Giết...!


Người đăng: temdansieucap

Tất cả mọi người lúc này tuy không còn sức lực để chống đỡ mình, nhưng vẫn có
thể ngẩng đầu lên nhìn Sùng Lãm, nhưng lúc này khi bọn họ nhìn qua Sùng Lãm
cảm giác đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người là kinh ngạc, tiếp đến là xa lạ
đồng thời có chút ấm áp.

Kinh ngạc là vì hiện tại đứng trước mặt bọn họ là một thiếu niên cực kì anh
tuấn, toàn thân hắn lúc này nữa thân trên toàn bộ Áo và vải băng đều bị chấn
nát lộ ra ngực trần rắn chắc, có điều trên khuôn mặt hắn lúc này lại mang theo
vẽ lạnh nhạt lãnh khốc khiến người nhìn vào đều cảm thấy rét lạnh, hai cánh
tay hắn lúc này cũng biến thành trảo rồng sắc bén phủ đầy vảy vì thế bọn họ
mới cảm giác thiếu niên này rất xa lạ đồng thời cũng cảm giác được sự ấm áp là
hắn chính là vì muốn bảo vệ bọn họ cho nên mới biến thành lãnh khốc như vậy.

Sùng Lãm cảm nhận được nguồn sức mạnh quen thuộc lại đến, lại nhìn đôi tay
đang hoá thành trảo của mình, vừa lúc này Tử Mục Linh Xà lại quét tới “ Súc
Sinh chết đi cho ta “ hắn gầm lên một tiếng, tốc độ tăng vọt tung người tránh
né rồi lao thẳng lên đỉnh đầu của Tử Mục Linh Xà bốn cái móng sắc nhọn đập
mạnh xuống cắm thẳng vào đầu nó, một kích đắc thủ hắn lập tức lút lui để lại
con rắn đang điên cuồng dãy giụa vì đau đớn, nó lại cuồng nộ táp tới cái đuôi
rắn chắc cũng đồng thời quất mạnh. Sùng Lãm lần này không tránh né, hắn đứng
nguyên tại chỗ đợi Tử Mục Linh Xà lao tới trực tiếp vung lên hai trảo, một
trảo bắt lấy cổ của nó trảo còn lại thì đỡ lấy cái đuôi đang mạnh mẽ quét tới
kia, đỡ cả hai cùng lúc cả người hắn bị đẩy trượt về phía sau một đoạn, hai
cái trảo rồng mạnh mẽ bấu xuyên qua lớp vảy và da thịt của con rắn, trực tiếp
nắm lấy xương sống và xương đuôi của nó dồn hết toàn bộ lực “ Rắc rắc “ hai
tiếng đem bóp nát, Tử Mục Linh Xà dãy giụa vài cái rồi rủ xuống chết trên tay
Sùng Lãm.

Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng ở đó, Sùng Lãm chậm rãi rút tay từ trên người
con rắn ra lạnh lùng nhìn tên Cô Vọng đang đứng cách đó không xa “ Những kẻ ti
tiện vì lợi ích mà ngay cả đồng đội cũng có thể hại, loại người như ngươi để
cho ngươi sống về sau chính là tai hoạ… Vậy nên ta tiễn ngươi một đoạn đi chết
đi “ tiếng nói của hắn vừa dứt thì thân hình đã như u linh khát máu lao qua
nắm lấy cổ của Cô Vọng mà nhấc hỏng lên “ Ngươi ngươi quên luật của đợt khảo
hạch này rồi sao? Nếu như ngươi giám giết ta thì ngươi sẽ bị tước quyền thi
tuyển bị truyền ra ngoài.. Ngươi… “ “ Ngươi nói nhiều quá đấy “ Sùng Lãm không
đợi tên kia nói hết câu cánh tay trực tiếp dùng lực tướt đi sinh mạng của một
kẻ đê hèn “ Hừ ngu ngốc “

Xong xuôi hắn mang toàn bộ tám người ngồi lại với nhau, chim Tích Hồng đang
đậu sẵn trên vai chờ hắn ra lệnh “ Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng… Các
ngươi hãy nhớ lấy bài học này “ Trước lúc đi Sùng Lãm không quên quay đầu lại
nhắc nhở ba người đang nằm yếu ớt dưới đất kia.

