Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Một nơi nào đó trong Ngọc Thụ Sơn Lâm.
" Ngươi đã tìm thấy ? "
" Phải đại nhân ! "
" Như nào ? "
" Quá yếu, không khác một con sên ! "
" Ừm ! Ngươi lui đi "
" Vâng, nhưng thưa thống lĩnh, phải chăng ngài lần này sai lầm ? "
" Ngươi hoài nghi ta ? "
" Tiểu nhân không dám ! "
" Vậy còn không mau biến ? "
" Vâng "
Nếu Genitsu ở đây sẽ nhận ra cái người mà hắn đã từng gặp ở trong làn khói đen
đó, vẫn bộ hắc y, cái mũ đen kì dị, nhưng cái người còn lại thì hắn không biết
được rồi.
Dáng người điệu đà, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, đẹp mà không tì
vết ẩn hiện trong lớp áo mỏng như cánh ve màu đen nhánh ẩn hiện làn da trắng
ngần, mỗi cử động ma sát ta lại thấy cái áo dường như đang trượt trên làn da
khiến ta không khỏi liên tưởng đến mỡ dê trơn trượt, đôi mắt đỏ máu tà mị yêu
dị như quỷ nữ câu hồn đoạn phách, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, liếc mắt đưa
tình cũng khiến thần hồn điên đảo, cặp chân khua loạn cũng khiến người người
ngây ngất, trầm luân, lúc nàng nói có một cỗ mị lực không thể chối cãi, uy
nghiêm mà quyến rũ, nó khiến con người ta như thể muốn chìm đắm trong đó, mặc
nó điều khiển, mặc nó hành hạ và rồi bản thân vẫn sẽ cảm thấy nó là xứng đáng,
hạnh phúc . Trước người nàng, đôi song phong hùng vĩ là sự kiêu hãnh của nữ
giới được được bó sát trong lớp áo đen che đi nhưng lại hiện mập mờ gợi sự
thèm muốn, ôm chặt như khiêu khích đàn ông.
Sau khi tên hắc y đi, vẻ mặt uy nghiêm tự tin cô gái đó đã thay bằng một cảm
giác hoài niệm, ánh mắt nhìn xa xăm, có chút buồn rầu, miệng lẩm bẩm :
" Vẫn là chưa tới lúc ! "
. ..
" Lão Tà, ngươi nói giờ ta nên đi đường nào, cong hay thẳng, dọc hay ngang,
lão làm ta hoang mang quá " Genitsu la lớn trong đầu.
Mà cũng phải nói hiện giờ Genitsu đang lạc, hắn không biết mình ở đâu, làm gì,
nghe Lão Tà nói thì cứ ngỡ đi thẳng hẳn là Ngọc Thụ Sơn Lâm nhưng đi mãi, băng
qua không biết bao núi đồi suôi tiên, thác chảy vậy mà đến con thú rừng, yêu
thú cũng không thấy cả cái bóng, Genitsu không khỏi hồ nghi.
Thực ra Ngọc Thụ Sơn Lâm là một nơi Genitsu đọc trong sách được cho là nhà của
yêu thú, thảo dược, ở đây chỉ cần đi một tấc đất với, lết xác một chặng đường
là có thể thấy yêu thú rồi mà ở ngoài rìa Ngọc Thụ Sơn Lâm sẽ không có yêu thú
thực lực cấp vương nên Genitsu chỉ cần cần cù chịu khó ở ngoài rìa tập luyện
cũng ổn.
Chưa kể, nếu đã đến Ngọc Thụ Sơn Lâm một lần thì ai cũng sẽ biết điểm đặc
trưng của nơi đây, không phải chỉ có những núi cây cao to hùng vĩ, thác nước
gào thét như cự long gầm về chiều, nó còn một thứ mà chỉ cần nghe thấy tên là
ai cũng khẳng định chỉ duy nhất ở Ngọc Thụ Sơn Lâm, đỉnh núi Tọa Thiền.
Đỉnh núi Tọa Thiền, một ngón núi cao đến không thấy đỉnh, theo truyền thuyết
chỉ cần leo lên được đỉnh núi Tọa Thiền, thiền tụ một kiếp có thể làm thần,
vấn đỉnh Võ học đại đạo, đột phá gông cuồng xiềng xích trở thành thiên hạ vô
địch, chúng thần triều bái.
Tất nhiên cái câu chuyện này chưa ai chứng thực vì từ trước đến nay chưa ai
lên được đấy, và rồi nó cũng dần dần chìm nghỉm trong dòng thời gian lịch sử,
giờ người ta biết đến chỉ là cái tên Tọa Thiền và đỉnh núi cao nhất Vi Tôn đại
lục.
Mà đã là đỉnh núi cao nhất đại lục thì dù đứng ở đâu cũng phải thấy, cớ sao
Genitsu lê lết qua biết bao chặng đường, cái chân không biết mệt mỏi của hắn
giờ cũng sắp xụi lơ ra đất mà than trời đất rồi.
