Chương 5: Trận chiến cuối cùng với Buggy (1)
"A...Mệt quá, chúng ta nghỉ ở đây đi." Luffy dìu Zoro ngồi xuống bậc
thềm trước một của hàng, cũng ngã ngửa trên mặt đất thở hổn hển.
"Hai cậu ở đây nghỉ trước đi, tôi và Nami đi mua băng gạc giúp Zoro
cầm máu."
"Ừ, bọn tớ sẽ chờ cậu mà."
Tôi dẫn Nami tới một con hẻm nhỏ, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng trước.
"Rốt cuộc cậu là ai? Sao lại biết Arlong?"
"Tôi không chỉ biết vậy, còn biết cậu cần 100 triệu Beri để cứu dân làng nữa."
"Sao... Sao cậu biết... "
"Điều đó không quan trọng. Tôi biết điều này rất khó tin nhưng cậu
hãy tham gia vào băng của Luffy. Cậu ấy có thể giúp cậu đánh bại
tên Arlong."
"Đánh bại Arlong? Cậu có biết mình đang nói gì không?" Nami gạt tay
tôi ra, lạnh lùng xoay người muốn rời đi.
"Chẳng lẽ cậu không muốn thoát khỏi tên Arlong đó? Nếu có hy vọng
tại sao cậu không thử chứ? Dù sao cậu cũng sẽ không thiệt hại gì."
Tôi chặn lại Nami, nói, "Tin tôi, tin Luffy. Cậu ấy sẽ không bao giờ
bỏ rơi đồng đội."
Thấy vẻ mặt Nami có chút do dự, tôi tiếp tục cố gắng. "Yên tâm, tôi
sẽ không nói với ai chuyện này hết. Nếu tên Arlong đó phát hiện cậu
phản bội, cậu cứ đem chúng tôi ra làm bia đỡ đạn đi. Hãy nói cậu
chỉ lợi dụng bọn tôi để cướp lấy kho báu. Tôi sẽ không để cậu bị
liên lụy."
"Được. Tôi sẽ thử một lần." Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Nami cuối
cùng cũng chịu thỏa hiệp.
"Tôi sẽ thực hiện những gì đã hứa với cậu, yên tâm đi. Vậy giờ
chúng ta đi mua băng gạc cho Zoro thôi." Tôi mỉm cười, kéo tay Nami ra
khỏi con hẻm.
"Á, cậu làm gì vậy?" Tôi gạt tay Nami đang sờ soạng ngực của mình,
cảnh giác nhìn cô ấy.
"Chà, đúng là phẳng thật. Là do cậu đã bó hay là vốn dĩ nó liền
phẳng vậy?" Nami nở nụ cười như khi cô ấy nhìn thấy tiền, ánh mắt
đảo qua người tôi. Có vẻ như vấn đề về Arlong được giải quyết khiến
cô ấy còn có tâm tình trêu chọc tôi.
"..."
Tôi trầm mặc không nói. Không lẽ Nami đã phát hiện ra cái gì rồi?
"Không cần phủ nhận. Tôi biết cậu là con gái." Nami tung ra một đòn
chí mạng. Tôi có cảm giác câu nói này hóa thành một mũi dao xuyên
thẳng vào tim tôi vậy.
"Làm sao cậu biết được?"
"Cậu nghĩ tôi giống hai tên kia sao? Đừng coi thường trực giác của
phụ nữ thế."
Nami đi vòng quanh người tôi, đánh giá hết một lượt, kỳ lạ nói,
"Cậu là thích khách? Cách ăn mặc thật quái dị. Tại sao cậu lại
cải trang thành con trai như thế này?"
Tôi mất tự nhiên lùi lại, cười gượng: "Nếu ra khơi một mình thì cải
trang thành con trai sẽ dễ đi lại hơn."
"Cậu không nói cho hai tên ngốc kia?"
"Cái đấy...tôi chưa tìm được cơ hội..." Tôi nhỏ giọng giải thích.
"Nhưng đúng là trông cậu giống con trai thật, chẳng có điểm gì giống
con gái cả."
"..."
Nami, tôi biết ngực cậu lớn nhưng cậu không cần sỉ nhục tôi vậy đâu.
"Đừng nói nhiều nữa, chúng ta nên trở lại thôi. Nếu không không biết
hai người kia sẽ gây ra chuyện gì đâu." Tôi uể oải đi ra khởi con ngõ
nhỏ, Nami cười dài một tiếng, cũng đi theo phía sau.
Thị trấn này cũng thật ít người. Trên đường phố hầu như chẳng có
ai cả. Tôi và Nami phải đi khá lâu mới tới được một hiệu thuốc và
mua băng gạc mang về.
Khi trở về chỗ cũ, tôi và Nami lại không thấy Zoro và Luffy đâu cả.
Họ đi đâu được chứ?
Bùm.
"Qua bên kia thử xem?" Nami nhìn tôi nói.
Chúng tôi chạy qua một dãy phố, trên đường xuất hiện vài ngôi nhà
đổ nát. Lần theo dấu vết của những ngôi nhà đổ, tôi cuối cùng cũng
nhìn thấy Luffy.