“ Tích Hồng đi thôi “ hồng quang loé lên đám người lại biến mất, một lúc sau
họ lại xuất hiện bên trong một hang động trong rừng “ ta ra ngoài trước, Tích
Hồng sẽ ở lại đây bảo vệ các ngươi cho đến lúc hồi phục, số thẻ bài này có lẽ
ta không dùng được các ngươi hãy cầm lấy, còn có Khai Linh quả nữa mỗi người
một quả “ Sùng Lãm mang họ vào trong động trước lúc bị truyền ra ngoài hắn đem
toàn bộ thẻ bài của mình để lại và tám quả Khai Linh quả. Nhìn cảnh này cả tám
người trong lòng ai nấy đều xúc động không đành lòng, hình ảnh người thiếu
niên này bất giác đã in sâu vào lòng mỗi người bọn họ, quy tắt đã nói rỏ chỉ
cần ra tay giết người thì sẽ bị tướt quyền khảo hạch, bị truyền ra ngoài và
không được nhận vào tông môn.

--- Lạc Long ca ca huynh đừng đi có được hay không? Lạc Thiên Hoa nghẹn ngào
kêu lên.

Sùng Lãm cười cười xoa đầu cô nàng hiền lành nói “ Nha đầu ngốc, muội nghĩ mấy
lão già kia sẽ để yên cho ta ở trong này sao? Được rồi không sao đâu có duyên
thì sau này gặp lại, các vị bảo trọng “ Sùng Lãm nói xong câu thì tấm thẻ bài
trên người hắn sáng lên đem thân thể hắn bọc lại rồi biến mất.

“ Bảo trọng huynh đệ tốt “ Vũ Đình lúc này cũng không cầm nỗi cảm xúc khóc lên
giọng ồm ồm nói. Những người còn lại trong lòng mỗi người cũng thầm nói lên
một câu như vậy.

OoO

Trong sân huấn luyện của Chích Quái Môn bóng dáng Sùng Lãm hiện ra, đồng thời
từ trong chính điện sáu bóng người đạp gió bay ra đứng trước mặt hắn Trương
Nhất là người đầu tiên lên tiếng nói “ Khá khen cho tiểu tử cuồng vọng, lại
giám ra tay giết người vi phạm quy tắc “ Sùng Lãm theo tiếng nhìn lại vừa thấy
người lên tiếng là Trương Nhất, hắn lập tức không câu lệ hay khách khí gì cả
trực tiếp mắn một câu “ Này tên lão sinh khốn kiếp kia ngươi lấy tư cách gì đi
trĩ trích ta “

--- Ha ha tiểu tử này đúng là có cá tính, giống y hệt chưởng môn sư huynh…
Ngươi muốn biết hắn lấy tư cách gì để trĩ trích ngươi không… Đó là tư cách hắn
là Thất Trưởng lão của Chích Quái môn ta, ta gọi hắn là sư đệ… Thế nào như vậy
đã đủ tư cách chưa? Lục Trưởng lão Ưng Vô Tình cười đùa nói.

Sùng Lãm kinh ngạc nhìn Trương Nhất “ Hoá ra tên này là giả nai lừa mình, con
mẹ nó Thất Trưởng lão thực lực khủng bố sống mấy trăm tuổi mà khuôn mặt cứ như
thanh niên vậy “

--- Được rồi không cần phải nói nhiều nữa, tiểu tử ngươi mặt dù là một thiên
tài, nhưng ngươi đã vi phạm quy tắc của Ngũ đại thánh vực đặt ra chúng ta cũng
không thể nào qua mặt bốn nhà còn lại mà che chở cho ngươi… Vì vậy ngươi mau
đi đi, với tài trí và thiên phú của ngươi ta tin ngươi sẽ có ngày vang danh
thiên hạ…! Đại Trưởng lão cũng vẽ mặt tiết núi hiền từ nói, cũng đúng như lão
nói thực lực Chích Quái môn tuy mạnh nhưng cũng không thể vì hắn mà cùng lúc
gây mâu thuẫn với cả bốn nhà được.

--- Vâng tiểu tử hiểu, bây giờ sẽ lập tức rời đi ngay…! Sùng Lãm nói xong cúi
người vái sáu người một cái rồi xoay người rời đi, lại một mình xuống núi.

