6


Người đăng: ๖ۣۜHắc ๖ۣۜMiêu

Salemburg là một thành phố tươi đẹp nằm tại tầng 61.

Diện tích của nó không lớn lắm, thế nhưng thành phố này, với một tòa lâu đài
có những ngọn tháp yên bình ở trung tâm, được xây dựng công phu từ đá gra-nít
trắng, và trông nó càng nổi bật hơn khi đặt cạnh sắc xanh của những tán lá cây
xung quanh. Khu chợ ở đây có khá nhiều cửa hàng buôn bán nên có rất nhiều
người chơi muốn chọn Salemburg làm nơi ở. Nhưng vì những ngôi nhà ở đây đắt
khủng khiếp – phải đắt hơn giá ở Algade ít nhất ba lần – vậy nên việc mua nhà
gần như là không thể trừ khi bạn ở level cao.

Khi Asuna và tôi xuất hiện tại cổng dịch chuyển ở Salemburg, mặt trời đã gần
lặn, và những tia nắng cuối cùng của một ngày dài nhuộm một màu tím thẫm lên
những con phố.

Hầu hết diện tích của tầng 61 là một hồ nước lớn, và Salemburg nằm trên một
hòn đảo ở giữa cái hồ đó, vì vậy bạn có thể thấy ánh hoàng hôn phản chiếu trên
mặt nước – một khung cảnh thơ mộng tựa như trong tranh vậy.

Tôi kinh ngạc ngắm nhìn Salemburg, và gần như nín thở vì vẻ đẹp của thành phố
này khi nó lấp lánh thứ ánh sáng xanh lam pha lẫn với đỏ rực, cùng với mặt hồ
trải rộng ở phía sau. Dẫu sao thì với việc được trang bị CPU mới nhất cũng như
chất bán dẫn kim cương thì việc tạo nên thứ hiệu ứng ánh sáng lộng lẫy như vậy
không phải là công việc khó đối với Nerve Gear.

Cổng dịch chuyển nằm tại quảng trường ở trước lâu đài, còn con phố chính thì
len lỏi giữa ánh đèn đường, chạy về hướng nam tới phía bên kia của thành phố.
Những cửa hàng và ngôi nhà nằm gọn gàng hai bên phố, và thậm chí đến những NPC
đang đi đi lại lại cũng mặc trang phục trông rất trang nhã. Tôi dang tay ra và
thở sâu, ngay cả không khí ở đây cũng khác Algade.


  • Aaa. Nơi này rộng và có ít người quá. Tớ thích cảm giác rộng rãi này.


  • Vậy tại sao cậu không chuyển đến?


  • Tớ đâu có đủ tiền – Tôi nhún vai trả lời, trước khi lấy lại vẻ mặt nghiêm
    túc và hỏi một cách ngần ngại – …mà hơn nữa, như thế có ổn không vậy? Vừa nãy…



Như thể nhận ra điều tôi đang muốn nói, Asuna đi vòng quanh trong khi cúi đầu
và dùng mũi giày gõ xuống mặt đất.


  • …Đúng là có vài chuyện không hay xảy ra khi tớ ở một mình. Nhưng chỉ định
    vệ sĩ cho tớ, như thế có hơi quá phải không nhỉ? Tớ đã nói rằng mình không cần
    vệ sĩ, nhưng…các thành viên nói rằng đấy là quyết định của guild.

Asuna tiếp tục nói, dường như cô ấy đang cố kìm nén cảm xúc của mình.


  • Trước kia, guild còn ít thành viên và quy mô nhỏ đến nỗi thủ lĩnh phải đi
    gặp mặt trực tiếp để mời được thêm thành viên mới. Nhưng dần dần số thành viên
    tăng lên, có gì đó thay đổi… Rồi khi mà guild được gọi là guild mạnh nhất hay
    đại loại thế, thì mọi việc trở nên khá kì lạ.

Cô ấy ngừng nói và hơi quay lại. Ánh mắt cô ấy có chút gì đó như muốn dựa dẫm
vào tôi, khiến tôi bất giác nín thở lại.

Mình phải nói chuyện gì đó mới được. Tôi nghĩ thế, nhưng một kẻ chơi solo ích
kỉ như tôi thì có gì để nói chứ? Tôi chỉ biết lặng thinh đứng đó nhìn trong
chốc lát.

