Thuyền Trưởng Hải Tặc Hề Buggy


Bầu trời trong xanh, mặt biển sóng dập dờn, thỉnh thoảng lại có
một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo vị mặn và hơi thở đặc trưng của
biển. Thời tiết thật đúng là chẳng có gì đẹp hơn cho một con tàu
đang lênh đênh trên biển như tàu của chúng tôi, nếu như không có vấn
đề vô cùng quan trọng: thiếu lương thực.

"Chậc. Đói quá..." Zoro ngửa đầu lên trời than thở.

"Tôi thật không ngờ số lương thực tôi chuẩn bị lại hết nhanh như vậy.
Nó ít nhất đủ cho ba người ăn gần tháng đấy." Tôi đứng trước cửa
khoang thuyền, ai oán nhìn vị thuyền trưởng đã dẫn đến tình trạng
này.

Bị hai người dùng ánh mắt sắc như dao đồng thời bắn tới, vị thuyền
trưởng ngốc nghếch chột dạ chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, quay mặt đi
giả vờ như mình không nghe thấy.

"Cái gì kia? Chim à?" Nhìn thấy thứ gì đó đang bay trên trời, Zoro
nheo mắt lại muốn nhìn cho rõ.

"Ế? Hay là xơi nó luôn đi?" Vừa nghe thấy có ăn, Luffy liền lập tức
quay lại đây, cũng ngửa đầu nhìn lên trời.

"Hả? Làm sao mà bắt được?" Tôi đánh giá xung quanh, hiển nhiên không
có thứ gì có thể dùng để công kích một sinh vật ở trên trời cả.

"Cứ để đó cho tớ. Gomu gomu no..." Luffy tự tin nói, vung tay liền bám
vào cánh buồm của con tàu.

"...Rocket!" Dứt lời, cậu ta liền bắn thẳng lên trời thật.

"Ra là vậy à..." Zoro ôm kiếm nhìn theo.

Chẳng hiểu sao tôi lại nghe thấy giọng của Luffy kêu "Á..." một tiếng
nhỉ?

Nhưng thực tế thì đó không phải là ảo giác của tôi, vì Zoro cũng
nghe thấy nữa. Anh ấy hơi ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy vị thuyền
trưởng của tôi trúng thì có bắn trúng con chim lớn kia đấy, nhưng
bản thân cậu ta cũng chui vào trong miệng của nó, bị nó cắp bay đi
mất rồi...

"Cứu tớ vớiiiiiiiiiiiiiiii!"

Tôi chỉ còn nghe được giọng nói vang vọng của thuyền trưởng từ trên
bầu trời.

"Đồ đần! Cậu đang làm cái quái gì vậy?!" Zoro trừng mắt nhìn một
người một chim đang bay đi kia, tức giận đến mặt đều đỏ, vội vàng
trèo thuyền đuổi theo.

Tôi cũng bị tình huống hiện tại lôi đến trong sống ngoài khét, không
nói nổi một lời rồi.

"Này, ai đó ở kia, dừng lại, mau dừng lại!"

Pha lẫn với tiếng sóng, hình như cách đó không xa truyền đến tiếng
người.

"Zoro, có phải có người đắm tàu không?" Lúc này tôi đang chèo ở một
bên, không xác định quay sang hỏi người có thể tin cậy duy nhất trên
thuyền.

"Đắm thuyền à? Đúng lúc thật." Zoro nhíu nhíu mày, khi càng tới
gần, đúng là có ba người đang trôi nổi trên biển thật. Anh chỉ đành
phải đối với những người đó hô, "Ta không dừng lại được, tự mà
nhảy lên đi."

Tôi rõ ràng có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh dị của ba người khi con
thuyền lao tới trước mặt họ...

"Khì, cuối cùng cũng lên được rồi à?" Zoro vừa trèo thuyền vừa có
hứng thú đánh giá ba người nọ.

"Ngươi tính giết bọn ta đấy à?" Ba người đồng thanh hét.

Cũng phải, nếu đổi lại là ai suýt thì bị một con tàu đâm phải thì
cũng sẽ tức giận như thế thôi. Tôi âm thầm liếc trộm Zoro, thành
phần nguy hiểm, không thể trêu vào.

