Thẳng Tiến Tứ Kết – Nhiệm Vụ Đếm Ngược


Người đăng: ٩(^‿^)۶

Hiệp đấu sau, trường tiểu học Furano giao bóng trước, tiếp tục trận đấu giữa
Furano và Musashi.

Khi bọn Matsuyama Hikaru thấy Aizawa Kakeru và Akutsu đều không ra sân, mà đội
trưởng Misugi Jun lại thay người lên biểu diễn thì trong mắt đều thiêu đốt lên
lửa giận ngút ngàn. Bọn họ cảm thấy xem ra Musashi đang xem thường bọn họ, cho
rằng học viện Musashi không cần dùng toàn bộ sức mạnh cũng đủ ăn chắc bọn họ
rồi.

Cứ như vậy, trường tiểu học Furano dâng trào khí thế, kiên quyết muốn dùng "
tuyết lở " để chôn vùi học viện Musashi. Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu không
có tiền đạo Aizawa Kakeru, thì dù cho Misugi Jun người được gọi là '' Bóng đá
vương tử '' có ra sân đi nữa thì đội Musashi cũng không đáng để coi trọng.

Chỉ là thực tế lại nằm ngoài dự liệu của Matsuyama. Các cầu thủ đội Furano cảm
thấy đợt tấn công của mình như đụng vào một đám bùn vẫy, trên cơ bản bị lún
sâu vào vòng phòng ngự của họ, không chút uy hiếp.

Misugi Jun đứng ở vị trí tiền vệ thủ, chỉ huy các cầu thủ khác triển khai tự
động phòng thủ. Tài chỉ huy cộng với góc nhãn quan chiến thuật độc đáo của hắn
khiến chiến thuật tuyết lở dù có mạnh mẽ hơn cũng không có hiệu quả đối với
đội Musashi.

Mà ngược lại, học viện Musashi cũng tạm thời không có biện pháp đoạt quyền
khống chế bóng từ đội Furano.

Mười phút cuối cùng, đại tướng Misugi Jun tự xách thương lên ngựa. Đội trưởng
hai đội đối đầu trực tiếp với nhau.

Matsuyama đã thua bởi Kakeru và Akutsu, há có thể thua người thứ ba nữa. Biểu
hiện của hắn quả là nổ lực kinh người, gần như là dùng tốt cả cơ thể mình để
cản lại Misugi Jun. Đáng tiếc, cảm giác bóng và thiên phú của Misugi Jun còn
mạnh hơn thiên tài Ozora Tsubasa. Nếu hắn không bị bệnh tim, ắt vị trí tiền vệ
xuất sắc nhất của Nhật Bản phải là Misugi chứ không phải Tsubasa. Nhưng ai bảo
Tsubasa là nhân vật chính đây, cho nên Misugi mới bị bệnh tim.

Mặc dù Matsuyama huấn luyện khắc khổ để bù lại phần thiên tư của mình, nhưng
hắn mới chỉ học cấp 1 thôi, sao có thể sánh bằng đám thiên tài bóng đá kia
được. Mãi đến cấp 2, nhờ nghị lực hơn người của Matsuyama mà cách biệt giữa
bọn họ cũng rút ngắn chút ít. Đến cuối cùng, Matsuyama cũng đạt được ước mơ
của mình, trở thành '' Libero '' chủ chốt trong đội tuyển quốc gia.

Không có việc gì khó

Chỉ sợ lòng không bền

Đào núi và lấp biển

Quyết chí ắt làm lên.

Cuộc so tài của hai người diễn ra hơn hai phút đồng hồ, Misugi Jun đánh lừa
được Matsuyama, dùng chân phải ngăn lại bóng, sau đó dẫn bóng xông lên tấn
công. Matsuyama vừa mất bóng lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đuổi sát phía sau.

Misugi Jun nở nụ cười, chuyền bóng về cho cầu thủ phía sau, bắt đầu điều tiết
cả đội dâng lên tấn công.

Nếu như hình dung đợt tấn công của Furano như một trận tuyết lở, thì đội
Musashi với Misugi Jun là cầu thủ then chốt thì lại như những sợi tơ kết dính
với nhau.

