Lời Khuyên Của Lão Viện Trưởng


Người đăng: leelinh

Có câu tâm tình thoải mái thì làm việc gì cũng thông suốt.

Từ lúc sở hữu hệ thống trong tay,Trần Yên liền có lòng tin rằng cuộc sống sau
này của mình sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhìn tấm gương của các đại ca đồng cảnh ngộ xuyên không trong tiểu thuyết mà
xem, thu được hệ thống một cái có ai là không trong chốc lát liền từ mặt đất
nhảy một phát lên tận mây xanh.

Tiền tài, quyền lực,mỹ nữ gì đó chẳng qua là chuyện vặt,ngươi không muốn lấy
định mệnh cũng cứ dúi vào tay ngươi.Thậm chí có vị đại ca khẩu khí còn lớn tới
mức cái gì mà chân đạp đại địa,đầu đội thiên không, quét ngang lục hợp bát
hoang,đứng tại tột đỉnh nhân gian,nghe qua đã thấy sôi sục ghê gớm.

Trần Yên chỉ có một mong ước nhỏ nhoi trước mắt là sống sót sau đó là sống tốt
ở cái thế giới tràn đầy điều hắn chưa biết này. Một cái truy cầu đơn giản ấy
hẳn là không quá khó để thực hiện phải không?

Tự tiêm cho mình một liều thuốc an thần,Trần Yên cảm thấy tâm trạng khá hơn
rất nhiều. Kì thực lúc mới bị định mệnh ném xuống cái thế giới xa lạ này hắn
tuy làm một bộ ung dung nhưng thật ra trong lòng tràn ngập lo lắng cùng sợ
hãi.

Một thế giới khác xa thế giới hắn đã sống,có vô số điều mà hắn không
biết,ngoài kia có gì nguy hiểm,mình sẽ tìm thức ăn và nước uống ở đâu,mình có
thể sống sót được ở chỗ này hay không?

Cho đến tận bây giờ cảm thấy mình vẫn còn nhìn thấy ánh sáng của hy vọng,lòng
hắn mới an tâm hơn rất nhiều.

Trong lòng an tâm thì tinh thần thoải mái. Nhờ đó chỉ trong một khoảng thời
gian ngắn từ lúc xế chiều cho đến khi bóng tối hoàn toàn chiếm lĩnh rừng già
hắn đã thuận lợi làm được nhiều việc.

Trước tiên hắn thu thập được một đống nhỏ trái cây chín đỏ mọng nước mà hệ
thống giám định ra lúc trước. Đây sẽ là nguồn bổ sung lượng nước cần thiết cho
cơ thể trong ngày ,tuy không nhiều nhưng ít ra trong lúc chưa tìm được nguồn
nước,hắn cũng không phải chịu khát.

Tiếp theo Trần Yên thu thập cỏ khô và lá cây khô rải xuống một khoảng nền đất
trong hốc cây tạo thành một chiếc giường êm ái.Như vậy buổi tối cái lưng của
hắn sẽ không bị hành hạ bởi nền đất ẩm và lạnh ngắt.

Một giấc ngủ ngon cực kì có lợi cho cơ thể,trong tình cảnh luôn luôn phải đối
mặt với nguy cơ sinh tồn,Trần Yên cần có sức khỏe và tinh thần ổn định vào lúc
này hơn lúc nào hết.

Trong lúc tìm cỏ khô hắn vô tình phát hiện mấy miệng hang nhỏ,hoài nghi đó là
nơi cư ngụ của sinh vật gặm nhấm,hắn tiện tay dùng dây bện chế tạo vài cái bẫy
thòng lọng đơn giản đặt trước cửa hang. Lúc đi về ngang qua bất ngờ hắn phát
hiện thế mà có một con thú dính bẫy,đã nằm chết thẳng cẳng.

Có lẽ khi Trần Yên đặt bẫy nó còn đang mò mẫm kiếm ăn cách đó không xa,sau đó
khi hắn thu thập cỏ khô gây ra động tĩnh khiến con thú sợ hãi vội chuồn về
hang,nó nào biết được đó lại là hành động vội vàng tìm chết.

Con thú hình dáng giống chuột nhưng to gần bằng con mèo ở địa cầu,nhìn bộ lông
bóng mượt của nó Trần Yên nghĩ hẳn là có nhiều chất béo lắm.

