Mito Đâu Rồi?


Người đăng: ٩(^‿^)۶

" Aizawa Kakeru sao?!! Rất tốt, ta Wakabayashi Genzo nhớ mặt ngươi rồi! Chờ
xem! Một tháng sau, ở đại hội toàn quốc, ta sẽ không để cho ngươi ghi được bất
kì bàn thắng nào đâu. " Wakabayashi Genzo tuyên bố.

Kakeru chẳng thèm nghía đến Wakabayashi, phất phất tay quay lưng bỏ đi.

Từ khi rời khỏi sân bóng, Mine nhìn ngắm Kakeru không biết chán, giống như lần
đầu tiên thấy hắn vậy. Tuy nàng biết Kakeru chơi bóng rất giỏi, nhưng không
ngờ lại giỏi đến vậy. Cú sút ghi bàn vừa nãy quả thực là đẹp mê hồn.

" Này! Nhóc, có muốn đi Brazil học bóng đá với ta không? " Kakeru cùng Mine
vừa đi được vài mét thì lại đụng phải người ngoại quốc tên là Roberto kia.
Không, hẳn là Roberto Hongo cố ý tới gặp Kakeru mới đúng. Hắn nằm trên thảm
cỏ, giọng ồm ồm gọi Kakeru.

Nhìn về nơi mà âm thanh phát ra, Kakeru rốt cục gặp lại Roberto một lần nữa.

"Rốt cục nhìn thấy ngươi rồi. Ngươi là Roberto Hongo đúng không? "

Nghe được Kakeru kêu tên của mình, Roberto cũng không cảm thấy có gì lạ. Nhẹ
nhàng nở nụ cười: " Thì ra các ngươi cũng biết tên của ta cho nên cố ý đến đây
tìm ta." Hắn là cầu thủ chủ lực trong đội tuyển Brazil trong kì World Cup
trước, người nào thường xuyên đọc báo hay xem tin tức liên quan đến bóng đá
thì đều biết hắn.

" Đúng vậy, chúng ta cố ý... Mới là lạ!!! Hừ, ta nhặt được bệnh án của ngươi
nên đến trả lại thôi. " Mine trợn mắt nhìn Roberto liếc một cái, ném bệnh án
cho hắn. Nàng còn nhớ việc lúc nãy Roberto va vào Kakeru đấy.

Sắc mặt của Roberto trong nháy mắt trở nên rất xấu hổ, cẩn thận đón lấy bệnh
án, sau đó mới lên tiếng: " Thật sự cảm ơn các ngươi! Cho đến bây giờ ta còn
chưa phát hiện mình để rơi bệnh án nữa. Nếu như bị mất thì rất là rách việc
đây."

" Ngươi uống quá nhiều rượu, có thể phát hiện mới là lạ. " Mine ngửi mùi rượu
trong không khí, nói thầm.

" Xin lỗi, làm phiền hai người quá. " Roberto cười khổ.

" Ngươi cũng không cần phải bận tâm quá làm gì, chúng ta đúng lúc có việc tới
Nankatsu." Kakeru nói tiếp.

" Được rồi, vậy ngươi có muốn đi theo ta đến Brazil học bóng đá hay không? Xin
ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối có thể bồi dưỡng ngươi trở thành cầu thủ hàng
đầu thế giới! " Tận mắt chứng kiến Kakeru tuổi trẻ tài cao, có thể thực hiện
cú sút như vậy, khiến cho nguyên bản Roberto Hongo đã hết hi vọng đối với sự
nghiệp bóng đá lại dấy lên hi vọng.

Bệnh bong võng mạc khiến cho Roberto mất đi cơ hội rong ruổi trên sân cỏ, đuổi
theo trái bóng tròn.

Lúc đầu Roberto tuyệt vọng có ý định nhảy xuống biển tự sát, nhưng lại được
thuyền trưởng Ozora vớt lên. Hắn nghe theo lời thuyền trưởng Ozora đi Tokyo
trị liệu, nhưng nhận được kết quả lại không khác gì ở Brazil, làm cho Roberto
không khỏi nản lòng thoái chí. Nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi mình sẽ
gặp được Kakeru ở một thị trấn nhỏ trong Tokyo. Kakeru tuổi còn nhỏ vậy mà đã
có khả năng ghi bàn sắc bén như thế, khiến Roberto nổi lòng yêu tài, khát vọng
dạy bảo để hắn trở thành người kế nghiệp, thậm chí là cầu thủ số 1 thế giới.

“ Kakeru, ngươi đáp ứng a. Ước mơ của ngươi không phải là muốn trở thành cầu
thủ số 1 thế giới sao? Dù là Suguru không còn, thế nhưng ngươi tuyệt đối không
được từ bỏ đó. “ Mine nắm chặt bàn tay nhỏ, cổ vũ nhìn Kakeru. Roberto Hongo
cũng chạy đến bên cạnh, nhìn hắn với ánh mặt chờ mong.

Lúc này Kakeru hơi băn khoăn một chút.

“ Area No Kishi '' thế giới rất đặc sắc, “ Captain Tsubasa '' thế giới cũng
làm cho Kakeru chờ mong. Nhớ đến những tình tiết kịch tính trong Anime, Kakeru
không khỏi cảm thấy hưng phấn.