Thế rồi Asuna ngoảnh đi trước. Cô ấy nhìn mặt hồ lúc này đang đắm mình trong
thứ ánh sáng dịu nhẹ, và rồi như để thay đổi không khí khó xử này, cô mở lời
nói.


  • Mà thôi, cũng không có gì đâu nên cậu cũng không phải lo! Nếu chúng ta
    không đi nhanh, mặt trời sẽ lặn đấy.

Asuna đi trước, và tôi theo sát sau. Chúng tôi đi qua khá nhiều người chơi,
nhưng không ai nhìn vào cô ấy.

Tôi mới chỉ ở đây vài ngày khi mà chiến tuyến còn ở tầng này, vì thế tôi chưa
từng có cơ hội quan sát kĩ nơi này. Trong khi ngắm nhìn các kiến trúc chạm
khắc tô điểm thêm vẻ đẹp của thành phố, tôi chợt nghĩ sống tại một thành phố
như thế này một thời gian cũng không phải ý kiến tệ. Nhưng rồi tôi nghĩ lại và
quyết định tốt hơn hết là thi thoảng mới tới đây ngắm cảnh một lần.

Ngôi nhà mà Asuna ở là một căn nhà ba tầng nhỏ nhưng khá đẹp, chỉ cách khu
trung tâm vài phút đi bộ về phía đông. Tất nhiên, đây là lần đầu tiên tôi đến
đây. Mà nghĩ lại thì, tôi mới chỉ nói chuyện với cô ấy trong những buổi họp
trước khi đánh boss; chúng tôi thậm chí còn chưa từng đi ăn chung ở một nhà
hàng của NPC. Khi nghĩ đến đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng và dừng lại
trước thềm cửa rồi hỏi.


  • Chuyện này…có ổn không? Cậu cũng biết đấy…


  • Chuyện gì vậy? Không phải là tớ đề nghị thế sao, mà cũng không còn nơi nào
    phù hợp hơn để nấu ăn nên chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác!


Asuna quay đi và bước nhún nhảy trên bậc cầu thang. Tôi cố định thần lại và
bước theo sau cô ấy.


  • M-Mình xin phép.

Tôi ngập ngừng mở cửa và rồi đứng đó, không nói nên lời.

Tôi chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào gọn gàng như thế. Đồ đạc trong phòng
khách, cũng đồng thời là phòng ăn, và phòng bếp ở bên cạnh được làm từ loại gỗ
sáng màu, phủ bên trên là lớp vải màu xanh rêu. Chúng hẳn là đồ cao cấp được
làm bởi người chơi.

Nhưng mọi thứ không quá lòe loẹt, hoặc khiến bạn cảm thấy không thoải mái. Nơi
này khác xa so với nhà của tôi. Tôi cảm thấy thật may mắn vì đã không mời cô
ấy tới nhà mình.


  • Ừm…tất cả chỗ này tốn bao nhiêu…?

Trả lời cho câu hỏi nặng về vật chất này.


  • Hừm, cả căn nhà và đồ đạc, khoảng 4000k chăng? Tớ đi thay đồ đã, cậu ngồi
    xuống đâu đó đi.

Cô ấy trả lời một cách nhẹ nhàng rồi đi tới sau một cánh cửa. “k” là viết tắt
cho nghìn. 4000k nghĩa là bốn triệu Coll. Thực tế thì tôi toàn ở tiền tuyến,
nên nếu cố chắt chiu thì tôi cũng có thể để dành được ngần ấy. Nhưng tôi luôn
lãng phí tiền bạc vào mấy item lạ hay một thanh kiếm bắt mắt nào đó, vì thế
tôi chẳng bao giờ để dành được nhiều tiền. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế xô-
pha, trong khi thầm tự kiểm điểm cái tính không kiên trì của mình.

Asuna nhanh chóng đi ra, lúc này cô ấy đã đổi sang mặc một chiếc áo ngắn tay
giản dị màu trắng và váy ngắn đến đầu gối. Mà nói là thay đồ, nhưng thật ra
không có việc cởi đồ hay mặc vào gì cả. Tất cả những gì bạn cần là lướt ngón
tay trên màn hình thống kê. Nhưng vẫn có vài giây ngắn ngủi mà khi đó bạn chỉ
mặc đồ lót. Vì thế trừ khi bạn là một thằng con trai vô cùng táo bạo, còn
không thì hầu hết người chơi, đặc biệt là con gái, đều không thay đồ trước mặt
người khác. Cơ thể chúng tôi có thể chỉ là một đống dữ liệu được chuyển sang
dạng 3D, nhưng suy nghĩ kiểu đó dần nhòa đi sau hai năm, và bây giờ mắt tôi
nhìn chằm chằm vào đôi tay và đôi chân trần của Asuna mà chẳng hề cảm thấy tội
lỗi chút nào.

