Yên Bình


Người đăng: Shin1500

Cả bọn Hạo Thiên đáp dần xuống, xuyên qua những tầng mây trắng dày đặc. Dần
dần, trước mắt chúng liền hiện ra một khung cảnh kì vĩ, to lớn muôn vàn.

Cả bọn bất ngờ cảm thán một câu

" Thật tuyệt vời, không nghĩ tới còn có nơi đẹp đến như vậy. Tựa chốn thần
tiên ở vậy đó a! "

Nhìn xuống nơi này rất rộng, rộng vô cùng. Cánh đồng lúa trải rộng bạc ngàn
xanh mướt, gió thoảng thổi qua lay động những ngọn lúa lắc lư theo gió. Mùi
hương lúa bay thoang thoảng trong không khí, dịu nhẹ, thoảng mái và vô cùng dễ
chịu, khiến lòng người phải an tịnh lại, lắng xuống và cùng nhau cảm nhận cái
không khí trong lành, trong trẻo của nơi này.

Nơi này cũng khá nhiều nhà, nhiều người dân qua lại với nhau. Những căn nhà gỗ
đơn sơ giản dị được dựng lên khắp nơi, người dân qua lại trao nhau những lời
chào hỏi thân thiện, trao nhau những cái bắt tay, nụ cười đầy nhiệt tình. Dưới
bờ ruộng lúa, người nông dân chăm chỉ cấy cày, cùng nhau tạo nên những hạt lúa
căng mọng, no đầy và thơm ngon. Thỉnh thoảng sẽ thấy những động vật thân thiện
với con người, hay những con vật giúp con người làm việc cấy cày, di chuyển từ
nơi này sang nơi khác hay vận chuyển những đồ vật nặng và lớn. Không khí nơi
đây thoải mái, trong lành và yên bình, trong xanh đến lạ. Đối với cuộc sống
bên ngoài kia, so với những ngôi làng mà nhóm cậu đã từng đi qua thì nơi này
đặc biệt khác.

Nơi này không xô bồ vật chất, cuộc sống đơn giản, nhà tranh mái lá, tường là
những tấm gỗ được dựng lên một cách kiên cố, giản dị vô cùng. Quần áo thì là
những chất liệu rẻ nhất, có phần lỗi thời nhưng trông kìa, nó lại vô cùng chắc
chắn và bền lâu. So với bên ngoài kia, những ngôi làng kia, chưa nói đến các
thủ đô lớn thì những ngôi làng kia so với nơi này giàu hơn hẳn. So với nơi này
còn rất đầy đủ từ vật chất đến tinh thần, họ còn biết đua đòi theo đời sống,
luôn cập nhật những món đồ mới nhất. Còn nơi này, tất thảy mọi thứ đều lỗi
thời nhưng trông họ đối xử với những món đồ kia lại là vô cùng trân trọng. Bởi
vậy mới nói nơi này rất khác lạ, là một nơi đặc biệt đến lạ đối với đám Hạo
Thiên đây.

Cuộc sống con người nơi này nhìn từ trên cao xuống có vẻ yên bình, cuộc sống
chậm rãi không gấp gáp đua đòi theo đời. Họ cứ thoải mái sống không phải lo
lắng về điều gì cả, nếu có thì chắc sẽ là mong con cháu của họ luôn khỏe mạnh
hay vụ mùa năm nay thuận lợi bình an.

Từ cao nhìn xuống nơi này chính là một mảnh xanh rờn, nhìn rất là thích thú.
Đám Hạo Thiên đáp dần xuống, bọn nhóc dần dần cảm nhận được không khí liền cố
gắng lấy sức mà hít thở thật mạnh ra vào liên tục. Lấy lại những hơi thở nãy
giờ phỉa nín nhịn lại.

