Thì sao này bị
người ta bán, ngươi tươi cười niềm nở với người ta đâu.

Vân Hi a Vân Hi. Xem ra ta vẫn cần phải rèn luyện ngươi một khoảng thời gian
dài. Để ngươi trải qua xã hội đánh đập, mới nhìn thấy được nhân gian hiểm ác.

" Tất nhiên là thật a." Hạ Yến nở một nụ cười xinh đẹp, trong lòng thầm vui
vẻ.

Xem ra lần này đúng là câu được hai con cá lớn.

" Nếu hai vị đại nhân không thích sư muội của ta, mà muốn trải nghiệm đột phá
cảnh giới. Ta cũng có thể giúp hai vị dẫn đến mối làm ăn hợp lý. Chỉ cần hai
vị đại nhân đưa cho chúng ta chút phí giới thiệu là được."

" Khụ. . ."

Cao Lãng ho khan một tiếng, chặn lại lời nói của Hạ Yến, có chút xấu hổ nói.

" Hai chúng ta chỉ cần Yến cô nương giúp cho một chuyện, nếu cô nương làm
được, mỗi lần giúp chúng ta sẽ đưa cho cô nương 20 nghìn kim tệ coi như chi
phí."

Hạ Yến khẽ im lặng, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, cẩn thận nói:

" Hai vị đại nhân mới nói ra là chuyện gì. Yến Nhi có thể không chắc chắn sẽ
giúp được hai vị. Xin cho ta nói thật, 20 nghìn kim tệ chỉ đủ cho đại nhân tìm
các cô nương bình thường bên dưới tầng một và tầng hai, còn không đủ để cho sư
muội của ta hấp thu tu vi cơ."

Nhận ra sự lãnh đạm và vẻ coi thường trong giọng nói của nàng, Cao Lãng trong
lòng âm thầm cười lạnh. Bên ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nói:

" Yến cô nương yên tâm, ta không phải bảo ngươi làm chuyện đó. Mà hai chúng ta
muốn. . . Cô nương tìm cách dẫn chúng ta đi xem các ngươi làm chuyện đó với
khách quan của các ngươi."

Nói xong, Cao Lãng nhanh chóng cầm lấy chén rượu dốc vào miệng. Nhìn cũng
không nhìn mọi người xung quanh.

Vẫn cứ thế giữ động tác uống rượu, cánh tay che đi khuôn mặt của hắn.

Mẹ nó. Nói câu này ra, Cao Lãng cảm thấy ngại đến mức không có lỗ mà chui.

". . ."

Hạ Yến quả thật không biết phải trả lời ra sao.

Nàng ban đầu vốn nghĩ Vân Hi khi nói ra câu đó, chỉ là loại bỏ sự xấu hổ của
hắn vì bị nàng phát hiện ra hai người ẩn núp bên trên mà thôi.

Trong lòng nàng khi đó nghĩ là Cao Lãng và Vân Hi đang theo dõi tên khách quan
của nàng. Vì nghiệp vụ của bản thân, nàng thấy tên nam tử xấu xí đó bị mất ba
thành thực lực đã đủ tội rồi, bây giờ còn gặp hai tên theo dõi, chẳng phải
càng thảm hơn sao?

Thế nên nàng mới xuất thủ, tiện tay kéo chân Cao Lãng và Vân Hi, giúp cho vị
khách quan của nàng bình an về đến nhà.

Còn về đến nhà rồi, thì không nằm trong phận sự của nàng nữa.

Tuy nhiên khi thấy Vân Hi ném 300 nghìn kim tệ ra, thì nàng liền cảm thấy phát
tài rồi. Thế nên mới cùng hai vị sư muội của mình hầu hạ Cao Lãng và Vân Hi
uống rượu.

Còn bây giờ khi Cao Lãng nói câu đó ra. Hạ Yến chợt cảm thấy, là nàng suy nghĩ
nhiều.

Cuộc sống vốn đơn giản. Tại sao lại phải suy nghĩ phức tạp hoá nó lên như thế
đâu?

Trong lòng Hạ Yến thầm nghĩ. Xem ra hai vị khách quan này của nàng, có sở
thích xem người ta làm chuyện ấy là sự thực rồi.

" Khách quan, việc đó tất nhiên ta có thể giúp được cho ngài. Thế nhưng ta
ngoài việc dẫn các ngài xem, còn phải đi giải thích với các tỷ muội trong đấy
nữa a. 20 nghìn kim tệ có chút hơi ít. Ngài xem 50 nghìn kim tệ được không?"
Hạ Yến cười nói.

Tuy hiện tại nàng đối với hai người Cao Lãng và Vân Hi có cái nhìn mới, thế
nhưng vì số lượng kim tệ to lớn trước mặt, cùng với phong cách phục vụ chiều
lòng khách hàng, Hạ Yến niềm nở trao giá.