Asuna, vốn không hề biết gì về sự đấu tranh nội tâm lúc này trong tôi, ném cho
tôi một cái nhìn sắc lẹm và nói.


  • Cậu định cứ mặc như thế à?

Tôi nhanh chóng mở màn hình menu và tháo áo khoác da cùng với thanh kiếm đi.
Tiện đó tôi lấy «Thịt thỏ Ra-gu» ra và đặt nó, lúc này đang nằm trong một
chiếc bát làm từ đất sét, lên mặt bàn phía trước.


  • Vậy ra đây là đây là nguyên liệu nấu ăn cấp S huyền thoại. …Vậy thì tớ nên
    nấu thế nào đây?


  • T-Tùy ý bếp trưởng.


  • Ồ…? Nếu vậy thì, chúng ta ăn thịt hầm nhé. Vì nó tên là «Ra-gu» mà.


Asuna đi vào phòng bên, tôi theo sau.

Phòng bếp khá rộng, và tôi có thể thấy rất nhiều dụng cụ đắt tiền ở cạnh lò
nướng . Asuna nháy đúp lên mặt lò nướng, đặt thời gian trên cửa sổ hiện ra, và
lấy một chiếc nồi sắt từ trong tủ chạn ra. Cô ấy đặt miếng thịt tươi vào trong
đó, để vào vài cây cỏ, rồi đổ nước vào và đậy vung.


  • Nếu phải nấu ăn thật thì sẽ tốn rất nhiều công đoạn chuẩn bị chế biến.
    Nhưng trong SAO, việc này quá nhanh gọn nên chẳng vui gì cả.

Cô đặt nồi vào trong lò nướng và nhấn phím “Bắt đầu” trên menu trong khi phàn
nàn. Ngay cả khi lò nướng đang đếm lùi dần 300 giây, Asuna vẫn làm rất chuẩn
xác, và chuẩn bị rất nhiều các món phụ. Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy đi đi lại
lại, không một chút sai sót trong việc sử dụng menu hay làm công việc khác.

Chỉ trong có năm phút, bàn ăn đã được bày biện xong xuôi, rồi Asuna và tôi
ngồi xuống đối diện nhau. Món hầm màu nâu trông vô cùng ngon miệng nằm trên
chiếc đĩa trước mặt tôi. Hơi nóng bốc lên cùng mùi thơm của nó thật vô cùng
cám dỗ. Nước sốt trông rất bắt mắt, đậm đà phủ lên miếng thịt, và đường vân
màu trắng sữa trên đó thật hấp dẫn.

Chúng tôi nhấc thìa lên và cảm thấy ngay cả thời gian nói “Cám ơn vì bữa ăn”
cũng là quá lâu. Rồi tôi và Asuna ăn thỏa thuê món ăn ngon nhất trong SAO. Tôi
có thể cảm nhận được hương vị nóng hổi của miếng thịt trong miệng, và khi tôi
cắn vào nó, nước thịt ứa ra.

Ăn uống trong SAO không phải dựa vào tính toán và mô phỏng cảm giác nhai đồ ăn
mà thay vào đó, nó sử dụng «Hệ thống tái tạo vị giác» mà Argas và một chi
nhánh lập trình môi trường đã cùng viết.

Hệ thống này gửi những tín hiệu đã được lập trình trước về cảm giác «ăn» những
món ăn khác nhau và tạo cho người dùng cảm giác như họ đang ăn món đó ngoài
đời thật. Hệ thống này ban đầu được viết ra cho những người phải ăn kiêng hoặc
chỉ được ăn một lượng thức ăn hạn chế, nó gửi những tín hiệu giả tới phần não
nhận biết nhiệt, hương vị và mùi để đánh lừa cảm giác của người dùng. Hay nói
cách khác, lúc này đây cơ thể của chúng tôi không hề ăn món gì cả, và tất cả
quá trình xảy ra chỉ là chương trình này đánh lừa não của chúng tôi mà thôi.

Nhưng nghĩ như thế trong lúc này thì không hay tí nào cả. Tôi hoàn toàn chắc
chắn rằng mình đang ăn món ngon nhất tôi từng ăn từ lúc đăng nhập vào SAO.
Asuna và tôi không nói lời nào và tiếp tục quá trình đưa từng thìa xúp vào
miệng.