“ Đã đến thế giới này, sao có thể không so tài với hội Tsubasa một phen."
Kakeru lẩm bẩm nói. Thế là nói với Roberto Hongo :

“ Hiện tại ta chưa muốn đi nước ngoài. “

Roberto vừa nghe hắn từ chối, ánh mắt sáng ngời bỗng trở nên ảm đạm vô thần,
lại rót một ngụm rượu vào mồm.

" Nếu như ngươi không có việc gì, chúng ta phải về nhà, có cơ hội sẽ gặp lại.
" Mine nắm Kakeru bàn tay nhỏ bé, có chút tiếc nuối nhìn Kakeru. Nàng hiểu
được, nếu như Kakeru đi theo người đàn ông này, có thể hắn sẽ dễ dàng đạt được
ước mơ của mình hơn.

" Roberto, ngươi cũng đừng làm vẻ mặt thất vọng như vậy. Ta cũng muốn đi châu
Âu chơi bóng, nhưng không phải là lúc này. Tạm thời cứ để sau đại hội toàn
quốc ta lại suy nghĩ. Vả lại, hình như ngươi đến đây cũng không lâu lắm a. Ta
tin tưởng ngươi sẽ phát hiện ở nơi này có rất nhiều người còn yêu thích bóng
đá hơn ta nữa đó. Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ gặp được bọn họ. “

Đúng là như vậy, Kakeru bây giờ không còn là '' kỵ sĩ '' Aizawa Kakeru nữa,
tình yêu với trái bóng tròn nhất định sẽ không sánh được hội Tsubasa. Đối với
Kakeru, hắn chỉ coi bóng đá là một trò chơi, mà mình là một người hưởng thụ
quá trình chơi trò chơi này.

" Người còn yêu thích bóng đá hơn ngươi sao? " Roberto thì thào.

Nhà Aizawa...

Mãi đến tối Kakeru và Mine mới về đến nhà, vợ chồng Aizawa đã dùng bữa xong
rồi.

Eiko Aizawa thấy Kakeru trở về, vội vàng chạy ra đón : “ Con về rồi à
Kakeru... Chào Mine. “

Kakeru vừa cởi dép, vừa nhìn quanh, chỉ thấy Eiko Aizawa và chồng Mamoru
Aizawa, không thấy Aizawa Mito đâu cả. Kakeru không khỏi nghi ngờ hỏi :

“ Mẹ, ngươi và ba không đi đón Mito về à? “

“ Hử? Mito? Mito nào vậy Kakeru? “ Eiko Aizawa hỏi.

“ Thì em gái ta, Mito Aizawa chứ còn ai nữa. “

Nào ngờ Kakeru vừa dứt lời, cả ba người trong nhà đều sững sờ. Mine cũng dừng
lại động tác cởi giầy, kinh ngạc nhìn Kakeru.

Đột nhiên Kakeru cảm giác được mình bị ôm vào lòng, bên tai là tiếng nức nở :

“ Kakeru, ta biết Suguru mất đối với ngươi là đả kích rất lớn... Nhưng ngươi
không cần phải tưởng tượng ra một người em gái đâu... Kakeru. Ngươi vẫn còn có
ba mẹ, vẫn còn có Mine tỷ tỷ, còn có Nana – chan mà... “ Eiko Aizawa khóc rất
thương tâm.

Mamoru Aizawa cũng đứng dậy, sờ đầu Kakeru : “ Phải đấy Kakeru, đừng đau buồn
như vậy nữa. Nếu Suguru ở trên trời có linh cũng không muốn ngươi như vậy đâu.
“ Vẻ mặt của người đàn ông đã tuổi trung niên này tỏ vẻ buồn bã, thậm chí
Kakeru còn có thể thấy ánh lệ quang trong mắt hắn. Từ đó đủ để hiểu sự ra đi
của Suguru đã đem lại nhiều thương đau cho gia đình Aizawa đến thế nào.

Kakeru sững sờ, vội vàng hỏi hệ thống : “ Hệ thống, việc gì thế này? Mito đâu?

“ Xin kí chủ đừng quá kinh ngạc. Bởi sự xuất hiện của kí chủ đã làm rối loạn
dòng thời gian, cho nên Aizawa Suguru cũng chết sớm hơn so với dự kiến, Aizawa
Mito cũng có thể là chưa được sinh ra. “

“ Ra vậy. “

Kakeru nhẹ nhàng vỗ vai Eiko Aizawa: “ Mẹ, ta không sao rồi. “

Mine lo lắng nhìn Kakeru : “ Kakeru, ngươi có ổn không... Nếu không chúng ta
đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa. “ Sự quan tâm và khẩn trương lộ rõ trong
ánh mắt nâu màu hạt dẻ.

“ Yên tâm đi. Ta không phải đang rất bình thường sao? “ Kakeru chui ra khỏi
vòng tay của Eiko Aizawa, sau đó nhẹ nhàng nhún nhảy, làm trò khiến cho cả nhà
cười vang.


Tà Ác Vương Giả Hệ Thống - Chương #9