Người đăng: ๖ۣۜHồn๖ۣۜNhiên๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Lời nói tràn đầy dụ hoặc, Genitsu không khỏi có vài phần tin tưởng lời nói của
Tà Nguyệt, dù sao năm lần 7 lượt hắn cũng đánh bại Genitsu trên mọi phương
diện được cho là thế mạnh hắn.
Lòng Genitsu có chút động tâm nhưng việc bái sư là quan hệ cả đời, chữ " sư
phụ " nó thiêng liêng như chữ cha, gọi bừa không phải là đang xúc phạm đến cha
hắn ?
" Ta nghĩ là không ! "
Tà Nguyệt đang hớn hở cũng phải xụ mặt lại," tiểu tử chánh hơn con cá cảnh,
làm như ta thèm nhận mi làm đệ tử không bằng, người muốn ta nhận làm đệ tử
chắc xếp hàng từ vũ trụ này đến vũ trụ khác, ngươi cmn thật sướng không biết
sướng mà . "
Tất nhiên Tà Nguyệt chỉ thầm rủa trong lòng, hắn biết giờ có hơi vội vã, ít
nhất Genitsu chả biết gì về hắn.
Nghĩ hồi, Tà Nguyệt ưỡn ngực, giọng nói hiên ngang :
" Nhóc, ta sẽ kể cho mi một câu chuyện, ngươi không thể đọc suy nghĩ ta nên
không biết về quá khứ huy hoàng của bổn Thần . "
Genitsu hứng thú, " Nói đi lão già "
Tà Nguyệt giả đò, " Khụ khụ " vài cái, " Ta còn trẻ đừng gọi lão già, gọi anh
Tà đi "
Genitsu bĩu môi, " Anh cái con khỉ, Lão Tà, lão còn không mau kể vào câu
chuyện đi, dây dưa tên gọi đến bao giờ ? "
Tà Nguyệt nhún vai," Gọi Lão Tà cũng được, đừng nóng, sự tích về bổn Thần huy
hoàng mi rồi sẽ phải choáng ngợp . "
Con mắt xa xăm, điệu bộ thần côn nhìn thế giới, " Ài, Ta tên ban đầu là Phong
Duy, kiếp trước từng là một sát thủ cũng là một ảo thuật gia hiện đại ở một
tinh cầu tên Trái Đát, Genitsu, mi biết hồi đó ta chỉ cần vung tay là giết bao
nhiêu mạng người không ? 12 đó, đấy là ta còn vung tay thôi, lúc ta một thân
một mình lao hẳn vào tập đoàn lớn, chậc chậc hơn 100 mạng người đổ gục dưới
chân, lông mày ta không nhíu dù một cái, dẫm qua xác người ta tiến đến gần mục
tiêu lúc đó của ta đang ngồi co ro nhìn ta sợ hãi, trong cơn sợ hãi hắn đã đặt
ta một biệt danh, ngươi biết lúc đó hắn nói ta là gì không ?" Tà Nguyệt nhếch
miệng nói đến đây cười rất tà mị nhìn Genitsu giọng điệu lạnh như băng
Genitsu sởn gai ốc, đầu không tự chủ lắc lắc.
Tà Nguyệt khôi phục bình thường nhún vai, " Ta đùa thôi, cũng không có gì đặc
biệt, Tu La, một cái tên rất hay, từ đó ta luôn tự xưng mình là Tu la, tung
hoành ngang dọc ai cũng sợ hãi, mà cũng vì ta, một tụi chó má không tiếc dùng
cả bom nguyên tử để giết.
" Trời ạ, Genitsu mi có tưởng tượng được đang đi ngoài đường cái tự nhiên có
một cái máy bay đi qua rồi thả một quả bom xuống chỗ ngươi đang đứng là thốn
như nào không ? Ta còn tưởng bom gì chạy ra tận gần 200 mét thì ta đã banh
xác, Ài đến chết mà cũng uất ức a ! " Tà Nguyệt không khỏi lắc đầu.