"Này, tên kia. Mau dừng thuyền lại cho ta. Chúng ta chính là băng hải
tặc của thuyền trưởng hề Buggy. Kể từ giờ con thuyền này sẽ là
của chúng ta." Cái tên đội mũ có hình đầu lâu của hải tặc với một
cái mũi đỏ trên chiếc đầu lâu rút kiếm ra chĩa về phía chúng tôi,
nhếch môi cười đểu.

Ồ? Đây là tính cướp thuyền sao thân?

"Hở?" Lông mày của Zoro nhướn lên, sát khí giống như thực thể vờn
xung quanh khiến ba người đối diện ngay cả thở cũng thấy khó khăn.

----Ta là đường phân cách----

"Ha ha ha...Không ngờ đại hiệp lại là Thợ săn hải tặc Roronoa Zoro!
Xin thứ lỗi cho chúng tôi ạ!" Cái tên đội mũ hải tặc xoa xoa tay, vẻ
mặt nịnh nọt, giọng nói cung kính, thái độ hoàn toàn khác 180 độ
so với lúc nãy. Hai tên còn lại thì đã thay thế vị trí của tôi và
Zoro rồi.

Ồ, đúng là tác dụng của mấy cục u trên mặt chúng hữu hiệu thật
mà...

"Nhờ mấy tên các ngươi mà ta mất dấu bạn ta rồi. Ngồi đó mà ăn năn
đi!" Zoro ôm kiếm của mình vào lòng, cau mày nhìn ba người.

"Vâng!"

"Nếu là Luffy...chắc chắn cậu ta sẽ lại gây ra chuyện gì đó khi lên
đến đất liền." Zoro ngẩng đầu nhìn trời, vạn phần sầu lo nói.

"Khụ, tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta vẫn là nên tìm thấy cậu ấy nhanh
một chút đi." Đối với đánh giá này của Zoro, tôi thực sự rất tin
không nghi ngờ. Chẳng thế mà cả nhóm Mũ rơm đều có một nguyên tắc
là chỉ cần chỗ nào có ồn ào, chỗ đó nhất định có Luffy đang gây
chuyện.

"Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu để thuyền trưởng
Buggy biết chúng ta bị con nhỏ chết tiệt kia lừa..." Ba người kia
ngồi ở một góc, thì thầm to nhỏ, nhưng vẫn rất rõ ràng truyền vào
tai tôi.

Buggy? Cô gái lừa đảo? Trong lòng tôi khẽ động, đây chẳng phải chính
là tình tiết Luffy và Nami gặp nhau đấy ư?

[ Đing~ Ký chủ thân ái. Hệ thống số hiệu 0.2 đã nâng cấp hoàn tất.
Xin mời ngài tiếp nhận nhiệm vụ mới nha~]

Hệ thống số hiệu 0.2?? Không...Tôi đau đớn rên rỉ. Không phải là hệ
thống số hiệu 0.2 chứ. Mau trả lại tôi hệ thống khô khốc kia đây...

[Ký chủ, tốt xấu cũng quen biết nhau mười mấy năm, ngươi đừng có tỏ vẻ ghét bỏ
ta như vậy chứ.]

Không phải ta ghét bỏ, nhưng là ngươi quá buồn nôn, ta không chịu nổi.
Vốn dĩ hệ thống số 0.2 mới là hệ thống đã đưa ta tới đây...cho tới
khi nó được mang đi nâng cấp cách đây 1 năm và tạm thay bằng hệ thống
số 0.1.

"Bỏ đi bỏ đi. Nhiệm vụ mới lần này là gì?" Tôi tìm cách nói sang
chuyện khác, nếu không cái hệ thống này không biết sẽ tiếp tục nói
đến bao giờ nữa.

[A, đúng rồi, nhiệm vụ mới giải cứu Luffy, ngài có chấp nhận không?
Nếu hoàn thành ngài sẽ được thưởng 1000 điểm nhiệm vụ nha.]

Điểm nhiệm vụ chính là phần thưởng khi làm xong nhiệm vụ nhánh. Nó
có thể giúp tôi khá nhiều thứ.

Tôi lười biếng ấn chấp nhận nhiệm vụ và xem qua tài liệu hệ thống
cung cấp. Bây giờ Luffy đã gặp được Nami và bị bắt giao cho Hề Buggy.
Nhiệm vụ của tôi là phải giải cứu cậu ấy.

Bùm...

"Tiếng gì vậy?" Chúng tôi vừa xuống tàu liền nghe thấy một tiếng
nổ lớn, Zoro nhìn về hướng phát ra tiếng nổ hỏi.

