Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu
9 giờ sáng.
Thời tiết hôm nay hơi âm u một chút, và làn sương sớm bao phủ thành phố vẫn
chưa tan hết. Ánh nắng bên ngoài bị làn sương đó phản chiếu lại, nhuộm một
vàng lợt lên quang cảnh xung quanh.
Theo lịch ở Aincrad, bây giờ là «Tháng Cây Tần bì», nghĩa là vào khoảng giữa
thu. Không khí se lạnh khiến tháng này trở thành khoảng thời gian dễ chịu nhất
trong năm. Nhưng ngay lúc này đây, tôi chẳng còn tâm trạng để quan tâm tới
thời tiết nữa.
Tôi đang chờ Asuna ở cổng của khu dân cư tại tầng 74. Không hiểu sao đêm qua
tôi không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc suốt cả đêm trên giường. Hình như
phải đến hơn 3 giờ sáng tôi mới chợp mắt được. Có rất nhiều chức năng hỗ trợ
người chơi trong SAO, nhưng tiếc thay là không có nút bấm giúp bạn đi vào giấc
ngủ.
Kì quặc hơn nữa là phím có tác dụng ngược lại thì lại có. Trong những lựa chọn
liên quan đến thời gian ở trong menu, có một phím gọi là «Báo thức» với tác
dụng bắt người chơi thức dậy. Tất nhiên, lựa chọn dậy hay ngủ tiếp vẫn phụ
thuộc vào bạn, nhưng rốt cục thì tôi cũng thu được đủ quyết tâm để bò ra khỏi
giường khi hệ thống đánh thức tôi lúc chín giờ kém mười.
Tin vui cho những người lười nhác là trong trò chơi này người chơi không cần
phải tắm rửa hay thay quần áo – dù rằng một số người chơi vẫn tắm rửa sạch sẽ
hằng ngày. Nhưng vì tái tạo hoàn toàn môi trường chất lỏng là một việc hết sức
khó khăn ngay cả với Nerve Gear, thành ra nó không thể tái tạo lại cảm giác
tắm một cách hoàn hảo nhất. Và sau khi thức dậy quá sát giờ hẹn, tôi đeo tất
cả trang bị trong hai mươi giây, rồi từ cổng dịch chuyển ở Algade đi thẳng tới
chỗ hẹn, trong khi bước chân vẫn còn hơi lảo đảo vì thiếu ngủ, nhưng–
Bây giờ là hơn chín giờ mười. Những người chơi cần mẫn khác lần lượt bước ra
khỏi cổng dịch chuyển rồi đi về phía Mê cung.
Không có việc gì để làm nên tôi đành nhìn lại bản đồ mê cung và bảng kỹ năng
cũng như chỉ số của mình, thứ mà tôi gần như đã thuộc lòng. Ầy, giá mà mình mà
có máy chơi game cầm tay thì tốt. Vừa nghĩ tới đây thì tôi chợt ngưng lại.
Chơi game trong game nữa, trời ạ, mình ngày càng đổ đốn rồi. Hay mình quay về
và ngủ thêm tí nữa nhỉ…tôi bắt đầu nghĩ thế. Lại một luồng sáng xanh xuất hiện
– chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu trong buổi sáng nay rồi. Tôi uể oải nhìn
theo dù không mong đợi gì mấy. Nhưng bỗng–
Kyaaaaa! Tránh ra–!
Uooaaaa!?
Thường thì người chơi sau khi dịch chuyển sẽ đứng trên mặt đất, nhưng người
này xuất hiện cách mặt đất một mét, lơ lửng trong không khí và bay thẳng về
phía tôi.
Vì chẳng kịp né tránh nên chúng tôi đâm vào nhau và ngã xuống đất. Gáy tôi đập
mạnh vào nền đá. Nếu tôi không ở trong khu dân cư thì chắc tôi đã phải tốn
chút HP rồi.
Khả năng cao là đứa hâm này nhảy vào ở phía cổng dịch chuyển bên kia rồi tới
đây với nguyên trạng như vậy. Ý nghĩ này bỗng vụt lên trong đầu tôi. Tôi đưa
tay lên đẩy kẻ dở hơi đang nằm đè lên người mình ra, trong khi đầu óc vẫn còn
hơi quay cuồng.
