Luffy Vs Morgan Tay Rìu. Kết Nạp Thành Viên Mới.


"Hừ." Morgan giơ lưỡi rìu lên, bổ về phía Luffy.

Cậu ấy nhanh chóng nhảy lên tránh né, chiếc rìu ngạnh sinh sinh để
lại một khe nứt sâu trên mặt đất. Lực lượng thật lớn!

Luffy ở giữa không trung, không chờ Morgan tấn công, liền đạp lên đầu
khiến hắn không kịp phòng bị ngã xuống đất.

"Đại...đại tá đang...bị áp đảo hoàn toàn." Đám lính hải quân đang
nhìn trận chiến này, không thể tin đại tá Morgan bị vây ở thế hạ
phong.

"Tên khốn, chết đi!" Morgan từ trên mặt đất đứng dậy, thẹn quá thành
giận lại bổ rìu lên trên người Luffy.

Luffy nghiêng người né, ở trên không xoay vòng, thuận theo quán tính
lại giáng một cước vào mặt của Morgan. Cậu túm lấy cổ áo hắn áp
chế ở trên mặt đất, liên tục giáng những cú đấm vào mặt đại tá
Morgan, "Ngươi mà dám tự gọi mình là hải quân sao? Đừng làm phá
hỏng giấc mơ của Coby!"

"Dừng lại, Luffy! Ngươi hãy nhìn đây!" Helmeppo không biết đã từ lúc
nào đi đến cạnh Coby, đang chĩa một khẩu súng ngắn vào đầu cậu ấy,
"Ta đang giữ con tin đấy, nếu không muốn bạn ngươi chết thì mau dừng
tay lại."

"Này." Zoro quay đầu, lạnh lùng gọi Luffy lại nhìn tình hình.

Luffy nghe tiếng động, cũng dừng tay lại, nhìn về phía hai người.

"Ta khuyên ngươi, nếu muốn dùng súng thì tốt nhất nên cầm chắc một
chút, đừng bắn nhầm vào bản thân mới tốt." Nhìn thấy tay cầm súng
của Helmeppo còn đang run rẩy, tôi cười lạnh mỉa mai. Chậc chậc, trông
hắn chẳng có tính uy hiếp gì cả.

"Zoro, Rei." Luffy chậm rãi đi đến bên tôi và Zoro, bình tĩnh nhìn về
phía Coby.

Coby sắc mặt vốn đang tái nhợt vì sợ hãi, khi ánh mắt chạm phải
mắt của Luffy, lại cũng đi theo bình tĩnh lại một cách thần kỳ,
"Luffy-san! Tớ không muốn làm kẻ cản đường cậu. Dù có chết tớ cũng
không hối hận."

"Ừa ừa. Tớ biết cậu sẽ nói vậy mà. Nào, tên ngu xuẩn kia, Coby đã
nói là cậu ấy sẵn sàng chết rồi đấy." Vừa cười nói, Luffy vừa
tiến lên phía trước.

"Đừng cử động, có nghe ta nói không hả tên kia? Ta bắn thật đấy!"

"Luffy, cẩn thận đằng sau!" Coby thấy Morgan đã đứng dậy định đánh từ phía
sau, hét lên.

"Gomu gomu no..." Luffy vung tay về phía sau, thản nhiên như không nghe
thấy lời nhắc nhở của Coby vậy.

"Ta, chính là đại tá hải quân Morgan tay rìu." Morgan đứng ngay đằng
sau lưng của Luffy, giơ cánh tay rìu của ông ta lên.

Tôi nhìn Zoro, đã thấy anh cầm hai thanh kiếm ở hai tay và ngậm một
thanh vào miệng, cũng cầm kiếm của bản thân lên.

"Cha ơi, giết hắn đi, nhanh lên!" Helmeppo một tay giữ lấy bả vai của
Coby, một tay dùng súng dí vào đầu cậu ấy, khẩn trương đến mồ hôi
và nước mũi chảy cả ra.

"...Pistol!" ( Súng cao su) Luffy vung đấm về phía Helmeppo, cánh tay cao
su kéo dài tạo ra tiếng xe gió, chuẩn xác đánh trúng hắn khiến
Helmeppo bay ra xa vài mét, ngất đi.

