Người đăng: leelinh
Trần Yên lúc này vừa cất bước len lỏi trong rừng già vừa bận rộn xé áo lấy vải
băng bó cánh tay. Vừa đi vừa làm thực sự không tiện,nhưng chẳng còn cách nào
khác. Hắn không có thời gian ngồi xuống tỉ mỉ chăm sóc vết thương,vì còn phải
nhanh chân theo kịp bước chân của ân nhân.
Ân nhân của hắn đang đi ở phía trước, chính là người đã phóng ra cây lao hạ
gục con quái thú,trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu hắn một mạng.
Lúc đó trúng một lao chí mạng,con quái thú cũng không chết ngay lập tức. Sinh
mệnh lực tỏ ra vô cùng cường hãn,nó điên cuồng lăn lộn hòng gỡ ra cây lao đang
cắm ở miệng. Cứ như vậy suốt một giờ đồng hồ nó mới chịu tắt thở.
Trần Yên thầm kêu may mắn,nhờ nhanh chí trèo lên cây cao hắn mới tránh thoát
một kiếp. Xung quanh phía bên dưới,cỏ cây thậm chí là đất đá bị con quái thú
trước khi chết quần cho nát nhừ.Đất cát bị xới tung lên,có mấy thân cây to như
bắp đùi bị nó một vả làm cho gãy lìa. Trần Yên nghĩ mà thấy sợ,hung thú trọng
thương sắp chết lại bộc lộ ra sự hung ác vượt qua sức tưởng tượng.
Sau khi quái thú chết,Trần Yên nhìn thấy một người đàn ông người nguyên thủy
khoảng chừng ba mươi tuổi,thân hình khôi vĩ,từ bụi cây xa xa tiến tới. Hắn
liền biết người này chính là tác giả của cú phóng lao đoạt mệnh quái thú vừa
xong.
Trên người gã cũng mặc da thú ,nhưng tựa như bị bôi lên một thứ giống phẩm màu
xanh lá,khiến cả người xanh lè rất quái dị. Sau này Trần Yên mới biết,thì ra
những tay thợ săn lão luyện thường dùng một loại lá cây giã nát lấy chất dịch
màu xanh rồi bôi lên khắp người,mục đích là để dễ dàng ngụy trang ẩn náu trong
rừng,đồng thời che đi mùi người khiến dã thú không thể đánh hơi thấy.
Gã thợ săn cẩn thận tiếp cận xác con quái thú,sau khi rút ra dao đá bên hông
đâm liền hai nhát vào lồng ngực của nó,xác dịnh nó đã chết hẳn rồi mới tỏ ra
yên tâm.
Gã rút cây lao vướng trong miệng con quái thú,thành thạo dùng dao đá mổ
bụng,moi ra nội tạng rồi đào hố chôn xuống đất,xong xuôi không nói một lời vác
xác quái thú lên vai bước đi. Phải nói rằng sức lực của gã thật là kinh
người,xác con quái thú nặng chí ít cũng phải hơn hai trăm cân mà gã vác trên
vai nhẹ như không.
Trần Yên ở trên cây chứng kiến từ đầu đến cuối,khi thấy gã thợ săn định bỏ đi
liền vội vàng trèo xuống đuổi theo.
-Ân nhân,chờ một chút!
Gã thợ săn nghe có người gọi ở sau lưng cũng không hề tỏ ra giật mình.
Sáng nay trong lúc đi săn theo dấu con mồi,gã đã tình cờ nhìn thấy Trần
Yên,nhưng lúc đó Trần Yên lại không phát hiện ra đối phương,trực giác của hắn
còn lầm tưởng là đang bị dã thú ẩn nấp theo dõi.
Lúc đó vì chẳng muốn dây dưa với người lạ,gã thợ săn lựa chọn im lặng bỏ
đi,vòng vo một hồi cuối cùng đến trưa lại gặp lại Trần Yên một lần nữa. Gã đến
vừa lúc nhìn thấy Trần Yên và con quái thú họ nhà mèo đang mặt đối mặt với
nhau.
Dùng một chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sẵn,gã cẩn thận ẩn thân,sau đó lựa
chọn thời cơ chuẩn xác cho con quái thú một đòn chí mạng,cuối cùng chờ cho nó
giãy dụa kiệt sức mà chết mới đi ra thu hoạch con mồi.Gã đã sớm biết Trần Yên
trốn ở trên cây nhưng vì lười để ý nên làm như không thấy.
Lúc này mặc kệ Trần Yên kêu gọi hai ba lượt,gã thợ săn chỉ quay đầu nhìn lại
một lần rồi lại rảo bước đi tiếp.