Tuy Misugi Jun đang ở giữa sân bóng, nhưng tầm mắt của hắn lại có thể bao quát
cả trước cả sau, dễ dàng phối hợp với đồng đội xuyên thủng hàng thủ của
Furano.

Các cầu thủ Furano liều mạng nhoài người cản phá. Dù rằng bọn họ chống trả vô
cùng quyết liệt, nhưng cuối cùng điều gì đến cũng sẽ đến, Misugi Jun ghi thêm
một bàn thắng cho Musashi.

4-0!

Khoảng 5 phút sau, trọng tài thổi tiếng còi mãn cuộc. Kết quả cuối cùng của
trận đấu là 4-1 nghiêng về học viện Musashi. Trải qua muôn vàn nỗ lưc, nhờ đội
trưởng Matsuyama thì đội Furano cũng ghi được một bàn thắng gỡ hòa, nhưng cũng
chỉ đến thế mà thôi.

Với việc học viện Musashi giành được chiến thắng thứ ba, cũng đồng nghĩa là
Kakeru và các đồng đội là đội đầu tiên giành được tấm vé lọt vào vòng tứ kết.

Vòng tứ kết sẽ được cử hành vào ba ngày sau. Ba ngày này, một là để đợi các
bảng khác kết thúc vòng đấu, hai là để các đội còn lại tranh giành tấm vé cuối
cùng lọt vào vòng tứ kết, xem xem đội nào là đội có thể đi đến cuối cùng!

Kakeru cũng không có thời gian để ý đến những trận đấu kia. Điều mà hắn lo
lắng nhất chính là nhiệm vụ đếm ngược chỉ còn 24 giờ đồng hồ thôi.

Kakeru cũng không muốn nếm thử mùi vị thật bại. Đặc biệt là thất bại sẽ bị trừ
đi linh hồn lực, mà thành công lại không thể tăng lên linh hồn lực. Nếu như bị
trừ quá 15 điểm linh hồn lực, đồng nghĩa với việc sự tồn tại của Kakeru sẽ bị
xóa sổ trên thế giới này.

Lúc cả đội về đến nhà nghỉ, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, nắng chang
chang. Ba sân đấu khác vẫn đang diễn ra trận đấu của các bảng đấu còn lại.

Kakeru nói với Misugi Jun và Yayoi Aoba một tiếng, liền đi thẳng đến khu bách
hóa. Trước hết đợi làm xong nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra rồi tính sau.

Mới rời khỏi nơi dừng chân của đội Musashi, Kakeru thấy một đại tỷ tỷ đội nón
lá chạy về phía hắn. Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng, cổ áo thắt nơ con
bướm, tăng thêm vài phần khí chất cao quý.

" Ngươi là Aizawa Kakeru a! Ta là quản lý đội bóng của học viện Toho - Kaori
Matsumoto. Ai da, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Quả là trùng hợp đó.
" Nàng nhoẻn miệng cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.

" Chào ngươi... Xin hỏi có chuyện gì không? " Kakeru kinh ngạc hỏi.

" Nói như thế nhỉ. Thật ra ta là muốn mời ngươi đến học viện Toho của chúng
ta. Nếu ngươi được chọn vào học viện Toho, chúng ta nhất định sẽ dành cho
người vị trí tiền đạo đội trưởng áo số 9. " Matsumoto Kaori cười híp mắt nói.

Kakeru chần chừ một chút, sau đó lễ phép từ chối : '' Tuy rất hấp dẫn, nhưng
ta xin được từ chối lời đề nghị này. ''

" Vì sao vậy? Về phương diện bóng đá, ta tự nhận học viện Toho chúng ta tuyệt
đối là đứng đầu cả nước. Còn nếu về phương diện học tập thì học viện Toho của
chúng ta cũng không kém Todai là mấy. " Matsumoto ngây ngẩn cả người, nàng
không rõ tại sao Kakeru lại từ chối mình.

" Ta tạm thời không chưa có dự định cấp 2... Có lẽ sau này ta sẽ đổi nghề đi
đánh tennis hoặc là chơi bóng rổ cũng nên. " Kakeru lắc đầu nói. Trong lòng
hắn thì đã dự định theo học tại học viện Kamakura rồi.

