Mạc Trọng


Người đăng: luuhaison

Còn chưa nói dứt lời hắn lại bị Thiên Sơn chen ngang nói nói
‘ Trước không nói ta sẽ hay không có chữa khỏi cho gia gia ngươi nhưng ta có
cái điều kiện….’
Hắn đương nhiên sẽ không nói hết mà sẽ chờ đợi câu tl của Mạc Thập.
Ba người nghe hắn nói cũng là ngập ngừng nhìn nhau nhưng cũng không có nói gì
dù sao thì người ta cũng là cái người dưng nước lã đâu thể nào đặt hy vọng quá
cao dù sao đến tận những cái kia luyện đan hội tại những nước khác cũng đòi
hỏi giá cả trên trời.
Mà nếu như trình độ quá cũng còn chẳng bắt ra bệnh.
Mạc Thập cùng Mạc Lục hai người ngập ngừng nói
‘ Nếu như trong khả năng mà ta có thể’ Mạc Thập ảo não nói hắn nhưng là có cái
gì tài đức thậm trí còn chẳng có đồ vật tài sản gì để người lấy đi.
‘ Mạc Lục ta nguyện vì ngươi làm bất cứ điều gì’ Mạc Lục sắc mặt cũng không
khác Mạc Thập
Chỉ có Mạc Bát vẫn đang suy nghĩ hắn cùng Mạc Lục là hai cái anh em. Hắn là
cái hiền lành trước nay cũng đều được anh chỉ dẫn những lần bị những đứa cùng
cha khác mẹ bắt nạt cũng đều có cái Mạc Luc, gia gia chỗ dựa.
Hắn vậy mà thấy Mạc Lục quỳ xuống cũng theo sau quỳ nói.
Tuy là tại đấu võ tràng chưa đến ngày thi đấu nhưng có kẻ loanh quanh tại cũng
là không ít đều chú ý nhất cử nhất động bên này từ sau khi ba người hô lên
Thiên Sơn bình tĩnh nói
‘ Dẫn đường đi’
Ba người vội vàng thu lễ đứng dậy hướng phía phỉ thành chủ đi đến.
Khoảng cách Đấu võ tràng bên ngoài Thiên Sơn mới nói cho ba người
‘ Về đến gia tộc của các người cứ coi như chúng ta là bạn, ta chỉ là cái
người bạn muốn đến thăm gia gia của các ngươi’
Tuy không có địa vị bên trong nhưng hoàng thất người ai cũng phải có cái bề
ngoài để tránh khỏi mất mặt vì vậy ba người không ngoại lệ . Thiên Sơn thấy ba
người quần áo cũng là phán đoán như gia tộc này của ba người phải cho là không
nhỏ vậy mà ba người này tùy tiện bắt gặp một cái trẻ tuổi Dược sư cũng là cầu
cứu chỉ có thể nói rằng nguyên nhân khiến lão già kia sắp đi là người một nhà
cắn a.
Còn cách Hoàng Lan Thành Mạc Cung ba thước trái phải Thiên Sơn cũng không cảm
thấy bất ngờ. Hắn cảm thấy dựa theo trên người phục trang của Mạc Thập cùng
anh em Mạc Lục cũng không khó để đoán ra gia cảnh, chưa kể đến Thiên Nguyên
đại lục tuy là dược tài có thể coi như cây cỏ một loại mọc lên nhưng trái lại
dược sư cùng luyện đan sư lại thực sự không nhiều.
Nhưng hội tụ tại Thiên Nguyên Thành thì thực sự là rất rất đông vì lý do gì ?
đương nhiên là do lượng dược tài hàng năm phần trăm trên cái này đại lục lại
chủ yếu tụ lại đến cái này Thiên Nguyên Thành.
Nhưng để mời những này cao cao tại thượng Luyện đan sư quả thực rất khó vì sao
? cũng vì lũ này luôn luôn có một loại cao cao tại thượng thánh nhân một vẻ
quả thực rất khó để mời đến một tên.
Quả thực điều làm Thiên Sơn ngạc nhiên là khi bước chân vào đến bên trong một
loại cảm giác làm hắn thực sự khó chịu đến từ ánh mắt của những cái kia con em
hoàng tộc.
Tử Liên cùng Tiểu Thanh cũng là bực tức không thôi quả thực chúng muốn cho cái
này Mạc Cung thành đống tường vụn đá vỡ chỉ tiếc Thiên Sơn để Tiểu Thanh trật
tự.