"Có lẽ là do một trong những quả pháo mà thuyền trưởng Buggy yêu
thích nhất." Tên hải tặc béo nhất trong ba tên trả lời.

"Khì. Pháo Buggy?"

"Có lẽ Luffy đang ở đấy, chúng ta đi xem thử xem?" Tôi buộc lại
thuyền, đi tới bên cạnh Zoro nói.

Nhận được cái gật đầu của Zoro, tôi quay về phía ba tên hải tặc
phất tay, "Các ngươi đi đi, chúng ta tha cho các ngươi đấy."

Nghe được tôi nói thả người, ba tên hải tặc vội vàng như được đại
xá, vội vàng chạy đi như là chỉ sợ chúng tôi sẽ đổi ý.

_Hệ thống, cho ta bản đồ vị trí của Luffy. - Ta dùng ý thức ra lệnh
cho hệ thống.

[Đing~ Bản đồ cần trả 5 điểm, ký chủ, ngài có chắc chắn sử dụng
không?]

_Chắc chắn.- Tôi cũng không muốn mù quáng đi loạn.

[Tốn 5 điểm để nhận bản đồ, ký chủ, ngươi đúng là mù đường a.]

_Câm miệng!

Tôi tức giận ngắt liên kết với hệ thống. Đây chính là lý do vì sao
tôi lại ghét bỏ cái hệ thống này như thế đấy!

"Zoro, đi bên này đi." Tôi chỉ về hướng 11 giờ.

"Ừ, đi thôi."

5 phút sau...

"Zoro, anh nhầm hướng rồi, là bên này chứ." Tôi túm lấy lưng áo của
Zoro, lấy tay chỉ vào con đường bên trái.

Zoro: "..."

Sau vài lần lạc đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến được nơi băng
hề Buggy tập hợp.

( Hệ thống: Còn nói Zoro đi lạc, ngài có bản đồ nhưng cũng không
biết xem còn gì. Nếu không phải ta nhắc nhở có lẽ hai người các
ngươi không biết đã chạy đi tới tận đâu rồi.

Tôi nổi gân xanh: Lắm miệng!

Liên kết bị chặt đứt.)

"Luffy kìa."

Xuyên qua đám người, tôi có thể thấy Luffy đang bị nhốt trong một cái
lồng sắt. Phía trước cậu ta có một khẩu đại bác đang nhắm thẳng
vào cậu. Một cô gái có mái tóc màu cam đang dùng hai tay nắm lấy
dây dẫn, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn. Mà đồng thời, có bốn năm tên
hải tặc cầm kiếm chuẩn bị tấn công cô gái.

"Zoro, cứu cô gái kia đi!" Tình hình cấp bách, tôi chỉ kịp hét lên
với Zoro, còn mình thì chạy tới bên cạnh của cô gái kia, cũng chính
là Nami.

Zoro gật đầu, lắc mình đi vào giữa hai bên, dùng kiếm chặn đứng bốn
tên lại, "Này, một đám đàn ông lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối
như thế à?"

Đau đớn trong tưởng tượng không có, Nami hé mở mắt, kinh ngạc nhìn
diễn biến đang xảy ra.

"Tay cậu bị bỏng rồi. Để tôi giúp cậu." Tôi nắm lấy tay của Nami,
không chờ cô ấy trả lời, liền dùng nguyên tố Mộc giúp cô ấy trị
thương. Nguyên tố Mộc của tôi có thể giúp trị liệu một số vết
thương ngoài da. "Cậu còn sao không?"

"Ơ, hết đau rồi, cậu làm bằng cách nào vậy?" Nami thử nắm nắm tay,
thấy bàn tay hoàn hảo như ban đầu, không khỏi ngạc nhiên hỏi tôi.

Tôi chỉ đành phải cười cười, cũng không thể nói là tôi có dị năng
được a!

"Aaaa...Zoro, Rei!" Nhìn thấy chúng tôi, Luffy vui vẻ kêu một tiếng.
"Ya, tốt quá, hai cậu tới rồi. Sao hai người tìm được bọn tôi thế,
mau cởi trói giúp tớ đi."

"Hừ, cậu định đùa tôi đấy à Luffy? Hết bị chim cắp mất đầu bây giờ
lại chui vào cũi." Zoro gác kiếm trên vai, xoay người bực tức nói.

"Thì cũng thú vị mà ( "= 3 = )."

