Chuyến Xe Lửa Chông Gai (3)


Người đăng: Vivio

Kii nhẹ nhàng mở cửa thu hút sự chú ý của mọi người bên trong, hắn rưng rưng
nước mắt òa khóc lên "Oa oa! Dì Lệ! Dì Lệ! Mau thả dì Lệ ra cho cháu! Chú là
người xấu! Oa oa!!!!"

Ngay cả bọn cướp cũng ko nhịn được ngớ ra, Syaoran núp góc cửa, nhờ thân hình
Kii che chắn bớt, cậu lén cầm súng của hắn bắn vào tên đang giữ Trương Cường,
đây là loại đạn làm tê liệt cơ thể, tên cướp đó sẽ giữ nguyên tư thế nhưng ko
thể nói chuyện hay cử động, đạn cũng là vô hình vô âm nên ko bị phát hiện.

Đầu lĩnh tức giận la hét "Thằng nhóc này đâu ra? Bọn vô dụng! Còn ko mau bắt
nó!", hắn ta ra lệnh cho mấy tên đang giữ bọn nhóc thám tử nhí, 2 trong 3 tên
hùng hổ đi tới, 1 tên bắt Kii, 1 tên ra ngoài canh giữ.

Kii khóc nháo kiên quyết ôm lấy chân Lệ Cầm, đầu lĩnh mắng nhiếc dọa dẫm đủ
kiểu hắn vẫn ko sợ, Lệ Cầm lại ôm chặt bảo vệ hắn, 2 tên cướp vì phải cẩn
trọng coi chừng người xung quanh nên ko dễ gì tách 2 người ra, 3 đứa nhóc bị
ép đến góc của Trương Cường để tên lâu la kia giúp đi giúp thằng đại ca. Đầu
lĩnh sở dĩ ko dám nổ súng vì còn chưa bắt được Diệp Nhu, hắn nhìn ra Tần Phong
ko đơn giản, thậm chí cảnh giới võ học còn cao hơn hắn ta, có Tần Phong bảo
vệ, sợ là ko dễ bắt mục tiêu.

3 tên còn cử động được đang vây quanh Kii, hắn nở nụ cười nhàn nhạt thầm ra
hiệu "Syaoran, triển!"
"Xoạc!" Cánh cửa lần nữa mở ra, tầm mắt người ta lại bị thu hút, nhân lúc này
Kii kéo Lệ Cầm ra đẩy đến chỗ Ran. Ran và Sonoko ăn ý đỡ lấy cô.

Syaoran nắm thanh Jian gia truyền, 1 kiếm chém tới bả vai đầu lĩnh, chúng
hoảng hốt lui tránh, Syaoran thừa cơ một thanh kiếm khác cho Kii, thật ra đây
chính là cây súng lúc nãy, nhưng có thể tháo gập thành kiếm.

Kii lựa chọn xài vũ khí lạnh, vì một số người trong toa tàu này ko bình
thường, lộ quá nhiều sẽ gây thêm rắc rối. Hắn và Syaoran phối hợp vây 3 tên
cướp, chúng định nổ súng nhưng lúc nãy hắn đã bịt kín bên trong nòng bằng ma
pháp rồi. Súng lần lượt bị kiếm của hai nam hài tử đánh bay, Syaoran dễ dàng
khống chế hai tên lâu la ko võ công, còn Kii...........tay hắn bắt lấy cổ tay
nắm con dao đang lao tới của tên đầu lĩnh, một chiêu lên gối.............nát
trứng, lưỡi kiếm xẹt qua cổ tên cướp đang cong người như tôm quằn quại, vẽ ra
đường cắt ngọt xớt rỉ máu, giọng Kii lạnh giá "Đây là cho dì Lệ! Liệu hồn!"

Sự việc diễn ra quá nhanh, chưa ai kịp định hình thì đã kết thúc rồi. Syaoran
thở phào một hơi, ko nhịn được mắng "Từ khi cha sanh mẹ đẻ tới giờ tớ còn chưa
chơi trò nào hú tim như vầy đâu! Cậu đúng là thằng điên!"
"Sợ sao?" Kii giễu cợt.
"Không!" Sói con nhướng mày thú vị "Rất kích thích! Rất vui!"
"Sau này còn lắm trò! Lo mà chuẩn bị tinh thần!"