Nhưng lạ lùng là cũng chẳng ai thèm quan tâm bọn người đi đâu thậm chí đến bên
trong Mạc Trọng phòng nghỉ. Bên trong cũng chỉ có Mạc Trọng uể oải đang ngồi
thưởng thức trà nhưng trên mặt quả thực lại không thể che giấu đi cái kia đau
đớn từ độc dược tác dụng.
Mạc Trọng thấy ba đứa cũng cố gắng cười chào, còn ba cái Mạc Lục, Mạc Bát hay
Mạc Thập thì đứa nào cũng là trên măt không thế nào vui vẻ thậm chí cái kia
Mạc Bát cũng là nước mắt chảy dài.
Ba người qua chào hỏi gia gia cùng với nói qua về Thiên Sơn bọn người.
Mạc Trọng cũng là vui vẻ hắn thì suy nghĩ nếu như hắn có rời khỏi ba đứa nếu
như có một cái Luyện đan sư là bạn cũng coi như ba đứa cũng là có một cái chỗ
dựa. Cũng không cần gượng ép ở tại cái này địa phương.
Thiên Sơn cùng Tử Liên cũng là cho Mạc Trọng một cái cúi chào.
Thiên Sơn quả thực cũng khá bất ngờ tuy rằng nói loại độc Mạc Trọng đang trúng
trên người quả nhiên là cái hàng hiếm nhưng để nói là cách chữa khỏi thì không
phải chuyện gì khó khăn.
Hắn có thể nhìn ra cái này loại độc dược bên trong cơ thể Mạc Trọng dù còn
chưa có làm qua khám bệnh cũng một phần nhờ vào Tàng thư các bên trong Diệp
Gia Phủ.
Tử Liên thì là nhẹ nhàng hướng Mạc Thập ra dấu, lúc này Mạc Thập mới vội vàng
nói
‘ gia gia hôm nay ta mang cái này bằng hữu đến cũng là vì gia gia bệnh có thể
không biết gia gia đồng ý ?’
Mạc Trọng đương nhiên là biết ý bọn chúng cũng hơi chút cười lên, hướng phía
Mạc Thập nói
‘ Gia gia nhưng là đủ tốt với ba đứa nhưng là dù sao ai cũng có mệnh riêng của
mình nếu như đã không được cũng không cần phải cố gắng. Những ngày qua bên
ngoài các ngươi cũng rõ ràng bên ngoài là cái gì dạng.’
‘ Dẫu sao cũng không có thiệt hại gì nhưng hứa với ta một việc dù có hay không
chữa được thì ba viên đan dược kia của các ngươi các ngươi dùng chính là . Gia
gia cũng sống đủ lâu để tạm biệt với nơi này …’
Trên mặt lão cũng thoáng hiện lên một vẻ thanh thản, hắn lo nghĩ cũng là cái
này ba đứa cháu nếu như lão đi đương nhiên ba đứa cũng sẽ đồng thời đi theo
lão đương nhiên chính là do đám kia con cháu của lão.
Hay có thể nói Mạc Thập cùng anh em Mạc Lục có thể tại đây đến bây giờ cũng vì
cái gì ? vì chính lão vẫn tại.
Thiên Sơn kéo đám người ra khỏi cảnh sướt mướt, nhẹ nhàng nói
‘ Tử Liên cô nương đây sẽ là người chữa khỏi cho lão. Lão cứ yên tâm dược liệu
cũng không cần, dược liệu tại chúng ta nhưng thỏa thuận vẫn là thỏa thuận’
Hắn liếc mắt về phía Mạc Thập bọn người.

Tử Liên cũng là hơi chăm chú nhìn Mạc Trọng, nàng nhưng là không có Thiên Sơn
như vậy nắm chắc chữa khỏi nhưng là đương nhiên cũng biết đến phương pháp.
Đang suy nghĩ thì Thiên Sơn tên này lại ôm lấy eo nàng rồi ghì đầu lên vai gần
sát đến má nàng thì thầm to nhỏ r đưa cho nàng hộp kim châm.
Khuôn mặt bừng bừng đỏ như quả táo chín của nàng làm cho Thiên Sơn không khỏi
trong lòng cười thầm.