Tâm lí mệt mỏi, thực sự ít ai sẽ có tinh thần phấn chấn với một việc không
lợi, không nắm chắc, giả dụ nếu giờ có một ngọn núi chỉ cần là cao chọc mây
thôi thì đừng nói chân sắp xụi lơ, có sắp tàn Genitsu cũng có thể lết tới,
miễn sao hắn cần nhìn thấy.
" Từ từ đi đi, nơi này cũng tốt, không khí yên tĩnh, không yêu thú cũng tiện,
cho ngươi treo xác ở đây vài tháng cũng là một ý kiến không tồi ? "
Tà Nguyệt lại không vội vã, rất bình tĩnh nói.
" Trước mắt thay vì cho ngươi vào rèn luyện về kiến thức ngươi cũng có nhiều
cơ sở cần bổ sung nâng cao hơn, về mặt kinh nghiệm chiến đấu ngươi cũng còn
quá kém, vội vã cũng không được gì, thực lực ngươi giờ đừng nói vào Ngọc Thụ
Sơn Lâm săn thú, nó không săn ngươi cho ngươi lên giàn nướng là may rồi . "
Genitsu gật đầu, cái này cũng là điều ai cũng biết, Theo một mặt nào đó Ngọc
Thụ Sơn Lâm là lãnh địa thú tộc, nghe nói thú ở trong Ngọc Thụ Sơn Lâm so với
bên ngoài là không cùng một đẳng cấp.
Ở đây, một con Tê Giác võ giả cũng có thực lực đánh cầm hòa với Võ Sư, chúng
cũng có thể điều khiển khí mà lại bẩm sinh lực lượng cơ thể bá đạo, chúng có
thể làm thợ săn loài người thành cừu non mặc chúng xâu xé, thương đao loài
người với cơ thể chúng là gãi ngứa, không xi nhê mà chỉ cần tu được lên võ giả
thì đa phần thú đều có trí khôn nhất định, chung quy Genitsu vẫn còn quá non
nớt.
" Vậy lão có chân truyền tuyệt học gì cho ta ? Kĩ năng khiến ta vô đối ? Thân
thể thương đao bất nhập ? Lão Tà, chậc chậc ngươi là tốt nhất a ! " Genitsu
nịnh nọt, đối với Lão Tà đặc biệt thèm muốn.
Genitsu có chút hèn mọn hai tay xoa xoa, Tà Nguyệt liếc không thèm liếc :
" Ngươi thôi mơ mộng đi, có vài ba cái móng tay quèn cũng đòi tiếp thu những
tuyệt kĩ thượng thừa của ta ? Ngươi giờ cần học nền tảng trước . "
Genitsu suy tư, nền tảng không phải hắn rất khá rồi sao ?
" Nền tảng ? Ngươi chắc không lão Tà ? "
Tà Nguyệt bĩu môi :
" Ngươi thực nghĩ ngươi nền tảng cơ thể ngươi vậy là tốt rồi đấy ? Ngươi mê
ngủ chưa dậy hay là ếch ngồi đây giếng ? "
" Vấn đề là, He He, ta mong ngươi đừng gào thét khóc sướt mướt với những bài
tập ta đưa cho "
Tà Nguyệt nở nụ cười tà mị, Genitsu rét run đánh một ngụm nước bọt, " thử
thách thế nào trong suy nghĩ biến thái của lão ta ? "
Genitsu có chút sợ hãi nhưng hắn không thể lùi bước, yếu mà không biết mình,
ảo tưởng mình nỗ lực không là một tay che trời là điều không thực tế, Genitsu
rất rõ.
" Tới đi lão đầu, ta chơi tất. ", Genitsu nói một tiếng tiếp khí thế.
" Tới ? Chơi tất ? Khụ khụ, đệ tử yêu mến, ta biết ta phá hỏng chuyện tình rất
ư chi là đẹp tuyệt zời của mi nhưng ngươi không thể nghĩ đến việc bạo cúc sư
phụ ngươi a ? Ngươi thật biến thái ! ", giả vờ ngạc nhiên, Lão Tà trêu chọc.
Genitsu mặt xanh rồi đen, cánh tay nắm chặt nghe tiếng "crốp", ánh mắt đầy thù
địch nhìn Lão Tà.
Lão Tà thấy vậy không khỏi cười bù," Ấy ấy ta đùa xíu thôi, bình tĩnh tự tin
đừng cay cú . "
Vội vã xua tay, dù là linh hồn nhưng lão Tà rất sợ lỡ đâu chọc điên Genitsu
hắn liều mạng với mình đồng quy vu tận thì cái hồn thể của hắn sợ phi thăng
sớm, chung quy thiếu niên huyết sắc cương dương không tránh khỏi trẻ trâu tính
cách.