Một thứ kì quặc gì đó nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Tôi bóp nó lần thứ hai,
rồi lần thứ ba để xem thứ mềm mềm và đầy đặn trong tay tôi là gì.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên bên tai tôi, khiến đầu tôi lại đập xuống
đất một lần nữa. Cùng lúc đó, cảm giác bị đè nặng nề trên người tôi cũng biến
mất.
Trước mặt tôi là một cô gái đang ngồi trên mặt đất, trên người mặc một bộ đồng
phục hiệp sĩ màu đỏ-trắng và một chiếc váy ngắn đến đầu gối, với một thanh
liễu kiếm màu trắng bạc trong bao kiếm. Và vì một lí do nào đó, cô ấy nhìn tôi
với ánh mắt đầy vẻ giận dữ. Khuôn mặt cô ấy đỏ rực đến tận mang tai, vẻ mặt
đầy phức tạp trong khi hai tay bắt chéo nhau che lên trước ngực –…ngực…?
Tôi ngay lập tức đoán ra thứ mà bàn tay phải mình vừa nắm lấy. Lúc này đây tôi
nhận ra mình đang gặp phải hiểm cảnh – mà nói lúc này thì e là hơi muộn mất
rồi. Những phương thức phòng tránh tình huống nguy hiểm mà tôi vẫn luôn ghi
nhớ trong đầu lâu nay bỗng bay đâu mất sạch. Chẳng biết nên làm thế nào cho
phải, rốt cuộc tôi mở lời trước, trong khi bàn tay vẫn cứ mở ra rồi lại nắm
lại.
Lửa giận trong mắt cô ấy dường như càng bùng cháy mãnh liệt hơn. Đây chắc chắn
là cái nhìn của người đang chuẩn bị động thủ rồi.
Đúng lúc tôi bắt đầu thầm xem xét xem có nên lựa chọn «chạy trốn» hay không
thì bỗng cánh cổng lại tỏa ra ánh sáng xanh. Asuna nhìn lại với vẻ mặt bất ngờ
và nhanh chóng đứng dậy rồi nấp sau lưng tôi.
Không hiểu tại sao cô ấy làm thế nhưng tôi cũng đứng dậy. Ánh sáng lóe lên rực
rỡ hơn, và rồi một bóng người xuất hiện ở giữa cổng dịch chuyển. Lần này thì
người chơi đó đứng vững trên mặt đất.
Khi ánh sáng mờ đi, tôi nhận ra người đứng trong đó, trên người khoác một
chiếc áo choàng rất oai vệ màu trắng với một biểu tượng màu đỏ trên đó. Người
đàn ông đó mặc đồng phục của HKS và mang một cây kiếm trông cầu kì quá mức cần
thiết - chính là người vệ sĩ tóc dài đã đi theo Asuna suốt hôm qua. Tên anh ta
là Kuradeel thì phải.
Kuradeel cau mày lại khi nhìn thấy Asuna đứng sau lưng tôi. Anh ta chắc mới
chỉ ngoài hai mươi, nhưng những nếp nhăn trên mặt khiến anh ta trông già hơn
hẳn. Anh ta nghiến răng mạnh đến mức chúng tôi có thể nghe thấy tiếng rít lên
rồi nói với giọng tức giận không che giấu nổi.
Khi tôi nghe thấy giọng nói đầy kích động của anh ta, tôi nghĩ Sắp sửa rắc rối
rồi đây và thu vai về. Kuradeel nói tiếp, đôi mắt nằm dưới cặp lông mày rậm
của anh ta trừng lên giận dữ.
Giờ, Asuna-sama, xin hãy trở về trụ sở.
Không. Hôm nay không phải ngày trực của tôi! …và việc này nữa, Kuradeel,
anh làm gì trước nhà tôi từ sáng sớm tinh mơ vậy?
Asuna trả lời một cách bực dọc từ sau lưng tôi.
Tôi kinh ngạc trước câu trả lời đầy tự hào của Kuradeel. Asuna cũng chết lặng.
Sau hồi lâu im lặng, cô ấy hỏi với giọng cứng rắn.