Trong phòng lúc này Tử Liên một bên chăm chú châm kim một bên thì hướng dẫn
Mạc Trọng vận Nguyên Lực đi qua những phần tế bào, gân mạch bị độc dược tàn
phá còn ba người kia thì đang tại gần cửa cảnh giác.
Thiên Sơn thì là một mặt ngưng trọng, thần thức của hắn hay có thể nói Quỷ
Hồn của hắn đang suy diễn một loại võ kĩ nhưng lặp đi lặp lại thì lại càng
khiến hắn thấy đươc nhiều hơn không hợp lý từ hang độgn kia khi trở về đến hắn
luôn có cảm giác như đã quên mất đi một thứ rất quan trọng còn cái này hắn
nghĩ ra chiêu thức lại luôn làm hắn có cảm giác thiếu mất đi một điều gì đó
điều đó không quá quan trọng nếu như hắn không để ý đến nó.
Nhưng cứ mỗi lần muốn tập trung thiền định hắn lại bị cảm giác đó kéo thần
thức ra khỏi linh hồn hải, hay ngay cả việc điều khiển nguyên lực cũng luôn
bất ổn định. Chỉ có điều hắn lại có cảm giác tu vi của hắn vẫn luôn đang tăng
lên ngay cả lúc hắn ngủ.
Một khắc đồng hồ thời gian, Tử Liên mới thu hồi nguyên khí trên trán cũng đã
lấm tấm những viên óng ánh ngọc châu giọt nước.
Thiên Sơn truyền âm cho Mạc Trọng,
‘ không muốn đụng chạm quá sâu vào chuyện của ngài nhưng ba người kia là bạn
ta, ta khuyên ngài lên đợi sau khi kết thúc đại hội’
Mạc Trọng kinh ngạc cũng mừng rỡ muốn nói cho ba đứa trẻ kia điều gì lại trầm
lặng lại.
Thiên Sơn cười nói
‘ Các ngươi tốt nhất lên cố gắng nắm lấy được thứ hạng tốt trong đại hội tỷ võ
làm chút quà cho lão đầu’
Hai người nhìn nhau cũng bắt đầu rời đi cũng không chờ đợi ba tên kia phản
ứng.
Nhưng không ai lại rõ hơn hắn Thiên Sơn trong suy nghĩ. Hắn sau khi rời khỏi
Mạc Cung cũng là trong suy nghĩ một chữ « Sát ».
[ Vạn Thú Sơn Mạch]
Đám người đang không ngừng tấn thăng tu vi, không ai để ý đến bên ngoài đằng
đằng sát khí.
Bên ngoài cũng không ai biết những cái trong mắt mình lại coi chính nhữg cái
này kẻ tham lam như nhữgn con rối tập luyện mà thôi.
‘ Cũng đã là Thiên thứ ba, vẫn không hành động sao ?’ Một cái râu dê đại hán
trong Tửu lâu nói hắn cũng mặc kệ trên kia có hay ko nghe thấy người cũng đã
bố trí lại xung quanh tửu lâu có mọc cánh cũng chẳng so tốt hơn không có.
‘ Ngu dốt !’ lần này là một cái dáng vẻ thư sinh nam tử nhếnh mép lên khinh
thườnng nói.
‘ haha… không cần thiết phải vậy, vẫn còn đó những cái kia chờ đợi ngư ông
đâu có qua bao lâu thì cũng đâu thoát khỏi không cần như vậy nóng nảy’ Lại là
một cái nữ tử điệu đà kiều diễm cười nói.
‘ Chẳng vậy chi bằng hãy cùng chia sẻ dù sao cũng không thể một mình muốn no
đến cho vỡ bụng’ lần này là một cái thanh niên tuấn tú nhưng lại say sỉn cầm
vò rượu uống đến trương cái bụng.
‘ Hừ còn không đến phiên ngươi’ tên đại hán hơi mất khiên nhẫn bực tức nói.
‘ Chà chà đâu ra con ruồi con nhặng Khà.. cũng dám vo ve chẹp ..’
Keeng~~~~~~
Một đạo sắc bén đâm về phía đại hán yết hầu lại bị thanh thiết chùy đón đỡ.
Khạc chù …
Đại hán nhổ một bãi nước bọt chằm chằm chìn lấy tên mập mạp khuôn mặt phúng
phính vóc dáng tròn chịa.


Song Tài Xưng Bá - Chương #20