Một Đấm, Một Vũng Máu.


Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Cũng đã rất lâu rồi, Tà Nguyệt không được thử lại cảm giác chiến đấu, trước
khi gặp Genitsu hắn đã ở trạng thái linh hồn ngủ say rất lâu, hắn không nhớ cụ
thể bao lâu nhưng chỉ mãi đến khi gặp Genitsu hắn mới tỉnh lại.

Có điều dù tỉnh lại Tà Nguyệt đã không còn thân thể, chỉ còn lại linh hồn nên
cái cảm giác vận động sự co dãn đàn hồi các múi cơ đã từ lâu đến khiến hắn
thèm khát tìm lại.

Tuy nói vậy nhưng cơ thể Genitsu quá yếu, nếu Tà Nguyệt hưng phấn quá gồng quá
độ có thể khiển cơ thể Genitsu bạo liệt mà chết cho nên đây cũng là việc hết
sức bất đắc dĩ của hắn, đánh cũng không thể tung hết sức nhưng ít nhất vẫn có
thể phát huy 3/10 thực lực, Võ Hoàng sơ kỳ.

Làn da Genitsu ửng đỏ, những mạch máu được gia tốc vô cùng nhanh, khuôn mặt
hắn cũng đỏ bừng lên, ánh mắt và các cử chỉ thay đổi, mái tóc ngắn nay dài
chấm vai và chuyển sang màu bạc.

Từ chỗ Genitsu không còn chỉ là một cỗ khí tức yếu ớt, thiên địa nguyên khí từ
bốn phương đổ về cơ thể Genitsu, ánh mắt từ non nớt của thiếu niên trở nên già
dặn, lãnh đạm, bình tĩnh mà không thiếu phần cuồng nhiệt.

Tà Nguyệt tiếp lấy thân xác Genitsu, tuy có chút không quen nhưng linh hồn vẫn
là hắn, động một ý niệm Cổ Di đang tới gần không khỏi lùi hai bước.

Cổ Di kinh ngạc rồi lại không khỏi kinh hãi nhìn về phía Genitsu, trong đầu
điên cuồng phân tích, hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu sao nhân loại yếu ớt kia
thoáng chốc lại bộc phát ra một cỗ khí tức ngang hàng mình.

Mà cái khiến Cổ Di kinh hãi không chỉ thế, từ Genitsu hắn cảm thấy một cỗ áp
lực sợ hãi từ bổn nguyên, một cỗ đế uy cao cao tại thượng, sát khí ẩn hiện như
mãnh hổ khoá chặt con mồi mà chỉ cần Cổ Di nhìn sâu vào đôi mắt không tránh
khỏi tâm thần phân liệt, sợ hãi mà quỳ xuống cúng bái.

Cổ Di run run, hắn nghiến răng hét lớn như để lấy dũng cảm :


  • Nhân loại khốn kiếp, mi sử dụng yêu thuật gì !

Cổ Di không tin tà, suy đoán.

Tà Nguyệt điều khiển cơ thể Genitsu cười nhạt, ánh mắt đầy sợ hãi của Cổ Di
nhìn mình chính là cái ánh mắt từ rất lâu rồi Tà Nguyệt không thấy, nay nhìn
lại lòng không khỏi có chút hư vinh nhè nhẹ nhưng máu nóng của Tà Nguyệt đang
sôi, hắn phun nước miếng 3 thước cũng không khiến nỗi khát vọng chiến đấu giảm
bớt, cho nên đối với câu hỏi Cổ Di, Tà Nguyệt lười trả lời, lao về phía hắn.

Cổ Di bị bơ đẹp, Tà Nguyệt như tên dời cung phi về phía hắn, tung quyền, Cổ Di
vội vàng đỡ nhưng vẫn bị đẩy lùi ra sau nhưng xung kích của một đấm Tà Nguyệt
hằn lên làn da cứng cáp Cổ Di.

Cổ Di run run, sau một đấm của Tà Nguyệt cánh tay hắn tê dại, bật lùi 3 bước
đây còn phải nói là Cổ Di phản xạ nhanh và da cũng cứng chứ nếu không thử đổi
lại một nhân loại khác không phải thú tộc thì khéo sau một đòn cánh tay cũng
phải gãy.

Tà Nguyệt lại xông lên, Cổ Di đòn đau lấy lại được bình tĩnh, tránh nặng tìm
nhẹ, né đòn Tà Nguyệt, phản công lại ngay.

Mà đến cái cảnh giới Võ Vương trở lên rồi, đánh nhau không còn như mấy cái
tiểu hài đồng phàm nhân đánh nữa, mỗi quyền là tích súc của khí lực, khí
huyết, sự gia cố của tinh thần, đòn đánh sẽ không còn cần màu mè quá nhiều,
từng đòn đều chuẩn xác và uy lực mười phần.

Mà đến Võ Hoàng đánh nhau, từng quyền là ẩn chứa của pháp tắc chi lực, nguyên
tố bổn nguyên, nén lại mà tung ra, va chạm mà sinh ra lực oanh tác xung kích.

Không chỉ thế người đạt cảnh giới Võ Hoàng còn có thể diễn hoá nguyên tố bổn
nguyên,như Cổ Di đây là Thổ chi lực, lực phòng thủ có thể coi như là đứng đầu
ngũ hành chi lực.