Đây…đây không phải là một phần mệnh lệnh của thủ lĩnh phải không…?
Nhiệm vụ của tôi là hộ tống cô, Asuna-sama. Nó bao gồm cả việc theo dõi nhà
cô…
Anh nói “bao gồm” tức là sao hả, đồ thần kinh!
Kuradeel tiến gần hơn với nét mặt ngày càng giận giữ và tức tối, rồi đẩy tôi
ra và nắm lấy tay của Asuna.
Asuna có vẻ như hoảng sợ vì giọng nói của hắn như có vẻ đang che giấu điều gì
đó. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn.
Nói thật là, tôi đang phân vân xem có nên bỏ chạy như tôi vẫn thường làm từ
trước cho tới giờ hay không. Nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt của Asuna, tay
tôi bỗng nhiên tự dịch chuyển. Tôi nắm lấy tay phải của Kuradeel, là cánh tay
đang nắm lấy Asuna, và siết chặt tới mức tới đa mà hệ thống ngăn cản chiến đấu
cho phép.
Câu nói này đến tôi nghe cũng thấy nó thật dở hơi, nhưng giờ không còn đường
lùi nữa. Kuradeel, vốn vẫn cố tình lờ tôi đi đến tận lúc này, nhăn mặt và thu
tay lại.
Anh ta thét lên the thé. Dù cho hệ thống có biểu hiện cảm xúc hơi thái quá một
chút, thì vẫn có một điều gì đó rất lạ trong giọng của anh ta.
Tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của Asuna. Chúng tôi cũng không có ý định đánh
boss đâu. Anh có thể quay về trụ sở một mình.
Đ-Đừng đùa tao! Mày nghĩ một thằng giẻ rách như mày có thể bảo vệ Asuna-
sama sao!!
Ít ra còn tốt hơn anh.
T-Thằng hỗn xược…! N-nếu mày đã dám ăn to nói lớn như thế, thì chắc cũng
phải có gan chứng tỏ chứ…?
Kuradeel, lúc này đây sắc mặt hắn trắng bệch, mở cửa sổ menu bằng tay phải và
nhanh chóng thao tác. Ngay sau đó là một tin nhắn mờ mờ từ hệ thống xuất hiện
trước mắt tôi. Tôi có thể đoán được nội dung là gì mà chẳng cần phải đọc.
[Giao đấu 1-đấu-1 đã được yêu cầu bởi Kuradeel. Bạn có đồng ý không?]
Bên dưới dòng chữ khô khan không chút cảm xúc ấy là phím Có/Không và một vài
lựa chọn khác. Tôi nhìn sang Asuna. Cô ấy không thể thấy được dòng thông báo
nhưng hình như cũng đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Tôi nghĩ cô ấy sẽ
cố gắng ngăn cản tôi, nhưng bất ngờ cô ấy lại gật đầu nhẹ với nét mặt chắc
chắn.
Asuna trả lời câu hỏi thầm của tôi.
Tôi trả lời bằng cái gật đầu, rồi ấn ‘Có’ và chọn «Bị trúng chiêu trước» từ hệ
thống điều chỉnh.
Trận đấu kiểu này sẽ kết thúc khi một bên bị đánh trúng hoàn toàn một đòn hay
bị giảm HP xuống còn một nửa. Dòng thông báo đổi thành [Bạn đã chấp nhận đọ
kiếm 1-đấu-1 với Kuradeel], cùng với một đồng hồ đếm ngược 60 giây xuất hiện ở
bên dưới. Khi mà con số chạm về 0, hệ thống bảo vệ HP trong thành phố sẽ tạm
thời được phá bỏ, và sau đó tôi và hắn ta có thể đọ kiếm cho tới khi một trong
hai người thắng.
Kuradeel có vẻ như đã tự hiểu ra lí do về sự đồng ý của Asuna.
Hắn ta hét lên với nét mặt không thể che giấu sự sung sướng, rút thanh trường
kiếm to lớn từ bên hông ra bằng hai tay, và đứng vào tư thế, tạo ra tiếng kêu
kim loại kêu lẻng kẻng.