"Zoro? Ngươi chính là thợ săn hải tặc Zoro? Ngươi tới đây làm gì? Để
lấy đầu ta sao?" Tên mũi đỏ, cũng chính là hề Buggy khoanh tay nhìn
Zoro.

"Ta đã bỏ làm thợ săn hải tặc rồi. Ta chỉ tới đây đón thuyền
trưởng của ta thôi."

"Tên nhãi kia là thuyền trưởng của ngươi? Ha ha ha. Thợ săn hải tặc
nổi tiếng lại nhận một tên nhóc vô danh làm thuyền trưởng, buồn
cười thật. Nhưng không sao, cũng không liên quan đến ta. Không biết nếu
ta hạ ngươi ở đây thì tên tuổi của ta có nổi tiếng như cồn không
nhỉ?"

"Thích thì thử xem." Zoro nhíu mày, lạnh lùng nói.

"Ồ, vậy sao?" Buggy tung tung con dao ngắn trên tay, vẻ mặt hắn có
chút hưng phấn.

"Hừ, xem ra dùng lời nói thì không ăn thua với các ngươi rồi." Zoro
đẩy chuôi kiếm ra, tự lẩm bẩm.

Vừa dứt lời, cả Buggy và Zoro đều động thân hướng đối phương tấn
công. Đao quang kiếm ảnh, chỉ chớp mắt tên Buggy đã bị Zoro chém
thành mấy khúc.

"Hắn ta chẳng biết tự lượng sức gì cả." Zoro tra lại kiếm vào vỏ,
quay đầu lạnh lùng nói.

"Ồ ồ. Sao hắn yếu vậy?" Luffy mở to mắt nhìn.

"Không thể nào..." Nami cũng không tin Buggy lại hạ dễ dàng như thế.

Mà những tên hải tặc của băng Buggy không những không sợ hãi mà đều
nở nụ cười âm hiểm.

Không xong!

"Zoro, cẩn thận! Hắn có năng lực trái ác quỷ!" Tôi vội vàng nhắc
nhở, nhưng đã quá muộn.

Phập.

"Cái...cái gì? Bàn tay này...là sao?" Bụng bất ngờ truyền đến cảm
giác đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, Zoro thấy một thanh kiếm đã đâm
vào bụng mình.

Luffy: "Zoro!"

Nami cũng ngẩng đầu kêu lên: "Đây..."

"Zoro, anh có sao không?" Tôi ngồi xuống bên cạnh Zoro, đặt tay lên bụng
anh liều mạng vận dụng nguyên tố Mộc để cầm máu.

_Hệ thống! Hệ thống! Dùng 100 điểm chữa lành cho Zoro!-Tôi gấp gáp
gọi hệ thống.

[Ký chủ, dùng 100 điểm chữa một vết thương là quá nhiều đấy nha.
Hơn nữa vết thương của cậu ta cũng không chết được, ngài lo lắng cái
gì chứ?]

_Ta nói dùng thì ngươi cứ dùng đi, nói nhiều!-Tôi lạnh giọng ra lệnh
cho hệ thống.

[Vâng vâng, người ta sử dụng ngay. Ta là muốn tốt cho ngài thôi mà,
ngài lại còn hung dữ với ta nưa, đáng ghét~]

Âm thanh của hệ thống muốn có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu
ủy khuất.

Khi thấy vết thương của Zoro đã ngừng chảy máu tôi mới thở dài nhẹ
nhõm. Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều mà trông sắc mặt của cậu ấy
đã trắng bệch. Có lẽ phải hai ba ngày nữa là vết thương có thể
lành lại, đảm bảo một vết sẹo cũng sẽ không lưu lại.

"Trái Bara bara chính là trái Ác quỷ mà ta đã ăn. Và bây giờ ta đã
trở thành người cắt khúc, các ngươi đừng hòng chém được ta! Ya ha ha
ha ha."

Nami: "Cơ thể hắn tự liền lại. Tôi cứ tưởng là trái Ác quỷ chỉ có
trong truyền thuyết thôi chứ?"

Luffy: "Người cắt khúc? Thì ra hắn là quái vật."

Tôi: "..." Này này, Luffy. Cậu cũng là người cao su đấy, cậu làm gì
có tư cách để nói người khác là quái vật chứ? =_=|||

"May cho ngươi là ta đâm hụt chỗ trì mạng đấy. Nhưng như thế cũng đủ
ngươi trọng thương rồi. Người thắng chính là ta!" Buggy triệu hồi lại
các bộ phận và ghép lại xong, đắc ý hướng ba chúng ta nói.

