S2u Và Bài Hát


Người đăng: Vivio

"Này!" Syaoran bẻ một nửa cái bánh cho Kii "Sáng nay đi gấp quá quên mất lấy
bữa trưa. Thôi thì ăn tạm vậy."

"À cảm ơn!" Hắn cười nhẹ nhận lấy, song vẻ mặt gắt lại lườm Sakura "Vậy cậu
trả lời của cậu là gì? Yes or No?"

"Tớ......tớ......nhất định ko được." Sakura giữ chặt túi váy, kiên quyết bướng
bỉnh.

Syaoran nhún vai "Ok. Vậy bọn tớ ko can dự!"

"Hả!?"

"So với thứ đó. Tớ còn 1 người thú vị hơn nhiều!" Cậu nhếch miệng thần bí,
khoác vai hắn "Được rồi, đi thôi!"

Kii nhai nhai miếng bánh, ậm ự đánh giá "Oa. Cái này vị cũng ko tệ!"

"Vậy tớ cũng ăn thử.............ừm......cũng khá ngon......"

Thấy bóng lưng bọn hắn thân thiết cười nói đi xa, Sakura nghệch cả mặt. Hàng
tá câu hỏi tràn lan kéo nhỏ vào mớ vòng xoắn. Chuyện quái dị gì đang xảy ra
thế này!?

Buổi tối, trời bỗng nhiên chuyển mây đen kịt, ánh chớp đột ngột cũng tiếng sấm
rung động khiến ko ai muốn ra khỏi nhà. Tại lan can căn hộ mà 2 người đang
đứng, Syaoran có chút lo lắng siết chặt tay "Ko biết con nhỏ đó làm có được ko
nữa?"

"Vậy thì đi thôi." Kii lạnh giọng "Ko nhất phải là cậu thu phục, chỉ cần chúng
trở lại quyển sách đó và ko tác quái nữa là được. Cô gái đó là người được
chọn, nhưng nếu cô ta ko đủ khả năng thì đành phải giúp thôi."

"Tớ đi được rồi. Nguy hiểm lắm cậu cứ ở nhà đi!"

"Không! Tớ phải đi!" Kii lật lá bài sắt trên tay, đôi cánh với viên ngọc bích
bên trên lóe lên đầy chiến ý khiến hắn cũng hào hứng phần nào "Tớ đã được lệnh
giám sát hành tung của Clow Cards, bao gồm cả việc trợ giúp thu hồi nó. Quân
lệnh ko cãi được a!"

Syaoran đơ mặt, rồi vò đầu rối rắm "......Arghhh!! Cái tên này.........."

"Ừm......." Nhớ lại mới sau giờ cơm tối thôi, hắn đã kết nối lại với Tổng bộ.
Lòng có chút hồi hộp lo lắng ko biết TSAB có còn như lúc trước hay ko, mọi
người bây giờ sao rồi. Vâng, và đáp lại những lo âu đó lại là gương mặt nước
mắt nước mũi đầm đìa của thằng bạn (chắc thân) tên Verossa Acous.

"KKKK!!!! Cậu đây rồi!! 1 tháng nay cậu chết dấm chết dưới ở đậu vậy chớ!! Mọi
người lo lắm đấy!!!"

Hắn ghét bỏ lùi lại, xua xua tay ko muốn nhìn cái bản mặt hãm thấy mịa của
Acous "Tàu lượnnnnn! Sao lại là cậu chớ? Mọi người đâu rồi?"

"À họ đó hả..........." Chưa kịp nói hết câu, Acous bất thình lình bị đá bay,
thế chỗ vào đó là hai thiếu nữ song sinh với đôi tai và đuôi mèo, họ là sư phụ
dạy ma pháp và cận chiến cho hắn.

"K-chan, em sao rồi? Có khỏe ko? Có bị thương đâu ko? Ma pháp ko bị ảnh hưởng
gì chứ?"
"Bây giờ em ở đâu? Bọn chị lập tức đến liền a!"

Nghe thấy lời quan tâm, lòng hắn dâng lên tia ấm áp khó tả "Em ko sao, hiện
giờ em đang ở Tinh cầu tự trị #97, Trái Đất. Lancelot gặp sự cố và em bị rơi
xuống đây, cũng còn khá tốt, em đã khôi phục lại Rank AAA rồi!"