Sau khi thấy Asuna đã đứng ra xa, tôi rút thanh kiếm từ sau lưng ra. Không hổ
danh là một thành viên của một guild nổi tiếng, thanh kiếm của hắn ta nhìn đẹp
hơn của tôi nhiều. Không chỉ khác biệt về kích thước giữa kiếm loại cầm một
tay và hai tay, mà còn ở chỗ thanh kiếm của tôi thì đơn giản và thực dụng, còn
của hắn thì được khảm nạm đầy đủ bởi một nghệ nhân tay nghề cao.
Trong khi chúng tôi đứng cách nhau năm mét chờ cho việc đếm ngược kết thúc thì
mọi người bắt đầu vây xung quanh chúng tôi. Cũng không có gì lạ lắm. Nơi này
là cổng vào ở giữa thành phố, và hai chúng tôi cũng đều khá nổi tiếng.
Ngay sau khi ai đấy la lên câu đó, tiếng hò reo từ khắp nơi vang lên. Vì những
trận giao đấu thường là để so sánh kỹ năng giữa bạn bè với nhau, tất cả người
xem đều reo hò và huýt sáo mà không biết tại sao lại xảy ra việc này.
Nhưng khi mà thời gian đếm ngược sắp hết, tất cả đều dần yên ắng. Tôi cảm thấy
cơn ớn lạnh chạy qua người tôi như thể tôi đang chiến đấu với quái vật. Tôi
tập trung để cảm nhận khí thế xung quanh Kuradeel, xem xét tư thế của hắn ta
và cách chân hắn di chuyển. Trong khi đó Kuradeel cứ đảo mắt nhìn liên tục với
vẻ đầy tức tối.
Con người dễ để lộ một số thói quen nhất định khi họ định sử dụng kỹ năng. Dù
là kỹ năng dạng công phá hay phòng thủ, bắt đầu từ dưới thấp hay từ bên trên,
nếu cơ thể để lộ ra những thông tin đó thì nó sẽ trở thành điểm yếu chí mạng
của họ.
Kiếm của Kuradeel hơi nghiêng về sau ở đoạn ngang thân người, thân người dưới
hơi chùng xuống. Dấu hiệu này cho thấy rõ rằng hắn ta sẽ sử dụng đòn tấn công
dạng công phá hướng lên cao. Tất nhiên, đây vẫn có thể là nghi binh. Bản thân
tôi cũng cầm thanh kiếm ở thế thấp và thoải mái, tạo ra ấn tượng rằng đòn đánh
đầu tiên của tôi sẽ là một cú đánh nhẹ vào phần dưới. Bạn chỉ có thể dựa vào
kinh nghiệm và “cảm giác” khi dò tìm động tác giả.
Khi thời gian đếm ngược chỉ còn một chữ số, tôi đóng cửa sổ. Lúc này tôi còn
chẳng nghe thấy tiếng ồn xung quanh nữa.
Tôi nhìn Kuradeel, người đang liên tục nhìn tôi rồi nhìn cửa sổ, trong khi cơ
bắp trên cơ thể hắn ta căng cứng lên. Từ [DUEL!!] hiện lên ở khoảng trống giữa
chúng tôi, và tôi ngay lập tức nhảy lên. Những tia lửa tóe ra từ đế giày của
tôi, gió rít lên khi vai tôi lao tới.
Cùng lúc đó Kuradeel cũng bắt đầu hành động. Nhưng vẻ mặt bất ngờ lộ rõ trên
khuôn mặt của hắn, vì tôi đã phá vỡ dự đoán của hắn khi lao đến thay vì ra một
đòn tấn công thấp, kiểu phòng thủ.
Đòn tấn công đầu của Kuradeel, đúng như tôi dự đoán, là kiếm kỹ công phá đánh
lên cao của kiếm hai tay, «Avalanche». Nếu như kỹ năng đỡ đòn quá kém, người
đỡ chiêu dù chặn được cú đánh nhưng sẽ không thể phản công nhanh do dư lực từ
đòn đánh; trong khi đó người ra chiêu sẽ có thêm thời gian để vào thế đứng lần
nữa, vì đòn đánh đã nới rộng khoảng cách giữa hai người. Kiếm kỹ level cao này
rất hữu hiệu. Ít nhất là đối với quái vật.