" Bộp "

" Phù... Phù... Phù.... "

Cả đám đáp xuống đất, thở ra vào thật nhiều lần. Hạo Thiên đưa mắt nhìn quanh,
một cảm giác thích thú nổi lên. Lăng Giang Tuyết bên cạnh vẫn luôn nắm tay
cậu, mỉm cười nói

" Nơi này thật yên bình, huynh nhỉ? "

Hạo Thiên cười nhẹ, nói

" Ừm, rất yên bình. Cuộc sống như này thì đâu phải lo nghĩ nhiều điều, bên
ngoài kia thật xô bồ mà "

" Vâng "

Lăng Giang Tuyết gật đầu, tựa vào vai Hạo Thiên nhìn ra phía cánh đồng. Cả bọn
thoáng chốc quên mất mình đột nhập vào đây mà còn tỉnh ruồi đứng ngắm cảnh.

Người dân nơi này hiện tại vô cùng bối rối và hoảng loạn. Tự nhiên khi không
có người rơi từ trên trời xuống như vậy, không hoảng loạn sao được? Người dân
bắt đầu đứng túm tụm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ nhóm Hạo Thiên, nói qua nói lại

" Này, có người lạ đến. Ta thấy họ từ trên trời rơi xuống đó "

" Thật sao? Có khi nào là thần không vậy? "

" Làm sao ta biết được, cơ mà đó chỉ là một đám nhóc thôi. Chúng vào bằng
đường nào vậy chứ? "

" Chắc là bay qua đấy! "

" Làm sao có thể chứ. Nhìn qua chúng cũng chỉ mới có 15, 16 tuổi thôi, bay
qua? Không có khả năng đâu a, trên lưng chúng cũng không có cánh nữa kia kìa "

" Này này, ta nghe nói rằng người có lv trên 400 có thể tự do bay lượn mà
không cần cánh đó, có khi nào chúng cũng như vậy hay không? "

" Sao có thể như vậy được chứ. Chúng cũng chủ mới 15, 16 tuổi thôi. Lv 400?
Vẫn là không thể nào đi "

" Haizzz, nói nhiều như vậy làm gì. Trực tiếp đi tới hỏi có phải nhanh hơn hay
không chứ? "

" Ngươi hay quá thì đi hỏi đi, ngộ nhỡ là người xấu thì sao đây? "

" Vậy để ta đi hỏi, các người nhát như thỏ ấy. Xem ta đây "

...............

Người này nói xong liền xoăn tay áo, hùng hùng hổ hổ bước về phía nhóm Hạo
Thiên đang đứng im mà ngắm cảnh kia.

" Khụ.... "

Người này cố gắng tạo lấy sự tồn tại của bản thân, báo hiệu cho nhóm Hạo Thiên
bằng một tiếng ho nhẹ.

Nhóm Hạo Thiên lúc này mới quay qua, hơi khẽ nghiêng đầu, Hạo Thiên thân thiện
mỉm cười nói

" Vâng? Có chuyện gì sao? "

" Ờ... Ừ thì.... Các cậu là ai vậy? Làm sao vào được nơi này? "

" A "

Hạo Thiên lúc này mới khẽ " a " lên một tiếng, sực nhớ ra mình đây là vừa đột
nhập vào mà lại hiên ngang đứng ngắm cảnh như vậy. Khẽ cười ngượng nói

" Xin lỗi đã làm phiền. Tôi đang bay lượn trên trời thì bắt gặp nơi này nên
vào xem thử một lát, bỗng chốc bị cuốn hút bởi vẻ đẹp nơi này nên không để ý
xung quanh. Quên rằng mình vừa đột nhập vào nơi này, thật lòng xin lỗi "

Hạo Thiên lập tức nói, nhưng vế sau đúng sự thật nhưng vế trước thì trật lất
rồi. Sửa đổi lí do cũng quá nhanh chóng đi.

