Chuyến Xe Lửa Chông Gai (2)


Người đăng: Vivio

Nếu hỏi Syaoran và Kii giờ đang ở đâu..........Trên nóc tàu ấy!!

"Thằng điên! Tớ ko có nhu cầu hóng gió!" Syaoran la hét giữa cái tốc độ hơn
200 km/h, nếu ko phải dùng phép cản lại thì đã bị gió tát rách mặt rồi. Ờ thì
thằng này (Kii) nguy hiểm! Nhưng đảm bảo do trốn viện thương điên mới ra!

"Suỵt!" Kii ra dấu im lặng, rồi treo ngược đầu lén nhìn qua ô cửa sổ, miệng
huýt sáo tỉnh như ruồi "Á đù, cũng qui mô dữ! Mỗi toa 2 ông canh, đầu tàu 3
ông, riêng toa này vip, rộng rãi 7 ông canh, con tin 5 người: Dì Lệ, ông chú
lắm mồm (Trương Cường) với 3 đứa con nít: 2 trai 1 gái, thằng béo thằng
gầy............."

"CÂM NÍN! Ba rảnh quá! Lo nghĩ cách giùm con!" Syaoran tức giận cắt lời.

Hắn le lưỡi cười khổ "Xin lỗi. Bệnh nghề nghiệp! Nhưng cậu tới xem thử đi. Tớ
thấy mọi chuyện khá thú vị đấy!"

"Hửm?" Cậu nhướng mày nghi ngờ, song cũng treo ngược đầu lén xem tình hình bên
trong. Đừng hỏi tại sao người ta ko thấy họ hay họ nghe được tình hình bên
trong, làm pháp sư ko phải để múa với làm màu!

Tần Phong cũng Diệp Nhu e dè đứng trước tên đầu lĩnh đang giữ Lệ Cầm, Tần
Phong nghiêm mặt "Các anh mau hối cãi đi! Nếu ko........Hậu Quả Rất Nghiêm
Trọng!!!"

"Hahahaha! Hậu quả? Thằng chó mày làm gì được tao!? Mày ko thấy tao đang nắm
hét sinh tử của tụi mày à!?" Theo sau lời ngạo nghễ của đầu lĩnh là tiếng cười
khả ố gớm ghiếc của tụi lâu la.

Oa oa oa. 3 đứa nhỏ khóc òa lên, tụi nhóc đã cố nín được 1h là quá giỏi rồi,
Genta mập bự là to giọng nhất "Con muốn về! Con muốn ăn cơm lươn mẹ nấu! Tha
cho con đi! Oa oa!"

"Cơm lươn ăn ngon ko?" Kii ngây thơ hỏi.
"Đây là lúc nói chuyện đó hả!?" Syaoran nhẹ gắt giọng.

Đã phát hiện ra chưa? Ta hỏi các ngươi đã phát hiện ra chưa? Ấy đừng ném đá,
ta nói, ta nói là được chứ gì. Cụ thể thì đội thám tử nhí, bác tiến sĩ, cha
con nhà Mori được Sonoko mời đi du lịch Hồng Kông. Mà cái danh tử thần đi đến
đâu gây rối đến đó, gặp chuyện ni rất chi bình cmn thường. Còn vấn đề ngôn
ngữ..............hãy lờ nó đi!

Ran tự nguyện đứng ra "Bắt tôi thay cho bọn trẻ được rồi! Hãy thả chúng ra
đi!"

Tần Phong thầm bảo ngây thơ, đây là bọn chuyên nghiệp, tên đầu lĩnh càng là võ
công cao thủ, liếc mắt là đủ nhìn ra cô gái này có nghề, ngay cả ông bác râu
kẽm kia cũng vậy.

Quả nhiên đầu lĩnh ha hả lên chế giễu "Đừng tưởng ta ko biết cô gái nhỏ có ý
gì! Yên tâm đi! Ta chỉ muốn bắt Diệp đại tiểu thư này thôi, các ngươi ngoan
ngoãn sẽ được khoan hồng! Hahaha! Thấy ta nói giống bọn cớm ko tụi bây!?"

"Đại ca nói chí phải! Quá giống đi!"

"Đại ca mà làm cớm thì bây giờ đã lên lon Đại tướng cũng nên!"