Nghe thấy nàng nói, Cao Lãng hơi nhíu mày, liền đổi giọng nói ra:" Không được,
giá cả quá đắt, hai chúng ta chỉ đi xem thôi, chứ đâu có phải được chạm vào
các cô nương bên trong đây đâu? Chỉ đứng bên ngoài xem thôi."

Cao Lãng nhấn mạnh.

" Như vậy ngài xem như thế nào? Chúng ta không chuyển từng phòng các cô nương
nữa, mà tính theo thời gian xem của hai vị đại nhân a. Mỗi nửa giờ 50 nghìn
kim tệ."

Hạ Yến suy nghĩ một chút, liền chuyển giọng nói, ngọt ngào chào giá.

" Yến cô nương, 50 nghìn kim tệ không phải là một con số ít ỏi đâu, với giá
tiền ấy, ta có thể làm chuyện đó với sư muội của ngươi đấy." Cao Lãng khoé
miệng cười lạnh một tiếng, đồng thời tay trái của hắn khẽ vươn ra, ôm eo nữ
nhân bên cạnh mình.

Nữ nhân bên cạnh Cao Lãng bị tập kích đột ngột, vẻ mặt hơi kinh ngạc một chút,
liền chuyển sang thản nhiên. Một cánh tay khẽ gắp lấy đồ nhắm thức ăn, nhẹ
nhàng đưa lên cho Cao Lãng.

Cao Lãng rất phối hợp há miệng để nàng đút vào. Vừa nhai vừa mỉm cười nhìn Hạ
Yến.

(ー_ー゛)

Vân Hi ngồi đối diện hắn duy trì im lặng, lén lút giơ một ngón tay cái lên cho
Cao Lãng.

Chỉ cần việc này thành, vậy thì đêm nay hao tốn chút tiền, bọn hắn cho thể
ngang nhiên tu luyện, không cần phải lén lút nữa.

Vân Hi trong lòng cảm thán. Phải nói không hổ là đội trưởng của cả đội a. Hắn
vừa xuất thủ, mọi việc liền trở nên dễ dàng.

". . ."

Hạ Yến tuy bị Cao Lãng trả giá, thế nhưng nàng không hề tỏ vẻ tức giận, bên
ngoài vẫn duy trì mỉm cười.

Hai bên cứ thế mặc cả với nhau. Cuối cùng, hai bên đều chốt với giá 40 nghìn
kim tệ trong nửa giờ. Tuy nhiên, Hạ Yến phải sắp xếp cho bọn hắn xem những nữ
nhân có tư sắc tốt.

Nguyên nhân xác định như vậy, tại vì bên trong Phiêu Hương Các, vẫn có một số
khách quan thích khẩu vị mới lạ.

Thích làm với những nữ nhân da thịt mập mạp, hay với những nữ nhân đô con cơ
bắp cuồn cuộn.

Để thoả mãn nhu cầu khách hàng, tại Phiêu Hương Các cũng tồn tại những nữ nhân
như vậy.

Đặc biệt Cao Lãng khi đi vào Phiêu Hương Các đã từng nhìn thấy qua ở tầng hai,
nhìn thể trạng và dáng vẻ của cô nương ấy, ít nhất cũng phải nặng 250 cân.

Để tránh việc Hạ Yến dẫn Cao Lãng và Vân Hi vào những căn phòng như vậy, khiến
bọn hắn không thể tập trung tu luyện. Cao Lãng mới phải ra điều kiện cho nàng.

. . . . ..

Bên trong một căn phòng khép kín, mùi hương diễm ám muội nồng nặc.

Một tên nam nhân to béo cùng với một nữ nhân xinh đẹp cười đùa đi vào bên
trong phòng.

Chỉ là vừa vào phòng, nhìn thấy hai tên nam tử cả người mặc kín mít che lấp
toàn bộ khuôn mặt, tên nam nhân to béo thần sắc giật mình, đầu óc cũng hơi
thanh tỉnh một chút, lập tức vội vàng hỏi.

" Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi vào trong đây?" Nói xong quay sang nữ nhân
bên cạnh mình, vẻ mặt tức giận.

" Phiêu Hương Các để cho hai tên này vào bên trong đây, là có ý gì? Định ám
sát ta hay sao?"

Cao Lãng và Vân Hi cả người ăn mặc kín mít, không thể không khiến hắn suy nghĩ
như vậy.

" Đại nhân bình tĩnh, là Phiêu Hương Các có một sự sắp xếp mới. Cho hai người
ngồi yên tĩnh xem chúng ta làm chuyện đó, để gia tăng sự kích thích nha." Nữ
nhân bên cạnh hắn không hốt hoảng, sắc mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười nói ra.


Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta - Chương #163