Genitsu có chút tò mò, " Bom Nguyên tử ? Đó là cái gì ? "
Nghe Genitsu hỏi, Tà Nguyệt không khỏi tự vỗ trán mình, " Ta quên, ngươi là
người cổ đại sao biết ! Nói chung nó là một thứ tạo ra một lực sát thương diện
rộng, ở bên trong ngươi sẽ tan nát thành cám . "
Genitsu gật đầu, " Thế còn gì nữa ? "
Tà Nguyệt cười nhạt, " Tất nhiên là chết rồi lại hồi sinh ở một thế giới khác
thôi ? "
Genitsu lại ngu ngơ hỏi : " Thế giới là gì ? "
Tà Nguyệt trợn mắt, " con mẹ nó cái hành tinh này nằm ở mẻm nào ngoài vũ trụ ?
Dân ở đây là lũ người tiền sử sao ? "
" Thế giới nó tương tự như cách gọi . . . À mi gọi nơi mi đang sống là gì ? "
Tà Nguyệt cao giọng lên mà lại không khỏi quên mất hỏi Genitsu nơi này gọi là
gì.
Genitsu bĩu môi : " Đây gọi là kinh thành Đế Lâm, Vi Tôn đại lục . "
Tà Nguyệt gật đầu, " Ừ ừ, cái thế giới nó tương đương cách gọi Vi Tôn đại lục
ngươi, nói chung là ta trọng sinh làm một kẻ khác, đã hiểu ? "
Genitsu xua tay, " Kể tiếp đi, ta đói rồi ! "
Tà Nguyệt lườm lườm," nói chung ở kiếp sau ta cũng tương tự ở kiếp trước, có
điều nó là một thế giới tu chân, có vẻ giống với cách các ngươi tu luyện khí
có điều nó cao cấp hơn, qua khí chuyển hóa thành thực chất là cảnh giới nhập
môn rồi, như bên ngươi ngưng khí thành thực chất là hàng ngũ cao cấp ở thế
giới ? Ta thấy thật buồn cười ."
Genitsu bơ Tà Nguyệt, hắn có khinh bỉ cũng phải bỏ ngoài tai, nếu không sẽ cảm
thấy hoài nghi bản thân, đem mình so sánh với con kiến mất.
Tà Nguyệt cũng nói tiếp, " Ta cũng nhờ một trí tuệ tích tụ từ 2 kiếp, một thân
xây dựng cơ nghiệp, sáng lập Tà phái, quét ngang cả thế giới, tay giương cao
lá cờ Tà môn tung hoành cửu vạn hoang, chinh phục vũ trụ, nói chung cơ nghiệp
ta ở ngoài kia, ta cũng có một đống đệ tử, nếu ngươi làm đệ tử ta sẽ được
quyền tham gia tranh đấu lấy quyền thừa kế gia nghiệp ta . "
Tà Nguyệt nhìn Genitsu chằm chằm, Genitsu có chút nổi da gà, " Ta không hứng
thú, nghe qua lão nói cảnh giới Võ Thánh cũng chỉ như chân xách giày ở đại lục
lão, sức mạnh đó lão còn muốn ta ra tranh đấu với đệ tử lão ? Ta e lão đang
nói ta nhảy vào lửa chơi, xin lỗi ta không điên, gia nghiệp gì của lão ta
không hứng thú . "
Genitsu lắc đầu nguầy nguậy, thái độ kiên quyết không chấp nhận.
Tà Nguyệt không mặn không nhạt phun ra 6 câu mang lực sát thương trí mạng vào
Genitsu :
" Có thể hồi sinh người chết ! "
Quả nhiên trí mạng 100%, Genitsu lông mày nhíu chặt, phi về phía Tà Nguyệt
định túm áo lão ai dè lao đầu vào bàn gương, đầu sưng một cục nhưng hắn không
quan tâm, gấp gáp hỏi vội :
" Lão Tà ngươi nói thật ? "
Tà Nguyệt liếc Genitsu, lòng đắc ý, ngoài mặt vẫn ung dung phun hoa, " Ta khát
"
Genitsu tức muốn phói máu, " con mẹ nó ! "
Người co rúm như tôm, ánh mắt đầy sát khí cho Tà Nguyệt, Genitsu lò mọ đi tìm
nước, trong phòng này là của ai hắn còn chả biết, nhưng nước thì vẫn có dù sao
nó hiện ngay trên mặt bàn sau lưng nếu không thấy thì phải chăng hắn đui.
Pha nước, rót trà, bưng trà, mời khách, Genitsu cảm thấy mình không khác tỳ nữ
.
