Lần Đầu Gặp Người Nguyên Thủy


Người đăng: leelinh

Buổi sáng trong khu rừng già không khí trong lành mát mẻ,hít sâu một hơi,mọi
tế bào trong người liền reo hò khoan khoái. Tiếng chim hót huyên náo, nếu để ý
nghe cũng cảm thấy vui tai.

Trần Yên lúc này đang đứng từ xa bịn rịn nhìn vào hốc cây,nơi hôm qua còn là
hang ổ trú ẩn của hắn. Hắn nhìn giường cỏ,lại nhìn bếp lửa,lưu luyến nhớ cảm
giác êm ái và ấm áp đêm qua.

Sau đó vẻ mặt khẽ thoáng qua một tia lưỡng lự Trần Yên lấy một tư thế dứt
khoát,xoay người bước đi.

Trần Yên lần này quyết định rời hang ổ của mình đi xa,cũng không biết là có
trở lại nữa hay không.

Nguyên nhân cũng chỉ vì một chữ: nước.

Cơ thể người 3/4 là nước, nước là khởi nguyên và cũng là vật chất duy trì sự
sống. Hốc cây là một chỗ trú ẩn lý tưởng nhưng gần đó không có nguồn nước, thế
thì Trần Yên chỉ còn cách bỏ nó mà đi thôi.

Một chỗ trú ẩn tự nhiên không phải mất công gây dựng,đem lại cảm giác an toàn
và ấm áp là cỡ nào mê hoặc.Con người vốn là có tính trơ,và lại hành trình
phiêu lưu tìm nguồn nước chứa đựng vô số rủi ro nguy hiểm tiềm ẩn,cho nên hành
động do dự, quyến luyến nhìn có vẻ buồn cười của Trần Yên lúc nãy lại không
đáng cười một chút nào.

Hắn nai nịt gọn gàng,rìu đá cầm chắc trong tay,sau lưng đeo một cái giỏ bện
bằng cỏ hắn mới làm được.Trong giỏ đựng mấy chùm quả mọng nước còn dư hôm qua.
Giỏ này hắn chế ra để đựng hoa quả hái lượm được trên đường đi,ngoài ra còn
đựng hai lưỡi rìu đá dự phòng.

Đừng hỏi hắn làm giỏ và lưỡi rìu lúc nào mà nhanh vậy,có hệ thống trong tay
hắn chỉ cần ngồi xuống nhắm mắt nhập định,chốc lát sau mở mắt ra liền thao tác
trôi chảy tựa như đã quen tay từ lâu. Có hệ thống thực sự là vô cùng tiện lợi.

...

Vung chém dây leo cành cây cản đường,Trần Yên một đường thẳng hướng về phía
đông mà đi. Địa thế nơi này dốc theo hướng từ tây sang đông,hắn muốn tìm nguồn
nước dồi dào,lý tưởng nhất là một dòng sông, vì thế phải đi về nơi có địa hình
thấp hơn.

Đi đến gần trưa may mắn cũng không gặp mãnh thú gì,hắn chỉ gặp một vài loài
thú và côn trùng nhỏ,hình dáng đều hết sức kì lạ.

Duy nhất một lần hắn nhìn thấy một con thú lớn là một con vật hình dáng giống
hươu, sừng của nó phân nhánh rậm rạp tựa như nó đang đội một cái cây khô nhiều
cành trên đầu,kì lạ ở chỗ nó chỉ có một cái sừng như vậy hơn nữa bộ lông lại
sặc sỡ đủ màu sắc,nhìn vô cùng đẹp.

Trần Yên trầm trồ kinh ngạc,quan sát thấy nó là loài ăn thực vật nhưng cũng
không có nổi hứng săn giết,hai chân làm sao chạy nhanh bằng bốn chân, muốn săn
đuổi nó cũng chỉ phí sức vô ích.

Thực vật trong rừng cũng muôn hình vạn trạng,cũng không hề giống như ở địa
cầu,hoặc là kích cỡ quá khổ hoặc là vẻ ngoài quái dị. Một đám cây hoa mọc quây
quần với nhau,thân và lá cũng bình thường nhưng những bông hoa tựa như hoa loa
kèn màu cam lại to đến mức Trần Yên thấy nếu hắn chui cả người vào cũng vẫn
vừa.Nó tỏa mùi thơm hăng hắc thu hút một đám côn trùng có cánh hình dáng tròn
vo đen nhánh to bằng đầu ngón tay.

Lại có một cái cây,trên cây mọc ra nhiều cành lớn,ở cành lớn lại mọc ra rất
nhiều cành nhỏ,đầu mỗi cành nhỏ treo một con sứa màu xanh- thực ra là bộ phận
mà Trần Yên đoán là lá cây của nó,nhìn từ xa tựa như một bầy sứa đang tụ họp
trên không trung.

Còn có một loại cây họ cỏ màu đen cao bằng người,chỉ có ba lá xoắn tít như lò
xo,đầu lá mọc ra một thứ giống như sợi râu rất dài và mảnh, nhẹ nhàng phất phơ
trong gió...

Gặp những loại thực vật đặc biệt như vậy,Trần Yên đều lựa chọn đi vòng qua,ai
biết chúng có phấn hoặc gai độc hay không.

Đi đến xế chiều cũng không tìm thấy nguồn nước,vừa mệt vừa đói lại khát,Trần
Yên bèn tìm một trảng cỏ quang đãng ngồi xuống lấy quả chín trong giỏ ra ăn
giải khát.

