Vương Đổng


Người đăng: luuhaison

Khoảng 6 tiếng sau, đám người lại dậy ăn uống tiếp tục đi, đúng theo như lời
Tiểu Thanh ước chừng gần hai canh giờ
đám người gặp một con cự Hùng đám người theo như dự tính trước đó Vũ Long lao
về hướng cự Hùng.Còn cách khoảng mười
hai thước thời điểm hắn bắt đầu di chuyển xung quanh cự Hùng khiêu khích.

Khi cự Hùng bắt đầu để ý đến Vũ Long, Tiểu Mao(một đầu cự khuyển) cùng Lục
Mao(một đầu Thối Điểu) hai đầu cự quái
lao vào cự Hùng đến khoảng cách cự Hùng còn hai thước thời điểm lần lượt là
Tiểu Mao vọt lên còn Lục Mao lại Đâm về
phía dưới cự Hùng.

Nhìn Tên Cự Hùng này tuy dáng vẻ ục ịch béo cái bụng mỡ liền vậy mà tốc độ lại
nhanh không kém gì Tiểu Mao song thủ
đập ra hướng phía Tiểu Mao cùng Lục Mao.

Đáng tiếc sau khi đẩy lùi Hai đầu thú không biết từ khi nào đằng sau Hoàng Mao
( một đầu Kim Dương), Xích Mao ( một đầu
Xíc Hỏa Báo),còn có Tử Mao ( một đầu Tử Lôi Ưng )Lao về phía sau lưng còn cách
có bốn thước .Còn có một đầu đen nhánh cự đại không kém gì Cự Hùng
một đầu Ảnh Sư gầm thét lao đến trước người nó.

SAu khi quay người đẩy lui Hoàng Mao cùng Xích Mao, cự Hùng cũng lùi lại đến
một thước điều này lại tiện lợi cho Ảnh Sư
nhẹ nhàng đợp một phát lên đùi phải,vai trái lại bị Tử Mao cho thêm một mổ
rách đến có thể nhìn thấy cả khớp nối giữa vai
cùng cánh tay.

Cự Hùng gầm lên nhưng lại vô luận động đến sáu con thú đang phối hợp liên tục
gâp áp chế sau một khắc vờn Cự Hùng ,Trần Lâm
ra hiệu cho thú cưng dừng lại còn bên Trần Thanh cũng hoàn tất pháp trận nhốt
lại Cự Hùng.Để lại bọn thú bên ngoài canh trừng
đám người tiếp tục hướng cửa bảo khố dò xét.

