Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Một cỗ khí tức như phô thiên cái địa ập đến, một cỗ buốt giá chạy dọc khắp
toàn thân Genitsu khiến người hắn không khỏi run lên, Tà Nguyệt cũng nhíu mày
thật sâu.
Giọng nói vang vọng thiên địa, tai Genitsu như muốn bị ù, âm vang nó văng vẳng
trong não khiến hắn có cảm tưởng muốn quỳ xuống cúng bái, đây giọng nói như
một bậc đế vương quân lâm thiên hạ lại có chút cuồng của dã thú cùng mùi vị
sát khí, băng lãnh đến tột cùng.
Genitsu nhìn về phía Tà Nguyệt, hắn vẫn ung dung đứng đó, con mắt nhìn về một
phương, nét cười ẩn hiện, lát sau quay sang Genitsu, giọng rất thản nhiên :
Tà Nguyệt giọng bâng quơ.
Genitsu lông mày nhíu chặt, là một con người theo võ đạo như Genitsu, hắn hiểu
rằng chênh lệch giữa mỗi đẳng cấp nó lớn như nào, cái hào đó rộng bao nhiêu,
Genitsu hiện giờ mới chỉ là một Võ Sư cỏn con đứng trước một Võ Hoàng thực thà
nói nhét kẽ răng người ta còn không nổi.
Nhìn ra nỗi lo Genitsu, Tà Nguyệt vẫn trạng thái ung dung nhàn nhã :
Genitsu kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Tà Nguyệt không thể tin nổi.
Genitsu tuy nói Võ đạo cũng coi như hơn người thường, kiến thức coi như cũng
hơn mấy tên mặt trắng thế gia, nhìn người coi như cũng chuẩn, hắn đánh giá Tà
Nguyệt rất cao nhưng đó là khi Tà Nguyệt còn sống, chứ hiện giờ người chả ra
người, ma chả ra ma, thực khó để Genitsu đề cao được.
Phải biết Võ đạo nói đến không chỉ cơ sở ý chí, mệnh căn, nó còn cần cả một cơ
thể trui rèn qua hàng năm, hàng tháng trời mới có chính thức coi bước chân con
đường Võ đạo đỉnh phong.
Mang tâm tình hoài nghi, Genitsu có chút không thật hỏi :
Tà Nguyệt nghe Genitsu nói, nộ hoả xung thiên," con mẹ nó tiểu tử, ta thực tâm
coi ngươi để tử, dốc lòng truyền dậy lại còn không tiếc tiêu ra phách lực bổn
nguyên triệu gọi Ám Dạ Kính để kiểm tra thiên phú cho ngươi, giờ ngươi lại nói
câu không tin người, hoài nghi ta ? Cầm thú ! "
Tà Nguyệt ngẫm nghĩ, không nói khỏi miệng, ánh mắt hằn học về phía Genitsu.
Genitsu cười khan, tránh mắt đầy thù hận của Tà Nguyệt.
Tà Nguyệt hờ hững nói, Genitsu thì cảnh giác lên, nhìn về phía Tà Nguyệt có
chút đề phòng.
Tà Nguyệt bĩu môi
Cái xác phàm ngươi chưa đến nỗi hứng thú ta đánh, ngươi không nên hoài nghi
ta !
Nhưng ở lão Tà ngươi ta không thấy sự đảm bảo.
Genitsu nhấn mạnh.
Uy áp như phô thiên cái địa đến càng ngày càng gần, Genitsu không khỏi nhíu
chặt lông mày, ánh mắt thoáng kiên cường nhìn về phía Tà Nguyệt.
Nói xong đúng là Genitsu định nói lí thật, đứng im nhìn về phía uy áp chờ đợi,
Tà Nguyệt chỉ thở dài, lắc đầu.
Một lúc sau, mặt đất rung chuyển, chim chóc bay tán loạn, từ hướng Genitsu
đang nhìn những hàng cây lũ lượt đổ xuống, Genitsu như ngộp thở trong sự áp
lực khi luồng sức mạnh đó đến gần, sức mạnh khiến cho Genitsu gần như muốn quỳ
gối cúng bái, hắn cắn chặt hàm răng, ánh mắt kiên cường chờ đợi.
Cái bóng lấp ló sau hàng cây bước ra, một con tê giác to lớn với 2 cái sừng
nhuống một màu đỏ của máu, ánh mắt như ánh kim sáng chói dữ tợn, những hàm
răng to lớn thở phì phò, mùi hôi cũng như hơi thở khiến Genitsu không khỏi lùi
2 bước.
Ánh mắt con tê giác khóa chặt Genitsu, sát khí như ẩn như hiện khiến cho
Genitsu mồ hôi ướt đẫm, hắn tự nhận nhờ lực lượng tinh thần hắn rất cường đại
nên khiến cho lá gan hắn rất lớn nên mới dám dũng cảm ở lại nói lí với một
cường giả sức mạnh lớn hơn mình rất nhiều, có điều . ..
Hiện thực luôn luôn không theo được suy nghĩ.
Đứng trước sự áp chế toàn diện của Võ Hoàng, Genitsu cuống họng như bị tắc,
hắn muốn nói, hắn muốn phát biểu nhưng khí bàng bạc như sông như đê, lũ khóa
chặt khiến cho ngoài giương mắt nhìn, Genitsu không thể làm gì hơn.