Nami: "Nè. Cậu đang làm gì thế? Đống lộn xộn này là sao?"
"Ồ. Hai cậu về rồi à?" Luffy vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, "Hai cậu
đi lâu thật đấy."
Sau khi nghe Luffy kể lại mọi chuyện, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện
gì đang xảy ra. Thì ra sau khi chúng tôi rời đi, Luffy đã gặp một con
chó rất kỳ lạ, cậu ta còn bị nó cắn nữa. Rồi một ông lão tự
nhận là thị trưởng của thị trấn tới cho con chó Chu Chu ăn thấy Zoro
bị thương đã đưa Zoro đi vào trong nhà của ông ấy để nghỉ ngơi.
Sau đó một tên ăn mặc kỳ quái cùng con sư tử xuất hiện, là Mohji và
Richie. Chúng vừa gặp Luffy liền tấn công, còn phá hủy cả cửa hàng
của Chu Chu nữa. Vì vậy Luffy đã đánh bại hắn.
"Tôi nghĩ chúng ta nên đi tìm tên Buggy đó. Nếu không giải quyết hắn e
rằng chúng ta không thể rời khỏi đây được." Tôi nhíu mày.
"Được. Ông lão thị trưởng đã đi đến chỗ của Buggy rồi. Tớ rất
thích ông ấy nên không thể để ông ấy chết được."
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên ngay bên cạnh, mấy ngôi nhà ở
gần chỗ chúng tôi ngay lập tức cũng bị nổ thành một đống đổ nát,
bụi đất bị tung lên. Bom? Không lẽ lại là tên Buggy đó?
"Thôi chết! Zoro còn đang ngủ trong ngôi nhà của ông lão!" Luffy nhìn
mấy ngôi nhà, bỗng ôm đầu lao tới một ngôi nhà.
Cái gì??!
"Này, có cần đánh thức tôi một cách ồn ào thế không? Tôi còn chưa
ngủ đủ." Từ trong đống đổ nát, Zoro đẩy mấy thanh gỗ và gạch đá
trên người mình ra, khó chịu nói.
Nhìn Zoro có vẻ như không bị thương gì, tôi toát mồ hôi. Zoro à, anh
không biết vừa có một quả bom nổ ngay bên cạnh sao?
Luffy: "Ô. May quá, cậu không sao rồi. Vậy chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?" Zoro nghi ngờ hỏi.
"Đi đá đít tên Buggy đó." Luffy chìa tay về phía Nami, "Này Nami, cậu
gia nhập cùng chúng tôi đi, làm hoa tiêu của chúng tôi nhé?"
Nami nhìn nhìn bàn tay chìa ra ở trước mặt, ngẩng đầu nhìn phía
tôi, thấy tôi gật đầu, mới gạt bỏ tay của Luffy ra, "Hừ, tôi sẽ không
làm hoa tiêu cho một kẻ ngốc như cậu đâu. Nhưng chúng ta có thể hợp
tác."
"Vậy giờ chúng ta đi hướng nào đây?"
"Tớ thấy ông lão đi về phía gần bến cảng. Để tớ dẫn đường cho."
Thực sự mà nói thì tôi cũng rất nghi ngờ khi đi theo Luffy. Mặc dù
cậu ấy không mù đường giống như Zoro nhưng cậu ta rất ngốc a...
Cũng may, lần này Luffy coi như là đáng tin, quả nhiên khi tới gần
bến cảng chúng tôi đã thấy Buggy đang đứng trên nóc của một tòa nhà
rồi.
"Thả ông già ra!" Khi nhìn thấy một ông lão đang bị Buggy treo ở giữa không
trung, Luffy lập tức nhảy lên, đem hai bàn tay đã tách rời của Buggy ném đi,
cũng đỡ lấy ông già.
"Thằng nhóc?" Vì bị nghẹn khí quá lâu, nên ông lão ho lên vài tiếng, ánh mắt
cũng dẫn theo vài phần nghi ngờ, thằng nhóc này sao lại tới đây? Nhưng mà khi
nhìn thấy tên Buggy, cả người vốn đang suy yếu cũng lập tức có khí lực lại
đây, "Nhóc con, ngươi tránh ra, ta phải liều mạng cùng tên này.
Ừm, rất có sức, xem ra không có việc gì, tôi gật đầu.
Rầm, ông lão trợn mắt ngã xuống.
"Luffy cậu làm cái quái gì vậy?" Thấy tên hung thủ ngược đãi người
già vẫn còn không tự biết hành vi phạm tội của mình, Nami tức giận
hét lên.
"Hừm...Tại ông lão vướng víu quá mà." Luffy điềm nhiên vỗ vỗ cánh
tay vừa mới đánh ngất ông thị trưởng, vô tội nói.
Mặc dù cậu có ý tốt ngăn cản ông thị trưởng tìm chết, nhưng có lẽ
bị chém một đao so với bị đập mặt vào tường có vẻ tốt hơn đấy.