--- Haizz thật đáng tiết, đứa trẻ này đúng là một thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng
tiết là Chích Quái Môn ta không có phúc này…! Đại Trưởng lão nhìn theo bóng
lưng Sùng Lãm đi xa trong lòng tiết núi thở dài nói.

--- Trưởng Môn sư huynh hành tung bất định, nếu có huynh ấy ở đây thì chuyện
này dễ dãi quyết rồi…! Trương Nhất cũng buồn bực nói.

OoO

Sùng Lãm lại một mình đơn thân lẽ bóng như lúc hắn rời nhà đi, từng bước chân
bước xuống bậc thang hướng xuống chân núi. Đợi đến lúc hắn bước xuống bậc cuối
cùng thì bỗng nhiên từ trong không trung vang lên một giọng nói “ Ha ha tiểu
tử ngươi định cứ như vậy mà đi sao, họ chỉ mới nói có vài câu mà đã ngã mũ
chịu thua rồi sao? Thật không có khí phách “ nghe giọng hình như người này vẫn
còn rất trẻ, Sùng Lãm nghiêng đầu nhìn ngó xung quanh bực nhưng không có phát
hiện người nào nên bực bội hỏi “ Ngươi là ai mau ra đây… Đừng có giả thần giả
quỷ. “

--- khà khà tiểu tử, trong những năm qua ngươi là người đầu tiên giám gọi ta
như vậy…! Theo tiếng nói một bóng người nam tử toàn thân mặt một bộ y phục màu
đen tuyền, trông rất chỉnh tề và cao quý hiện ra trước mặt Sùng Lãm. Hắn kinh
ngạc theo bản năng thụt người về sau vài bước bảo trì khoản cách. Đã có một
bài học là Trương Nhất hắn sẽ không ngu ngốc mà bị vẽ bề ngoài trẻ trung của
người trước mặt này lừa, nhìn cách người kia vô thanh vô thức mà xuất hiện
trước mặt hắn, có ngu cũng nhìn ra được thực lực của người này không hề đơn
giản, chí ít cũng không hề thua kém mấy lão già trong kia.

--- Tiền bối, tiểu tử không có phiền hà gì đến ngài, xin ngài cũng đùng trên
đùa ta nữa…! Sùng Lãm chắp tay cung kính nói.

--- Được rồi, không đùa ngươi nữa… Nơi này không tiện nói chuyện đi theo ta…!
Nam tử kia nói rồi cũng không đợi Sùng Lãm trả lời đồng ý hay không, trực tiếp
bắt lấy bả vai hắn biến mất tại chỗ.

Nam tử kia mang theo Sùng Lãm băng qua một dãy sơn mạch, băng qua một nhọn núi
lớn, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa động được làm bằng một tảng đá lớn
trên đỉnh một ngọn đại sơn “ Tiền bối ngài mang ta đến nơi nài làm gì? Đây là
đâu? Sùng Lãm đứng trước một khoản sân rộng phóng tầm mắt nhìn xung quanh tò
mò hỏi, ngọ đại sơn này rất là cao lớn, đứng từ góc độ này có thể nhìn bao
quát hết toàn bộ mọi thứ. Hắn đưa mắt nhìn ra nơi xa ở đó có một khung cảnh
quen thuộc nào đó mà hắn không nhớ nỗi.

--- Nơi này là Cấm Sơn của Chích Quái Môn là nơi của ta bế quan…! Nam tử kia
vừa nói vừa hướng về cánh cửa đá đi tới, cánh cửa đá như có một nguồn lực vô
hình nào đó từ từ phát ra tiếng két két mở ra.

--- Chích Quái Môn… Tiền bối ta là vừa từ nơi này đi ra, có lẽ ta nên đi thì
hơn ta đã vi phạm quy tắc khảo hạch không thể ở lại đây, nếu để cho mấy người
Đại Trưởng lão thấy được sẽ rất phiền phức…! Sùng Lãm nghe nam tử kia nói xong
liền cười khổ nói.

Hai người một trước một sau cùng nhau đi vào động phủ, không gian kết cấu bên
trong hiện ra lúc từng ngọn đèn sáng lên để cho Sùng Lãm được thêm một phen mở
rộng tầm mắt.


Sử Kí Hoá Rồng - Chương #20