Cặp song sinh còn định nói gì thì.........lại bị đánh bay, thay vào đó là hai
ông bà lão, đừng nhìn vẻ mặt hiền hòa dễ gần mà lầm, họ là 2 trong 3 vị Đại
tướng tối cao của TSAB đấy.

"K, sao còn ko mau về? Có trục trặc gì sao? Mọi người trông con lắm đấy!"
"Nếu ko phải S2U vẫn cảm ứng được ma lực của con thì ta còn tưởng con có
chuyện rồi!!"

Hắn có chút áy náy cúi đầu "Con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.
Nhưng........con vẫn chưa thể về được."

"TẠI SAO!!!??" Cùng một lúc cả căn phòng hét lên, ánh mắt người nào người nấy
trừng trừng như thể muốn hốt hắn về ngay lập tức vậy.

Ngữ điệu hắn kiên quyết ko cho ai một lời từ chối "Con phát hiện một vài
chuyện kì lạ ở Tinh cầu này, cũng đã kết nối với một pháp sư ở đây rồi. Con
muốn tiếp tục quan sát chỗ này!"

"..................." Thấy mọi người im lặng nhìn nhau, tưởng chừng họ đã nghĩ
lại, nhưng cuối cùng là "KHÔNG ĐƯỢC! NHẤT QUYẾT KHÔNG ĐƯỢC!"

Đại tướng Gil Graham tức giận muốn dựng hết râu lên, giống như muốn thống mạ
hắn một trận lên bờ xuống ruộng, cơ mà ông lại..............ăn vạ
"K!!!! Con mà ko về ta đình việc luôn cho coi! Ta ko thèm làm Đại tướng gì
nữa!!!!"

"Rầm!!!" Hắn té sấp mặt, bất đắc dĩ cười khổ "Đại tướng à! Ông đừng có vô
trách nhiệm như vậy chớ!?" Thật ra thì do TSAB khá kỷ luật, khá yên bình, trừ
những vụ án qui mô quá lớn mới cần đến những vị hội đồng cấp cao tham dự thôi,
còn thời gian dư ra..............mấy ông bà lão chỉ ăn ngủ nghỉ à!

"Ta cũng vậy!" Đại tướng Midget Crowbel vốn là người nghiêm túc nhất bây giờ
cũng hùa theo ông, bà bá đạo ra lệnh "Con phải về! Về nhanh! Về gọn! Về lẹ cho
ta!!"

"Anou...........con còn chút tiếng nói nào ko?" Hắn e dè giơ tay như học sinh
tiểu học.

"KHÔNG!"

Ok fine, đã đến nước này thì phải dùng chiêu tuyệt sát thôi. Kii giả thâm trầm
nghĩ ngợi sâu xa "Hình như..........tháng vừa rồi là hết 5 năm bắt buộc phải
ko?"

"Ặc!" Cả nhà bên kia dựng hết xương sống lên, cảm giác rất chi bất an.

"Haiz, thấy những đứa trẻ bằng tuổi mình được đi học bình thản. Có
chút........lạc lõng a." Hắn rũ mắt che dấu tia cười gian xảo, nhưng bên kia
lại thấy như hắn muốn khóc mà cuống cả lên.

Bà Midget là người đầu hàng trước "Thôi ta xin! Ta xin! Con đừng gây họa cho
trường người ta nữa! Ta lạy con!"

"Ê thằng kia! Cậu mà học trường tôi là tôi thắt cổ ngay đó!" Acous đầm đìa
nước mắt tuyệt vọng "Chỗ nào có cậu là chỗ đó gà bay chó chạy! Cả Midchilda
này có hơn 50 trường kiến nghị dâng lạy trả cậu về rồi mà còn ko chừa hả!"

"Nhưng.............."

"Cắt!" Hắn còn định diễn tiếp nhưng ông Gil đập bàn ngăn lại, ông hiểu hắn
nhất, biết hắn chỉ diễn thôi nhưng ko làm gì được a. 5 năm bắt buộc kết thúc
là sĩ quan đó có thể giải ngũ, nếu tuổi còn trẻ thì có quyền hạn nhập học bất
kì ngôi trường nào ở Tinh cầu Midchilda, Kii là kiểu người điên cuồng, ai biết
sẽ nóng máu lên mà làm gì. Ông Gil đành phải chấp nhận "Đủ rồi! Ta cấp lệnh
giám sát cho con ở nơi đó. Nhớ liên lạc thường xuyên, có thời gian thì về thăm
mọi người đấy!"