Cậu có biết là tôi phải rất vất vả mới thuyết phục được Nami làm
hoa tiêu của cậu không? Ít nhất cậu cũng phải giữ hình tượng chút
chứ, ánh mắt của Nami đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi kìa. /_\
Luffy chậm rãi đi tới phía trước ngôi nhà, hít một hơi thật sâu, hét
lớn: "Ta đến đây để đá đít người như lời hứa đây, đồ! Mũi! To!"
"Ngươi, dám, nói, mũi, ta, to?" Buggy cằm như muốn rớt ra, sau khi phản
ứng lại đây, tức giận gằn từng chữ, "Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả
của việc chọc giận ta là thế nào. Chuẩn bị bom Buggy!"
"Cậu là tên ngốc sao? Đừng có chọc giận hắn như vậy chứ!" Vốn là
người đã được chứng kiến sức mạnh của bom Buggy, Nami cũng bất chấp
lời hứa với tôi, quay đầu ném một câu rồi tránh vội sang một bên.
Ngay cả Zoro cũng trở nên nghiêm tức lên, "Luffy, mau tránh ra."
Thế nhưng Luffy không thèm di chuyển, cậu ta nở nụ cười, nói: "Không
sao, quả bom đó không làm gì được tớ."
Tôi bình tĩnh đứng ở một bên. Chậc, có gì mà phải hốt hoảng chứ,
dù sao Luffy cũng là người cao su, bom đạn đối với cậu ta chẳng có
chút tác dụng nào cả nha.
Quả nhiên là khi quả bom bắn tới, Luffy liền hít một hơi thật sâu
khiến cho cơ thể phình to lên như trái cao su, "Gomu gomu no ...Fusen."
Trái bom bắn tới thân thể của cậu không gây ra bất cứ tổn thương
nào, thậm chí còn bị Luffy bật ngược trở lại theo đường cũ. Chỗ
đứng của băng Hề Buggy cũng bị nổ thành một đống đất đá.
"Đáng lẽ cậu phải nói trước chứ..." Zoro sửa lại cái khăn buộc đầu
của mình, bất mãn nói.
Còn Nami thì đã bị chuyện trước mắt làm cho kinh sợ, lắp bắp:
"Cậu...cậu là thứ quái gì vậy? Cơ thể cậu lại biến thành quả
bóng..."
"Hm, nó là chiêu bong bóng cao su a."
"Tôi không nói cái đó, tôi muốn hỏi là tại sao cơ thể cậu lại có
thể biến thành quả bóng!"
"Cậu ta đã ăn trái Ác quỷ và trở thành người cao su. Vì thế cơ thể
cậu ấy có thể co giãn." Tôi tốt bụng giải thích. Dù sao cho Nami
thấy năng lực của Luffy mạnh một chút thì cô ấy cũng sẽ tin tưởng
Luffy hơn một chút.
"Cái gì? Người cao su?" Nami quay lại nhìn Luffy.
"Ừ, đúng vậy." Vừa nói, Luffy còn kéo kéo má để chứng minh.
Lúc này từ trong đống đổ nát, Buggy gạt bỏ đống bụi đất trên người
đứng dậy, hắn đã kịp thời túm lấy hai tên thuộc hạ chắn đạn thay.
Còn cả một tên tóc dài đòng dạng dùng con sư tử đỡ đạn nữa.
"Các ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy."
"Thuyền trưởng." Cái tên tóc dài đi đến phía sau của Buggy, trên quần
áo không có chút bụi đất.
"Ồ, Cabaji - kun."
"Ngài cứ để em xử lý tụi nó cho."
"Cũng được. Vậy hãy cho bọn chúng biết tay đi." Gã Buggy khoanh tay
lùi về phía sau, nhường ra một vị trí.
Nhận được sự đồng ý, gã tên là Cabaji liền xông lên phía trước, hắn
ta đi trên loại xe một bánh như trong rạp xiếc. "Ta là Cabaji, nghệ sĩ
nhào lộn, trợ thủ số hai của thuyền trưởng Buggy. Ta sẽ thay đại ca
hạ các ngươi!"
"Hừ, nếu ngươi dùng kiếm thì đối thủ của ngươi phải là ta." Zoro
đón trước dùng kiếm chặn lại đòn của Cabaji.
Ban đầu tôi còn hơi lo lắng vì thương thế của Zoro, nhưng sau khi nhìn
thấy anh hạ Cabaji trong vòng ba chiêu kiếm, tôi liền rút lại ánh
mắt. Ừ, năng lực hồi phục của quái vật rất mạnh, không cần lo
lắng.
Nhưng tại sao tôi luôn có cảm giác tiểu boss thuộc hạ lại yếu như
vậy a...Ít nhất cũng phải chống đỡ được một hồi tỏ vẻ bản lĩnh
của mình chứ. Hình như kịch bản sai rồi. =v=
( Tác giả có lời muốn nói: /_\ Đừng hỏi tại sao tiểu boss yếu,
không có nguyên nhân gì sâu xa, chỉ là tác giả lười nên rút nhanh
tình tiết nội dung, vậy thôi. Và tác giả cũng sẽ pass điệu tình
huống gặp Usopp cùng một vài đồng đội nữa, sau khi có đủ đồng đội
thì kịch tình sẽ phát triển theo hướng mới luôn.)