Cuối cùng, chúng tôi vét sạch đĩa – theo đúng nghĩa của câu đó, cứ như thể món
thịt hầm này là thật – rồi Asuna thở dài khoan khoái sau khi để lại chiếc đĩa
và nồi trống trơn trước mặt cô ấy.


  • Chà…cố gắng chiến đấu để sống sót tới tận bây giờ quả là quyết định đúng
    đắn mà…

Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ấy. Cảm thấy khoan khoái vì đã đáp ứng được một
nhu cầu thiết yếu lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi nhâm nhi cốc trà
có vị khá lạ lẫm. Hương vị của miếng thịt tôi vừa ăn hay cốc trà tôi đang uống
có thực sự tồn tại ở thế giới thật không? Hay đây là do con người tạo ra thông
qua việc can thiệp bằng hệ thống máy móc? Tôi chìm đắm trong suy nghĩ miên man
đó.

Asuna, lúc này đang ngồi đối diện tôi cùng với một cốc trà trong đôi tay, chợt
lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.


  • Thật kì lạ… Nên nói thế nào nhỉ, tớ cảm thấy cứ như là mình thực sự được
    sinh ra trong thế giới này và đã sống ở đây từ đó tới giờ vậy.


  • …tớ cũng thế. Dạo này có những ngày tớ không nghĩ về thế giới bên kia.
    Không chỉ có mình tớ… Giờ không còn có nhiều người chơi bị ám ảnh bởi việc
    “hoàn thành” và “thoát ra” nữa.


  • Không khí giờ cũng đã chùng xuống rồi. Chỉ còn khoảng năm trăm người chơi
    còn ở tiền tuyến thôi. Không phải chỉ vì sự nguy hiểm ở đó…mà còn bởi vì mọi
    người đã quen dần với nơi này, với thế giới này…


Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Asuna – lúc này đây ánh sáng từ ngọn đèn
bàn màu cam đang phản chiếu trên gương mặt thanh tú ấy.

Khuôn mặt này, chắc chắn không thuộc về con người. Làn da mịn màng và mái tóc
lấp lánh, không một sinh vật nào có thể sở hữu những nét hoàn mĩ như thế được.
Đối với tôi, khuôn mặt đó không còn trông như thể nó được tạo thành từ những
khối đa giác dựng hình nữa. Tôi có thể chấp nhận rằng dáng vẻ hiện giờ chính
là dáng vẻ thực của khuôn mặt ấy. Nếu giờ trở về thế giới thật và nhìn thấy
người thật, tôi có lẽ sẽ cảm thấy rất lúng túng.

Liệu tôi có thật sự muốn trở về không…về lại thế giới đó…?

Tôi lúng túng bởi suy nghĩ bất ngờ này. Ngày nào tôi cũng thức dậy sớm và kiếm
thêm điểm kinh nghiệm trong khi khám phá mê cung. Liệu tôi làm thế có phải vì
muốn thoát khỏi trò chơi này?

Trong quá khứ, tôi thật sự muốn thế. Tôi muốn thoát ra khỏi trò chơi tử thần
này càng sớm càng tốt, nơi mà ta chẳng thể biết được khi nào cái chết sẽ đến
với mình. Nhưng giờ đây, khi tôi đã quen với nó–


  • Nhưng tớ muốn trở về.

Asuna nói một cách rành rọt, cứ như là cô ấy thấy được sự giằng xé trong tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.

Không rõ vì nguyên nhân gì, cô ấy cười với tôi và tiếp tục nói.


  • Bởi vì vẫn còn rất nhiều việc mà tớ chưa làm.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


  • Ừ, chúng ta phải cố hết sức thôi. Tớ sẽ không dám nhìn vào mặt những người
    đã giúp đỡ chúng ta nếu chúng ta không…

Tôi uống một hụm trà lớn, như để gạt bỏ đi sự mâu thuẫn trong lòng mình. Vẫn
còn một khoảng thời gian dài nữa cho tới khi lên được tầng trên cùng. Tới lúc
đó hãy nghĩ về việc này cũng chưa muộn.

Tôi chợt thấy mình lúc này thành thật tới mức kì lạ, rồi nhìn chằm chằm vào
Asuna trong khi cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để thể hiện lòng biết ơn của
mình. Đúng lúc đó Asuna nhăn mặt lại và vẫy tay, nói.