Trong mắt Kaori toát ra thần sắc kinh ngạc, không buông không bỏ túm lấy cánh
tay của Kakeru : " Đi đánh á? Không được, không được, quá lãng phí thiên phú
của Kakeru - chan. Tại sao vậy? Tại sao lại thế được? … Chẳng lẽ là do áp lực
gia đình sao? Kakeru – chan đừng lo, nếu là vấn đề từ ba mẹ ngươi, để ta
thuyết phục bọn họ cho. "

" Xin lỗi, sự thật là ta không có hứng thú đối với học viện Toho. Thật ra các
ngươi có thể cân nhắc để Hyuga Kojiro hoặc là Yura Kazuma đảm nhiệm vị trí
tiền đạo của Toho, bọn hắn cũng rất lợi hại. Vả lại hiện tại ta đang bận, có
việc gì sau này bàn tiếp đi. "

" Chúng ta không muốn Hyuga Kojiro! Chúng ta không muốn Yura Kazuma! Ta... Học
viện của chúng ta chỉ cần cầu thủ giỏi nhất là Kakeru thôi. Ta sẽ đi theo
ngươi, mãi cho đến khi thuyết phục được ngươi mới thôi. "

Nói xong, Matsumoto Kaori liền đi theo sau lưng Kakeru.

Quay đầu nhìn lại vị đại tỷ tỷ kia phồng mang trợn má đi theo sau lưng mình,
Kakeru sắp khóc rồi.

Kakeru vốn định bỏ qua nàng, ai biết nàng lại mặt dầy mày dạn, dắt tay mình
lên tàu điện.

Vừa đi tới khu phố Ginza sầm uất của Tokyo, Kakeru lập tức mở ra Wind Walk
chạy một mạch xuống tàu điện, bỏ mặc Matsumoto Kaori.

Vừa chạy, hắn vừa quan sát các cửa hàng mình đi qua. Khi thấy được một gian
hàng trưng bày quần áo sặc sỡ, hắn không do dự chạy thẳng vào trong cửa hàng.

Có lẽ bây giờ hẵng còn sớm, cho nên trong cửa hàng không có khách hàng nữ nào
đến đây. Kakeru thấy vậy liền nhẹ nhàng thở một hơi thật dài.

Một nữ phục vụ viên tướng mạo đáng yêu thấy Kakeru đi vào liền để lộ ra nụ
cười ngọt ngào hỏi: " Xin chào. Ngươi muốn tìm gì, để tỷ tỷ tìm giúp cho. "

Kakeru ấp a ấp úng nói: " Ta mua... Ta mua... "

Kakeru cảm thấy thật quá mất mặt. Một thằng con trai chạy đến mua pantsu cho
con gái, nói ra sợ người cười chết a. Thật lâu sau, Kakeru mới nói ra ba con
số.

Cô nhân viên kia ngẩn ngơ. Đợi nàng chú ý đến thân thể của Kakeru thì như vừa
mới bừng tỉnh: " Ừm. Để ta tìm xem... Đồ thích hợp ngươi cũng không nhiều a. "

Trong tiệm, đám nhân viên nữ còn lại cũng vụng trộm nhìn ngắm Kakeru, nhẹ
nhàng cười: " Hì hì, ta nhìn hắn trông thật đáng yêu a. Cậu nhóc này thật sự
là đứa bé trai sao? "

" Ngươi... Các ngươi đang nói cái gì vây. Ta... Ta thật sự là một đứa con trai
nha. Chẳng qua là một bạn nữ nhờ ta mua thôi mà. " Kakeru đỏ mặt nói với các
nàng.

" Đừng ngại ngùng mà! Yên tâm đi! Theo ta đáng yêu không phân biệt giới tính
a. Hì hì, chúng ta hiểu mà. Ngươi ở đây một chút, để ta thử đi tìm giúp cho. "
Nhân viên bán hàng vừa nãy tiếp đón Kakeru cười híp mắt rời đi, chỉ để lại một
mình Kakeru xấu hổ đứng ở một đống quần áo sặc sỡ, nhắm chặt mắt không dám
nhìn linh tinh.


Tà Ác Vương Giả Hệ Thống - Chương #33