Tà Nguyệt ra vẻ đại gia, trôi lơ lửng cánh tay như ngưng thực chất cầm lấy
chén trà trong sự phẫn nộ Genitsu, mắt liếc liếc Genitsu con mắt như khiêu
khích " Ngon đánh ta coi ", vừa liếc vui vẻ bởi sự phẫn nộ của Genitsu tay cầm
tách trà giơ lên mồm ngửi ngửi rồi tu cái ực.
" Phụt .. . .. . Ọe "
Vẻ mặt tự đắc Tà Nguyệt không còn nữa, " Cái con mẹ nó tiểu tử này thật xấu
cho cái mèo gì vào trà thế ? "
Giận giữ Tà Nguyệt đằng đằng sát khí nhìn Genitsu.
Genitsu vẻ mặt vô tội ? Hắn vô tội thật, " Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó ! Ta
không biết gì cả ? "
Tà Nguyệt hậm hực, bỗng cánh cửa phòng bật toang, một cô gái mái tóc xanh
dương buộc bím 2 bên, lao vào.
Genitsu hoảng hốt vội vã đứng trước Tà Nguyệt, sợ rằng cô gái trước mặt nhìn
thấy hắn.
Tà Nguyệt không ngại cốc cái lên đầu Genitsu, " Thằng ngu ! Con bé đó không
nhìn thấy ta ! "
Genitsu đau đau nhẫn nhịn, nhìn về cô gái cười cười : " Lâm Tử muội ! "
" Genitsu ca, trong này xảy ra gì sao ồn ào vậy ? Có chuột sao ? "
Tà Nguyệt nhíu mày,bất mãn nói : " Chuột cái gì ? Trong này không có cả một
hạt gạo chuột vào chả nhẽ ăn lá trà thối kia ? "
Genitsu tảng lờ luôn, khi nhìn thấy Lâm Tử, Genitsu đã biết đây là ở đâu, chỉ
có thể là nhà Lâm gia tộc, một gia tộc nhỏ bé đến ngưỡng sắp sụp đổ.
Lâm Tử là một thiếu nữ 16 tuổi, kém Genitsu 2 tuổi, thiên phú về trị liệu rất
siêu, nếu để Genitsu đoán chắc hẳn vì một lí do gì đó Lâm Tử đã cứu hắn đưa
hắn về đây chăm sóc, cô bé này cũng rất yêu quý Genitsu ."
" Không có gì đâu, ca mới vận động cơ thể chút thôi, muội biết đấy, nằm giường
nhiều cơ lưng không được giãn nó hơi nhức . " Genitsu giả bộ chỉnh lưng.
Lâm Tử cười tươi, nàng cũng là một cô gái trẻ cũng có chút sắc đẹp, khi cười
cũng rất xinh, " Genitsu ca thật biết đùa ."
Lâm Tử lơ đãng nhìn về phía ấm trà cùng với li trà nằm ngang trên bàn, chút
nước dưới đất, rất thông minh biết rằng có thể do trà không tốt bị Genitsu
chán ghét, lòng không khỏi buồn bã, vội vã cúi đầu xin lỗi.
" Xin lỗi, Genitsu ca, để ca phải uống trà thấp hèn này ! " Lâm Tử đầu cúi
thấp, khuôn mặt đáng thương như con mèo con xụ mặt, Genitsu hay Tà Nguyệt
không khỏi mềm lòng.
Genitsu vội vã xua tay, " đừng đừng không phải đâu, dạ dày ca mới dậy nó không
quen thôi ấy mà ! "
Lâm Tử cố gắng cười, nàng biết Genitsu đang muốn nàng bớt tự trách mình nên
nói vậy, cho nên nàng cũng cố cười không muốn Genitsu lo lắng.
"Genitsu ca, ca đỡ chưa, có cần ăn chút cháo không ? " Lâm Tử nhẹ nhàng hỏi.
Genitsu cười cười,hai tay đấm ngực, " muội an tâm, ca giờ hồi phục rồi, quật
chết mãnh hổ tinh một tay cũng được ."
Genitsu làm trò, Lâm Tử cười vui vẻ," để muội đi lấy cháo cho ca ! "
Genitsu vội vã lao tới ngay," để ta đi, ta ăn ta lấy, ta khoẻ ta tự đi được ."
Nói xong cũng phi ra ngoài luôn để lại Tà Nguyệt và Lâm Tử ở lại.