  • K-K, không.


  • S–Sao?


  • Có vài người từng tỏ tình với tớ với vẻ mặt như vậy đấy.


  • Sa…


Thất vọng thật, cho dù tôi đã đạt bậc thầy về các kỹ năng chiến đấu, thế nhưng
tôi chưa từng trải qua chuyện như thế này bao giờ, vì thế tôi chỉ biết mở
miệng ra rồi lại ngậm vào mà chẳng nói lại được câu nào.

Asuna nhìn tôi và cười. Hẳn là lúc này đây trông tôi giống một thằng ngốc lắm.


  • Vậy cậu không đặc biệt thân thiết với ai à?


  • Như thế thì có vấn đề gì sao…? Dù sao thì tớ cũng là người chơi solo nên
    như thế cũng được.


  • Cậu đang chơi game MMORPG đấy, nên hãy cố kết bạn với vài người đi.


Asuna không cười nữa và hỏi, như thể là cô ấy bỗng nhiên trở thành giáo viên
hay là một bà chị đang lên lớp tôi vậy.


  • Cậu chưa bao giờ nghĩ về việc gia nhập guild ư?


  • Ơ…


  • Tớ biết là một beta tester như cậu không quen làm việc theo nhóm, nhưng….


Nét mặt cô ấy lại trở nên nghiêm túc.


  • Sau khi vượt qua tầng 70, tớ nghĩ thuật toán sắp xếp hành động của quái vật
    đã thay đổi đi nhiều.

Tôi cũng cảm thấy điều này. Là do người lập trình đã sắp xếp để chiến thuật
của kẻ địch khó đoán hơn, hay là đây là kết quả của việc hệ thống tự học hỏi?
Nếu vế sau là thật, thì mọi việc sẽ còn khó hơn nhiều.


  • Nếu cậu cứ hành động đơn độc như vậy, thì việc xử lí những tình huống bất
    ngờ sẽ ngày một khó hơn đó. Không phải lúc nào cậu cũng có thể trốn thoát
    được. Nếu cậu đi thành nhóm thì sẽ an toàn hơn nhiều.


  • Tớ có đủ biện pháp an toàn rồi. Cám ơn lời khuyên của cậu nhưng…guild nó,
    chỉ…với lại…


Đáng ra tôi nên dừng lại ở đây thì tốt hơn, nhưng thay vào đó tôi lại tiếp tục
chống chế.


  • Các thành viên trong nhóm thường chẳng giúp ích được mấy, họ chỉ là gánh
    nặng với tớ thôi.


  • Ồ, thật ư?


Một vệt sáng bạc lóe lên rồi chém tới trước mắt tôi, tới lúc tôi nhận ra nó
thì con dao Asuna đang cầm đã ở trước mũi tôi rồi. Đây là kiếm kỹ cơ bản của
loại liễu kiếm, «Linear». Nói là kiếm kỹ cơ bản thôi, nhưng vì chỉ số khéo léo
cao khủng khiếp của Asuna, tốc độ của chiêu đó thật đáng sợ. Nói thật là, tôi
còn không thể nhìn thấy đường đi của nó.

Cười gượng gạo, tôi giơ tay xin hàng.


  • …được rồi, cậu là ngoại lệ.


  • Hừmm.


Cô ấy thu con dao lại với nét mặt buồn chán, rồi trong lúc vẫn đang quay con
dao trên tay, cô ấy nói một điều tôi không ngờ tới.


  • Vậy thì đi cùng tớ đi. Tớ sẽ làm trưởng nhóm, để xem cậu có mạnh như lời
    đồn không. Tớ đã cho cậu thấy tớ mạnh thế nào rồi đấy. Mà hơn nữa, tuần này
    màu may mắn là màu đen đấy.


  • Cậu, cậu nói gì cơ!


Tôi suýt ngã ngửa ra vì lời tuyên bố bất ngờ này và hoảng hốt tìm cách phản
đối.


  • Nếu…nếu cậu làm thế thì guild của cậu sẽ thế nào!?


  • Guild của tớ cũng không có quy định về mức level phải đạt được, nên chắc
    không sao đâu.


  • Vậy còn vệ sĩ của cậu?


  • Tớ sẽ bỏ họ lại.


Tôi đưa cốc trà lên miệng để cố gắng kéo dài thời gian nhưng nhận ra là cốc
trà đã trống rỗng. Asuna cầm lấy chiếc cốc với nét mặt tự mãn và rót đầy nước
trà nóng từ ấm vào cốc.