Ánh mắt lãnh lẽo, khóa chặt Genitsu, giọng nói đầy lạnh lùng nhưng vang khắp
thiên địa :
- Con người vô tri, người vừa ở đây với ngươi đi đâu ?
Genitsu như ngừng thở có chút thu liễm lại, hắn thở hồng hộc :
Genitsu cung kính, Tà Nguyệt lại cực kì bất mãn, rõ ràng ở với Genitsu bao lâu
vậy chưa thấy hắn cung kính với mình bao giờ, nay đứng trước một Võ Hoàng nho
nhỏ lại cung cung kính đến vậy, bảo sao không bất mãn cho được.
Tà Nguyệt hộc hằn, con tê giác lại không nhìn thấy, ở hắn xem là Genitsu đang
làm mất thời gian của hắn, con ngươi tràn đây tức giận :
Con tê giác chính thức hiểu lầm, ở hắn xem một là Genitsu đang che dấu cho tên
cường giả kia âm mưu gì đó ở địa bàn hắn, hai là tiểu tử này không biết gì
thật nhưng đến cảnh giới như hắn suy nghĩ nhiều không bằng cứ túm lấy tên
người trước mặt tra tấn là rõ.
Quả nhiên, con tê giác gầm lên, cơ thể hắn dần dần nhỏ lại thành một người đàn
ông trung niên giữa trán có một chiếc sừng, toàn thân loã thể phần dưới có lớp
da cứng như một chiếc quần dài sần sùi, cơ thể cường tráng, liếc về phía
Genitsu bộc phát ra một cỗ lực lượng nghiền ép.
Genitsu chấn lui hộc máu, trong lúc gian nguy vẫn kịp ngưng khí vào cơ thể bảo
vệ lục phủ ngũ tạng nên hắn cứu về một kiếp không giờ chỉ là một cái xương
khô.
Ánh mắt Genitsu có chút bàng hoàng, bây giờ hắn mới thực hiểu rõ khái niệm Võ
Hoàng cường đại ra sao.
Theo như điển tích truyền lưu, Võ Vương ngưng trận đồ thiên mệnh, Võ Hoàng
ngưng cánh chao lượn như chim, Võ Tôn chế bản mệnh binh khí, Võ Thánh diễn
luyện thế giới nhỏ, Võ Thần một tay trùm cửu thiên.
Tất nhiên truyền lưu là vậy, mà từ Võ Thánh trở lên trên đại lục Vi Tôn đã là
rải rác không có mấy, Võ Thần thì chỉ nghe chứ Genitsu chưa thấy bao giờ.
Vấn đề quan trọng hơn là giờ Genitsu phải đối mặt là một Võ Hoàng, dù nói sao
trên đại lục vi tôn cảnh giới Võ Vương coi như đã là tinh anh một phương, Võ
Hoàng khỏi nói cũng là thuộc hàng cường giả hàng đầu đại lục, trong khi đó ở
đây Võ Sư nho nhỏ cũng chỉ giỏi lắm hơn phàm nhân hai ba điểm, mạnh hơn được
ai ?
Dưới trạng thái nhân hình, con tê giác bước tới Genitsu chậm rãi, mỗi bước
chân nhìn tựa nhẹ nhàng nhưng như đánh vào trái tim nhỏ của Genitsu khiến hắn
không tự chủ được tự sinh ra cảm giác hồi hộp, lo sợ.
Genitsu từ trước tới nay luôn rất tự tin với ý chí mình, có điều gặp Tà Nguyệt
bị hắn đánh bại ở sở trường mình khiến lòng Genitsu chịu đả kích mãi mới lấy
lại được thì bây giờ một con siêu tê giác ở đâu đến đè khiến cho Genitsu ngộp
thở không khỏi bất chi bất giác sinh ra cảm giác hồi hộp của tuổi trẻ.
Mà Genitsu cũng xui, không hiểu lúc hắn ra đường có phải không chọc nữ thần
may mắn gặp ngay vương tử Cổ Di mang trong mình huyết thống Cổ Tê, nghe đồn
nếu có thể diễn luyện thế giới, đạt cảnh giới Võ Thánh thì có phản tổ trở
thành Thánh thú Kỳ lân, đi được bước nữa sẽ trở thành Thần Thú.
Mà trong thú tộc cứ có cổ huyết tức là vương giả thú tộc, một vương giả thì
tuyệt đối không có cái gì gọi là nhân từ, tốt bụng, là vương giả chúng từ bé
đã phải luyện thiết huyết vô tình, lạnh lùng tàn nhẫn, cho nên gặp vương tộc
thú tộc thì chỉ xác định có đường chết.
Đây cũng là ưu điểm của thú tộc, không như nhân tộc cái gì cũng lo nghĩ, bàn
tới lui mới hành động.
Ánh mắt lăng lệ đầy sát khí, Cổ Di khiến cho Genitsu không khỏi bước lùi, vạn
điều suy nghĩ.
Genitsu biết mình không thể chạy, đánh không lại, hiện giờ chỉ có hai cách,
một liều mạnh hai là làm như Tà Nguyệt nói mà một trong hai thì cái một chắc
chắn không khả thi nhất rồi, Genitsu luống cuống.
Đại não tích cực xoay, Genitsu nhìn về phía Cổ Di đã có chút bất đắc dĩ.
Genitsu hét, hắn thả lỏng tâm trí,Tà Nguyệt cười nhạt, hoá thành làn khói,