Hắn vừa nghỉ ngơi vừa thầm nghĩ không ổn,đi đến bây giờ mà còn chưa tìm được
nguồn nước thì e là mạng hắn sắp rơi vào nguy cơ trong sớm tối. Con người
không có nước uống vài ngày liên tục sẽ chết. Mặc dù hắn có hệ thống có thể
giám định ra thực vật chứa nhiều nước,tuy nhiên thực vật cung cấp nước cũng có
hạn không thể bảo đảm lượng nước đủ cho cơ thể mỗi ngày,nếu cứ thế kéo xuống e
rằng cơ thể thiếu nước lâu dài sẽ suy kiệt.

Không có sức khỏe tốt thì đừng nói chuyện sinh tồn trong rừng già,gặp phải
mãnh thú cũng chẳng có sức mà chạy.

Đang ngồi mải suy nghĩ đột nhiên Trần Yên nghe thấy có tiếng động lạ gần đó.
Hắn nhanh như cắt chui vào một bụi cây rậm bên cạnh để ẩn mình.

Trần Yên gần như nín thở,tim hắn đập mỗi lúc một nhanh.

Không phải vì sợ hãi mà là vì hưng phấn.

Hắn đã nghe ra tiếng động vừa rồi,đó là tiếng nói của con người,tuy nghe loáng
thoáng không rõ nhưng hắn khẳng định là tiếng người nói chuyện.

Bơ vơ một mình lạc giữa rừng già,đột nhiên phát hiện ra đồng loại,Trần Yên
không thể hình dung ra cảm xúc của mình lúc này.

Con người là sinh vật cộng đồng,cùng chung sống thành quần thể xã hội,đó là ý
thức bản năng. Trần Yên lúc này rất muốn xông ra ôm chầm lấy đồng loại của
mình mà bày tỏ vui mừng. Gặp con người là có hi vọng nhận được sự giúp
đỡ,trong tình cảnh khó khăn bế tắc trước mắt,hắn sao mà không mừng rỡ phát
điên lên được.

Nhưng dù sao ở đây cũng không phải là địa cầu,nhân loại ở đây là nhân loại dị
giới. Trần Yên nghĩ vậy và ôm một lòng cẩn trọng,trước tiên phải quan sát thật
kĩ xong hãy nói tiếp.

Sau một lúc,hắn cũng nghe rõ tiếng nói,tuy nhiên lại không hiểu gì cả, giống
như đang nghe một thứ ngoại ngữ vậy. Có vẻ là có hai người đang nói chuyện với
nhau,một giọng già nua,một giọng non nớt.

Tiếp đó cành cây lay động,xuất hiện trong mắt Trần Yên là hai nhân dạng,hắn cố
căng mắt ra mà nhìn.

Là người nguyên thủy,trong đầu Trần Yên nảy ra một cái ý nghĩ như vậy. Hai
nguời nọ trên thân quấn da thú có chức năng như quần áo,mái tóc dài tới vai bù
xù rối như tổ quạ,một người tựa như đàn ông trưởng thành còn bên cạnn là một
đứa bé.

Đứa bé vạch cành cây nhìn thấy bãi cỏ thưa Trần Yên vừa ngồi thì chạy tới ngồi
bệt xuống. Sau đó nó lấy tay đấm nhè nhè vào chân mình rồi nói một tràng xí
xố,người đàn ông cười thành tiếng xí xố đáp lại rồi tới ngồi xuống gần nó.
Trần Yên nghe không hiểu gì nhưng cũng hiểu đại khái tình huống...

Hai người nguyên thủy này hành tẩu trong rừng chắc đã lâu,đứa bé thể lực tất
nhiên không bằng người đàn ông,nó đi đến nơi này thì mỏi chân nên đòi ngồi
nghỉ,người đàn ông cũng không quát mắng mà đáp ứng nó,nhìn thái độ cưng chiều
của ông ta thì quan hệ của họ hẳn là rất thân thiết.

Trần Yên muốn hiểu họ nghĩ gì bèn ra lệnh cho hệ thống trong đầu:

-Hệ thống cập nhật ngôn ngữ của những người này.Sau đó phiên dịch thành ngôn ngữ của ta.

Nhưng không như hắn mong muốn hệ thống đáp lại:

-Khoảng cách quá xa không thể tiến hành xâm nhập sóng não.

Trần Yên cũng đành từ bỏ ý định,hắn muốn đi ra tiếp xúc với hai người nguyên
thủy nọ nhưng nhìn mâu gỗ trong tay họ lại do dự.

Mâu gỗ chế tác thô sơ,chỉ là một đoạn gỗ cây,một đầu được đốt cháy để tăng độ
cứng chắc rồi mài nhọn, sức sát thương cũng không có bao nhiêu.Nhưng đối
phương có hai người,đứa bé tuy hình thể chỉ cao bằng một nửa người trưởng
thành,mâu gỗ của nó cũng nhỏ hơn nhưng nếu nó liều mạng chiến đấu cũng không
thể coi thường.

Trần Yên lại trao đổi với hệ thống một lúc rồi chậm rãi đi ra. Dù sao đang ẩn
nấp rình sau lưng nguời ta,bất ngờ xuất hiện cũng nên chào hỏi một tiếng theo
phép lịch sự đúng không.

Trần Yên hô lên:

-Xin chào,hai người khỏe không?

Hai người nguyên thủy giật mình đứng bật dậy xoay người lại nhìn. Trần Yên vẻ
mặt tươi cười,lấy tay vẫy vẫy cố hết sức tỏ vẻ thân thiện rồi lặp lại một lần
nữa:

-Xin chào,hai người khỏe không?


Sống Tốt Tại Thời Nguyên Thủy - Chương #5