Đám thuộc hạ của Buggy ở một bên reo hò.

"Thuyền trưởng Buggy tuyệt vời! "

"Buggy! Buggy! Buggy!"

Keeng!

"Người thắng?" Tôi rút thanh Ito Nakamura chém vào khẩu đại bác, tạo
ra một tiếng chói tai, cũng đem chú ý của tất cả mọi người tập
trung về phía tôi, " Các ngươi quên còn có ta ở đây sao?"

Tôi lạnh lùng nhìn đám hải tặc, sát khí nồng đậm khiến cho những
tên đứng gần đó sợ hãi lùi lại. Dám làm Zoro bị thương, muốn chết!

Tôi tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

"Ngươi là ai, tên nhóc?" Tên Buggy cảnh giác nhìn tôi.

"Hừ, ngươi hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi sao, mũi hề?" Vung vung thanh
Nakamura trong tay, tôi từng bước chậm rãi đi tới trước mặt Buggy,
nhếch môi cười.

"Cái gì? Ngươi dám nói mũi của ta là mũi giả à? Muốn chết!"

Bởi vì tức giận, Buggy ném một con dao về phía tôi, nhưng tôi đã
nghiêng người né tránh.

"Mười năm nữa hãy đến tìm ta, biến đi!" Tôi vận dụng dị năng trong cơ
thể, đem nguyên tố Thủy dẫn tới trên lưỡi kiếm, "Cuồng thủy!"

Nguyên tố Thủy theo kiếm khí phát ra hóa thành một con rồng nước,
cuốn bay Buggy và đám hải tặc lên trời, không còn chút dấu vết.

[Đing~ Ký chủ đã dùng 200 điểm tăng kỹ năng Cuổng thủy. Hiện tại
ngài còn 10 000 điểm.]

Bởi vì khả năng của tôi vẫn chưa đủ để tạo ra Cuồng thủy với lực
sát thương mạnh như vậy, nên tôi phải sử dụng điểm nhiệm vụ để tăng
cường lực sát thương của Cuồng thủy.

"Wow, tuyệt quá!!! Cậu làm thế nào vậy?!" ( • ̀ω•́ )✧ Ánh mắt của
Luffy rực sáng nhìn tôi, vẻ mặt sùng bái.

Cả Zoro và Nami cũng đều kinh ngạc quay ra xem xét tôi.

"...Ách, cái đó, cũng không có gì. Chúng ta vẫn là rời khỏi đây
thì hơn, nếu không một lát nữa tên Buggy đó sẽ trở lại mất. Zoro,
anh có thể đi được không?"

"Được. Thứ lúc nãy cậu bôi cho tôi rất hữu hiệu, máu cũng ngừng
chảy rồi." Zoro chống thanh kiếm đừng dậy mặc dù còn chút suy yếu,
đi tới bên cạnh Luffy, nhíu mày, "Nhưng Luffy phải làm sao bây giờ?"

"A, tôi đã trộm được chìa khóa này." Nami sực nhớ ra, vội vàng lấy
một cái chìa khóa từ bên hông ném cho Zoro.

"Cảm ơn cậu. Luffy, cậu đỡ Zoro đi." Tôi nhìn xung quanh, thấy vẫn chưa
có dấu hiệu nhóm Buggy trở lại, mới yên tâm một chút.

"Luffy, cô gái này là ai vậy?" Zoro liếc nhìn Nami ở phía sau, nhỏ
giọng hỏi.

"Cô ấy là Nami, và cũng là hoa tiêu của chúng ta đấy :D ."

"Ai đồng ý làm hoa tiêu của các cậu chứ? Tôi phải đi đây!" Thấy mọi
chuyện đều đã ổn, Nami liền hướng về một phía khác rời đi.

"Khoan đã. Nami, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Tôi vội vàng giữ
tay Nami lại, ghé vào tai cô ấy hạ giọng nói, "Đồng đội của Arlong."

Vừa nghe thấy tên của Arlong, sắc mặt của Nami liền trở nên trắng
bệch, "Cậu...cậu làm sao mà biết Arlong?"

"Nếu muốn biết thì đi theo tôi đã."

Nami cắn môi một cái, cuối cùng vẫn đi theo.

Chương 4 hoàn


Ta Là Đồng Đội Của Luffy. - Chương #4