Tên đầu lĩnh ko cam lòng la hét "Bọn bây đâu hết rồi! Giết! Giết hết cho
tao!!"
"Vô dụng thôi! Chúng tôi đã giải quyết hết đồng bọn của ông!" Syaoran lạnh
nhạt "Nhìn bên ngoài đi! Chuyến tàu cũng đang về Hồng Kông rồi!"

Thấy đúng như cậu nói, tên đầu lĩnh tuyệt vọng song vẫn còn không phục, nếu
thua Tần Phong thì hắn ta chịu, đằng này.......... "Tụi bây làm cách nào mà
tới được đây!?" Hắn ta ko cam lòng bị những đứa nhóc con này chơi đùa như thú
bông.

Hai nam hài tử ăn ý nhìn nhau cười xấu xa, đồng thanh một tiếng "Chui nóc
tàu!"
Lập tức đầu lĩnh trướng mặt phun ngụm huyết mà ngất đi. Mặc niệm 0,0000001s
cho thanh niên bị tức trào máu!

Tưởng chừng chỉ cần chờ đến ga là xong, nhưng rắc rối này vừa xong lại thêm
rắc rối khác.
Li Yelan hốt hoảng cầm lấy tay Lệ Cầm bắt mạch, sắc mặt nghiêm trọng "Cô ấy
sắp chuyển dạ rồi! Ai là y tá bác sĩ mau giúp tôi!!!"

Sói con đen kịt mặt u oán nhìn hắn "Quý ông đây nghĩ sao?"
Kii cũng ko tốt hơn "Hỏi chúa để biết thêm chi tiết!"

Tần Phong biết y thuật cùng với 1 số hành khách là y tá bác sĩ phụ Yelan đỡ đẻ
cho Lệ Cầm. Hai đứa nhóc vô dụng trong tình huống này như bọn hắn thì bị đá ko
thương tiếc.
Kii thở dài "Hình như tớ nghiệm ra 1 chân lí!"
Syaoran cảm thông gật đầu "Tớ cũng vậy."
"Ma pháp ko thể đỡ đẻ a!" Cả hai đồng thanh, đương nhiên là trao đổi trong
đầu.

Genta, Ayumi và Mitsuhiko hớn hở tới bắt chuyện, hỏi tới tấp vô đầu bọn hắn:
"Mấy anh tên gì vậy?"
"Lúc nãy trông các anh ngầu ghê luôn! Hai anh luyện kiếm được bao lâu rồi?"
"Em có thể xem kiếm của các anh ko?"

"Không được!" Cậu nghiêm khắc "Kiếm sĩ sao có thể để người khác tự tiện chạm
vào kiếm của mình!"
Hắn lạnh lùng lườm tụi nhóc "Bấm nút, Biến! ", hắn chỉ cười với người thân hay
ai mà hắn coi trọng thôi, còn người thường yếu đuối ko có chút sức chống cự
như vầy? Xin lỗi, còn ko lọt nửa con mắt!

Trẻ con đúng là trẻ con, cái gì ko muốn được là đâm ra giận dỗi.
"Hừ! Có gì hơn người! Đồ keo kiệt!"
"Xem tí thôi mà! Có làm hư đâu chứ!"
"Học chút kiếm thôi mà làm kêu! Ran onee-chan còn lợi hại hơn nhiều!" Ayumi
nhìn qua Ran tự tin "Có giỏi thì thách đấu với chị ấy đi!"
"A...Ayumi chan......." Ran bối rối muốn ngăn cô bé, quay sang bọn hắn rối rít
"Con bé ko hiểu chuyện. Hai em tha lỗi cho nó nhé!"

Ánh mắt Syaoran hài hước lên "Tôi luyện kiếm lúc 5 tuổi, luyện võ lúc 3 tuổi,
lúc đó nhóc còn trong bụng mẹ đây! Kii, còn cậu?"
"Cũng 3 tuổi, tớ học cách đấu và Strike Arts với hai người sư phụ, kiếm năm 4
tuổi, cầm súng 5 tuổi!" Hắn lẩm nhẩm nhớ lại.
Thực ra đây là chưa kể vụ ma pháp, pháp sư ngay từ khi chào đời đã tự thu thập
mana rèn luyện cơ thể rồi, nên tố chất của họ hơn người thường rất nhiều.

Nghe tới đây ai nấy tự giác câm lặng, trong lòng tự hỏi nhân sinh quan vì sao
lại phọt ra hai thằng quái vật này?

(Chương này hơi chán nhỉ?)


Ta Không Phải Người Địa Cầu! - Chương #9