" Được rồi anh Mr.Genitsu, trước tiên vào lớp học đầy thử thách căng go của ta
ít nhất cũng phải học qua bài học vỡ lòng này, nếu ngươi là đệ tử ta cũng phải
hiểu môn phái hay truyền thừa mình cần học là gì đã . "
" Bài học vỡ lòng ? Truyền thừa ? Ngươi chưa truyền cái rắm gì thì ta biết
được à. " Genitsu sửng cồ lên chỉ thẳng mắt lão Tà la hét.
Rất bất đắc dĩ, Genitsu hình như có vài phần cuồng loạn hơn bình thường mỗi
khi ở cạnh Tà Nguyệt.
" Rồi rồi, trước tiên truyền thừa của ta, ta từng nhắc đến rồi, đó là tà lực,
ở đây chữ Tà ngươi phải ghi nhớ, tà lực nó không như thuộc tính ngũ hành, cũng
không phải chói lọi như quang, cũng không điên cuồng như sấm, tà ở đây là cái
ham muốn dục vọng của bản thân, uất ức, cảm xúc tiêu cực được xúc tích mà sinh
ra tà, nói nôm na tuỳ tâm mà sinh ra tà lực. "
" Tuỳ tâm sinh tà ? Cái này khác gì nói hành động theo cảm xúc là sinh ra sức
mạnh tốt nhất trong cuộc chiến ? Giả dụ như trên chiếng trường quân ta đang
chiến thắng, ta là tướng đang vui bỗng có tên thích khách nào đó xuất hiện ám
sát thì không phải lúc đó hắn sẽ thành công giết được ta vì ta lúc đó đang vui
không sinh ra tà lực sao ? " Genitsu thắc mắc, cực độ hoài nghi phải chăng tà
lực gì gì này cực độ tầm thường.
Tà Nguyệt bĩu môi.
" Tiểu tử ngươi ngu bẩm sinh hay do quá trình đào tạo công phu vậy ! Có cái gì
khúc mắc trong cách giải nghĩa từ : tuỳ tâm của ta ? Nghe ngươi giải thích
không phải nói truyền thừa ta là phế vật sao ? "
" Không phải ? Không lẽ dù vui ta cũng sinh ra tà lực ? " Genitsu u mê.
Tà Nguyệt thở dài,
" Cái này ta nên trách ngươi hay trách ta đây ? Vui cũng là một loại dục vọng
đấy anh bạn trẻ ! Con người dục vọng cũng bởi chữ vui, thích, nó xuất phát
không phải chỉ ở cái háng ngươi đâu, đồ thiển cận. "
Genitsu có chút xấu hổ, không phải hắn nghĩ tới chỗ đó, chỉ là ẩn ý của lão Tà
hắn thực không hiểu.
" Được rồi đừng nói nữa, ta hiểu rồi . "
Vội vã chào thua, Genitsu không muốn nán lại vấn đề này.
Tà Nguyệt cũng lười bận tâm hắn, cánh tay chỉ chỉ về phía trên ngón tay trỏ
Genitsu, nơi đó có một hình đầu lâu nhỏ.
" Ngươi có thấy cái hình xăm này rồi chứ gì, ừm ngươi biết đấy lúc ngươi ngất
ta đã đánh dấu một dạng sức mạnh lên người, ở đây truyền thừa ta có hai dạng
là tà lực thay cho quá trình Khí nguyên tố của Võ Vương cảnh, dạng hai là hình
xăm, cuồng hoá bản thân, một thứ tăng sức mạnh khá hiệu quả di chứng chỉ là
không duy trì được hình xăm khi toàn thân lâu, trên cơ bản khá lợi hại . "
"Ngươi đây là nói Mị tộc ? Ta nhớ hình xăm Mị tộc cũng có thể cường hoá bản
thân họ, có điều để vận dụng nó họ sẽ rơi vào trạng thái kiệt sức, thiêu đốt
tinh thần cực nhiều có thể dẫn tới điên, chết . " Genitsu suy tư nói.
Lão Tà lắc đầu,
" Ta nói tiểu tử ngươi, truyền thừa ta đi đánh đồng với một tụi lố la lố
nhăng, cù bất cù bơ đâu là ta rất không vui vẻ rồi, nghĩ sao đi so hàng au với
hàng fake ? So chả cá với mì tôm ? "
" Thôi, hiện giờ ngươi ngồi khoanh chân xuống nhắm mắt và, ta sẽ cho ngươi
thấy chút sự lợi hại của ta không ngươi sẽ nghĩ sư phụ ngươi tên vô năng . "
Genitsu bĩu môi, tuy hắn không hiểu những động từ lạ của Tà Nguyệt nhưng hắn
hiểu chắc hẳn phải rất lợi hại nếu không sẽ không được Tà Nguyệt tích cực chào
hàng như vậy . "
Genitsu ngồi xuống, nhắm chặt mắt lại, có chút chờ mong đối với Tà Nguyệt.
Pts : mất mạng từ ngày hôm qua đến nay, hết xiền cả ngày chả làm hay ra chương
được, ài đăng mỗi một chương mai rảnh sẽ bù lại, xin lỗi ae đang theo dõi bộ
truyện từng tý một, Cá cảm ơn.