Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Chiến trận kết thúc, Tà Nguyệt hờ hững nhẹ nhàng lặn vào trong tiềm thức
Genitsu trả lại cơ thể cho hắn không một chút tâm tư chiếm hữu cơ thể Genitsu.
Về phía Genitsu nhập lại thể xác mình, ánh mắt dương cao nhìn vết tích Tà
Nguyệt gây ra mà lòng đầy phức tạp, lo lắng mà cũng có chút không thật.
Tất nhiên Genitsu rất kinh ngạc về sức mạnh của Tà Nguyệt nhưng sức mạnh Tà
Nguyệt càng lớn Genitsu càng có cảm tưởng không thực tế, ở hắn xem vạch ngăn
giữa các giai cấp là không thể phá, vượt qua cũng chỉ một cấp nửa bậc mà thôi
chứ chưa thấy ai như Tà Nguyệt biến thái đến thế.
Ở đây tại sao nói Võ Sư không thể đánh Võ Vương, trên cơ bản đến đẳng cấp Võ
Vương là đã biến về chất, thoái thai hoán cốt thoát khỏi xác phàm mà thực sự
đạp bước vào cảnh giới Võ đạo đỉnh phong, tiếp thu thiên mệnh chi uy, bộc phát
những tiềm năng ẩn tàng được che kín, thế cho nên dân gian mới truyền miệng
nhau :
Đến cảnh giới Võ Vương, tuỳ tiện dù là tên Võ Vương yếu nhược nhất cũng có thể
nhẹ nhàng hờ hững Võ Sư, không khác giết con sâu cái kiến.
Mà đã chênh lệch thế thì chả cần nói đến cảnh giới Võ Hoàng, đừng nghe giang
hồ đồn thổi có cánh là điểm ưu tú nhất của Võ Hoàng, thực ra nó chỉ là điểm
nhận dạng, điểm mọi người tự cho là rất ngầu, đẹp trai, chứ đến cảnh giới Võ
Hoàng thực sự mạnh nhất chính là sự diễn giải của khí đã đến cảnh giới biến
chất, nhẹ nhàng thở, vung nhẹ bàn tay, tuỳ tiện làm một động tác cũng tạo ra
lực lượng nguyên tố như Cổ Di, nếu để hắn liều mạng thì chết chắc vẫn còn nửa
cái xác nếu hắn chịu dùng Thổ giáp, tất nhiên Tà Nguyệt quá biến thái không
nên lấy ra so sánh.
Phải hiểu rằng khí là một luồng năng lương xung quanh ta, nó như một quyển
sách dày mà người thường chỉ mới đang sờ đến phần bìa chữ tựa cuốn sách, đạt
đến Võ Vương là đang bắt đầu đọc nó, tiếp xúc nó một cách chân thật, từ Võ
Hoàng mới thực sự là một người hiểu cái cốt truyện, ý chính của cả cuốn sách.
Khác nhau một chữ nhưng khác nhau là cả một cách lí giải.
Nhưng khí cũng như là kiến thức, tiếp thu cũng là ở mức giới hạn có thể, ở đây
đang nói là cơ thể, nếu không thể tạo lập ra những mạch chứa khí trong từng
huyết quản, giọt máu để chứa càng nhiều khí vậy mà còn cố hấp thu thì hậu quả
chỉ thể là chết banh xác.
Cái gì cũng có quy luật, võ giả không thể một bước thăng thiên, không thể ăn
không ngồi rồi đợi người truyền khí rồi sẽ trở thành thiên hạ vô địch.
Đây là những kiến thức cơ sở nhất của Vi Tôn đại lục, Genitsu đã ghi nhớ nó
đến không thể ghi được nữa, có điều. ..
Con bà nó, thế cái đường to như hố tử thần như chuột chũi khổng lồ tàn phá này
giải thích nào ?
Genitsu đăm chiêu, hắn càng ngày càng không thể lí giải Tà Nguyệt, ở mặt nào
đó thì tương lai đến một lúc nhất định Genitsu cũng có thể làm thế, đây là Tà
Nguyệt nói và hắn làm ra cũng là để Genitsu mở mang tầm mắt, có điều cũng để
lại cho Genitsu nhiều sự hoài nghi.
Genitsu luôn đối với kiến thức có sự chấp nhất, hắn luôn tin mọi thứ nếu luôn
ở trong tầm kiểm soát thì hắn luôn có thể bảo vệ cũng như giữ lấy mình cho nên
hắn càng trưởng thành hắn càng bình tĩnh tự tin, phân tích kĩ đáo mọi việc,
chỉ đến khi Tà Nguyệt nhảy vào và đảo ngược mọi trật tự đó.
Tà Nguyệt phần nào đó như một con dao hai lưỡi, hắn có thể bảo vệ Genitsu
nhưng cũng có thể giết, chiếm đoạt cơ thể Genitsu nếu hắn muốn, điều đó chính
là điều không có trong dự tính của Genitsu.
Mà sức mạnh của Tà Nguyệt, sự hấp dẫn mong muốn ỷ lại dựa vào hắn, Genitsu sợ
sẽ đánh mất chính mình, dễ dàng trao thân xác cho Tà Nguyệt, (theo nghĩa đen
đừng ai hiểu theo nghĩa kia oke ? Ài các bác dễ suy nghĩ đen tối lắm ! ) còn
bản thân sẽ vĩnh viễn biến mất.