Hắn lúc này cũng chả ngại gì thịt chuột,chuột ở đây chỉ ăn rễ củ thực vật và
côn trùng,tuyệt đối là nguồn thực phẩm sạch lại chứa nhiều chất dinh dưỡng.
Nguồn thực phẩm giàu calo dâng đến đúng lúc cần chút gì đó bổ sung cho cơ thể
vừa phải lao động tiêu hao nhiều năng lượng,thế thì hắn chả dại gì mà từ chối.

Trần Yên không để ý con thú giống chuột này có một vệt lông màu bạc rất lạ mắt
trên đầu,mà có để ý hắn cũng chả biết được nó chính là con thú lúc trước tò mò
nhìn hắn chế tạo rìu đá.

Tội nghiệp con thú,nó không biết rằng ở địa cầu những loài dã thú dám uy hiếp
sinh mạng hoặc coi rẻ sự nguy hiểm của loài người đã bị đuổi cùng giết tuyệt
đến thê thảm thậm chí tuyệt chủng giống nòi. Hành vi tỏ vẻ thương hại một nhân
loại cao quý của nó lúc trước đã phải trả một cái giá đắt là cả mạng sống.

Trần Yên lúc này đang ngồi thoải mái nghỉ ngơi trên giường cỏ,gần đó là bếp
lửa cháy bập bùng . Con thú giống chuột đã bị lột da mổ bụng sạch sẽ từ lâu,từ
đầu đến đuôi bị xiên qua bởi một cành cây gác trên bếp lửa,lúc này nó đang tỏa
ra mùi thơm của thịt nướng.

Mặc kệ ngoài kia rừng rậm tối tăm và lạnh lẽo,trong hang ổ của mình Trần Yên
sau một ngày lao động mệt nhọc thảnh thơi an ổn ngồi nấu nướng bữa tối, thi
thoảng không quên trở tay cho thịt nướng chín đều. Bếp lửa tí tách chiếu sáng
hốc cây,lan tỏa sự ấm áp,mùi thịt nướng thơm lừng,đôi lúc còn có giọt mỡ rơi
xuống bếp lửa vang lên tiếng sèo sèo vui tai làm bùng lên ngọn lửa sắc cam.

Ung dung chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn có món thịt nướng và quả ngọt tráng
miệng,Trần Yên cảm thấy toàn thân thư thái. Hạnh phúc tìm được trong khốn cảnh
luôn là thứ hạnh phúc được cảm nhận sâu sắc nhất.

Đầu óc rảnh rỗi sẽ thả rông cho cảm xúc lang thang.

Trần Yên lúc này lại nhớ đến địa cầu,nói đúng hơn là nhớ đến cuộc sống lúc
trước ở đó.

Khoảng thời gian đẹp nhất đời hắn là lúc nhỏ ở trong cô nhi viện. Lão viện
trưởng và những nhân viên của viện là những người cha mẹ thứ hai của đám cô
nhi bọn hắn. Dường như số lượng ít ỏi người tốt trên thế giới một phần đều tập
trung ở đó.

Chuyện lão viện trưởng đặt tên cho đám cô nhi bọn chúng là cả một cố sự kì hoa
của viện. Mỗi khi đặt một cái tên lão lại phải nghiền ngẫm suy tư ghê gớm tựa
như việc đặt tên là một công việc vô cùng hệ trọng,đáng để lão dẹp bỏ bao
nhiêu công việc bề bộn hàng ngày để chú tâm vào đó.Mà lão đặt tên nhất định
phải trích dẫn văn chương kim cổ tuyển chọn tuyệt cú thì mới bằng lòng.

Lão họ Trần và đám cô nhi cũng đặt theo họ Trần. Nào là " Trong mười người
chọn một là anh,trong trăm người chọn một là hùng,trong ngàn người chọn một là
hào,trong vạn người chọn một là kiệt" vì thế liền có Trần Anh,Trần Hùng,Trần
Hào,Trần Kiệt. Lại có" Đầu lòng hai ả tố nga,Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân."
thế nên xuất hiện hai cái tên cho hai chị em gái song sinh Trần Thị Thúy
Kiều,Trần Thị Thúy Vân.

Sự thực là trong số đám cô nhi bọn hắn sau này trưởng thành có không ít người
là nhân tài xuất chúng,cũng có không ít người diện mạo cấp bậc suất ca,mỹ
nữ.Trần Yên hoài nghi phải chăng lão viện trưởng đặt tên có năng lực chúc phúc
thần bí nào đó.