Cùng lúc đó, Zoro và tôi cũng đều di chuyển, khi nhìn lại thì tên
Morgan đã bị hai người chúng tôi chém trúng, ngã trên mặt đất không
dậy được.

"Zoro, Rei. Làm tốt lắm." Luffy thu tay lại, nhìn về phía hai chúng
tôi cười nói.

"Rất sẵn lòng, thuyền trưởng." Zoro tra lại kiếm vào vỏ, khóe miệng
khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười.

"Hân hạnh của tôi." Tôi cũng đem thanh Ito Nakamura của mình treo lại
bên hông, cười nói.

"Đại tá Morgan bị đánh bại thật rồi!"

"Không thể tin được!"

"Bọn này điên thật rồi."

Đám lính hải quân vừa thấy Morgan ngã xuống, liền bắt đầu xì xào
nghị luận.

"Còn tên nào muốn bắt bọn ta, tiến lên thử xem." Zoro hơi nghiêng đầu
nhìn chúng, lạnh lùng nói.

"Ngầu quá!" Tôi kích động nắm chặt hai tay, ánh mắt tỏa sáng nhìn
Zoro, đổi lại bị anh ấy đầu tới một ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, nhưng hiển nhiên hình như họ
không có ý định tiếp tục tiến lên.

"Tốt quá!"

"Chúng ta được tự do rồi."

"Yahoo! Ách thống trị của Morgan đã kết thúc."

Đột ngột, tất cả lính hải quân đều tung vũ khí lên trời, nhất thời
trên sân vang đầy tiếng hoan hô reo hò.

"Gì vậy? Sao bọn họ lại vui mừng khi cấp trên của mình bị đánh bại
được nhỉ?" Luffy khó hiểu hỏi.

"Aaaaa...Thì ra bọn họ đều bị Morgan uy hiếp nên mới phải làm theo
mệnh lệnh." Vì biết được sự thật, Coby vui mừng nói, ước mơ của
cậu vẫn chưa bị phá hủy.

"Ư..." Zoro bỗng rên lên một tiếng, liền ngã xuống trên mặt đất.

"Zoro-san, anh sao thế?" Coby lo lắng hỏi.

"Zoro-san, anh bị thương à?" Tôi vội vàng ngồi xuống, kiểm tra xem anh
có bị thương chỗ nào không. Nhưng mà không đúng a, không thấy có vết
máu...

"Ta...đói..." Zoro thì thào nói, chẳng còn một chút sức lực nào
cả.

Tôi: "..."


"A~ No quá. Ha ha ha, sau ba tuần tuyệt thực, tôi gần như sắp chết đói
rồi." Zoro tựa lưng vào ghế, thỏa mãn xoa xoa cái bụng đã no căng
của mình, trước mắt anh chồng năm sáu cái bát lớn.

Sau khi Zoro ngã xuống, chúng tôi đã đưa anh ấy trở về quán rượu của
nhà Rika, ba chúng tôi ngồi trước bàn ăn, Coby thì đang ngồi ở quầy
rượu uống nước cam, Rika đang bê chồng bát bẩn vào bên trong, chị chủ
quán thì đang lau cốc đĩa.

"Hử? Cậu đã ăn xong rồi đấy à? Sao nhanh thế?" Luffy vừa nuốt một
miếng thịt, vừa nhai vừa hỏi Zoro.

"Cậu còn hỏi à? Tại sao cậu còn ăn nhiều hơn cả tôi thế?" Zoro chỉ
chỉ đống bát trước mặt của Luffy, nheo mắt nói.

"Tại nó ngon mà, phải không Rei, Coby?"

Tôi bất đắc dĩ gật gật đầu xem như trả lời.

"Cảm ơn vì đã cho chúng tôi ăn cùng..." Coby xoa xoa gáy, ngại ngùng
nói với chị chủ quán.

"Không có gì. Dù sao cũng nhờ có các cậu mà thị trấn mới được
cứu mà." Chị chủ quán khẽ cười, tỏ vẻ không ngại.

"Này, anh tuyệt thật đấy!" Rika đứng lại gần Luffy, sùng bái nói.