Thoáng chốc nghĩ, da gà Genitsu nổi lên, hắn thề rằng đây lần cuối cho Tà
Nguyệt điều khiển thân thể mình, rủi ro quá lớn, cái giá phải trả cho sự ỷ lại
chính là vĩnh viễn biến mất, Genitsu sẽ không để nó xảy ra.
Nắm chặt đôi bàn tay, ánh mắt nhìn về phía cái chấm cao chọc trời như muốn
xuyên thủng thương khung, ánh mắt Genitsu trở nên sắc bén, điên cuồng, thèm
khát sức mạnh, tâm tình sợ hãi, lo lắng hắn dồn hết vào hét lớn :
Ta sẽ trở thành cường giả.
Dứt lời, Genitsu tăng tốc, hắn như tên điên phi về phía trước, cắm đầu cắm cổ
chạy như ma đuổi, đôi chân nhẹ như đạp đất mềm, đẩy Genitsu chạy không biết
mệt nghỉ.
Hết hơi, Genitsu cũng ngã gục dưới một cây cổ thụ, con mắt nhìn về phía ngọn
tháp cao tít đó vậy mà giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đó phải nói giống hệt một cái cây siêu cổ thụ mà trên đời này Genitsu chưa
từng thấy.
Cả cái tháp to lớn hiện ra như nhấn mạnh Genitsu nhỏ bé thế nào và rồi những
đường nét cổ xưa trên thân tháp như nói nó trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, cái
đầu đã chạm tới thương khung, sống đã thọ với trời khiến cho Genitsu cũng phải
rung động sâu.
Tà Nguyệt cũng vì thế hiện ra :
Tiểu tử! Ngươi đây là vội vã muốn chết hay sao mà co cẳng chạy như chó đuổi ?
Ngươi đây là muốn ăn đòn sớm sớm sao ?
Tà Nguyệt hiện ra, vẫn trôi lơ lửng, giọng nói khiêu khích trêu chọc không một
chút mệt mỏi sau cuộc chiến.
Genitsu cũng lơ hắn đi luôn, nếu đã nhìn thấy tháp ắt là đã đến vòng ngoài của
Ngọc Thụ Sơn Lâm, ở đây yêu quái sẽ xuất hiện nếu Genitsu phân tâm cảnh giác
ắt chết mà đến cơ hội ngáp ruồi cũng không có.
Thấy Genitsu tảng lơ, Tà Nguyệt cũng không nói nhiều, khi nhìn về phái ngọn
tháp lão lại ra vẻ nghiền ngẫm, vỗ tay cái bép, nhìn về ngọn tháp tràn đầy bất
ngờ.
Genitsu nhíu mày :
Lão Tà, ngươi có thôi ngay trêu đùa không.
Không, có điều Genitsu ngươi thấy ngọn tháp kia không, ta nghĩ ta biết lai
lịch nó.
Tà Nguyệt trưng ra một khuôn mặt bí hiểm.
Genitsu cũng vì thế không khỏi tò mò :
Ngươi biết ? Theo như dân gian thì cây cột này đã ở đây từ thời thiên địa sơ
khai.
Không sai, nó là Gậy Như Ý.
Genitsu lại ù ù cạc cạc, không phải làn đầu tiên Tà Nguyệt sài ngôn ngữ hắn
không hiểu :
Gậy Như Ý là gì ta không hiểu.
Genitsu cũng có chút tò mò, Tà Nguyệt cũng nói hắn không phải người ở Vi Tôn
đại lục nên về mặt ngôn ngữ cũng như tập tục cũng không giống nhau, mà vì thế
ở đây chả có gì hắn biết mới đúng nhưng vậy mà vừa liếc chưa được vài giây đã
la hét biết ? Cái này có tâm chửi người trong thiên hạ mù tịt chăng ?
Thực sự ta không biết Gậy Như Ý hay gậy ngự y gì gì của ngươi, tốt nhất không
biết ngươi đừng nên xạo, đến tuổi ngươi ba hoa cũng không tốt, đây là Tháp
Trấn Thiên, tương truyền là cổng lên trời.
Genitsu ra vẻ tiền bối cao thâm dạy đời Tà Nguyệt khiến Tà Nguyệt cực độ bất
mãn, ánh mắt nhìn về phía Genitsu tràn đầy bất thiện, nghĩ đi nghĩ lại thì đây
là một thế giới khác khả năng Tề Thiên Đại Thánh rơi gậy phơi xác ở đây cũng
có chút không thực tế.
Được rồi, được rồi, đi tiếp thôi.
Xua xua tay, với chuyện vỉa hè Tà Nguyệt không muốn dừng lại lâu.
Genitsu cười cười, ánh mắt nhìn về phía ngọn tháp tràn đầy hưng phấn, cước bộ
có phần nhanh hơn.
Đợi đã, phía trước có người.
Tà Nguyệt bỗng la lên.
Genitsu khựng lại, một tiếng " Bùng " vang lên, một bóng người bay đập bộp
xuống đất dưới chân Genitsu, người đàn ông trông một bộ dáng thê thảm, mặt mũi
đầy máu.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Genitsu kinh ngạc :
Lão Tứ ?