Khi lão viện trưởng đặt tên cho Trần Yên thì lại không có khoa trương như
những người khác. Hắn nghe kể lại,khi đó lão viện trưởng bế hắn đã chăm chú
nhìn ngắm hồi lâu rồi sau đó đơn giản nói khẽ:" Ta đặt cho con tên Yên,Trần
Yên."

Trần Yên sau này đã hơn một lần tỏ ra bất mãn"Vì sao người khác tên đều hoành
tráng khiếp người cái gì mà anh hùng hào kiệt,còn ta lại chỉ có Yên giản dị
như vậy."

Hắn mười tám tuổi phải ly khai cô nhi viện,tài mọn nên cuộc sống sáu năm sau
đó cũng tầm thường như vô số người khác trên cõi đời này.Tuy nhiên đủ loại sự
việc xui xẻo đeo bám cho nên hắn một đường không thuận lợi,nhiều phen bôn ba
vất vả. Trần Yên hơn một lần từng than:"Ông trời đến khi nào mới từ bỏ trêu
đùa vận mệnh của ta?"Lúc ấy hắn mới nghĩ tới một chữ Yên lão viện trưởng cho
hắn là một cái chúc phúc đáng giá như thế nào?

Có một lần lão viện trưởng bỗng nhiên một mình đến thăm hắn,chứng kiến cuộc
sống của hắn không được như nhiều bạn bè đồng lứa thành đạt,lão chẳng những
không buồn mà còn tỏ ra vui vẻ.

Lão sảng khoái cười nói :" Ta biết con cuộc sống tuy không như ý nhưng hàng
tháng lại vẫn trích số tiền lương ít ỏi của mình chẳng những gởi về cho nhà
của chúng ta còn đi làm từ thiện ở nhiều nơi khác. Tốt,tốt lắm!" Nhà của chúng
ta trong lời của lão viện trưởng chính là cô nhi viện.

Sau đó lão viện trưởng còn cao hứng tới mức lôi kéo hắn đi ăn uống,dành hẳn
một ngày vừa đi thăm thú cảnh đẹp các nơi với hắn vừa tâm sự đủ thứ linh tinh
vụn vặt. Trần Yên thụ sủng nhược khinh vui vẻ mà bồi tiếp lão. Ngày hôm đó là
một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời hai mươi sáu năm của hắn.

Sau hôm đó một thời gian ngắn,lão viện trưởng không từ mà biệt,rời khỏi nhân
gian. Tính toán còn vài hôm nữa là đến ngày giỗ của lão,dự định về thăm mộ lão
của Trần Yên xem ra không bao giờ thực hiện được nữa.

Trần Yên ngồi bên cạnh bếp lửa liên miên suy tư,nghĩ đến đây hắn thấy mắt mình
cay cay.

Hắn nhớ cuối ngày hôm đó lúc lão viện trưởng chuẩn bị từ biệt đã vỗ vai hắn
nói:

-Sống cho thật tốt,dù thế nào cũng chớ than thân trách phận. Tận lực làm cho mình sống thoải mái và nếu có thể đi giúp người khác sống thoải mái là giỏi lắm rồi,không cần truy cầu cái gì cao siêu xa vời.

Trần Yên đưa tay dụi dụi đôi mắt đỏ hoe,không biết vì khói bếp làm cay mắt hay
vì cái gì,hắn lẩm bẩm:

-Lão viện trưởng người cứ yên tâm,ta cho dù hoàn cảnh nào cũng sẽ cứng cỏi mà sống,sống thật tốt thật thoải mái.

Trần Yên lúc này cảm thấy tâm trạng của mình rất tốt, ăn món thịt chuột nướng
tuy không có gia vị để chấm nhưng vẫn cảm thấy rất ngon miệng. Ăn xong bữa
tối,hắn xắp xếp bếp lửa một chút để nó có thể cháy thật lâu xua đuổi dã thú
trong lúc mình ngủ.

-Hôm nay vất vả phải ngủ sớm,dành sức ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.

Tự nhủ thầm như vậy,hắn thả mình xuống giường cỏ chậm rãi tiến vào mộng đẹp.


Sống Tốt Tại Thời Nguyên Thủy - Chương #4