"Tất nhiên rồi, anh còn làm được nhiều việc vĩ đại hơn cơ. Vì anh
sẽ là vua hải tặc mà. Hơn nữa anh cũng đã tìm được đồng đội rồi
nhé."

"Vậy, ngoài tôi ra thì cậu đã tìm được mấy người rồi?" Đối với
vấn đề này Zoro hình như có vẻ khá hứng thú.

"Hửm?" Luffy nhét một miếng thịt vào miệng, nghiêng đầu nhìn Zoro tỏ
vẻ khó hiểu.

"Thấy bảo cậu nói đang đi tìm thuyền viên mà. Để trở thành vua hải
tặc thì cậu phải có những người ưu tú nhất." Zoro rất nhẫn nại
giải thích.

"À, mới chỉ có cậu thôi." Luffy dùng tay đang cầm dĩa chỉ chỉ Zoro
nói.

"Hở?? Vậy..." Zoro trừng mắt nhìn Luffy, ngón tay chỉ Luffy rồi lại
chỉ về phía mình.

"Ừa, đúng thế. Mới chỉ có hai ta!" Luffy vô cùng nghiêm túc gật gật
đầu xác định.

"Cậu định trở thành Vua hải tặc với hai thuyền viên đấy à?"

"Thế thì sao? Chúng ta đều rất mạnh mà." Hoàn toàn không nhận thấy
có vấn đề gì.

"Thế thuyền thì sao? Thuyền hải tặc của cậu ấy?" Zoro gác tay lên
bàn, nghiêng người về phía trước.

"Kia." Luffy lấy dĩa chỉ về một con tàu đang đỗ ngoài cảng.

Một con thuyền nhỏ được cột dây ở cọc, bên cạnh còn có một con chó
đang tè bậy nữa...

Zoro chống tay lên cửa sổ, nhìn thấy con thuyền, cảm thấy có một
loại cảm giác không nói nên lời, "Thứ đó ấy hả?"

"Từ từ tớ sẽ kiếm một cái khác bự hơn, còn phải có một lá cờ
hải tặc của riêng mình nữa!" Vừa nói Luffy vừa khoa tay múa chân mô
tả.

"Ha ha ha ha." Zoro ngửa đầu cười sau khi nghe Luffy nói, cười xong lại
lạnh mặt hỏi, "Cậu đang nói đùa đấy à?"

"Tớ nghĩ là Luffy-san chẳng bao giờ chịu tính toán cả đâu." Coby
ngồi trên ghế bất đắc dĩ nói.

"Trời, tôi thực sự đã nhận tên này làm thuyền trưởng ư?" Zoro đưa tay
lên day day trán, vẻ mặt vô cùng đau đầu than thở.

"À thì sau này sẽ tuyển thêm vài người nữa. Đúng rồi Rei, cậu có
muốn vào băng của tụi mình không?" Như là nghĩ tới cái gì, Luffy
quay đầu sang tôi hỏi.

"Thật à? Tôi có thể tham gia vào băng của cậu?" Vốn đang tính toán
mở lời xin vào băng trước, nghe được lời này tôi kinh hỷ nhịn không
được mà hỏi lại.

"Tất nhiên, cậu cũng rất mạnh mà. Thế nào Zoro, bây giờ đã có ba
người rồi đấy." Luffy đắc ý hất hất cằm với Zoro, một bộ thế nào
tớ rất giỏi đúng không.

Zoro thở dài, không đành lòng nhìn vị thuyền trưởng ngu ngốc của
mình thêm một giây nào nữa.

"Rei, cậu nên suy nghĩ cẩn thận, tên thuyền trưởng này của chúng ta
có vẻ như không đáng tin cậy đâu." Anh ấy ngồi trở lại ghế, cả người
uể oải không có sinh lực.

"Ha ha. À, về vấn đề thuyền, tôi có một con thuyền đấy. Tuy nó cũng
nhỏ nhưng chở ba người cũng sẽ không thành vấn đề." Làm sao có thể
hối hận chứ, đây vốn là điều tôi luôn mơ ước cơ mà.

"Cậu có thuyền? Tuyệt quá! Cậu đúng là tuyệt đấy Rei." Vừa nghe có
thuyền, Luffy miệng cười đến tận mang tai, sắc mặt Zoro cũng đỡ hơn
đôi chút.