Người người nghiến răng tức giận, Conan giấu người đằng sau thành ghế cũng ko
mấy dễ chịu, cậu dựa vào ưu thế nhỏ nhắn đã lén điều tra cả đoàn tàu rồi, chỗ
nào cũng có lũ đồng bọn, con tin bây giờ hằng hà sa số ko phải chỉ còn 5
người, hoàn toàn ko còn cách cứu vãn. Conan nhíu mày sâu sắc nhìn Diệp Nhu.
Rốt cuộc người này có thân phận gì mà để bọn cướp huy động đồ sộ tới vậy?

Sonoko trọng nghĩa khí cũng bước đến song song với Ran "Tôi là tiểu thư tập
đoàn Suzuki, bắt tôi thay cô ấy các người sẽ được lợi hơn!"

Lại lần nữa bọn cướp cười khả ố.
"Bắt mày để huy động cảnh sát quốc tế à? Lũ ngoại bang đối với bọn tao chả có
chút giá trị!"
"Nói cho bọn bây biết! Diệp đại tiểu thư là cháu gái một trong những vị tướng
công thần của đất nước này. So với cái tập đoàn dị quốc gì gì đó, nàng ta có
giá hơn nhiều!"
"Bọn ta đây là giữ chữ tín! Thu người tiền tài, thay người tiêu tai a!!!"

Thân phận bị lộ, ai cũng trố mắt bất ngờ nhìn Diệp Nhu, nàng ta càng cắn môi
tuyệt vọng, hối hận tại sao lại bướng bỉnh ngồi xe lửa, hối hận tại sao đuổi
vệ sĩ đi, giờ phải như cá trên thớt.

Đối với 1 đám người thường này, Kii ko quan tâm, hắn chỉ chằm chằm vào Tần
Phong, nhưng đã làm hắn thất vọng rồi, Tần Phong cũng đang đau não tìm cách
giải quyết. Toa tàu quá dài, bọn khủng bố nhiều vô kể phân tán mỗi toa, giải
cứu tất cả hầu như là ko thể nào, lũ này lại là dân liều mạng, ko thể bắt một
mà đe dọa cả bầy!

Syaoran cũng nhìn ra tình hình ko mấy khả quan này, hai nam hài tử ăn ý nhìn
nhau:
"Giờ sao?" Sói
"Chém tuốt!" Kii
"Ổn ko đấy?" Sói
"Chơi khô máu auto ổn!" Kii
"Ok! Triển!" Sói

Kế hoạch từ toa cuối đi lên, Syaoran đáng ngất những tên đứng trên hành lang,
Kii đặt kết giới chống âm lên cửa, rồi bất ngờ mở ra cho mỗi tên mỗi phát đạn
ngủ, đạn ma thuật mà, khỏi cần nhắm cũng bay đến mục tiêu. Hành khách các toa
theo chỉ dẫn của Yelan phối hợp im lặng trói bọn chúng, ngồi yên chờ kế hoạch
kết thúc.

Chả mấy chốc bọn hắn đã xử lí xong đầu tàu, chỉ còn toa vip, hướng đi cũng trở
lại Hồng Kông. Syaoran lén nhìn tình hình bên trong "Vẫn chiến dịch cũ?"
"Không!" Kii nhanh chóng phủ quyết "Bọn chúng khống chế trực tiếp con tin ở
rất gần, trước khi đạn tớ bay đến ko ai biết chúng sẽ liều lĩnh làm tổn thương
họ hay ko. Đổi kế hoạch!"
"Ừm! Làm gì?"
"Chưa nghĩ ra!" Hắn nhún vai tỉnh bơ.
Sói con suýt nữa té sấp mặt, có đồng đội mạnh nhưng chơi lầy thế này
cũng...........bó tay!

"Hừm!" Kii xoa xoa cằm, rồi quyết định "Cứu ông chú lắm mồm trước đi!"
"Vì ông ta gần tụi mình hơn?" Sói con suy đoán
"Không! Vì tớ ghét ông ta!"
"............"
"Hè!" Kii cười cười tự tin "Nếu để ông ta lại cuối cùng, tớ sẽ nảy suy nghĩ
'Sao mình phải cứu hắn?' rồi lười động tay chân cứu ổng mất!"
Syaoran chợt hiểu ra, nhỏ giọng nhủ "So với thẻ bài Clow, tớ càng thấy cậu thú
vị hơn nhiều!"
"Giề?"
"Không có gì! Triển!"


Ta Không Phải Người Địa Cầu! - Chương #8