Cổ Di bị Tà Nguyệt đánh lùi về sau, khó công mà thủ trông không khác cái bao
bị thịt để Tà Nguyệt tập, dù Cổ Di có căng cái mắt vàng như đèn pha nhìn nhưng
hắn vẫn không tài nào tìm ra sơ hở hay bẫy lừa của Tà Nguyệt mà Cổ Di biết cứ
duy trì thế mình sẽ có ngày chết chắc.

Cổ Di gầm lên, đôi chân như cự thạch như mọc rễ cắm chặt xuống đất, hai tay
đan vào nhau hắn quát lớn :


  • Thổ Linh Quyền.

Dứt lời từ dưới đất mọc lên hai cánh tay khổng lồ đấm vào nhau về phía Tà
Nguyệt, kẹp hắn vào giữa, Cổ Di nhoẻ miệng cười nhưng không được lâu.

Tà Nguyệt hờ hững vung quyền, hai cánh tay đất vỡ vụn rơi lả tả xuống, Cổ Di
không chậm trễ :


  • Gai kích.

Chi chít những gai nhọn dài 3m mọc lên về phía Tà Nguyệt, Tà Nguyệt tay thu
quyền giáng một đòn xuống đất, như đất lở đánh vỡ vụn các lớp gai, Tà Nguyệt
điều khiển cơ thể Genitsu chớp thời cơ lao về phía Cổ Di.

Cổ Di bình tĩnh, nhìn thấy Tà Nguyệt tới quát,


  • Hừ, Tạo Khiên, Thổ Lực Hữu Tường.

Mặt đất rung chuyển, cây gối bị bật rễ nghiêng đổ hai bên, một lớp đất dày như
tường thành sừng sững như núi non không thể phá, che trước người Cổ Di trông
thập phần vững chắc.

Tà Nguyệt tốc độ vẫn không giảm, đối với một lớp tường đất chắn coi như không
thấy, nụ cười nhạt trên môi, giao tiếp với Genitsu.


  • Tiểu tử, ngươi phải chăng rất tò mò về hình xăm trên tay ngươi ? Lần này ta
    sẽ cho ngươi xem.


  • Được.


Genitsu từ lúc nãy giờ vẫn ở trong mi tâm theo dõi diễn biến trận đấu, từ lúc
Tà Nguyệt thể hiện ra một sức mạnh phô thiên cái địa bằng cơ thể của mình,
Genitsu rất kinh hãi, sau đó nhìn cuộc chiến của Tà Nguyệt với Cổ Di thì hắn
lại như lạc vào xương mù, Genitsu hắn chỉ là một Võ Sư nhỏ nhoi, đánh nhau
đẳng cấp Võ Hoàng chính là đôi mắt phàm tục hắn không theo kịp, cho nên nãy
giờ Genitsu ù ù cạc cạc như lạc sương mù, Tà Nguyệt thì cũng không biết nên
cũng không thể giải thích, Genitsu chỉ im lặng xem cho đến khi nghe Tà Nguyệt
hỏi thì Genitsu mới sảng khoái trả lời luôn.

Dù sao Genitsu cũng đang ở tuổi ham học, về Tà lực, Ám Dạ Kính, hình xăm vết
bớt trên ngón tay mình, hắn luôn có sự tò mò phải chăng có tuyệt như Tà Nguyệt
nói ?

Cánh tay Genitsu toả ra những luồng khí đen, hình xăm vốn nhỏ bé ở trên ngón
tay lan ra khắp cánh tay đến nửa ngực, ánh mắt toả sáng, Tà Nguyệt hét lớn :


  • Nhất kích !!!

Nắm đấm va chạm bức tường tạo ra một lực oanh bạc to lớn,có ánh sáng loé lên,
những tiếng " ruỳnh, ruỳnh " vang lên liên tiếp, bức tường kiên cố vậy mà dưới
một quyền của Tà Nguyệt lại trông khác một đống bùn nhão.

Nhưng mà uy lực nắm đấm chỉ làm bức tường sập sao ?

Tà Nguyệt tung ra đó là một đấm gấp đến hàng trăm lần một đấm thường, vẫn chỉ
là một đấm thường nhưng nó đã siêu việt mọi chiêu thức.

Cổ Di đứng sau bức tường vậy mà dính dư lực của nắm đấm toàn thân chỉ còn vũng
máu, chết mà cũng không biết tại sao, trơ chọi đó chỉ những nội tạng, máu, cặp
mắt nhìn vô cùng tởm lợm.

Mà cảnh tượng cũng thật doạ người, từ phía đầu tường lúc đầu dựng lên đến tít
hơn trăm dặm sau là một vết hố chạy dài bán kính trăm mét bị thổi bay, bầu
trời đám mây cũng như bị cắt mà chia thành hai bên, từ phía xa xa đã nhìn thấy
một chấm nhỏ cao chọc trời và từ đây đến đó hiện giờ có một hố lớn.

Tà Nguyệt bình tĩnh thu quyền, mặt không đổi sắc, chỉ khổ Genitsu không như
vậy, nếu giờ hắn được điều khiển lại cơ thể thì sẽ thấy hai cái mắt hắn đã lồi
ra, mồm hắn giờ có xu hướng chạm đất.

Hiện giờ trong tiềm thức Genitsu, khái niệm công pháp của Vi Tôn đại lục đã là
rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn được rồi.


Tà Ác Vương Toạ - Chương #22