Nhận ra được Kuradeel sẽ làm gì, tôi chọn kiếm kỹ công phá «Sonic Leap». Nếu
như cả hai tiếp tục lao đến, đòn đánh của chúng tôi sẽ va chạm với nhau.
Xét riêng về sức mạnh của kiếm kỹ, chiêu của hắn ta chắc chắn sẽ mạnh hơn, và
hệ thống sẽ ưu tiên người có kỹ năng cao hơn nếu như hai đòn tấn công va chạm
với nhau. Trong tình huống thế này thì kiếm của tôi sẽ bị chệch hướng, và kiếm
kỹ của hắn sẽ đánh trúng tôi, dù đã bị suy giảm uy lực nhưng vẫn sẽ đủ để kết
thúc trận đấu. Nhưng tôi không hề nhằm vào Kuradeel.
Khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại. Nhưng các giác quan của tôi cũng trở
nên nhanh nhạy hơn, cứ như thể là thời gian chậm dần đi vậy. Tôi không chắc
đây là do hệ thống, hay là do khả năng tự nhiên của con người. Chỉ là lúc này
đây, tôi có thể nhìn thấy mọi cử động của hắn.
Thanh kiếm vốn đang hơi nghiêng về phía sau, bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu cam
rồi tăng tốc lao về về phía tôi. Chỉ số của hắn chắc phải khá cao vì thời gian
cần để bắt bầu ra chiêu ngắn hơn tôi dự tính, quả là người từ guild nổi tiếng
có khác. Lưỡi kiếm sáng rực lao lên đến. Nếu như tôi đối đầu trực diện, chắc
chắn tôi sẽ nhận lượng sát thương đủ để kết thúc trận đấu. Khuôn mặt của
Kuradeel hiện rõ sự sung sướng vì chiến thắng đã ở ngay trước mắt. Thế nhưng–
Thanh kiếm của tôi, với mũi kiếm hướng về phía trước, tăng tốc một chút rồi vẽ
một đường nghiêng màu xanh và va chạm với thanh kiếm của hắn, ngay trước khi
đòn tấn công kết thúc. Hệ thống tính toán lượng hư hại gây ra bởi thanh kiếm
của tôi, tạo ra một tia lửa lớn.
Một tình huống khác có thể xảy ra khi hai vũ khí va chạm với nhau là «Gãy vũ
khí». Điều này chỉ xảy ra khi vũ khí dính phải đòn tấn công mạnh vào điểm yếu
trong cấu trúc của nó.
Nhưng tôi chắc chắn rằng rằng nó sẽ gãy. Vũ khí được khảm nạm quá nhiều thường
có độ bền thấp.
Đúng như dự đoán – một tiếng chói tai vang lên – thanh kiếm của Kuradeel đã bị
gãy . Hiệu ứng hình ảnh trông như một vụ nổ.
SAOViet-Page124
Chúng tôi sượt qua nhau trên không trung và tiếp đất ở chỗ người kia vừa nhảy
lên. Lưỡi kiếm gãy đôi của hắn quay tròn trong không khí, phản chiếu ánh sáng
mặt trời, rồi sau đó cắm phập xuống mặt đất giữa chúng tôi.
Cả quảng trường căm lặng. Tất cả người xem đều đứng im và há hốc miệng. Nhưng
sau khi tôi tiếp đất, đứng dậy, và theo thói quen vung kiếm qua lại, họ bắt
đầu reo hò.
Tuyệt vời.
Cậu ta thật sự nhằm vào đó à!?
Nghe tiếng mọi người bình luận về trận đấu ngắn ngủi vừa rồi, tôi thở dài. Cho
dù đây chỉ là một chiêu, nhưng để lộ một trong những chiêu thức bí mật của
mình thật không đáng để mừng chút nào.
Với thanh kiếm trong tay, tôi bắt đầu đi về chỗ Kuradeel đang ngồi quay lưng
lại. Tấm lưng đó, phủ bởi chiếc áo choàng trắng, đang rung lên dữ dội. Sau khi
cố tình tra kiếm vào bao rõ ràng, tôi nói nhỏ.