"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?" Tôi hỏi.

"Tất nhiên là Grand Line rồi."

"Phụt...Cái gì? Các cậu chỉ có ba người thôi mà, không thể tới
Grand Line được đâu." Đang uống nước, Coby không kịp đề phòng mà phun
nước ra ngoài, xem ra là bị sặc tới. Nhưng cậu ấy cũng không quan tâm
nước còn dính trên mặt, vội vàng nói, "Grand Line là một nơi rất
kinh khủng, mình nghe nói không có ai có thể trở về sau khi đi tới
Grand Line đâu."

"Nhưng kho báu One Piece tớ đang tìm kiếm đang ở đâu đó ngoài Grand
Line, vì thế chúng ta vẫn sẽ đi." Luffy đẩy đống bát đĩa ra, không
hề để ý nói.

"Chắc đành phải vậy thôi." Zoro không có ý phản đối.

"Nghe có vẻ thú vị đấy." Tôi mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

"Zoro, Rei, cả hai cậu cũng nghĩ thế sao?" Bị thái độ không thèm để
ý của ba chúng tôi làm tức giận, Coby giậm chân hét.

"Thôi nào, bọn tôi sẽ ổn thôi, cậu cũng không đi cùng chúng tôi cơ
mà." Thấy cậu bạn nhút nhát cũng có lúc to tiếng như vậy, tôi chỉ
phải trấn an cậu ta một chút.

"Tớ...tớ cũng là lo cho các cậu thôi. Dù mới quen vài ngày nhưng tớ
đã coi Luffy là bạn tốt rồi."

"Không phải cậu nên lo cho cậu hơn hay sao? Nếu để bọn hải quân biết
cậu đã từng làm công trên tàu của hải tặc thì cậu sẽ không bao giờ
được nhận vào đâu." Zoro chống tay vào thái dương, tốt bụng nhắc
nhở.

"Phải...phải rồi. Vậy tớ..." Kinh qua lời nhắc của Zoro, vẻ mặt của
Coby lập tức ảm đạm xuống.

"Xin phép."

Một giọng nói vang lên, sau đó cửa được mở ra, một đội hải quân
chậm rãi bước vào.

"Các cậu có phải là hải tặc không?" Người lính hải quân dẫn đầu
nói, là một thuộc hạ của Morgan.

"Ừa, đúng vậy. Tôi vừa tìm được hai thành viên nên giờ đã thành một
băng hải tặc rồi."

Tôi ai oán nhìn Luffy. Đại ca à, cậu là hải tặc đấy, có cần phải
ngang nhiên nói mình là hải tặc trước mặt hải quân vậy không?

"Chúng tôi rất cảm ơn các cậu vì đã giúp chúng tôi thoát khỏi ách
thống trị của Morgan, nhưng vì các cậu là hải tặc nên...xin các cậu
hãy rời khỏi đây đi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng liên lạc về tổng bộ
hải quân." Tên hải quân kia nhìn ba người chúng tôi, giọng nói bằng
phẳng.

"Này, các anh đang nói gì vậy? Không phải các anh cũng đã chịu sự
thống trị của Morgan đấy à?"

"Họ đã cứu cả thị trấn chúng ta đấy."

"Không thể đuổi họ đi như vậy được."

"Đúng thế."

"Đúng thế."

Bởi vì hải quân đến mà ngoài cửa quán rượu đã vây đầy người, vừa
thấy mục đích của hải quân, lập tức đã có người lên tiếng phản
đối.

Tôi và Zoro thì đưa mắt nhìn Luffy, chờ cậu ấy quyết định. Luffy im
lặng nhìn tên hải quân dẫn đầu, sau đó đứng dậy, nói với hai chúng
tôi, "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi. Cảm ơn vì bữa ăn, đại tỷ."

Luffy cầm túi đồ của mình lên, dẫn đầu đi ra ngoài. Zoro và tôi cũng
mang kiếm lại bên hông đi theo ngay phía sau.

"Cậu cũng là đồng đội của họ à?"

Khi chúng tôi đã đi đến cửa, tên hải quân đột nhiên hỏi Coby.