Ánh mắt hắn dâng lên vẻ đắc ý, đứng nghiêm kính quân lễ "Rõ!"

Không lâu sau đó lá bài sắt có hoa văn đôi cánh và viên ngọc bích được dịch
chuyển tới, đây là S2U, thiết bị ma pháp của hắn. Mỗi pháp sư Midchilda đều có
thiết bị này. Chúng còn gọi là Device, bên trong tích hợp rất nhiều công nghệ
khoa học tiên tiến giúp pháp sư sử dụng tối ưu hóa nguồn ma lực của bản thân,
ko để lãng phí.

S2U đã theo hắn từ khi mới nhập ngũ, đến nay được 5 năm rồi. Ở kiếp trước, khi
hắn 17 tuổi lên làm Thượng tướng đã ko còn đụng đến nó nữa, vì các chức năng
của nó quá yếu và quá lỗi thời, mỗi lần chiến đấu hắn hay dùng những thiết bị
khác tối tân hơn. Giờ một lần nữa được nắm trong tay...............hoài niệm
thật.............quãng thời gian trước kia..........

Nắm chặt lá bài trên tay, hắn nhu hòa mở lời hứa "Tớ sẽ ko bỏ cậu nữa đâu.
Tiếp tục.........sát cánh cùng tớ nhé!"

Một điệu nhạc nhẹ vang lên làm tinh thần hắn yên ả dần. Ah, lâu rồi ko được
nghe nó. Không biết cô ấy bây giờ sao rồi? Creator của S2U?

S2U, tên được đặt theo cụm từ 'Song To You'. Năm đó hắn còn nhỏ nhưng đã bị
nhiều áp lực do chương trình huấn luyện và thường xuyên mất ngủ. Một người phụ
nữ xinh đẹp mặc quân phục và áo khoác trắng của Bộ nghiên cứu đến và trao S2U
cho Kii. Điệu nhạc êm đềm vang lên cùng giọng hát ru dịu dàng ấy khiến hắn thả
lỏng tinh thần, bình yên mà ngủ một giấc rất say, rất ngọt.

Khi tỉnh dậy thì cô ấy đã đi mất, chạy đến Bộ nghiên cứu hỏi thì ko ai biết
người như vậy cả. Kiểm tra ra S2U ko khác gì 1 Device bình thường, chỉ là được
lập trình thêm một bài nhạc đệm thôi. Có người khuyên hắn bên xóa nó đi vì ko
cần thiết, nhưng Kii vẫn kiên quyết giữ lại.

Trong thâm tâm hắn, rất muốn gặp lại người phụ nữ ấy, và một lần
nữa...............được hát ru bằng bài hát năm nào.

Eternal ngồi trước chiếc gương quan sát hành tung của Kii, đôi môi xinh đẹp
ngân nga giai điệu "Là la la......lá là.......lá là.....la là la.....lá
là......lá là....."

Infinity đong đưa đầu hưởng thụ "Em cũng ko quá xấu xa. Ít ra thì giọng hát
rất hay."

"Hừ. Mấy ngàn năm mới mở miệng khen nổi một lần. Anh mới là người xấu xa đấy!"

"Ừ ừ! Anh xấu xa. Xấu xa." Hiếm khi Infinity cam lòng chịu thua, ngồi sát vào
Eternal, hắn nhẹ giọng nhu hòa nhẹ nhàng, ko còn thâm trầm gay gắt như trước
nữa "Anh muốn nghe tiếp. Em hát nữa đi."

"Tâm trạng đang tốt. Được thôi!"

Không gian đen kịt vô tận vang vọng lời ca của Eternal, hiếm khi hai vị này
hòa hảo với nhau, ai có thể ngờ chỉ vì một bài hát ru bình thường? Chắc hẳn
đây là bài ca bá đạo nhất vũ trụ rồi!


Ta Không Phải Người Địa Cầu! - Chương #17