Trần Yên thấy gã không đáp lại,thầm nghĩ đối phương vừa trượng nghĩa ra tay
cứu giúp thì hẳn là một người lương thiện,chắc chắn không có ác ý với mình.
Suy nghĩ một chút Trần Yên liền lò dò đi theo,trong nội tâm đánh giá,người này
dường như là một kẻ trầm mặc,ít nói,thậm chí có vẻ quá mức kiệm lời.
Đi suốt một giờ đồng hồ hai người cũng không có nói câu nào,không khí có vẻ
không được tự nhiên,Trần Yên bèn lên tiếng làm quen.
-Ân nhân,tên ta là Yên,vô cùng biết ơn ơn cứu mạng của ân nhân,không biết ân nhân tên gọi là gì?
Trần Yên nãy giờ một mực đi theo thực ra là cũng có một chút tư tâm.
Ở trong khu rừng này,độc trùng,hung thú chắc hẳn là nhan nhản khắp nơi,nhiều
vô số kể. Trần Yên tự biết mình là một kẻ đến từ thế giới hiện đại,không có
nhiều kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm,nếu một mình đối phó với vô vàn nguy
hiểm luôn rình rập xung quanh thì khả năng 99% là không thể sống sót được lâu
dài. Hắn vừa rời xa ông cháu Sơn lão không bao lâu thì đã hồ đồ suýt nữa bị
quái thú làm thịt,chuyện đó chính là một minh chứng rõ ràng.
Tận mắt nhìn thấy tài nghệ ném lao của gã thợ săn,lại nghĩ với tài nghệ như
thế cộng thêm thân hình vạm vỡ,sức khỏe như vâm,Trần Yên khẳng định gã phải
mạnh hơn Sơn lão nhiều lắm. Chứng kiến gã giết một con quái thú to lớn lại nhẹ
nhàng như vậy,hắn liền nghĩ nếu được đi theo làm tiểu đệ cho vị đại ca này thì
trước mắt mạng nhỏ không lo.Ngoài ra nếu học được kĩ năng săn thú của gã thì
sau này cuộc sống chắc chắn sẽ trôi qua dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhìn xác con quái thú to lớn thế kia Trần Yên suy đoán chí ít cũng phải lấy
được cả trăm cân thịt, chính là thịt rừng tươi ngon,nướng lên thơm phức,hắn đã
nhiều hôm không được nếm tí chất béo nào,vừa nghĩ đến dó nước miếng đã muốn
chảy thành dòng.
Gã thợ săn luôn im lặng không bắt chuyện,tỏ ra rất lạnh nhạt,nhưng Trần Yên
vẫn cứ mặt dày bám theo.
-Ân nhân,ta bây giờ bị thương,lại vì vừa ốm dậy nên sức khỏe rất kém. Còn mong ân nhân cho ta đi theo.
Trần Yên vẫn kiên trì nói chuyện. Hắn hắng giọng đánh tiếng làm đủ mọi cách để
gã thợ săn chú ý.Nhưng đối phương vẫn giả bộ không nghe thấy,không hé răng nói
một lời. Trần Yên bất đắc dĩ ác ý nghĩ:"Người này thật là kiêu ngạo,ta gọi nãy
giờ mà gã không thèm đáp lại một từ nào...hay là không phải gã không thèm nói
gì mà vốn dĩ là một người câm không thể nói chuyện."
Cứ im lặng như vậy,hai người đi thêm hai giờ đồng hồ nữa thì đi tới gần một
con suối nhỏ.
Trần Yên mừng rỡ lao tới,hai tay múc nước suối uống lại lấy nước rửa mặt,khoan
khoái la lên:
-Cuối cùng cũng tìm thấy một con suối. Quá mát,quá đã.
Lại thấy gã thợ săn lội qua suối sang bờ bên kia,Trần Yên đưa mắt nhìn theo
mới phát hiện bên kia bờ có một ngôi nhà.
Đây là kiểu nhà trên cây,nằm cách mặt đất ba bốn mét. Nói là ngôi nhà nhưng
thực chất chỉ là một cái lều cây có chút rộng rãi,phong cách hết sức đơn sơ
mộc mạc,thân cây gỗ ghép thưa thành tường,mái phủ cỏ khô lá cây, lại có một
cái thang dây dùng cho việc leo lên leo xuống.
Đây chính là nhà của gã thợ săn,sau đó không lâu Trần Yên cũng biết ngoại trừ
gã ra thì cũng không còn một ai sống ở gần đây nữa.