"A? Tôi...tôi..." Bởi vì cuộc đối thoại phía trước, lúc này lại đột
nhiên bị điểm tên khiến Coby không khỏi khẩn trương.

Luffy tạm dừng lại một giây, hơi quay đầu nhìn lại, nhưng liền chuẩn
bị đi tiếp.

"Khoan đã. Còn cậu ta thì sao?"

Thấy Luffy dừng lại, tôi cũng đoán được cậu ấy muốn giúp Coby. Luffy
chính là như vậy, mặc dù rất ngốc nhưng lại có một trái tim hết
lòng vì bạn bè.

"Có một mụ hải tặc béo phệ như thế này nè, tên mụ ta là Ahiruda."
Vừa nói, Luffy còn vừa dang hai tay ra mô tả.

"Luffy-san!" Coby vội vàng kêu lên một tiếng. Chắc cậu ấy cũng biết
không thể để Luffy nói chuyện cậu ấy đã từng trên tàu hải tặc.

"Mụ ta còn có một cái chùy sắt nữa, đáng sợ lắm đó." Chẳng để ý
đến câu nói của Coby, Luffy đi tới bên cạnh Coby, lấy tay chọc chọc
đầu cậu ta. "Và trong suốt hai năm ròng, cậu ta đã là..."

Sắc mặt của Coby càng ngày càng tái xanh, cuối cùng, cậu ta tung
một cú đấm vào mặt của Luffy. Thật không thể tin là cậu ta dám làm
như thế, tôi chậc chậc lấy làm kỳ.

"Cậu xong rồi, tên khốn." Bị đánh một cái nhưng Luffy hoàn toàn không
tức giận, tôi có thể nhìn thấy cậu ta đang nở nụ cười khi cúi đầu
xuống.

Luffy nắm lấy Coby, không ngừng đấm trả vào mặt cậu ta, dù lực đạo
quả thực không nặng.

"Xem ra cậu ta không phải đồng bọn của các cậu. Chúng tôi không thể
để các cậu làm loạn nữa, xin hãy mau rời khỏi đây đi." Người lính
hải quân đi lên phía trước mấy bước, cảnh cáo nói.

"Đủ rồi đấy, chúng ta nên đi thôi." Vẫn là Zoro đi đến kéo áo Luffy
lại, lôi cậu ấy đi ra ngoài, còn Coby thì không còn sức lực ngã
xuống đất.

Tôi cũng đi theo Zoro và Luffy ra phía bến cảng.

"Thuyền của tôi ở đằng kia rồi, chúng ta mau đi thôi." Tôi chỉ về
phía một con tàu khá lớn, còn có cả khoang thuyền có thể ở nữa.

"Wow. Thuyền của cậu đấy hả? Tuyệt thế." Luffy không chờ được liền
nhảy lên tàu, đi xung quanh khám phá.

"Luffy-san! Cảm ơn cậu, tớ sẽ không bao giờ quên những gì cậu làm cho
tớ!" Coby không biết lúc nào đã theo kịp chúng tôi, đứng bên bờ giơ
tay chào theo kiểu của hải quân.

"Lần đầu tôi thấy hải quân lại chào hải tặc đấy." Zoro đứng bên
cạnh lẩm bẩm.

"Được rồi. Chúng tớ đi đây Coby." Tôi đem dây neo kéo lên, Luffy cũng
đang nói tạm biệt với Coby.

"Toàn quân, chào!" Phía sau, đội lính hải quân đứng bên bên cảng, đều
nhịp giơ tay chào chúng tôi.

Zoro tựa ở bên thuyền nhìn, tôi thì ở một bên sắp xếp lại đồ đạc
trên tàu, Luffy đang vẫy tay chào tất cả, " Tạm biệt, hẹn ngày gặp
lại!"

Con thuyền càng ngày trôi đi càng xa.

"Nào, chúng ta đi thôi! Tiến tới Grand Line nào!" Luffy đứng trước mũi
thuyền, hướng về phía chân trời hào khí hét.

Cuộc phiêu lưu của tôi cũng chính thức bắt đầu từ bây giờ.

Chương 3 hoàn


Ta Là Đồng Đội Của Luffy. - Chương #3