Sau một canh giờ Trần Thanh cùng Vũ Long cũng hoàn toàn phá giải pháp trận mở
ra bảo khố.
"Oa ha ha há há... từ nay thay tên đổi bạn mọi thức là của ta há há há" Trần
lâm thét lên.
"Ha ha ha..." Trần Thanh cũng ha ha cười.
"Khoan đã..." Vũ Long bỗng nhiên trầm mặt bọn người cũng dừng bước chân đứng
yên tại chỗ
~một khắc ~ hai khắc ~ ba khắc
Đám người đứng tại đó bên ngoài như đang dừng chân nhưng thực tế lại đang
truyền âm cho nhau.Vũ Long cảm giác được một cỗ
khí tức đang tại yên trong góc tuy hơi thở suy yếu trì trệ nhưng tại luôn duy
trì, cỗ khí tức này làm bọn người hít thở không
thoải mái sau một giờ đồng hồ bọn người quyết định đưa đám con gái ra ngoài Vũ
Long tiến về cỗ khí tức chầm chậm.
" Tiểu bối Diệp Vũ Long từ Diệp gia đến đây được một người bạn tặng cho bản đồ
tiến đến nơi đây tìm bảo vật" Vũ Long cẩn thận
nói.
" Lão già ta Vương Đổng cứ tùy tiện cầm đi những thứ các ngươi muốn nếu có thể
hãy dẫn theo bảy con thú bên ngoài giúp ta đưa
chúng đã bên cạnh bầu bạn với lão cũng đủ lâu có lẽ lão cũng chỉ còn vài hơi
cuối này không cần để ý đến lão"Lão già trong góc
âm thanh vang ra vài phần chua chát.
"Có thể nào ngài lại tại đây từ trận chiến đó" Trần Thanh lên tiếng hỏi.
"Điều đấy có phải hỏi ?"Trần Lâm nhìn Trần Thanh vẻ mặt ngu ngu dễu cợt.
"Lão tiền bối dù sao cũng là người canh giữ nơi này có thể hay không cho ta
chữa thử cho ngài.Ta tuy là một cái tiểu hài đồng
trong mắt lão nhưng ta người không muốn lấy không đồ người khác, trên đời có
qua có lại như vậy trong lòng ta cũng không cần
nghĩ ngợi." Vũ Long từ từ hỏi.
"Không nhầm lão đầu Vương Đổng năm đó bị chính mình học đồ Khổng Nghiêm hạ độc
nhưng vẫn tại hơi cuối hạ gục Tô Thiên cùng
Tống Phong hai cái bỉ ổi nhân loại.Dù là nhân tộc nhưng việc làm này của hai
người đó cũng lại làm cho con cháu tại nhân tộc
khó lòng yên ổn sinh sống" Vũ Long tiếp tục hỏi hắn nhưng là từ lúc học tiếng
nơi đây đã đọc qua nhiều sử sách của Diệp gia.
"cũng đã trăm năm hơn cũng không phải chuyện gì quá đáng khen lão già ta nhưng
là không thích được khen đâu há há " Vương Đổng
cười nói hắn đúng vậy cái người ưa thích được người khác lâng lên cao.
"Lão già nghe cái giọng của ngươi kìa" Trần Lâm vẻ mặt kì cục hắn nhưng là
chưa bao giờ thấy một lão già sống lâu vậy rồi
mà lại có cái nết vậy.
"Vậy để ta tới xem lão" Vũ Long tiến lại gần càng gần lão già cơ hồ cơ thể hắn
lại trì trệ khó tiến.
"không cần gượng ép, cũng lâu rồi ta cũng không nói chuyện với người nào.Do
độc tố cùng vết thương không thể tự phục hồi lên
bản thân ta khó lòng điều khiển đc ngay cả khí tức của bản thân ngươi có tiến
tới cũng chẳng lo nổi cho bản thân chứ huống chi
muốn xem bệnh" Vương Đổng nói hắn nhưng cũng là một cái người tốt.
“ trước cứ thử đã nếu như không được cũng đành thôi ta nhưng cũng không có
chết ngay nha” Vũ Long tiếp tục lại gần lão già một bên nói.
“Ai~! Nha đã vậy thì tùy ngươi vậy” Vương Đổng cũng chẳng thể nói sao nữa.
~!~!~!~!
“Hộc ..hộc.hộcc…”Vũ Long đến gần lão già hơi thở của hắn càng nặng nề, trì
trệ.
Khoảng một phút hắn mới lên tiếng “ không ngờ lão già ngươi nha có được cái
hảo đồ đệ không biết hắn tìm đâu ra được đến Thối Viêm Thảo a quãng thời gian
qua cụ già cũng không lo ngày rét lạnh ha ha ha hừ hừ”Vũ Long cười thôi cũng
bị khí tức ép cho chặn cứng.
Hai khắc đồng hồ thời gian về sau tìm xung quanh bảo khố Vũ Long cũng chỉ thu
thập đủ dùng để luyện ra một viên đan dược.
[Thiên Nguyên Thành]
Một đám người vây quanh Thiên Sơn cùng Tử Liên khoảng cách Kim Dương Lâm cũng
khoảng một dặm hơn.
“ mau đưa hết dược tài các ngươi lấy được từ Hành Long Lâm ra đây” Chu Hiểu Ân
nhe răng cười.
“Ba … Hai…” Lần này Thiên Sơn nhưng là cũng không nhắc lại lời đã nói hắn
nhưng là dù một phút cũng không muốn bỏ ra cho vài ba kẻ vô dụng này,hắn cũng
chẳng muốn tối lời nói với kẻ điếc.
“Ngươi ở ban ngày ban mặt đã khiến Cao Thiên Long của Cao gia mất mặt còn cố
giữ lấy đống đồ ăn cắp được đừng trách bọn ta không có nhắc trước.Muốn lão tử
ra mặt chiếu cố thì còn phải xem xem kỹ năng tiểu cô nương bên cạnh ngươi
đâu”Chu Hiểu Ân mắt vẫn cao hơn đầu nhìn Thiên Sơn ra vẻ.
“ Im miệng” Thiên Sơn quát dám có kẻ trước mặt hắn lời lẽ xỏ xiên Tử Liên ???
Một lời vừa ra một đám người mắt trắng trợn lăn ra đất, Tiểu Thanh nhưng là
cũng thấy sự khác biệt lần này của Thiên Sơn.Không ai biết đám người Chu Hiểu
Ân đã nhìn thây gì, linh hồn trưc tiếp trọng thương.
Thiên Sơn vòng tay ôm eo Tử Liên hắn hướng Tử Liên cười mỉm vọt người hướng
Kim Dương Lâm lao tới.
Nhưng là hắn lại không hề biết hành động của hắn lại ảnh hưởng đến Tử Liên đến
nhường nào.Trong lòng Tử Liên hình ảnh của hắn lại khắc sâu hơn nữa có lẽ đã
không cách nào có thể khiến nàng rời xa Thiên Sơn nửa bước.


Song Tài Xưng Bá - Chương #13