Kuradeel không thèm nhìn lại tôi. Hắn đập mạnh hai tay xuống đất như thể đã
phát điên lên rồi. Nhưng rồi, hắn nói với giọng hằn học:
Đáng ra hắn chỉ cần nói «Tôi bỏ cuộc» hay «Tôi thua» bằng tiếng Nhật là được.
Ngay sau đó, một dòng chữ màu tím hiện lên ngay tại nơi mà nó xuất hiện lúc
đầu trận đấu, lần này thông báo kết thúc trận đấu và người thắng cuộc. Một
tràng reo hò lại vang lên, và sau đó Kuradeel đứng dậy, run run và hét về phía
khán giả.
Rồi hắn ta chầm chậm quay sang tôi.
Phải thừa nhận là tôi hơi hoảng sợ trước ánh mắt đó.
Sự diễn tả cảm xúc trong SAO có hơi thái quá, nhưng dù thế thì sự căm thù đang
cháy rừng rực trong đôi mắt của Kuradeel vẫn đáng sợ hơn bất kì con quái vật
nào.
Bỗng có ai đó đến đứng ngay cạnh tôi.
Lời nói và nét mặt của Asuna đều rất lạnh lùng. Nhưng tôi cảm thấy được sự lo
lắng đằng sau những lời đó và vô thức đặt tay lên vai cô ấy. Asuna thả lỏng
người ra chút.
Câu nói của hắn hầu như không chạm đến tai chúng tôi. Phần còn lại, có lẽ là
một tràng chửi thề, hắn lầm bầm trong miệng. Kuradeel trợn trừng mắt nhìn
chúng tôi. Chắc chắn rằng hắn ta đang nghĩ về việc tấn công chúng tôi bằng vũ
khí dự phòng, dù rằng hắn biết là hệ thống ngăn cản chiến đấu sẽ không cho hắn
làm điều đó.
Nhưng rồi hắn ta cũng kiềm chế được bản thân và lấy một viên pha lê dịch
chuyển từ trong áo ra. Hắn giơ cao lên, nắm chặt nó tới mức khiến tôi nghĩ
viên pha lê sẽ vỡ ra, rồi nói.
Sau khi luồng sáng biến mất, sự im lặng bao trùm quảng trường. Những người
đứng xem dường như sững sờ trước cơn thịnh nộ của Kuradeel nhưng rồi cũng
nhanh chóng tản ra theo những nhóm nhỏ. Cuối cùng thì chỉ còn lại mỗi Asuna và
tôi.
Tôi nên nói gì đây? Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu tôi, nhưng vì tôi đã
sống đơn độc trong suốt hai năm nay, nên rốt cục tôi chẳng nghĩ ra cái gì cả.
Tôi thậm chí chẳng còn nghĩ xem liệu làm như thế có đúng không.
Cuối cùng, Asuna bước đi và nói với giọng yếu ớt.
…xin lỗi. Tớ đã khiến cậu dính vào việc này.
Không sao…tớ ổn mà, nhưng cậu thì sao?
Nhẹ nhàng lắc đầu, phó thủ lĩnh của guild mạnh nhất nở một nụ cười có chút khí
sắc nhưng vẫn rất yếu đuối.
Ừ, tớ nghĩ là tớ cũng có lỗi trong việc này vì đã thúc ép mọi người hơi quá
đáng để có thế hoàn thành trò chơi nhanh hơn…
Tớ nghĩ…rằng cậu cũng không thể làm khác. Nếu không có người như cậu, tiến
triển sẽ chậm hơn nhiều. Mà, một người chơi solo lười nhác như tớ cũng không
nên nói điều này… A, tớ không có ý đấy.
Tôi không biết tôi định nói cái gì nữa, vì thế tôi nói bất kì thứ gì mình đang
nghĩ.
Asuna chớp mắt vài lần đầy lúng túng, rồi cô ấy cười có chút gì đó chua chát
và nét mặt dịu đi.
Cô ấy trở nên hoạt bát trở lại và bắt đầu đi theo con đường dẫn ra khỏi thị
trấn.
Tuy phàn nàn vậy, nhưng tôi vẫn thở dài nhẹ nhõm và đi theo cô gái có mái tóc
màu hạt dẻ đang đung đưa.