Nói thật là – lời đề nghị này cũng khá hấp dẫn. Hầu hết mọi người đều muốn lập
nhóm với người có thể nói là người xinh nhất Aincrad. Nhưng chính vì thế mà
tôi tự hỏi tại sao một người nổi tiếng như Asuna lại muốn đi với tôi.

Có lẽ cô ấy thương hại tôi vì tôi là một người chơi solo đơn độc? Những lời mà
tôi vô tình nói ra trong lúc đầu mình đang chứa những suy nghĩ tiêu cực đó,
suýt nữa đã đưa tôi đến cái chết.


  • Tiền tuyến nguy hiểm lắm.

Con dao của Asuna lại bay đến và tỏa sáng hơn lúc trước. Tôi gật đầu nhanh
nhất có thể. Dù rằng tôi vẫn băn khoăn tại sao cô ấy lại chọn tôi, vốn dĩ
chẳng phải là người nổi bật gì trong số những người chơi đang cố hoàn thành
trò chơi này, tôi vẫn nói đầy quả quyết.


  • Đ-Được rồi. Vậy…tớ sẽ chờ trước cổng chính của tầng 74, chín giờ sáng mai
    nhé.

Asuna trả lời bằng một nụ cười tự tin và hạ thấp con dao.

Vì không biết có thể ở lại nhà của phụ nữ trong bao lâu để không bị coi là bất
lịch sự, nên tôi quyết định ra về ngay sau bữa ăn. Asuna tiễn tôi đến chân cầu
thang, cô ấy hơi nghiêng đầu và nói.


  • À…có lẽ tớ phải cám ơn cậu vì bữa ăn ngày hôm nay. Đồ ăn ngon lắm.


  • À tớ, tớ cũng thế. Tớ muốn nhờ cậu nấu bữa nữa…nhưng có lẽ tớ không còn cơ
    hội để có được món nào như thế nữa.


  • Ồ, nếu kỹ năng đủ cao thì ngay cả những món bình thường cũng có thể tạo ra
    hương vị rất đặc biệt đấy.


Asuna trả lời trước khi ngẩng lên ngắm bầu trời. Bầu trời đã hoàn toàn bị che
phủ bởi màn đêm. Nhưng, tất nhiên, bạn không thể nhìn thấy ngôi sao nào cả.
Một lớp sắt và đá tối tăm che kín khoảng trên cao một trăm mét. Tôi cũng ngẩng
đầu lên và thì thầm.


  • …tình huống này, thế giới này, liệu đây có phải là điều Kayaba Akihiko muốn
    tạo ra…?

Cả hai chúng tôi đều không thể trả lời câu hỏi này.

Kayaba, người chắc chắn đang nấp đâu đó và quan sát thế giới này, ông ta đang
nghĩ điều gì? Sự bình yên sau cơn hỗn loạn đẫm máu ban đầu, liệu nó có làm ông
ta thỏa mãn hay thất vọng không? Không có cách nào để tôi biết được.

Khi Asuna bước lại gần tôi, tôi có thể cảm thấy chút hơi ấm ở bên cánh tay.
Liệu đó là do tôi tưởng tượng ra, hay là do nhờ có hệ thống mô phỏng tuyệt
vời?

Ngày 6 tháng 11 năm 2022 là ngày mà trò chơi tử thần này bắt đầu, và bây giờ
là gần cuối tháng 10 năm 2024. Thậm chí tới tận bây giờ, sau suốt hai năm
trời, không một lời nhắn nào từ thế giới bên ngoài đến được đây, chứ chưa nói
gì đến dấu hiệu có sự giúp đỡ. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là sống
sót và tiến lên, từng bước từng bước một, tới đỉnh tháp.

Trong khi tôi nghĩ về chuyện này, thì một ngày nữa lại trôi qua ở Aincrad.
Chúng tôi đang đi tới đâu, hay điều gì đang chờ đợi chúng tôi ở cuối con
đường, tất cả chỉ là một mớ hỗn độn mà vẫn chưa có ai biết được. Con đường
trước mắt còn dài và rất mờ mịt. Nhưng – vẫn còn đó những điều tốt đẹp.

Khi tôi nhìn lên mái vòm sắt khổng lồ, tôi để trí tưởng tượng của mình bay đến
thế giới kì bí mà tôi chưa được nhìn thấy.


Sword Art Online - Chương #6