" Ồ "

Người đàn ông gật đầu hiểu ý, cười nói

" Không sao không sao? Cơ mà cô cậu làm sao bay vào đây được vậy? Đừng nói với
tôi rằng cậu lv 400 đấy?! "

Hạo Thiên chỉ cười không nói gì, cũng không có ý định bung đôi cánh của mình
ra. Người đàn ông thấy Hạo Thiên cười không nói, mà không chỉ nhóm Hạo Thiên
mà cả đám đều chỉ cười cười. Ông lúc đầu hơi khó hiểu, ngay lập tức sau đó
liền biết có ý nghĩa gì. Chợt giật mình nói

" A.. Aaa... Đừng nói với tôi cô cậu đều đã lv 400 hết rồi đấy nhá? Năm nay
mới bao tuổi vậy hả? "

Hạo Thiên mỉm cười nói

" Năm nay chúng tôi mới chỉ 16 mà thôi "

Người đàn ông còn giật mình hơn nữa, người dân đứng phía sau cũng lại là vô
cùng hoảng hốt, kinh ngạc bội phần. Người đàn ông chợt quay mặt đi nơi khác,
ngồi chồm hỏm dưới đất không nói gì. Lâu lâu lại vuốt mặt hay vả mặt cho tinh
thần tỉnh táo lại, giống như vừa bị một cái gì đó rất khủng bố đả kích vậy.

Qua một hồi lâu sau, người đàn ông dường như lấy lại được tinh thần, quay mặt
sang nhìn nhóm Hạo Thiên, đổi chủ đề khác mà hỏi

" Thế các cậu đến đây làm gì? "

Hạo Thiên cười như không cười, chẳng phải lúc nãy nói là đi dạo, bay lượn xung
quanh sao? Chịu đả kích cái quên chuyện luôn à?

Hạo Thiên khẽ cười nói

" Chúng tôi chỉ muốn thăm quan đi dạo một lát mà thôi. Không có gì đâu các vị
cứ tiếp tục việc của mình đi "

Người đàn ông lắc đầu lia lịa, nói

" Đâu có được. Nơi này từ trước đến nay không có khách đến, các cậu lần đầu
đến nơi này. Hay là để chúng tôi đưa các cậu đi thăm quan ngắm cảnh xung quanh
đi "

Hạo Thiên gật đầu. Thế là cả bọn tò te đi theo sau những dân làng nơi này,
cười nói vô cùng vui vẻ. Đi khắp nơi, mò tìm khắp chốn, nói chuyện như quen
biết thân thiết từ lâu. Lại còn, người dân vô cùng nhiệt tình, nói chuyện đủ
thứ trên trời dưới đất, không gì không nói được hết ấy. Cứ thế mọi ngóc ngách
trong nơi này đều đi hết, không bỏ qua bất kì cái kẹt nhỏ nào cả. Đi qua vài
nhóm nông dân đang cày cấy cũng chào hỏi rất nhiệt tình.

Cuối cùng, dân làng đưa cả bọn Hạo Thiên đến một khu vườn rộng. Sân vườn nơi
này trồng rất nhiều loại cây hoa, thảo dược đủ kiểu, vị trí địa lí cũng khá
cao, nhìn xuống có phần nhìn được toàn cảnh khu này. Rất nhiều loại thảo dược
được trồng. Dân làng đẩy cánh cửa gỗ bước vào, nhóm Hạo Thiên ngó nghiêng đủ
kiểu, nhìn tới nhìn lui nơi này không rời mắt. Cuối cùng dừng lại ở một chỗ,
Thống Trung chợt khều Hạo Thiên, nói

" Thiên ca, đó có phải là Băng Huyết quả hay không? "

Hạo Thiên gật đầu, khẽ nhíu mà lại. Dân làng lúc này đứng ngoài sân nói vọng
vào trong. Nơi này có 2 ngôi nhà nhỏ dựng mỗi góc một căn, chính giữa có một
chiếc bàn gỗ và vài cái ghế nhỏ. Nói vọng vào căn nhà bên phải, bảo

" Tiểu Liên nhi, con có trông nhà không? "

" Vâng ạ? "

Đám Hạo Thiên nghe được, quay phắt sang mở to mắt nhìn...


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương #399